Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa reo lên thì cô tỉnh dậy, thay đồ đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong thì chuẩn bị xuất phát. Lúc cô chạy1đi xem Bộ Tiểu Bát thì cậu nhóc vẫn còn đang ngủ say như heo.
Cô hồn lên má Bộ Tiểu Bát một cái, nhưng không gọi cậu nhóc dậy.
Nhạc Mỹ Giảo mặc áo8bông đứng trước cửa: “Xem đồ đạc đã đem xuống chưa?
Bộ Sinh từ trong phòng đi ra, lấy một tấm thảm quấn chân Nhạc Mỹ Giảo lại, “Đừng để bị lạnh”
Tài xế để2hành lý của cô vào trong xe, Cung Ngũ vẫy tay chào Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh: “Mẹ, Bộ Sinh, con đi đây, hai người mau trở vào đi, bên ngoài lạnh4lắm, nhớ nói Tiểu Bát một tiếng, để tránh khi nó dậy không thấy con sẽ khóc.”
Nhạc Mỹ Giảo đi đến cạnh cửa xe: “Mau lên xe. Đừng dây dưa nữa, trong xe ấm hơn”
Cung Ngũ ngồi vào trong xe, tài xế lái xe ra ngoài, Nhạc Mỹ Giảo đứng trước cửa tiễn cô đi, Bộ Sinh đi qua kéo bà vào trong nhà, “Bên ngoài tuyết chưa tan, lạnh lắm, đừng đứng đây nữa”
Cãi nhau vẫn chưa làm hòa, nhưng năm cũ qua đi, không khí cũng dần lắng xuống, Nhạc Mỹ Giảo xoay đầu lại nhìn, sau đó cùng Bộ Sinh trở vào nhà.
Lúc lên xe thì Cung Ngũ nhận được điện thoại của Cung Ngôn Đình, nói anh đang ở sân bay đợi cô.
Hành lý không nhiều, chỉ có một vali, bên trong có quần áo để Cung Ngũ thay đổi và quà mang từ Thanh Thành về cho các bạn học trong lớp.
Cung Ngôn Đình đứng trước cửa sân bay. Sau khi bảo tài xế quay về, anh kéo hành lí của Cung Ngũ giúp cố làm thủ tục ký gửi. Cung Ngũ nộp vé máy bay và hộ chiếu của mình. Làm xong thủ tục thì Cung Ngôn Đình ngồi cùng Cung Ngũ một chút, sau đó mới tiễn cô đi vào cổng an ninh.
Cung Ngũ đứng bên trong vẫy tay chào Cung Ngôn Đình: “Anh Tư, anh về đi, mau tìm cho em một chị Tư đấy!”
Cung Ngôn Đình mỉm cười: “Em bớt lo lắng mấy chuyện đó mà tự chăm sóc mình là được rồi.”
Cung Ngũ lè lưỡi, đeo túi đi tìm cổng đăng ký của mình.
Nhìn thì chỉ có một mình, nhưng trên thực tế khi cô đi vào chưa bao lâu, bốn người vệ sĩ Công tước đại nhân tặng cho cô cũng thuận lợi thông qua kiểm tra an ninh, mang theo hành lý của mình bước vào trong.
Cung Ngũ ngồi vào vị trí của mình, cầm điện thoại chơi game, do dự suy nghĩ liệu có cần gửi tin nhắn báo cho Công tước đại nhân một tiếng hay không, sau cùng thì cô quyết định không nhắn, để tránh tới lúc đó cô lại phải chờ đợi, kết quả đợi mãi không thấy anh trả lời, cô sẽ càng buồn hơn.
Cung Ngũ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phương xa, rồi cất điện thoại đi. Không sao, sẽ nhanh thôi, cô sẽ nhanh chóng được nhìn thấy anh. Cung Ngũ tin, chỉ cần cô có thể gặp được anh thì chuyện gì cũng không quan trọng nữa. Những chuyện xảy ra lúc tết đều là do cô tự mình suy nghĩ quá nhiều mà ra, nhất định là như vậy.
Một cô gái xinh đẹp xuất ngoại một mình, dĩ nhiên sẽ có người bắt chuyện. Cung Ngũ dùng tiếng Anh lưu loát đuổi mấy kẻ muốn bắt chuyện đó đi, còn đối với người muốn xin số điện thoại của cô, Cung Ngũ càng khéo léo từ chối. Anh Tiểu Bảo nhất định không thích cô bắt chuyện với người đàn ông khác, vì cô cũng rất ghét anh Tiểu Bảo nói chuyện với cô gái khác!
Khi máy bay hạ cánh ở sân bay Gaddles, Cung Ngũ cũng mở mắt dậy, cô mong đợi được nhanh chóng xuống máy bay, mong đợi có thể nhanh chóng nhìn thấy Công tước đại nhân.