Yến Đại Bảo chớp chớp đôi mắt tròn xoe, lập tức nhảy ra khỏi chăn, đi giày, vẫy vẫy tay với Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát đi thôi, chị Đại Bảo dẫn em đi chơi xe ô tô với chú cảnh sát”
Bộ Tiểu Bát tuy muốn ở cùng với chị, nhưng khi nghe Yến Đại Bảo nói1chơi xe ô tô và chủ cảnh sát thì lập tức đứng dậy, sà vào lòng Yến Đại Bảo, “Đi thôi!”
Đợi bọn họ đi rồi, Cung Ngũ cũng vội vàng trèo ra khỏi chăn, Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Trong chăn ấm hơn, Tiểu Ngũ cứ nằm trong đó là được, không sao cả”
Bà đóng cửa,8sau đó bấm khóa lại, xoay đầu nhìn Cung Ngũ, mặt nở nụ cười: “Cô nói với mẹ cháu là cô tìm cháu để hỏi chuyện ở Gaddles, không cần lo lắng
Cung Ngũ chui vào lại trong chăn, giơ tay vỗ vỗ vào chỗ Yến Đại Bảo vừa nhảy ra, “Cô Triển, cô ngồi đây đi, nếu2không một lát chân sẽ bị lạnh cóng đấy”
Triển Tiểu Liên tháo giày ra, ngồi vào trong chăn, bà ngẩng đầu nhìn Cung Ngũ, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh khiến Cung Ngủ không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của bà lúc khóc sẽ như thế nào.
“Cô Triển định nói với cháu chuyện gì4ạ?” Cung Ngũ hỏi, sau lưng cô có một chiếc đệm lót mềm mại khiến tư thế của cô rất thoải mái.
Triển Tiểu Liên nhìn cô mỉm cười, “Tiểu Ngũ đừng căng thẳng, cô ở Thanh Thành lâu rồi nên muốn hỏi tình hình của Tiểu Bảo. Tiểu Ngũ nhất định biết Tiểu Bảo là một người bí ẩn, dù có chuyện gì xảy ra thì nó cũng không chịu nói với cô. Tiểu Ngũ là một cô gái tốt, lại giống Tiểu Bảo như vậy, Tiểu Ngũ nhất định sẽ biết cảm giác đó. Có phải rất nhiều lúc, có những chuyện xảy ra nhưng chỉ muốn tự mình giải quyết, không muốn cho mẹ mình biết mà lo lắng, có đúng không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy. Cháu biết anh Tiểu Bảo là người như vậy, hơn nữa, cháu cảm thấy anh ấy vừa tự tin vừa kiêu ngạo, cảm thấy chuyện gì bản thân cũng hoàn thành được”
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đúng, Tiểu Bảo là người như vậy. Vừa kiêu ngạo, vừa tự tin, vừa... tự ti.”
Cung Ngũ ra sức lắc đầu: “Anh Tiểu Bảo đầu có tự ti! Cô Triển nói sai rồi, anh Tiểu Bảo không hề tự ti chút nào. Nếu anh ấy tự ti, trên thế giới này làm gì còn ai kiêu ngạo chứ?” Cố ra sức bảo vệ Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo có lúc không thích nói chuyện, đó là biểu hiện của tự tin, không phải tự ti, thật đấy ạ!”
Triển Tiểu Liên vẫn mỉm cười, “Vậy sao? Vậy thì người mẹ như cô không hiểu con trai mình rồi. Tiểu Ngũ cháu xem, chuyện gì nó cũng không nói với cô, đến chuyện lớn xảy ra ở phủ Công tước, nó cũng không nói. Nếu không có ai nói với cô, có lẽ Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì đó thì cô cũng không biết. Cháu nói xem người làm mẹ như cô có phải rất vô trách nhiệm hay không?”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Cô Triển đừng giận anh Tiểu Bảo, thật ra anh Tiểu Bảo cảm thấy không phải chuyện gì lớn. Cháu thấy ông Eugene còn cảm thấy anh Tiểu Bảo chuyện bé xé ra to ấy chứ?
