Cung Ngũ nằm nhoài trên bãi cỏ, mặt đầy nước mắt nước mũi, khóc mãi cho đến khi không thể lên tiếng được nữa, cô mới nằm nhoài dưới đất không cử động mà khóc thút thít.
Có tiếng bước chân đi đến gần, sau đó là1ánh sáng của đèn pin lướt qua.
“Ai ở đây đấy?” Có người hỏi.
Cung Ngũ nghe ra được là tiếng của ai nhưng cô không muốn lên tiếng trả lời, chỉ xoay đầu từ bên này sang bên kia, vẫn nằm yên không cử động.
“Cô là... Ngũ8tiểu thư?” Giọng của Matthew vang lên trên đỉnh đầu cô, “Trời tối không khí hơi lạnh, Ngũ tiểu thư nằm dưới đất thế này sẽ bị bệnh đấy.”
Cung Ngũ đặt tay lên trước mặt, trán úp lên tay, buồn bã nói một câu: “Không cần2anh quan tâm.”
Matthew tắt đèn pin, thở dài nói: “Nhưng mà Ngũ tiểu thư, cô nằm trên bãi hoa giống mà tôi chăm sóc ban ngày, tôi còn đang hi vọng mùa xuân đến sẽ bán được một phần, thay ngài Edward kiếm một ít tiền4bán hoa”
Lúc nãy Cung Ngũ chạy tới đây không biết vấp trúng thứ gì đó mà ngã xuống, còn bị thứ gì đó quấn vào chân, nghe lời Matthew nói mới biết, nhất định là bị dây cột hoa vướng vào chân.
Cô lại bướng bỉnh nằm thêm một hồi, lẩm bẩm: “Phải đè chết hết mới được, ai cần kiếm tiền cho anh ta chứ!”
Sau đó cô chậm rãi ngồi dậy, khóc sưng cả mắt.
Matthew nhìn cô: “Ngũ tiểu thư bị sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cung Ngủ không thèm quan tâm anh ta, sau khi đứng dậy thì nhìn xung quanh, đi về phía bãi cỏ bên cạnh.
Matthew đứng yên tại chỗ, mở đèn pin lên xem số hoa bị cô đè bẹp, vội vàng cứu lấy những cây bị ngã xuống.
“Ngũ tiểu thư, buổi tối thời tiết hơi lạnh, cô nên trở về đi”
Cung Ngũ ngẩng đầu hét vào mặt anh ta: “Không cần anh quan tâm!”
Chẳng có mắt nhìn gì cả, tâm trạng của cô đang tệ như vậy mà còn muốn nói chuyện với cô. Cô đã thảm như vậy rồi, sao lại còn đến đây cười nhạo cô?
Nghĩ đến đây, cô lại đau lòng mà bật khóc.
Matthew lập tức giật mình lùi ra sau ba bước, “Ngũ tiểu thư, cô không cần tôi quan tâm, nhưng mà... nhưng mà cô cũng đừng khóc như vậy...”
“Tôi cứ khóc đấy! Hu hu hu hu...”
Matthew sững sờ đứng đó, đi không được mà ở lại cũng không xong, sau cùng anh ta cúi đầu bỏ đi.
Xung quanh Cung Ngũ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Cô khóc một mình hồi lâu, cảm thấy mệt, cổ họng cũng khàn đi, không còn khóc nổi nữa, đành cúi đầu im lặng để nước mắt rơi.
Thật ra sau khi khóc một trận thật to, đầu óc cô trống rỗng, cảm giác đau lòng khó chịu cũng vơi đi không ít.
Cô ngồi đó, hiện giờ cũng không biết bản thân mình nên đi đâu.
Lúc nãy cố nên chạy về phòng mới đúng, vì lúc đó quá đau lòng nên hoảng loạn mất phương hướng mà chạy ra đây.
Nếu bây giờ trở về sẽ rất mất mặt, cô cũng chưa nghĩ được bây giờ phải làm gì. Có lẽ lúc vừa xuống xe đi vào nhà cô đã không nghĩ tới tình cảnh này, càng không ngờ rằng Công tước đại nhân sẽ nói những lời khiến cô đau lòng như vậy.
