Công Tước

Chương 893: Suýt chết rồi a a a!!!



Nửa đêm, Cung Ngũ đột nhiên bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc, tiếng quản lý ký túc xá vang lên bên

ngoài: “Ngũ tiểu thư!”. Cung Ngũ mở mắt ra, giơ tay sờ vào công tắc đèn, đột nhiên dưới1gầm giường của cô truyền đến một giọng nói nhỏ: “Đừng bật đèn!”

Cung Ngũ ngẩn ra, hoàn toàn không biết chuyện gì, cô nói vọng ra ngoài cửa: “Có chuyện gì thế? Đang ngủ ngon thì bị gọi dậy.”

Quản lý8ký túc xá nghe được tiếng cô lập tức thở phào, hỏi: “Ngũ tiểu thư, buổi tối cô có nhìn thấy người nào kỳ lạ không?”

Không những nhìn thấy, còn biết ở đâu nữa, nhưng mà tại sao lại trốn2dưới gầm giường của cô?

“Không có, rốt cuộc có chuyện gì thế? Còn để cho tôi ngủ không hả?” Cung Ngũ hỏi.

Quản lý ký túc xá vội vàng nói: “Được, cô không sao thì tốt rồi!”. Nói xong tiếng bước4chân vội vội vàng vàng vang lên, quản lý ký túc xá rời đi. Cung Ngũ lại định bật đèn, Tư Đồ lại nói: “Đừng bật đèn!” “Rốt cuộc làm sao thế?” Cung Ngũ tò mò, “Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ, giở trò quỷ gì thế hả?” “Mẹ kiếp! Cô ngủ như lợn ấy, vừa rồi tôi suýt nữa bị người ta giết chết, cô lại còn hỏi tôi giở trò quỷ gì? Cô là lợn đầu thai à?”

Cung Ngũ mù mờ: “Không phải là anh vẫn đang yên ổn đó à, chạy xuống gầm giường của tôi làm gì?”

“Tôi đang ngủ thì có tiêu cự của súng bắn tỉa rơi lên trên đỉnh đầu tôi, nếu không phải cảm giác của tôi nhạy bén, sáng ngày mai cô sẽ nhìn thấy thi thể của tôi rồi, cô hiểu không hả?” Tư Đồ suýt nữa khóc lên: “Tôi đến đây bí mật như vậy, sao lại vẫn có người biết tôi ở chỗ này? Mẹ kiếp!” Anh ta giơ tay gõ lên cạnh giường, “Nói, có phải là cô mật báo không hả?” Cung Ngũ lười quan tâm đến anh ta: “Tôi đã nói bản lĩnh của kiểu người như mấy người chính là phiền phức lớn mà, kẻ thù quá nhiều, nếu như tôi bị mấy người liên lụy đến thì mới gọi là oan đấy.”

Tư Đồ phát điên lên: “Tôi suýt nữa bị giết chết, cô lại phản ứng như thế à? Cái súng bắn tỉa đó, tôi thấy còn không phải là loại bình thường, nhìn cái kiểu đó ngay cả thủy tinh cũng có thể bắn xuyên qua được! Cô nói ai ngốc mà nửa đêm không có chuyện gì nhắm vào tôi hả? Nhất định là vì giết tôi nên mới đến... Mẹ kiếp, may mà an ninh trường học chặt chẽ, phát hiện ra có người nhắm bắn, nếu không tôi chết rồi cũng không biết nữa!”

Cung Ngũ suy nghĩ một chút, “Kẻ thù của anh quá nhiều, không trách được người khác, anh tự thu xếp ổn thỏa đi. Đừng làm phiền tôi ngủ!”

“Tôi nói này, cô có cần vô tâm như vậy không hả? Xảy ra chuyện lớn như thế, bên ngoài đều loạn hết cả lên rồi mà cô lại vẫn ngủ được à?”