Cô Triển thở dài: “Vì mọi người ở bên cạnh nó, chuyện gì cũng biết, còn cô thì không ở bên nó. Cô nghe Hòa Húc nói có người muốn hại Tiểu Bảo, cô lo lắng tới mức ăn nữa không ngon ngủ không yên. Tiểu Bảo không nói, cô cũng không biết nên làm thế nào.”
Cung Ngũ sững sờ, “Hả? Cô Triển, chuyện cô nói không phải là... chuyện phủ Công tước có gián à? Có người muốn hại anh Tiểu Bảo? Sao cháu lại không biết? Cháu cũng chưa từng nghe nói. Bác sĩ Hòa cháu biết, anh Tiểu Bảo từng nói với cháu, nhưng mà... ai muốn hại anh Tiểu Bảo chứ?”
Triển Tiểu Liên mơ hồ nói: “Có lẽ là cô nghe sai rồi” Bà cúi đầu mỉm cười, “Tiểu Ngũ đừng để trong lòng”
Biểu cảm nghi hoặc trên mặt Cung Ngũ giờ đã biến thành sự nghiêm nghị, “Cô Triển, cháu muốn hỏi rõ một chút, thật sự có người muốn hại anh Tiểu Bảo sao? Hay là tự bản thân cô Triển đoán như vậy? Hoặc là ở Gaddles có người nói như vậy với cô Triển? Cô Triển là mẹ của anh Tiểu Bảo, cháu tin rằng cô Triển là người quan tâm anh Tiểu Bảo hơn bất kỳ ai trên đời, cô Triển nhất định không nói lung tung, có đúng không?”
Triển Tiểu Liên vẫn bình tĩnh nhìn cô, “Đúng, cô mà mẹ của nó, là người quan tâm nó nhất trên đời này.”
“Vậy cô Triển nói có người muốn hại anh ấy, đó là sự thật sao? Là bác sĩ Hòa nói sao? Tại sao bác sĩ Hòa lại đột nhiên xuất hiện ở Gaddles, ông ấy... khám bệnh cho ai? Là anh Tiểu Bảo sao?”
Triển Tiểu Liên há miệng, vành mắt bắt đầu rưng rưng. Bà lắc đầu, mỉm cười nói: “Cô không rõ... nên cô mới hỏi Tiểu Ngũ. Lúc ở Gaddles, Tiểu Ngũ có phát hiện Tiểu Bảo có chỗ nào không đúng không? Ví dụ sức khỏe, hay sắc mặt, hoặc là hành động? Cố rất lo lắng, nhưng Tiểu Bảo không nói gì cả, nên cô đành phải tự mình suy đoán lung tung. Tiểu Ngũ có thể nhớ lại chỗ nào không đúng không?”
“Chỗ không đúng.” Cung Ngũ nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Anh Tiểu Bảo có chỗ không đúng cho lắm. Rõ ràng anh ấy đồng ý với cháu khi trở về sẽ nói chuyện của cháu với anh ấy cho mẹ cháu biết, nhưng anh ấy đột nhiên lại hủy kế hoạch đó. Trong khoảng thời gian sau khi anh ấy nói phủ Công tước phát hiện ra gián, ngày nào anh ấy cũng ở bên cạnh cháu, cháu muốn gì anh ấy cũng đồng ý, dù là yêu cầu vô lý anh ấy cũng đồng ý... Nếu là trước đó thì anh ấy sẽ giáo huấn cháu hoặc là từ chối... Cháu đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không đúng... Trước kia cháu muốn về Thanh Thành, anh ấy đều không vui, nói cháu chỉ muốn về nhà, chẳng nhớ tới anh ấy, nhưng lần này lại khác, anh ấy còn chẳng đưa cháu ra sân bay..”
