Công Tước

Chương 866: Một đồng cỏ xanh



Từ sân bay đi ra, Cung Ngũ lấy thông tin về chuyến xe và lộ trình trở về thị trấn Enjoy đã chuẩn bị trước đó ra, sau đó tìm xe, mua vé lên xe.

Cô chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, tay chống cằm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Trước kia luôn có xe1đưa đón, đây là lần đầu tiên Cung Ngủ đi con đường này, hiện giờ cảm thấy tuy Gaddles hơi nhỏ nhưng phong cảnh lại rất đẹp.

Suốt đoạn đường Cung Ngũ ngắm nhìn cây cối và bãi cỏ lướt nhanh qua bên đường, tâm trạng bỗng trở nên cực kỳ tốt.

Bình thường xe sẽ có lộ8trình hơn hai giờ đồng hồ, nhưng loại xe buýt cỡ lớn này lại tốn đến tận ba tiếng mới đến được thị trấn Enjoy.

Xe dừng lại ở trạm của thị trấn Enjoy, tài xế giúp mọi người lấy hành lý xuống, Cung Ngũ kéo hành lý, cảm thấy cuối cùng cũng được thoải mái.

Cô kéo2hành lý, đeo túi trên vai, đi thẳng về phía phủ Công tước.

Tấm màn đen thật to bao trùm phủ Công tước đã bị kéo xuống, bên ngoài nhìn vào vẫn giống như trước, không hề khác biệt gì lớn.

Bảo vệ đứng trước cửa nhìn thấy cô, kinh ngạc mở miệng: “Ngũ tiểu thư? Sao cô4lại trở về lúc này?”

“Ừ, tôi trở về sớm, anh Tiểu Bảo đầu? Anh ấy có ở đây không?”

Biểu cảm của bảo vệ có chút hoảng loạn, anh ta lập tức đứng thẳng người, “Xin cổ đợi một chút, tôi cho người đi thống báo cho ngài Edward..”

Lời còn chưa nói xong, Cung Ngũ đã kéo hành lý bước vào cửa: “Không cần, tôi tự đi tìm anh ấy được rồi.” Cô đứng lại nhìn sang người bảo vệ đó, hỏi: “Lẽ nào không được à? Anh Tiểu Bảo nói với các người không cho tôi vào phủ Công tước à?”

“Đương nhiên là không phải!” Bảo vệ lập tức lắc đầu, ánh mắt có chút căng thẳng.

Cung Ngũ nghi ngờ nhìn biểu cảm của anh ta, lập tức kéo hành lý vào bên trong.

Cô đi theo con đường quen thuộc đến trước cửa, kéo hành lý lên bậc thềm, bước vào nhà: “Anh Tiểu Bảo!”

Trong nhà có không ít người, ai cũng đi giày da mặc đồ vest nghiêm chỉnh, có nam có nữ có trẻ có già, hai ba người đứng thành một nhóm trong phòng khách rực rỡ của phủ Công tước. Tất cả bị tiếng gọi “anh Tiểu Bảo” của Cung Ngũ cắt ngang.

Mọi người đồng loạt nghiêng đầu nhìn qua, Cung Ngũ người đầy gió bụi đứng trước cửa, nhìn khung cảnh bữa tiệc trong phòng khách cô lập tức sững sờ: “Xin lỗi... Ở đây đang tổ chức tiệc sao?”

Trong số đó có người đột nhiên nhận ra cô: “A, thì ra là Ngũ tiểu thư!”

Lập tức có người phụ nữ che miệng thì thầm nói nhỏ vào tai người bên cạnh.

Cung Ngũ không hiểu gì cả, cô kéo hành lý đi vào trong: “Thật ngại quá, xin hỏi, Công tước Edward có ở đây không?”

Căn phòng khách bị thay đổi phong cách và bố cục làm cô cảm thấy có chút lạ lẫm, một cảm giác xa lạ vô hình hiện lên trong cô.

Cô bước về trước hai bước, phía trước có bóng dáng quen thuộc đang đứng nói chuyện với một thân sĩ đã có tuổi, cánh tay anh đang bị một cô gái khác khoác lên. Bóng dáng người phụ nữ đó rất quen thuộc, còn đang nhìn sang Công tước đại nhân. Anh đang tranh thủ lúc khoảng thời gian rảnh rỗi khi nói chuyện với người thân sĩ đó mà nói nhỏ với người phụ nữ điều gì đó.

