Công Tước

Chương 888: Trả tiền đây!



Trong lớp học mọi người đã tụm năm tụm ba lại nói chuyện với nhau rồi, Cung Ngũ vào lớp học, từ xa Winnie đã vẫy tay với cô: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ đi qua đó, “Good morning!” “Tiểu Ngũ, tâm trạng của cậu hôm nay có vẻ rất tốt nhỉ!” Winnie nói. Cung Ngũ gật1đầu: “Đúng thế, dù sao sáng sớm vừa vào lớp đã thấy tiểu mỹ nhân, tâm trạng cực kỳ tốt!” Winnie và Crovia cười với cô, bầu không khí trong lớp thật sự thay đổi rất nhiều so với trước kia.

“Năm nay nghỉ hè tớ sẽ về nhà. Nếu như có thời gian thì các8cậu đến Thanh Thành đi, tớ tiếp đãi các cậu, thuận tiện giới thiệu bạn tốt Yến Đại Bảo của tớ với các cậu, nhất định các cậu sẽ thích cậu ấy!”

Carlisle hỏi Crovia: “Cơ hội cậu cố gắng học tiếng Trung đến rồi kìa, Tiểu Ngũ đang mời chúng ta đó.”

Crovia chu môi, “Tớ2phải hỏi ba mẹ tớ đã mới được, bọn họ đồng ý tớ mới có thể đi. Winnie, cậu có đi không?” Winnie lập tức trả lời: “Đương nhiên là tớ đồng ý rồi, mặc dù tớ nói tiếng Trung không tốt, nhưng tớ dám mở

miệng nói chuyện!” Cung Ngũ vỗ tay tán thưởng, nói:4“Nếu như các cậu muốn đi, tớ có thể bao các cậu cơm ăn chỗ ở, đưa các cậu đi chơi, để các cậu quen thêm nhiều bạn bè. Nhưng mà vé máy bay thì các cậu tự lo, vé máy bay đắt lắm!”

“Keo kiệt!” Winnie hô to: “Tiểu Ngũ là quỷ keo kiệt!”

“Tớ chính là quỷ keo kiệt đấy, cắn tớ đi!” Cung Ngũ làm mặt quỷ. Mọi người cười ầm lên. Bầu không khí bên này thật sự quá vui vẻ, thu hút những người khác đi qua gia nhập đề tài.

“Tiểu Ngũ mỗi lần bay về nhà mất bao nhiêu thời gian? Có phải chuyển máy bay không?”

“Thành phố cậu sống tên là gì? Thanh Thành à? Trông như thế nào? Có phải là cổ kính như trong sách vẽ đó không?”

“Nhà cậu ở chỗ nào? Cậu có chị gái hay là em gái không? Có phải họ cũng đẹp như cậu không?”

Cung Ngũ cười nói: “Các câu hỏi nhiều vấn đề một lúc như vậy, tớ không có cách nào mà trả lời được... Hơn nữa, có người hỏi tớ có chị gái hay là em gái không, tớ nhớ là lần trước tớ có nói rồi, tớ có một đứa em trai, ba tuổi, cực kỳ đáng yêu!” Matthew ngồi ở cuối cùng, dựa vào tường, chống một chân trên băng ghế dài, quét mắt qua tiêu điểm của đám người kia, hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác. Một đứa con gái bị đàn ông đá, có cái gì mà kiêu ngạo. Phụ nữ chính là phụ nữ, lúc nào cũng lắm chuyện.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo đi từ bên ngoài vào, mặc dù đã cao tuổi đeo kính lão nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, tóc chải chuốt cẩn thận không có một sợi rối nào.

“Các cô các cậu thanh niên, chào mừng đến tiết học thực hành ngày hôm nay. Sau khi lên năm thứ tư đại học, các bạn sẽ thấy những thứ bây giờ các bạn đang học này có ích hơn nhiều so với giải bài tập trong sách vở. Trên vũ đài chính trị tương lai của Gaddles sẽ có tám mươi phần trăm người đến từ học viện hoàng gia, cho nên hãy tin tưởng, các bạn nhất định là người giỏi nhất.”

Tiết học hôm nay là đi tham quan Cung điện nên rất nhiều sinh viên mặc quần áo không phù hợp với yêu cầu phải thay lễ phục. Cung Ngũ dẫn Winnie và Crovia về ký túc xá. Cung Ngũ mở tủ quần áo, lấy bộ lễ phục trước kia đã từng mặc ra.

Winnie kêu to: “Tiểu Ngũ, bộ lễ phục đó cậu đã từng mặc rồi!”