Cô từ từ thu lại ánh mắt, tầm mắt không có tiêu điểm dần dần tụ về một chỗ, cổ nhìn sang Triển Tiểu Liên, hỏi: “Cô Triển, cô nói có người hại anh Tiểu Bảo, có phải anh ấy bệnh rồi không?”
Triển Tiểu Liên nhẹ nhàng lắc đầu, “Cô cũng không biết, nếu Tiểu Ngũ trở về Gaddles, có thể giúp cô hỏi được không? Như vậy cô mới yên tâm”
“Từ lúc cháu trở về tới giờ, anh Tiểu Bảo đều không gọi điện thoại cho cháu, một cuộc điện thoại cũng không có, chỉ có cháu liên lạc với anh ấy, dù như vậy anh ấy cũng không quan tâm đến cháu, có phải anh ấy bị bệnh rồi không? Nhưng bị bệnh thế nào, đến mức không thèm quan tâm đến cháu? Thông thường mà nói, người bị bệnh thì cần được quan tâm có đúng không...”
Triển Tiểu Liên trầm ngắm nhìn cô, sau đó sở mặt cô, “Tiểu Ngũ”
Cung Ngũ ngước mắt nhìn sang bà, Triển Tiểu Liên nhìn vào mắt cô, nói: “Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận là chuyện gì, cô cũng hi vọng đó là chuyện tốt. Nếu Tiểu Ngũ trở về Gaddles, có thể nói những gì cháu phát hiện cho cô nghe, để cô biết, có được không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Dạ, sau khi trở về Gaddles, cháu hỏi anh Tiểu Bảo xong, cháu nhất định sẽ nói cho cô Triển biết. Bất luận kết quả ra sao?
Trong đầu cô có chút mơ hồ hoảng loạn, chỗ không đúng mà cô Triển nói trước kia cô không cảm thấy, nhưng hiện giờ nghĩ lại, cô phát hiện tất cả đều là chuyện không đúng.
Anh Tiểu Bảo là kẻ nói dối, anh nhất định có chuyện nói dối cô.
“Cố Triển, cổ đừng lo lắng. Anh Tiểu Bảo dù có nói dối cô thì cũng là sợ cổ lo lắng cho anh ấy, nên cố Triển đừng trách anh Tiểu Bảo” Cung Ngũ an ủi bà, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười.
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Cảm ơn Tiểu Ngũ, cháu có thể nghĩ như vậy, có thật sự rất vui. Dù sau này có biết Tiểu Bảo nói dối cô, cô cũng sẽ tha thứ cho nó, vì cô biết nó sợ cô lo lắng. Vậy thì...” Bà ngập ngừng, lại hỏi: “Nếu là Tiểu Ngũ thì sao? Nếu Tiểu Bảo nói dối Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ sẽ tha thứ chứ?”
“Nếu anh Tiểu Bảo vì sợ cháu lo lắng mà nói dối cháu, cháu sẽ rất đau lòng, cũng rất buồn, nhưng cháu nhất định sẽ tha thứ cho anh ấy, thật đấy! Cô Triển, cháu thật sự sẽ tha thứ cho anh ấy!”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Có biết? Bà nắm lấy tay Cung Ngũ, nói: “Nhưng mà Tiểu Ngũ này, trên đời này có rất nhiều chuyện, tuy bắt đầu là có ý tốt, nhưng kết quả lại không được như ý người ta muốn. Dù một ngày nào đó cháu và Tiểu Bảo có mâu thuẫn gì đó không thể hòa giải, cô cũng hi vọng Tiểu Ngũ có thể cực kỳ bình tĩnh mà suy nghĩ, tự hỏi lòng mình, đưa ra phán đoán phù hợp với tâm ý nhất. Hiện giờ cháu vẫn còn nhỏ, bất cứ quyết định nào cháu đưa ra có lẽ sẽ không chín chắn, cô không yêu cầu cháu phải làm mọi chuyện hoàn mỹ tốt đẹp.”