“Chỉ cần không phải giết tôi, tôi sẽ ngủ được.” Cung Ngũ kéo chăn lên người, “Đừng có nói chuyện với tôi nữa, cũng đừng gõ vào Tiểu Nhạc Nhạc của tôi, nó chê anh khai.”

Tư Đồ siết tay, đây là cái người gì thế hả!

***

Phủ Công tước đồ sộ nguy nga, trong ánh đèn sáng rực xung quanh, tầng hầm phủ Công tước được bao phủ trong một bầu không khí bận rộn.

Công tước đại nhân ngồi ở trong thư phòng, hai tay chống đầu, nhắm hai mắt lại không nói một lời, trong thư phòng là một đống lộn xộn, sách vốn nên ở trên bàn rơi hết xuống đất.

Trước mặt Công tước đại nhân là hai người đầm đìa mồ hôi lạnh, một người bình tĩnh nói: “Xin lỗi ngài Edward, không ngờ tiêu cự bắn lại để lộ mục tiêu, hiện tại học viện đã tăng cường báo động đỏ, nếu như vẫn muốn lẻn vào thì sẽ rất dễ bị phát hiện...”

Công tước đại nhân vẫn nhắm mắt, hỏi: “Cho nên, gã đàn ông đó vẫn còn ở trong ký túc xá của Ngũ tiểu thư?”

“Đúng vậy ngài Edward.”

Công tước đại nhân suy nghĩ một chút, ngẩng đầu: “Nếu không vào được, vậy hãy làm cho hắn ra ngoài đi!” “Rõ, ngài Edward!”

Vậy thì chỉ có thể làm ầm ĩ lớn hơn, khiến cho học viện quản lý chặt chẽ hơn, kiểm tra từng phòng, như vậy người kia mới không có chỗ trốn nữa.

“Đừng để tôi nghe được tin tức thất bại, tiếp theo là cơ hội cuối cùng của mấy người.” Công tước đại nhân ngước mắt lên: “Tôi không nuối kẻ bỏ đi.” “Rõ, ngài Edward!” Hai người cung kính lui đến cạnh cửa, cẩn thận lùi ra ngoài, để lại Công tước đại nhân ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.

Trên bàn còn sót lại một chồng tài liệu, anh đột nhiên hung hăng hất chồng tài liệu kia xuống đất.

Chiếc đồng hồ cổ xưa trong thư phòng chậm rãi đung đưa, đã là ba giờ sáng. Anh thở dài một hơi, muốn nhổ sự khó chịu tích tụ trong cổ họng ra, nhưng phát hiện làm sao cũng không thể ổn định lại tâm tình được. Hình như anh...

Đã loạn trận tuyến của mình rồi.

Rõ ràng anh nên rất vui vẻ mới đúng, rõ ràng đã sớm dự liệu được kết quả như vậy, nên mới lựa chọn như thế, nhưng vẫn chưa đến ngày đó, anh đã khó mà chịu đựng được. Bệnh tật mà cơ thể đang chống đỡ lại không khiến anh cảm thấy đau bằng một tin tức liên quan đến cô. Anh tưởng rằng anh sẽ không hối hận, anh tưởng rằng anh sẽ chỉ nhìn về phía trước, nhưng bây giờ anh đang quay đầu lại, đây không phải là anh, anh không nên như vậy.

Chia tay mới là kết cục tốt nhất đối với bọn họ. Cô sẽ tìm được một người đàn ông khỏe mạnh, sẽ ở bên cô đến răng long đầu bạc, anh chỉ cần tác thành, yên lặng đợi cái chết lúc nào cũng có thể ập đến.

Ba năm, năm năm, thậm chí mười năm. Anh không muốn để cô tiễn anh đi trong sự tuyệt vọng và thất vọng, không muốn một chút nào.

Nhưng bây giờ thì sao?

Vẫn chưa đến cuối cùng, anh đã khó mà chịu đựng được. Thật bất công biết bao! Anh còn chưa thoát khỏi đau khổ của việc thất tình, cô đã giống như một thiên sứ vui vẻ, có thể mỉm cười với bạn bè bên cạnh mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.