Cung Ngũ gật đầu: “Tớ biết.”

“Bộ lễ phục đã từng mặc rồi mà cậu còn định mặc tiếp à?” Cung Ngũ trợn mắt: “Lễ phục đã từng mặc rồi thì không thể mặc nữa à? Quá lãng phí rồi! Tớ sẽ mặc bộ này, luật pháp của Gaddles lại không quy định quần áo từng mặc rồi thì không thể mặc nữa.”

Winnie mím môi: “Nói thì nói như vậy, nhưng sẽ cảm thấy sẽ bị người khác chê cười.”

Crovia giải thích, “Bình thường người trong Cung điện đều sẽ không mặc một bộ lễ phục hai lần.”

Cung Ngũ nhìn bọn họ một cái, “Tớ có tổng cộng ba bộ. Hay là tớ không mặc nữa nhé?” Thật ra lúc ở phủ Công tước cô có rất nhiều bộ, nhưng cô luôn cảm thấy những thứ kia không phải là của mình, lại không có cách nào mang theo nhiều được nên cô chọn ba bộ cô thích nhất, ngoài ra đều là quần áo mặc bình thường. Cô mặc bộ lễ phục đó lên người, vui vẻ nói, “Người đẹp đúng là mặc cái gì cũng đẹp!”

Hai người kia: “...”

Ba người thay quần áo xong, lại khoác thêm áo khoác mỏng rồi cùng đi ra ngoài.

Carlisle đã đợi ở cách đó không xa, nhìn thấy bọn họ đi qua đây, cậu ta vội vàng kéo Crovia sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Tớ vừa nghe thấy nam sinh trong lớp nói, hôm nay ngài Edward cũng sẽ đến dự tiệc trong Cung điện...”

Crovia ngẩn ra, “Hả? Vậy Tiểu Ngũ...” Cô mím môi, vội vàng kéo Winnie sang bên cạnh thầm thì. Cung Ngũ tò mò nhìn ba người bọn họ lén lén lút lút nói chuyện ở bên cạnh, còn thỉnh thoảng nhìn cô một cái.

“Này, các cậu như vậy tớ sắp tức giận rồi đấy!” Cung Ngũ cất cao giọng nói với bọn họ. Winnie và Crovia cùng Carlisle thận trọng đi đến trước mặt cô: “Tiểu Ngũ, bọn tớ bàn bạc một lúc, nhất trí cảm thấy cậu đừng đi tiết học này thì hơn.”

Cung Ngũ ngẩn ra: “Tại... tại sao?”

Winnie giơ tay đẩy cô đi đến phía thầy giáo, “Không tại sao cả, cậu cứ đi xin nghỉ với thầy đi! Chúng tớ sẽ không hại cậu đâu!”.

Cung Ngũ: “...” Tốt xấu gì cũng phải nói cho cô biết nguyên nhân chứ! “Thầy Johnson, Tiểu Ngũ muốn xin nghỉ tiết này, mong thầy cho phép ạ!” Winnie lớn tiếng nói với thầy giáo già. Thầy Johnson kinh ngạc, “Đây là vào Cung điện, cơ hội hiếm có, Ngũ tiểu thư chắc chắn không đi hả?”

Mặt Cung Ngũ giật giật, cô nói không đi à? Thật ra có đi hay không với cô cũng không sao, cô lại không muốn nhìn thấy Quốc vương gầy đét, cũng không muốn nhìn thấy Hoàng hậu giả dối đó.

Nhưng tại sao chứ?

Winnie đỏ mặt, lớn tiếng trả lời: “Tiểu Ngũ vừa nói với bọn em là cậu ấy không thoải mái, nhưng cậu ấy muốn cố. Thầy Johnson, em cảm thấy không nên miễn cưỡng thì tốt hơn, em đồng ý ở lại chăm sóc Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Winnie, thầy Johnson đã nói là cơ hội hiếm có rồi, cậu đừng lãng phí thì hơn, cậu đi đi!”

Thầy Johnson nghe thấy Winnie nói như vậy, lại nhìn Cung Ngũ, “Mặc dù cơ hội khó có, nhưng nếu như Ngũ tiểu thư không thoải mái thì nghỉ ngơi vẫn là quan trọng hơn, không sao cả, sau này vẫn có cơ hội.”

“Cảm ơn thầy Johnson!” Winnie lại vội vàng đẩy Cung Ngũ chạy đi, vừa chạy còn vừa làm dấu tay thắng lợi với Carlisle và Crovia.