Bà rơi nước mắt: “Cô chỉ... chỉ hi vọng Tiểu Ngũ... nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc mà suy nghĩ một chút. Đúng và sai không quan trọng, quan trọng là chuyện làm ra liệu sau này có hối hận hay không?”
Bà nghẹn ngào hỏi: “Tiểu Ngũ, cháu có thể làm được không?”
Cung Ngũ nhìn biểu cảm của Triển Tiểu Liên, sau đó gật đầu: “Cô Triển đừng như vậy, sau này cháu gặp phải chuyện gì, nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ” Tay chân cô luống cuống, muốn lấy khăn giấy cho bà, “Cô, cô đừng khóc mà... chú Yên biết được sẽ nghĩ là cháu ức hiếp cố, đến lúc đó cháu sẽ rất thảm..”.
Triển Tiểu Liên cười, vội vàng lau nước mắt, “Xin lỗi Tiểu Ngũ, cô đột nhiên nhớ đến ba của Tiểu Bảo, khi cô gặp ba của Tiểu Bảo, ông ấy giống hệt như Tiểu Bảo bây giờ, nghiêm nghị, cố chấp, hiền lành. Cô chọc ghẹo ông ấy một câu, mặt ông ấy đỏ cả buổi. Khi cô gặp ông ấy, cô lớn tuổi hơn Tiểu Ngũ nhiều, lúc đó cô không rõ rất nhiều chuyện bản thân mình làm đúng hay sai, làm tốt hay không, hiện giờ có yêu cầu Tiểu Ngũ như vậy, thật sự là đang làm khó cháu”
Cung Ngũ lắc đầu: “Cháu cảm thấy những lời cô Triển nói với cháu rất có lý. Con người chúng ta thường hay làm những chuyện khiến bản thân hối hận, nếu lúc quyết định có thể động não suy nghĩ một chút, có lẽ sẽ không hối hận nhiều chuyện như vậy. Chuyện của cô Triển và ba anh Tiểu Bảo, đây là lần đầu tiên cháu được nghe. Cháu thường nghĩ người như anh Tiểu Bảo thì bà ấy anh sẽ như thế nào, thì ra là giống hệt anh ấy!”
“Đúng vậy, giống hệt” Triển Tiểu Liên nói: “Đến cả phong cách làm việc cũng giống, những gì nó cho người khác đều là tốt nhất. Ba của Tiểu Bảo là như vậy, Tiểu Bảo cũng giống như vậy.”
Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy lòng mình bị người ta đẩy nhẹ một cái, cô hỏi: “Cô Triển và ba anh Tiểu Bảo làm sao quen biết nhau? Có thể nói cháu nghe được không?”
Triển Tiểu Liên chớp mắt, đưa mắt nhìn tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ, nói: “Cô và ông ấy à, là vì một sự hiểu lầm. Ông ấy có một người thân là bạn học của cô, sau một lần hẹn với cô thì đột nhiên người đó chết. Ông ấy cảm thấy cái chết của người đó có liên quan đến cô nên ép buộc cô phải phối hợp điều tra với ông ấy. Tuy sau đó điều tra ra không phải là do cô hại, nhưng cũng có chút liên quan đến cô, nên sau đó quen biết nhau. Ông ấy là một người đàn ông rất ngốc, theo đuổi cô suốt một khoảng thời gian dài nhưng cô không hề biết ông ấy đang theo đuổi cố. Điểm này Tiểu Bảo làm tốt hơn ông ấy rất nhiều” Bà mỉm cười nói: “Sau đó thì kết hôn, rồi có Tiểu Bảo..”
