Không gian phòng vừa đủ thoải mái, sách và các tài liệu của cô đều được sắp xếp gọn gàng trên giá. Cô lấy vài quyển sách ra xem, cảm thấy một năm trôi qua, cô1đã ngốc nghếch đi, phải ôn tập lại thôi, dù là lật lung tung cũng đỡ hơn không xem một chút gì.
Trên bệ cửa sổ có bình hoa nhưng trống rỗng, cô quyết định đi tắm8rồi chạy ra sau vườn hái một ít hoa mang về.
Sau khi tắm xong có thay một bộ quần áo sạch sẽ, thả tung tóc còn ướt chạy ra ngoài. Vì phía trước có khách nên2cố vòng ra cửa sau.
Tuy thời tiết hơi lạnh nhưng so với tuyết rơi ở Thanh Thành thì không khí ở đây ấm áp hơn một chút.
Cung Ngũ ngồi xổm dưới đất cắt hoa, đột nhiên4nghe thấy tiếng của hai người phụ nữ từ trong hành lang truyền đến.
“Tôi đã nói ngài Edward sẽ không kết hôn với cô gái thường dân đó đâu, cô có nhìn thấy dáng vẻ của cô ta không? Thật là đáng tiếc, sao cô ta có thể ăn mặc như vậy xuất hiện trong bữa tiệc của ngài Edward nhỉ, thật là không biết xấu hổ!”
“Tôi biết ngay lúc đầu ngài Edward nói cô ta là vị hôn thể, chẳng qua là để cô ta thuận tiện vào trường hoàng gia học. Điều nực cười là cô ta còn thật sự xem mình là vị hôn thê của ngài Edward...”
Thật ra những lời như vậy trước kia cô từng nghe không ít lần, đặc biệt là khi Gloria cô lập cô ở trường, lúc đó cô đã quá quen thuộc vì cô biết điều bọn họ nói không phải là thật.
Nhưng hiện giờ cô chỉ biết cúi đầu ngồi ở đây, vì có thật sự không biết điều bọn họ nói rốt cuộc là thật hay giả.
Ít nhất thái độ của anh Tiểu Bảo đã khiến cho cô mất đi sự tự tin ban đầu.
Cô có thể không quan tâm danh hiệu vị hôn thê gì đó, nhưng cô quan tâm đến anh Tiểu Bảo.
Cảm giác này thật sự không tốt, cô càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến hai cô gái vừa lên bàn tán nói chuyện lúc nãy giật mình suýt chút la lên, đợi đến khi nhìn rõ là cô, hai người họ có chút ngại ngùng.
Cung Ngũ mỉm cười, nói: “Hai người không cần để ý, đó là tự do của hai người”
Lúc trước khi cô ở đây, phủ Công tước chưa từng náo nhiệt như vậy, vì anh Tiểu Bảo nói anh không thích không khí ồn ào, chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh cổ.
Lúc trước cô luôn tin tưởng không nghi ngờ, nhưng hiện giờ cô không còn dám tin nữa.
Cung Ngũ hít thật sâu một hơi, cố gắng khiến tâm trạng của mình tốt hơn một chút, mang theo số hoa ít ỏi trở về phòng ngủ.
Cô vô thức ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Công tước đại nhân đang đứng sau rèm cửa sổ ở phòng khách. Cô ngẩn ra, sau đó cầm bó hoa trên tay lên vẫy vẫy với anh, rồi trở về phòng.