Ở phủ Công tước cứ hai ba ngày là lại có tiệc, Cung Ngũ sẽ căn cứ vào quy mô của bữa tiệc và các khách mời được tham gia để quyết định xem có làm loạn hay không. Lần đầu thì chọn tiệc mang tính tổng hợp,
người tham gia có độ tuổi đa dạng. Lần thứ hai là tiệc của những người trẻ tuổi. Cô đang cân nhắc thời cơ sau cùng.
Sau đó cô phát hiện lần này là vũ hội hóa trang do Catherine chủ trì.
Cung Ngũ cảm thấy Catherine rất biết cách chơi. Tuy lần nào Catherine cũng1tích cực mời cô tham gia nhưng cô không còn trách nhiệm với gia tộc Edward nên đã từ chối rất thẳng thừng.
Một năm sau cô sẽ trở về Thanh Thành sống, đến lúc đó, tất cả mọi người mọi chuyện ở đây đều trở thành quá khứ, bao gồm cả Công tước đại nhân.
Cung Ngũ từ trên xe bước xuống, vừa nhìn thấy vũ hội hóa trang, cô lập tức cảm thấy cơ hội đã đến.
Trong vũ hội hóa trang sẽ có rất nhiều người hóa trang nên không ai nhận ra, đương nhiên người có ý đồ cũng sẽ8trà trộn vào trong. Cô vốn định để nhiều người biết cô và Công tước đại nhân đã rạn nứt, nếu càng có nhiều người biết, chứng tỏ cô sẽ thành công thoát khỏi nguy hiểm.
Cung Ngũ đứng trước cửa, người sau lưng vừa nhìn thì biết cô muốn xông vào, vội vàng kéo cô: “Ngũ tiểu thư, cố vẫn còn muốn vào sao? Trước đó cô đã xông vào hai lần rồi, ngài Edward đã thấy không vui, cô đừng...”
Cung Ngũ chẳng đợi anh ta nói xong đã xông vào. Cô giơ chân đạp cửa ra, dáng vẻ đằng đằng2sát khí.
“Rầm” một tiếng, âm thanh cực lớn làm cho mọi người giật mình, đến cả dàn nhạc cũng đứng yên tại chỗ, cố ngẩng đầu thẳng ngực đứng trước cửa, lớn tiếng mở miệng: “Celtic Edward!”
Có một giọng nói rất nhỏ truyền tới: “Cô ta lại đến rồi.”
Cung Ngũ đi vào, nhìn thấy có người cản trở cũng không hề khách sáo mà giơ tay đẩy ra, bước thật nhanh vào trong đám người đó. Ai cũng giấu gương mặt thật sự của mình đằng sau lớp mặt nạ kia, khiến cô nhất thời không nhận ra được ai mới4là Công tước đại nhân.
Cô liên tục kéo lấy một vài người, tháo mặt nạ ra thì phát hiện đều không phải anh.
Cô đứng giữa đám người hóa trang kì dị, tìm kiếm Công tước đại nhân khắp nơi, nhưng người có nhìn thấy trước mặt đều không phải.
Cô đứng yên tại chỗ, lớn tiếng mở miệng: “Celtic Edward, anh ra đây!”
Ai cũng quay sang nhìn cô, khóe môi nở nụ cười mỉa mai, giống như đang xem một chú ngựa xấu xí biểu diễn.
Cô hét to hơn: “Những lời đồn đại đó có phải là anh tung ra không? Vì muốn chia tay tôi, vì muốn tôi không chịu nổi mà anh cố ý cho người tung ra những lời đồn đại đó, có đúng không? Anh nói đi! Anh ra đây!”
Xung quanh là một màn yên lặng. Đây là phủ Công tước của Edward, thái độ của ngài Edward thể hiện thái độ của bọn họ, chỉ có ngài Edward mới được thể hiện thái độ sau cùng, lúc đó bọn họ mới biết nên dùng thái độ gì để đối xử với cô gái điên khùng trước mặt.
“Anh ra đây! Anh nói đi!” Cô hét thật to, trong không gian hoa lệ này, quần áo và cách trang điểm bình thường của cổ khiến cô trở nên quê mùa và kỳ dị.
Tất cả vẫn im lặng, chỗ cô đi tới mọi người đều tự động nhường đường, giống như trên người cố có chất độc, đi đến đâu cũng sẽ chết người.
