Công Tước

Chương 86: Tim đập thình thịch 4



Cô nhón chân nhìn về một góc, mọi người liền xoay người nhìn theo tầm mắt của cô, lúc này phát hiện ở một góc của sân khấu đã bày sẵn một cây đàn piano đen, một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trước cây đàn, anh ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, Yến Đại Bảo lập tức nói: “Đây là anh trai tôi, tiếp theo đây là món quà mà anh ấy tặng cho Tiểu Ngũ!”

Cô trả micro lại cho MC, sau đó chạy đến bên cạnh Cung Ngũ, từ phía sau đẩy cô, vừa đẩy còn vừa nói: “Tiểu Ngũ, mau đi đi, chúng ta đến chỗ có vị trí tốt nhất. Anh tớ đàn rất hay, rất nhiều người muốn nghe mà không được, số người có may mắn này chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đấy, mau đi thôi!”

Yến Đại Bảo cố gắng đẩy Cung Ngũ đến vị trí đứng gần chỗ Công tước đại nhân nhất. Khi Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đến thì đã có rất nhiều người vây quanh nên bị đẩy ra phía sau.

Cung Ngũ đứng ở chỗ không xa lắm, điểm tốt khi không thích đọc sách và không thích học hành từ nhỏ chính là thị lực rất tốt, cô có thể nhìn thấy rất rõ từng đốt ngón tay của Công tước đại nhân.

Tiếng đàn piano vang lên, Cung Ngũ cảm thấy rất hay, còn đó là bản nhạc gì thì cô không hề biết. Ánh mắt cô tập trung vào đôi tay đang lướt qua trên phím đàn, tim đập thình thịch không ngừng.

Cô nói đúng mà, người có ngón tay dài thường rất thích hợp với việc đánh đàn. Cung Ngũ vô thức cắn ngón tay, đôi mắt sáng rực xuất hiện một chút sự ngốc nghếch, nhìn chằm chằm vào người đang đánh đàn.

Đoàn Tiêu khó khăn lắm mới chen vào được, lẩm bẩm nói nhỏ: “Những người có tiền có phải hằng ngày chẳng có việc gì làm, chỉ chuyên tâm đánh đàn thế này sao... ” Nói xong nhưng chẳng nghe người bên cạnh trả lời, Đoàn Tiêu xoay đầu sang nhìn, phát hiện Cung Ngũ đang nhìn không chớp mắt..

Đoàn Tiêu sững sờ, Tiểu Ngũ từ lúc nào mà yên tĩnh như vậy, thì ra là trúng mỹ nam kế. Cậu vội vàng đưa tay quơ quơ trước mặt Cung Ngũ, “Ngũ này, cậu quên mình là người đã có vị hôn phu rồi à? Người ta đàn có hay cũng không liên quan đến cậu, hoàn hồn đi!”

Cung Ngũ đang nhìn thẳng về trước, bị tay của Đoàn Tiêu quơ qua quơ lại, vội vàng hỏi: “Làm... làm gì thế?”

Đoàn Tiêu bất đắc dĩ nói: “Hoàn hồn đi!”

Cung Ngũ “A” một tiếng, cô bực bội ôm mặt ôm đầu, hít hít mũi nói: “Hoàn hồn cái gì? Người ta đang thưởng thức âm nhạc, cậu đúng là người phàm tục!”

Đoàn Tiêu cười lạnh: “Ừ, tớ là người phàm tục, tớ còn không hiểu cậu à? Cậu mà thưởng thức âm nhạc sao? Cậu đang thưởng thức bàn tay thiên phú học đàn đó thôi!”

Cung Ngũ bĩu môi không nói gì, mắt vẫn nhìn vào người ta. Đoàn Tiêu không thèm để ý đến cô, tiếp tục đứng bên cạnh xem.

Đúng là không thể so sánh người với người, cùng là một đôi mắt một cái mũi một cái miệng, người ta thì rất đẹp trai nhưng đến các cậu thì đã nghèo còn xấu, đây là kiểu ép chết người bình thường mà!

Nhìn anh chàng đang đánh đàn, dù anh ta có ngồi ở đâu cũng khiến người ta vừa nhìn đã thấy không giống người thường. Trai đẹp thường hay thu hút con gái háo sắc, nhìn Cung Tiểu Ngũ đi, ánh mắt bắt đầu thẫn thờ rồi kìa. Còn xem mấy người các cậu là con người không? Các cậu cũng là con trai, sao chưa từng thấy cô dành cho các cậu mắt si mê như vậy?

Thật là đáng ghét mà!

Đoàn Tiêu nhún vai với La Tiểu Cảnh ở đằng sau vẫn chưa chen vào được: Tiểu Ngũ hết thuốc chữa rồi.

Yến Đại Bảo hào hứng đứng bên cạnh, ghé sát vào tai Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, anh tớ rất đẹp trai đúng không?”

Cung Ngũ không nói gì, vẫn đứng nhìn thẫn thờ.

Yến Đại Bảo liếc nhìn cô, chau mày, tiến đến gần hét vào tai cô: “Tiểu Ngũ!”