Trời nổi gió, quả nhiên giống như lời Matthew nói, không khí hơi lạnh.
Có người đi về phía cô, Cung Ngủ không quen biết cũng chưa từng gặp, đó là một cô gái trẻ.
Trên tay cô ấy cầm một chiếc áo khoác, choàng lên người Cung Ngũ, “Ngũ tiểu thư, tôi là Hayley, là em gái của Matthew. Nếu cô không có nơi nào để đi, tối nay cô có thể ở cùng tôi” Cô ấy tích cực bày tỏ thái độ thân thiện, “Tôi không có ý gì khác. Tôi và anh là người làm thuê cho ngài Edward, ba tôi và ông nội tôi thậm chí là tổ tiên ngày xưa của tôi đều làm việc cho ngài Edward”
Cung Ngũ nhìn cô ấy, một hồi sau mới nói: “Chân của tôi tề rồi”
Nơi ở của Hayley và Matthew là một ngôi nhà cổ kính của dân thường. Căn nhà rất to nhưng chỉ có hai anh em họ
“Ở đây chỉ có tôi và anh trai. Tôi vừa tốt nghiệp năm nay, sau khi anh tôi tốt nghiệp thì đã đến đây làm” Cô ấy chỉ vào cây cối được trồng đầy trong vườn, nói: “Đó là do anh tôi trồng. Ba mẹ tôi mất sớm từ khi chúng tôi còn rất nhỏ, chi phí học đại học của tôi và anh đều do ngài Edward chi trả nên sau khi tốt nghiệp thì tôi cũng sẽ như anh, trở về phục vụ cho ngài Edward”
Cung Ngũ im lặng nghe, cùng Hayley đi vào nhà.
Matthew đang dọn bữa tối lên bàn, nhìn thấy bọn họ đi vào nhà động tác vẫn không ngừng lại, “Ngũ tiểu thư ngồi xuống đi, nếu không chê thì mời cô uống một ít canh cho ấm người nhé”
Dáng vẻ của cô bây giờ vừa bẩn thỉu vừa nhếch nhác, mắt vẫn còn sưng đỏ, trên tóc còn dính không ít bùn đất và hoa cỏ.
Trong căn nhà thô sơ đơn giản, tất cả đồ dùng đều làm bằng gỗ. Trên khung bên cạnh góc tường là dây leo rủ xuống, bình hoa trên bệ cửa sổ cắm đầy hoa tươi xinh xắn, trong vườn cũng có rất nhiều loại hoa đủ màu sắc. Không hổ danh là nhà làm vườn, khắp nơi đều tràn đầy màu xanh bừng bừng sức sống.
Matthew để một bát canh nóng ra trước mặt cô: “Ngũ tiểu thư, uống một ít cho ấm người đi”
Cung Ngũ cất giọng khàn khàn: “Cảm ơn...”
Hayley mang đến một chậu nước ấm: “Ngũ tiểu thư, cô qua rửa tay rồi hãy ăn” Lúc Cung Ngũ rửa tay xong, Hayley mới phát hiện trong lòng bàn tay của cô có vết thương, cô ấy nhìn Matthew: “Anh, tay của Ngũ tiểu thư bị thương rồi”
Cung Ngũ rút tay trở lại: “Chỉ bị xước một ít da thôi, không thể xem là bị thương”
Matthew: “Vào tủ lấy bình thuốc đỏ khử trùng cho cô ấy đi” Anh ta ngập ngừng, rồi nhắc nhở một câu: “Sẽ hơi đau một chút.”
Cung Ngũ giấu tay ra sau lưng: “Tôi không thoa đâu”
Hayley đã đi vào trong lấy ra, “Ngũ tiểu thư đừng bướng bỉnh, bị thương thì phải thoa thuốc, sẽ xong nhanh thôi. Cô phải tin anh tôi. Tuy anh ấy tốt nghiệp chuyên ngành làm vườn nhưng anh ấy cũng rất thích ngành y, anh ấy đã học hai ngành đấy”
Cung Ngũ giơ tay ra, thuốc được thoa lên lòng bàn tay, quả nhiên cảm thấy hơi đau, nhưng chỉ đau một chút rồi thôi.