Carlisle và Crovia lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Bộ dạng thất tình của Tiểu Ngũ quá đáng thương, bọn họ thật sự không thích cô chẳng dễ dàng gì mới cao hứng, vui vẻ, tươi cười lên được mà vì nhìn thấy Edward lại đau buồn.

Cung Ngũ ù ù cạc cạc bị Winnie đưa về ký túc xá. Cô trợn mắt: “Đã thay quần áo rồi!”

Winnie nói: “Vậy thì sao chứ? Lại thay ra thôi.”

Cung Ngũ gãi đầu: “Nhưng cũng phải nói cho tớ biết là vì sao chứ. Sức khỏe của tớ rất tốt, không có vấn đề gì cả! Chẳng lẽ là do tớ mặc bộ lễ phục này lần hai mà không cho tớ đi à? Tớ chẳng để ý thì thôi, các cậu bận tâm cho tớ làm gì? Nếu như vậy thì các cậu tặng tới một bộ lễ phục đi, giao lưu tình cảm, rất tốt...” “Cậu mơ đi!” Winnie chống nạnh: “Cậu keo kiệt như vậy còn đòi bọn tớ hào phóng à? Bây giờ tớ bị cậu lây rồi, dùng khăn giấy còn xé hai nửa ra lau nữa!”

Cung Ngũ: “Nói đi, vậy thì là vì cái gì?”

Winnie đứng ở bên cửa sổ, thò đầu nhìn về phía trường học, đợi những sinh viên kia đều đi hết cả rồi mới quay đầu lại nhìn cô nói: “Ừm... thật ra thì không nên nói, nhưng tớ biết nếu như tớ không nói, hôm nay cậu nhất định sẽ hỏi bằng được.”

Cung Ngũ chớp mắt: “Biết thì tốt.” “Thật ra là thế này...” Winnie nói: “Carlisle nghe có nam sinh nói hôm nay chính khách trong Cung điện đều đến cả.” Cung Ngũ lập tức hiểu ngay, hóa ra hôm nay người đến cung đình làm khách không chỉ có sinh viên, còn có cả Công tước đại nhân nữa. “Hóa ra là như vậy à?” Cô nhìn Winnie cười nói: “Cảm ơn cậu!” Winnie ngẩn ra, “Cảm ơn cái gì chứ? Tớ còn tưởng là cậu sẽ trách tớ nữa.”

“Làm sao có thể?” Cung Ngũ nói: “Cảm ơn các cậu đã suy nghĩ đến tâm tình của tớ, cố gắng để cho tớ không phải buồn. Mặc dù tớ đã không buồn nữa rồi! Nhưng vẫn phải cảm ơn các cậu!”

Không đi cũng tốt, tránh gây thêm rắc rối, để cho người khác biết cô có quan hệ gì với Công tước đại nhân nữa thì được một mất mười rồi. Ba tháng trước lúc mới chia tay, cô sợ mình liên lụy đến Công tước đại nhân, mà bây giờ, cô sợ Công tước đại nhân liên lụy đến mình. Dù sao đều là người không liên quan đến nhau, cô cũng không cần lo lắng hốt hoảng vì Công tước đại nhân nữa, đương nhiên Công tước đại nhân cũng sẽ không lo lắng hốt hoảng vì cô, sau này bọn họ chỉ cần tự lo cho mình là được rồi. Winnie mím môi, “Tiểu Ngũ cậu đừng nói là không sao, tớ sẽ muốn khóc đấy.” “Winnie cậu thật là dễ khóc, tớ nói thật mà, tớ rất vui!”

Người đến Cung điện đi theo lịch trình nào, lần này Cung Ngủ không biết, bởi vì cô và Winnie không đi. Nhưng Crovia và Carlisle quay về nói ngài Edward đặc biệt hỏi bọn họ là bao nhiêu tuổi, học lớp nào, sau đó còn hỏi có phải tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi không. Crovia thở hổn hển nói: “Những người khác trong lớp không biết, còn nói đều đến đông đủ rồi, tớ nói với anh ta có hai bạn học không được khỏe cho nên không đến. Anh ta còn rất lo lắng nữa.” Winnie hung hăng nói: “Tớ nhổ vào! Giả dối!”

Mắt Cung Ngũ giật giật: “Hình tượng! Hai người các cậu phải chú ý đến hình tượng! Các cậu là thục nữ quý tộc, đặc biệt là Winnie, cậu không thể làm động tác phỉ nhổ này được, quá tổn hại đến hình tượng của cậu rồi.”

Winnie hếch cằm lên: “Vốn dĩ đúng là thế, giả dối!”

