Mùng một tết, sau khi đắp người tuyết xong, Cung Ngũ chăm chỉ trả lời tin nhắn chúc tết mọi người gửi tới, vừa nhìn đã biết Yến Đại Bảo sao chép của người khác, đã vậy còn sao chép không có tâm. “Tại hạ chúc mọi người năm mới vui vẻ, vừa nhìn đã biết không phải là phong cách của Yến Đại Bảo.
Sau khi chúc năm mới Yến1Đại Bảo xong, Cung Ngũ lại gửi tin nhắn khinh bỉ cô ấy: [Yến Đại Bảo, từ khi nào cậu lại tự xưng là tại hạ với mọi người thế?]
Yến Đại Bảo gửi một loạt dấu chấm lửng qua: [...]
Lướt qua số điện thoại của Công tước đại nhân, Cung Ngũ do dự rồi ấn quay trở lại. Lần nào cũng là phản ứng rất thất vọng, gửi thêm một8lần cũng như nhau, tâm trạng vui vẻ của năm mới không thể bị phá hỏng.
Sáng sớm mùng hai tết, Bộ Tiểu Bát mặc như một bao lì xì, từ đầu đến chân đều là màu đỏ. Cung Ngũ dắt tay cậu, đứng trước cửa đợi Nhạc Mỹ Giảo trang điểm.
Bộ Sinh: “Đứng đó làm gì? Cô ấy cần chút thời gian, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi”
Hai người vẫn2đứng đó, Bộ Sinh lại nói lần nữa, Bộ Tiểu Bát trả lời: “Chị nói rồi, ngồi xuống quần áo sẽ bị nhăn, không đẹp nữa”
Bộ Sinh: “.”
Đợi đến khi Nhạc Mỹ Giảo đi ra, Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát suýt chút đứng cứng đờ như đá vọng phu.
“Đi thôi, hai đứa đứng đó làm gì thế? Giả làm tượng gỗ à?” Nhạc Mỹ Giảo đi thẳng ra cửa.
Cung4Ngũ và Bộ Tiểu Bát nhìn nhau một cái, vội vàng đi theo, rõ ràng là đang đợi bà, vậy mà bà đi ra còn nói như vậy.
Nhà họ Bộ dĩ nhiên rất thích sự xuất hiện của Bộ Tiểu Bát, mọi người trong nhà đều vây quanh Bộ Tiểu Bát, nhưng Bộ Tiểu Bát cứ nắm chặt tay Cung Ngũ, ai muốn bế cũng không cho.
Tối hôm qua ba đã nói phải bảo vệ chị, để không ai ức hiếp chị, vì chị là cô gái tốt.
Người của nhà họ Bộ nhìn thấy Cung Ngũ tự nhiên sẽ càu nhàu, nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo thì càng không thuận mắt, nhưng vì uy nghiêm của Bộ Sinh nên không ai dám kiếm chuyện với họ. Mỗi lần nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo trở về, ai dám tỏ vẻ khó chịu với Nhạc Mỹ Giảo thì Bộ Sinh sẽ không nể mặt người đó.
“Tiểu Bát, cô là cô con”
“Tiểu Bát con còn nhớ cô không? Năm ngoái cô có bế con rồi đấy.”
Bộ Tiểu Bát: “Không nhớ, trẻ con hay mau quên lắm”
Đây là lần đầu người của nhà họ Bộ gặp Cung Ngũ, trước kia người biết chuyện Cung Ngũ và Bộ Sinh đính hôn rất ít, chỉ có nhà họ Cung mới quan tâm, còn những người khác Bộ Sinh không hề thông báo cho biết. Hiện giờ nhìn thấy Cung Ngũ mới biết cô là con gái lớn của Nhạc Mỹ Giảo.
Nhạc Mỹ Giảo này tấm cơ càng ngày càng nhiều, sinh con trai trước để ổn định địa vị, sau đó từ từ đưa con gái đến nhà họ Bộ, đây là muốn từng bước âm thầm chiếm đoạt tài sản của nhà họ Bộ sao?
Mấy vị trưởng bối vây quanh Bộ Sinh nói những lời không hay.
Bộ Sinh nói câu sau cùng: “Mỹ Giảo không muốn con bé đến, là tôi bảo con bé đến. Chúng tôi dẫn theo Tiểu Bát, để con bé một mình trong nhà vào ngày tết thì sao được? Còn vấn đề gì không?”
Trên đường trở về, Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát ngồi cùng một xe. Cung Ngũ nằm nhoài bên cạnh ghế trẻ con, nhìn Bộ Tiểu Bát nói: “Tiểu Bát, em đã lớn thêm một tuổi rồi, em đã ba tuổi rồi đấy biết chưa? Ba tuổi là lớn rồi đấy, phải hiểu chuyện, có biết không?”
Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Biết rồi, em lớn rồi.”
Cung Ngũ xòe ngón tay nhẩm tính. Tiểu Bát lớn thêm một tuổi rồi, cô cũng lớn thêm một tuổi. Cô đã vào năm ba rồi, cô mới thật sự là người trưởng thành.
Sau này phải làm gì đây? Tiếng Anh của cô không tệ, làm phiên dịch được không nhỉ, còn không thì theo Bộ Sinh học cách kinh doanh cũng được, cô cũng rất thích tiền.
Nhưng mà những thứ đó cô không thật sự thích. Hay là làm một chuyên gia đàm phán như anh Tiểu Bảo nói đi, rất có tính thử thách, đương nhiên cũng đầy nguy hiểm, có lẽ mẹ cô sẽ không đồng ý.
Còn về cố và anh Tiểu Bảo, trước đó cô cảm thấy nhất định là sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng sau mười ngày ngắn ngủi qua đi, cô không còn dám nghĩ nữa, nghĩ làm gì chứ? Sau này thế nào vẫn rất khó nói.
Trước đó Cung Ngũ vẫn luôn cảm thấy thời gian trôi nhanh hay chậm đều không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng gần đây càng ngày cô càng cảm thấy thời gian thật sự quá chậm.