Thoa thuốc xong, Cung Ngũ cầm thìa lên, uống một ngụm canh, vẫn còn thút thít, nói: “Ngon quá!”
Hayley và Matthew cùng ngồi xuống, Hayley mỉm cười nói: “Đây là canh sở trường của anh tôi, mặc dù bên trong chỉ có một ít rau dại và trứng gà.”
Cung Ngũ gật đầu, tiếp tục uống canh, không nói lời nào.
Matthew và Hayley cũng uống canh, không ai nói câu nào.
Cung Ngũ ăn không nhiều nhưng uống hết hai bát canh, ăn xong thì cô ngồi sững sờ trên ghế.
Matthew đi ủng, cầm đèn pin đi ra ngoài: “Hayley, anh phải đi xem mầm hoa ở những chỗ khác.”
Hayley gật đầu: “Vâng, em sẽ chăm sóc tốt cho Ngũ tiểu thư”.
Hayley dọn dẹp xong bàn ăn, nhìn Cung Ngũ, đột nhiên đề nghị: “Ngũ tiểu thư, hay là tôi dẫn cô đi tham quan nhà kính trồng hoa của anh tôi nhé trong đó toàn là hoa mà anh tôi nuôi trồng, có rất nhiều loại quý hiếm nữa.”
Hayley hi vọng có thể di chuyển sự chú ý của cô, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là chuyện rất đau lòng.
Cung Ngũ đi cùng Hayley đến một căn phòng khác. Sau khi bước vào Cung Ngũ mới biết tại sao nhà của Matthew lại lớn như vậy, vì bên trong một căn phòng lớn khác, ngoài một căn phòng thí nghiệm nhỏ, còn lại đều là vườn hoa trong nhà, bên trong có rất nhiều loại hoa đẹp mà Cung Ngũ chưa từng thấy qua.
Hayley giới thiệu một cách tự hào: “Đây đều là do anh tôi nuôi trồng. Ngũ tiểu thư cô từng nhìn thấy những loại cây này chưa? Đây là một loại cây cổ mà anh tôi trồng ra từ hạt của ba loại cây thời trung cổ, có rất nhiều nhà khoa học muốn trồng cũng không trồng ra được. Tôi bảo anh công bố ra ngoài nhưng anh ấy không đồng ý, tôi cảm thấy để ở đây thật là đáng tiếc”
Cung Ngũ nhìn số hoa cỏ đó, cô chưa từng thấy qua, thật sự rất đẹp, nhưng tâm trạng của cô không tốt nên nhìn thứ gì cũng không hứng thú.
Dù là như vậy nhưng Hayley vẫn rất nhiệt tình giới thiệu tiếp, “Đây là loại cây đã mất tích từ năm mươi năm trước, cũng là do anh tôi trồng ra... À, đừng đụng vào cái này! Tuy nhìn nó rất đẹp rất vô hại nhưng nước của nó có độc, cái này cũng vậy. Ở bên này anh tôi có dán đường cảnh giới màu đỏ, chứng tỏ không thể động vào nó. Người không biết nếu hái một hoa, có vài loại sẽ ngay lập tức lấy đi mạng sống, cũng có loại chỉ cần chạm vào nước của nó hoặc ăn nhầm thì sẽ dẫn đến hiện tượng phát ban rất nghiêm trọng.”
Cô ấy nghiêm túc chỉ vào từng loại, liên tục nhắc nhở Cung Ngủ không được động vào lung tung.
Cung Ngũ chẳng chút hứng thú đi theo sau lưng cô ấy, sau đó đi đến một khu vực bị cách ly riêng biệt. Cung Ngũ nhìn những bông hoa trắng nhỏ xinh xắn trong khu vực cách ly, hỏi một câu: “Cây này tên là gì?”
Hayley nói ra một tên cổ bằng ngôn ngữ Gaddles, phát âm rất kỳ quái. Cung Ngữ không đọc theo được, chọc cho Hayley cười một trận thật to: “Đây là tên mà anh tôi nói tôi biết, ý nghĩa cụ thể của nó là gì tôi cũng không rõ, nhưng tôi thường gọi chúng là Công chúa biển cả. Vì anh tôi nói nó là một loại thực vật rất thần kỳ, nếu so với những loại hoa độc lúc nãy chúng ta vừa thấy, điểm thần kỳ của loại hoa này chính là khả năng giết người vô hình.”