Tai Cung Ngũ nóng lên, cô xoa tai, tiếp tục nhìn thẳng về trước.

Đoàn Tiêu rất muốn đập đầu vào miếng đậu phụ hỏng chết quách đi cho xong, thật là mất mặt mà! Cậu thật muốn giả vờ không quen biết cô.

Bản nhạc đã kết thúc nhưng dư âm vẫn còn đọng lại, Công tước đại nhân đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười, bình thản đón nhận tràng pháo tay của mọi người.

Cung Ngũ bối rối, không biết nên làm thế nào.

Yến Đại Bảo vỗ tay đầu tiên, quay đầu sang thấy Cung Ngũ đứng bất động, cô vội vàng kéo tay Cung Ngũ bắt cô vỗ tay hai cái, “Tiểu Ngũ, vỗ tay!”

Cung Ngũ đành phải vỗ tay cùng mọi người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay và người Công tước đại nhân.

Công tước đại nhân chậm rãi bước vài bước tới, mỉm cười với Cung Ngũ, “Để cô chê cười rồi.”

Cung Ngũ miễn cưỡng khen qua loa: “Rất hay, thật đó!” Rồi lại cúi đầu nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, cậu kéo đàn violin rất hay. Thật giỏi!”

Cung Ngũ mới khen một câu, mọi uất ức trước đó của Yến Đại Bảo lập tức tan biến hết. Cô chạy quanh Cung Ngũ: “Thật không? Cậu thật sự cảm thấy hay sao? Vậy sau này tớ sẽ đàn cho cậu nghe được không? Thật ra tớ cũng biết đàn piano, nhưng không giỏi như anh tớ.”

Cung Ngũ biểu cảm vô cùng buồn bã, hai anh em này muốn ép chết người đây mà!

Đang nói chuyện, điện thoại của Yến Đại Bảo đột nhiên reo lên, cô mặc lễ phục nên không thể cầm điện thoại, thứ reo lên là đồng hồ đeo trên tay cô, cô giơ cổ tay đưa đến bên tai: “Mami!”

Đối phương nói gì đó khiến cho Yến Đại Bảo nở nụ cười, “Dạ! Anh cũng ở đây... Con sẽ ra ngay!”

Yến Đại Bảo bỏ tay xuống, ấn nút, rồi quay sang nói: “Tiểu Ngũ, mami đến đón tớ với anh tớ, bà ấy đang ở ngoài cửa.”

Nụ cười giả tạo trên mặt Cung Ngũ đột nhiên cứng đờ, cô gượng gạo nói: “Ừ, vậy mọi người đi đường cẩn thận nhé.” Vừa nói, cô vừa lùi về sau một bước, vẫy tay như mèo thần tài Maneki Neko: “Bái bai!”

“Tiểu Ngũ, mami tớ nói muốn gặp cậu.”

“Hả!” Cung Ngũ hoảng sợ: “Mami cậu muốn gặp tớ? Cái đó... có chuyện gì không?”

Yến Đại Bảo vội nói: “Mami nói tớ lớn đến chừng này rồi mới có một người bạn đầu tiên là cậu. Bà rất vui vì tớ tìm được bạn tốt nên mới muốn gặp cậu. Tiểu Ngũ, cậu có thể ra gặp mami tớ không? Mami tớ rất tốt!”

Cung Ngũ cố gắng nuốt nước bọt xuống, “Không cần đâu nhỉ? Tớ… tớ... ”

Công tước đại nhân đột nhiên mở miệng: “Mẹ tôi là người rất thấu tình đạt lý, tôi cảm thấy cô nhất định sẽ rất thích bà ấy.”

Cung Ngũ không thể mỉm cười được nữa.

Hiện giờ đối với gia đình Yến Đại Bảo cô chỉ có một ấn tượng: Khủng bố.

Người phụ nữ có thể kết hôn với ba của Yến Đại Bảo, nhất định là càng khủng bố. Người bình thường sao có bản lĩnh điều khiển một người đàn ông có bệnh thần kinh như vậy?

Yến Đại Bảo bước đến trước một bước, kéo cổ tay cô, vẻ mặt đáng thương: “Tiểu Ngũ... ”

Cung Ngũ hít hít mũi, cô không thể chịu nổi ánh mắt đáng thương của Yến Đại Bảo, đặc biệt là dáng vẻ hiện tại. Cô thở dài, nói với Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh: “Hai cậu không cần ra, tớ tiễn Yến Đại Bảo và anh Phí rồi sẽ quay lại.”

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh bá vai bá cổ, “Đi đi, bọn tớ đợi cậu. Đúng rồi, tối đi ăn xiên nướng nha!”

Cung Ngũ hào hứng gật đầu: “Ừ, tớ sẽ trở lại nhanh thôi, hai cậu đợi tớ!”

Khi cô nhìn sang Yến Đại Bảo, biểu cảm trở nên thận trọng, “Yến Đại Bảo, chúng ta đi thôi, tới đưa hai người ra ngoài.”

Yến Đại Bảo ôm lấy cánh tay Cung Ngũ, Cung Ngũ cảm thấy tay chân mình lập tức không nghe lời, cứng đờ thẳng đuỗn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.