Carlisle che trán, “Tớ phát hiện từ sau khi Winnie và Crovia trở thành bạn của Tiểu Ngũ, hình như không còn đặc biệt chú ý hình tượng như trước kia nữa!”

Crovia kinh hãi, “Tớ cũng thế sao? Tớ tưởng là chỉ có Winnie... Làm sao bây giờ? Nếu như mẹ tớ mà biết chắc chắn sẽ đau lòng chết mất.” Cung Ngũ trợn mắt: “Tại sao lại nhìn tớ hả? Chẳng lẽ là do ảnh hưởng từ tớ à? Tại sao các cậu không ảnh hưởng đến tớ mà lại là tớ ảnh hưởng đến các cậu? Có phải là ba người các cậu nên tự kiểm điểm lại mình đi không?”

Winnie che mặt lại nói: “Ôi chao, tớ chính là muốn làm người khác yêu thích giống như Tiểu Ngũ.” Crovia suýt nữa khóc hết nước mắt: “Nhưng mẹ tớ đưa tớ qua đây chính là vì để cho tớ càng thêm thục nữ tao nhã hơn...”

Carlisle ở bên cạnh vội vàng nói: “Mặc dù cậu thay đổi không chú ý hình tượng như trước kia nữa nhưng tới cảm thấy cậu càng đáng yêu càng làm cho tớ thích hơn!” Cung Ngũ “hừ” một tiếng ngẩng đầu lên, sau đó thấy mặt Crovia đỏ đến nỗi sắp bốc khói rồi. Cung Ngũ lập tức có chút phiền muộn, vốn tưởng là đơn phương, bây giờ mới phát hiện là một đôi tình trong như đã mặt ngoài còn e. Đáng tiếc!

Nếu như là trước kia nói không chừng cô sẽ còn khuyên hai người dũng cảm ở bên nhau, nhưng sau những gì cô trải qua, cô lại không có tâm tư như vậy nữa. Bây giờ vui vẻ nhưng sau này thì sao? Lúc đau khổ không phải càng buồn hơn à?

Cho nên Carlisle nói cũng đúng, đừng bắt đầu thì hơn, dù sao đã định trước sau này là đau khổ rồi.

Thời tiết chuyển từ se lạnh sang nóng dần, Cung Ngũ lật giở lịch, tính nghỉ hè về nhà thời gian dài. Năm trước cô theo chân Công tước đại nhân đi tuần tra, chạy khắp nơi trên thế giới, đi du lịch miễn phí rất nhiều nơi. Năm nay cô về nhà chơi với Tiểu Bát, đã lâu như vậy không gặp Tiểu Bát rồi, không biết là nó có nhớ mình không nữa. Cái miệng nhỏ của thằng nhóc đó nói nhớ, thực tế ai mà biết được chứ?

Thiếu đi sự sắp xếp của ông Eugene, việc học tập của Cung Ngủ không căng thẳng như ở phủ Công tước nữa. Thế nhưng chương trình học bây giờ đều là những thứ trước kia, Cung Ngũ vẫn không cảm thấy có cái gì khác nhau cả. Dù sao bây giờ ở trong lớp, cô thật sự được coi là sinh viên loại nổi trội rồi, cho dù ai cũng không nhớ cô đã từng là một đứa học dốt nữa.

Dĩ nhiên, lời bịa đặt đồn nhảm bên ngoài vẫn còn, chỉ là Cung Ngủ không quan tâm. Những lưỡi dao sắc bén do những lời đồn nhảm kia không làm cô tổn thương được, hoặc là nội tâm mạnh mẽ của cô đã sớm xây lên thành luỹ rất dày, ngăn lại những lời đồn nhảm đó, không nghe không nghĩ nữa, nghiêm túc làm tốt chuyện của mình là đủ rồi.

“Tiểu Ngũ, có người tìm cậu!” Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Ai tìm tớ thế?”

Sao cô lại không nhớ ở Gaddles còn có ai quen cổ nữa nhỉ? Cô đặt bút xuống, nhấc chân đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy một người ở cửa lớp học. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, Cung Ngũ đột nhiên nhảy lên, chỉ vào anh ta nói: “Hóa ra là anh!” “Hóa ra cô vẫn còn nhớ tôi à?” “Anh có hóa thành tro tôi cũng nhớ anh.” “Ồ, không ngờ ở trong lòng cô, tôi lại quan trọng như vậy đấy!”

“Hừ! Lúc đó ở khách sạn, bởi vì anh mà tôi bị phạt một trăm năm mươi đô! Trả tiền đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.