Cung Ngũ thấy được mọi người xung quanh đang xem truyện cười, cố kéo hành lý sang một góc sau đó nhấc chân đi về phía Công tước đại nhân, cổ đứng cách xa anh một bước, mở miệng: “Anh Tiểu Bảo!”

Công tước đại nhân ngập ngừng, sau đó Cung Ngũ nhìn thấy cơ thể anh cứng đờ, anh kéo tay người phụ nữ kia xuống, chậm rãi xoay người.

Cung Ngũ thấy anh gầy hơn rất nhiều, nhưng dù có gầy thì nhìn anh vẫn anh tuấn đẹp trai, mang khí chất của công tử giàu có.

Cung Ngũ nỗ lực cong môi, nở nụ cười còn khó coi hơn cả lúc khóc với anh, cô nói: “Anh Tiểu Bảo, em về rồi. À, sớm hơn dự định ban đầu hai ngày...”

Công tước đại nhân trầm ngâm nhìn cô, sau đó anh mỉm cười với cô, nói: “Không sao cả, trở về thì tốt.” Anh nói với Tiểu Eugene đang đứng một bên: “Abel, dẫn Ngũ tiểu thư về phòng cô ấy đi”

Cung Ngũ đứng yên không cử động, Tiểu Eugene đi đến bên cạnh cô, lén nhìn cô một cái, “Ngũ tiểu thư, mời cô theo tôi, ngài Edward đã đặc biệt để riêng một phòng cho cô.”

Cung Ngũ cử động khóe môi, ánh mắt của cô lướt từ người Công tước đại nhân sang cô gái đang nói chuyện vui vẻ với người thân sĩ bên cạnh, kéo hành lý đi, cùng Tiểu Eugene rời khỏi sảnh tiệc.

Tiểu Eugene giải thích: “Ngũ tiểu thư, thật ra không phải như cô nhìn thấy đầu, ngài Edward và cổ Catherine..”

“Tôi nhìn thấy rồi” Cung Ngũ trả lời: “Tôi nhìn thấy anh Tiểu Bảo và cô Catherine tạm thời đứng thành một cặp” Cổ nỗ lực mỉm cười, “Một Công tước đại nhân ở phương Nam, một nữ bá tước ở phương Bắc, dù có đứng nói chuyện với nhau cũng là chuyện bình thường” Nước mắt cô rơi xuống. “Tôi không thấy khó chịu chút nào”

Cô Catherine chỉ khoác tay Công tước đại nhân mà thôi, đó cơ bản chẳng phải là chuyện gì to tát, cô cũng không phải là người phụ nữ nhỏ mọn. Chuyện cô không vui là thái độ của Công tước đại nhân.

Cung Ngũ được Tiểu Eugene dẫn vào phòng.

Đây là lần đầu tiên cô có phòng riêng của mình sau khi đến phủ Công tước. Trước đó cô đều ở cùng phòng với Công tước đại nhân, vậy là bây giờ cô đã có phòng riêng của mình.

Nước mắt của cô làm cho Tiểu Eugene hoảng sợ, anh ta căng thẳng mở miệng: “Ngũ tiểu thư, thật sự không phải như cô đã nghĩ đâu, ngài Edward và cô Catherine chỉ là vì tình thế yêu cầu...”

“Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, có được không? Cảm ơn anh, tôi vừa xuống máy bay đã phải ngồi xe nên rất mệt”

Tiểu Eugene bất an gật đầu: “Vâng, nếu cổ có cần gì thì cứ dặn dò tôi”

“Vâng, cảm ơn”

Lúc Tiểu Eugene ra khỏi cửa, anh ta còn cẩn thận đóng cửa lại.

Cung Ngũ đứng cạnh cửa phòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Một lúc sau, cô lau nước mắt, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đổi sim điện thoại.

Sau khi gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo báo bình an, cô cởi giày nằm lên giường, nhắm mắt ngủ.

Thật ra cổ có tâm lý trốn tránh, luôn cảm thấy sau khi mình ngủ một giấc tỉnh dậy, tất cả mọi thứ sẽ hồi phục lại như trước, cảm thấy những chuyện xảy ra trước đó chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi.

Nhưng hiện thực và giấc mơ lại khác biệt một cách tàn khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.