“Edward, anh ra đây!” Cô lại tiếp tục hét to.
Sau đó, trên lầu hai đột nhiên truyền tới tiếng bước chân rất rõ ràng, Công tước đại nhân hóa trang thành quỷ hút máu xuất hiện bên lan can ở lầu hai.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống bên dưới, cao cao tại thượng, giống như một vị vua cai trị đất nước nhìn thần dân của mình. Giọng nói của anh lạnh lùng như chẳng có chuyện gì, lạnh lùng phun ra vài chữ: “Lẽ nào không phải là sự thật?”
Cô đứng bên dưới, ngẩng đầu nhìn anh, khi nghe thấy lời anh nói, cả người cô đứng cứng đờ tại chỗ.
“Theo như anh biết, lời đồn đó đều là sự thật, không phải sao?” Công tước đại nhân lặp lại, giọng nói trầm xuống có chút mỉa mai, anh đi vòng qua lan can bước chậm rãi xuống, “Nếu không có ai nói với anh, có lẽ cả đời này anh sẽ bị em lừa dối. Là lời đồn đại sao? Hay đó là sự thật bị em biến thành những lời đồn đại.”
Toàn thân Cung Ngũ cảm thấy lạnh lẽo, sắc mặt cô trắng bệch giống như bị rút hết máu.
Cô run cầm cập hỏi: “Là do anh tung tin ra, đúng không? Anh dùng cách này để chia tay với tôi, để tôi không còn gì để nói...”
“Em tin không?” Anh men theo cầu thang chậm rãi đi xuống.
Bóng dáng cao lớn, tư thế thẳng tắp, trang phục bá tước cung đình cổ xưa không thể làm giảm đi sự xuất chúng của anh, “Em tin thì nó là thật, em không tin thì nó ko phải sự thật. Em có tin không?”
Nước mắt lập tức tuôn trào, Cung Ngũ hà nửa miệng, đứng yên không cử động.
Những người khác cúi đầu che miệng cười thầm, bến tại cô là giọng nói thì thầm bàn tán và cả những lời quang minh chính đại của bọn họ.
“Cô ta còn mặt mũi đứng đó nói? Thứ phụ nữ như vậy thì ai cần?...”
“Không biết chừng mực, không biết tiến lùi, đúng là hoang đường. Ngài Edward sao có thể chọn người phụ nữ như vậy chứ?”
“Quả nhiên vẫn là người xuất thân từ quý tộc như cổ Catherine mới xứng đáng với ngài Edward, người phụ nữ này thật sự rất thiếu giáo dục...”
“Ôi chúa ơi, sao cô ta có thể thô tục như vậy? Bản thân làm nhiều chuyện xấu xa, còn dám quay lại trách móc ngài Edward...”
“Loại phụ nữ như vậy thì nên dùng thủ đoạn đó đối phó với cô ta, đổi lại là tôi thì tôi cũng làm vậy. Cô ta nhất định dùng thủ đoạn lừa dối để nhất thời mê hoặc ngài Edward!”
Cô không nghe rõ lời bọn họ nói, mắt cô ngấn lệ, khóe môi run lên. Cổ lùi về sau một bước, liên tục nhắc nhở bản thân, đây là giả, nhất định là giả, rõ ràng trước đó anh Tiểu Bảo còn nói yêu cô, vì sợ cô bị người khác hại nên mới chia tay.
Nhất định là giả, nhưng mà... thật sự là giả sao?
Cô từ từ lùi lại, trong không gian xì xào xoay người, xông ra khỏi phủ Công tước như điên. Cô chạy trên con đường của thị trấn nhỏ yên tĩnh, muốn đi đâu cũng không biết. Trong đầu cố toàn là lời nói lúc nãy: “Lẽ nào không phải là sự thật?”
Cung Ngũ vấp phải bụi cỏ dưới chân, lập tức ngã nhào xuống đất.
Tại sao cô phải khó chịu như vậy? Lúc đi vào rõ ràng đã suy nghĩ xong, đều là giả, chỉ diễn kịch, nhưng tại sao cô lại đau lòng như vậy?
Cô nằm nhoài dưới đất, gào khóc thật to.
Không gian xung quanh rất yên tĩnh làm cho tiếng khóc của cô càng thêm rõ ràng.
“Anh Tiểu Bảo em ghét anh... Sao anh có thể như vậy? Sao anh có thể nói những lời như vậy? Hu hu hu hu...”