Nói đến đây, bà chậm rãi cúi đầu xuống, trầm ngâm một hồi, sau đó bà mới nói: “Ông ấy... bị bệnh, rất nghiêm trọng, không có thuốc nào trị được. Ông ấy cảm thấy ông ấy vì muốn tốt cho cô nên nhân lúc cô không biết mà ép cố ly hôn, phân chia tài sản của gia tộc Edward. Để bảo vệ những người khác trong gia tộc Edward, ông ấy đã hiến phần lớn tài sản của gia tộc Edward cho đất nước, phần còn lại là phần ông ấy cảm thấy cô có thể nắm giữ. Ông ấy dùng tài sản cống hiến đó để bảo vệ cho sự an toàn của cô và Tiểu Bảo, để vương quyền kìm hãm ý đồ của những người khác trong gia tộc Edward, cũng để Tiểu Bảo có thể bình yên vô sự mà trưởng thành sau bao nhiêu năm dài, không phải trở thành miến thịt nằm trên thớt của người khác... Ông ấy cảm thấy đó là cách tốt nhất cho cô và Tiểu Bảo...” Triển Tiểu Liên mỉm cười, khuôn mặt đẫm nước mắt, “Thật sự đó đúng là cách tốt nhất, vì thế Tiểu Bảo có thể bình an vô sự mà trưởng thành, trưởng thành đến độ tuổi có thể chấn chỉnh lại gia tộc Edward, có thể trong thời gian ngắn khiến cho tài sản của gia tộc Edward và việc kinh doanh của gia tộc trở nên hưng thịnh trở lại... Ông ấy hi vọng cổ có thể tìm một người đàn ông khác, không hi vọng để lại bất kỳ nhung nhớ nào cho cô và Tiểu Bảo. Sợ ba dượng của Tiểu Bảo sẽ có sự bài xích nên ông ấy đã hủy hết mọi thông tin liên quan đến ông ấy. Ông ấy sắp xếp mọi chuyện cho cô và Tiểu Bảo tốt đến mức cực điểm... nhưng Tiểu Bảo của cô đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của ba ruột nó.”
Cung Ngũ mím môi, yên lặng nhìn Triển Tiểu Liên, lặng lẽ nhét tờ giấy vào trong tay bà, “Đối với chú ấy, đó là điều tốt nhất.”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Đúng vậy, đối với ông ấy, đó là điều tốt nhất, đối với cô và Tiểu Bảo cũng thật sự là rất tốt. Ít nhất, Tiểu Bảo chưa từng căm ghét Yến Hồi, cũng chưa từng có sự chống đối với ba dượng giống như những đứa trẻ khác, vì nó căn bản không hề có khái niệm về người bảo
Cung Ngũ trầm ngâm, một hồi sau cổ mới nói: “Ba của anh Tiểu Bảo và anh Tiểu Bảo giống hệt nhau, khi bọn họ đối xử với mọi người tốt nhất chính là lúc mọi người cảm thấy đau lòng nhất, phải không?”
Triển Tiểu Liên mím môi, giơ tay ôm lấy Cung Ngũ, hôn lên đầu có một cái, “Cô biết mà, cô gái Tiểu Bảo thích nhất định sẽ rất đặc biệt”
Cung Ngũ nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể bà, đột nhiên nói: “Cô Triển có hơi thở giống hệt mẹ cháu...”
Triển Tiểu Liên mỉm cười, nói: “Đó là vì cô và mẹ cháu đều là người làm mẹ”
Bà lau đi nước mắt trên mặt, “Được rồi, cô ra ngoài đây, nếu không cổ Nhạc sẽ nghĩ cô muốn cướp Tiểu Ngũ đi. Cô đợi tin của Tiểu Ngũ, bất luận là bao lâu, cô cũng sẽ đợi tin của Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ đã đồng ý với cô, nhất định phải cho cô câu trả lời, có được không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, bất luận là bao lâu, chỉ cần cháu có đáp án, cháu nhất định sẽ nói với cô Triển”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Cảm ơn cháu”
Bà vén chăn ra, đi giày, mở cửa đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn mỉm cười với Cung Ngũ, nói: “Có thật sự rất thích con dâu tương lai của cô giống như Tiểu Ngũ thế này”
Cung Ngũ mỉm cười với bà, nói: “Cảm ơn sự khen ngợi của cô Triển. Cảm ơn cô. Cháu cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể nhận được lời khen của cô”
Cửa phòng đóng nhẹ lại, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.