Cung Ngũ trừng to đôi mắt sưng húp của mình, “Ơ. Nhìn nó rất vô hại mà”
“Đó chỉ là hiện tượng giả. Cô có nhìn thấy không, anh tôi phong tỏa nó riêng biệt, tác dụng quang hợp và khí oxy đều do con người cung cấp, mục đích là vì sợ các loại khác sẽ bị độc chết. Loại cây này sẽ phát ra một loại khí độc có thể khiến cho các loại thực vật ở gần nó nhiễm độc tính trong thời gian dài mà tử vong. Ở duyên hải của Gaddles có một loại thực vật dưới đáy biển gọi là Công chúa đáy biển, các thực vật khác ở vùng biển đó đều chết hết, chỉ có Công chúa đáy biển là phát triển mạnh mẽ. Ban đầu không ai biết nguyên nhân, sau đó mới phát hiện là do Công chúa đáy biển gây ra, nhưng độc tính của Công chúa đáy biển chỉ có hiệu quả với thực vật, còn các loại cá vẫn có thể sinh sống bình thường. Còn loại hoa này chỉ có hiệu quả với sinh vật nên vẫn luôn gọi nó là Công chúa biển cả.”
Cung Ngũ nhìn những cánh hoa nhỏ màu trắng xinh xắn kia. Nếu trồng chúng trên một bãi cỏ, nhất định sẽ thu hút được rất nhiều người đến xem, có lẽ không ai ngờ rằng loại hoa này lại có độc.
“Ngũ tiểu thư cổ xem, loại hoa này có đẹp không? Loại hoa này là do anh tôi ghép hai loại thực vật khác lại tạo thành nên trưởng thành với dáng vẻ rất kỳ quái, nhất định là cô chưa từng nhìn thấy” Hayley nhiệt tình khoe khoang thành tựu của anh mình, Cung Ngũ quan sát một cách thờ ơ, thỉnh thoảng cũng khen ngợi vài câu.
Cô chẳng có chút tâm trạng nào nhưng không muốn làm cho Hayley lần đầu tiên gặp đã cảm thấy thất vọng, nên cô chỉ có thể đối phó mà đi theo cô ấy, chỗ nào cảm thấy thú vị thì nghiêm túc nghe một chút.
Cửa phòng thí nghiệm bị khóa chặt, Hayley thất vọng nói: “Vốn định cho cô xem thành quả mới nhất của anh, nhưng mà cửa phòng bị khóa rồi.”
Cô ấy dẫn Cung Ngũ ra khỏi nhà hoa: “Anh tôi rất xem trọng những bông hoa này, ngoài tối ra, không cho bất kỳ ai nhìn thấy. Cô đừng nói với ai chuyện tôi dẫn cô đến đây xem đấy!”
Cung Ngũ gật đầu: “Được.”
Trong sân cũng có rất nhiều hoa cỏ và thực vật xanh, Cung Ngũ nhìn lướt một cái, Hayley nghĩ rằng cô có hứng thú, mở đèn trong vườn lên, nói: “Ở đây cũng có rất nhiều hoa đẹp, Ngũ tiểu thư cổ thích không? Tôi giúp cô cắt một ít hoa nhé, tôi sẽ cắm chúng vào trong bình hoa, sẽ rất đẹp đấy”
Cung Ngủ không nói gì, nhưng lúc Hayley đang cắt hoa, cô vẫn ngồi xổm bên cạnh quan sát. Hayley để xuống đất, cô liền nhặt từng cành từng cành lên, rõ ràng là rất thích.
Hayley mỉm cười với cô, biết ngay là bó hoa đẹp có thể khiến tâm trạng của con người tốt hơn.
Sắc trời ngày càng càng tối, Cung Ngũ và Hayley đang tỉ mỉ sắp xếp những cành hoa mà Hayley vừa cắt xong.