Phía sau bụi cây có động tĩnh, Cung Ngũ vội vàng quay đầu lại thì thấy Lý Tư Không nhảy ra, anh ta khoác vai Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, tôi nói không sao mà đúng không? Hiện giờ không cần lo lắng nữa rồi nhỉ? Dì tôi là khắc tinh của ông ấy, Đại Bảo thì là điểm yếu của ông ấy, nên sau này chú Yến còn muốn động tay động chân thì cô cứ nói với dì thì sẽ giải quyết được ngay.”
Vừa nói vừa gõ đầu cô một cái, “Có hiểu không?”
Cung Ngũ ôm đầu: “Anh đừng gõ đầu tôi có được không? Không biết đau à?”
Lý Tư Không bật cười: “Đau hả? Đau đến mức nào?”
Cung Ngũ tức thở hổn hển nói: “Có bản lĩnh thì để tôi gõ anh một cái đi!”
“Tới đây!” Lý Tư Không cúi đầu, “Cô gõ đi, tôi muốn xem xem đau đến mức nào!”
“Anh nói đó nha!” Cung Ngũ liếc anh ta một cái, cụp ngón giữa lại, dùng sức gõ vào đầu anh ta một cái, “Có đau không? Anh nói xem đau không?”
Lý Tư Không ôm đầu: “Cô báo thù à?”
“Tôi hỏi anh có đau hay không?” Cung Ngũ tức giận nói: “Lúc nào cũng gõ đầu tôi, hiện giờ biết đã biết đau chưa? Hứ!”
Vừa nói, Cung Ngũ vừa định trở vào sảnh tiệc, bên trong vẫn còn nhiều người đợi cô.
Lý Tư Không kéo cô lại: “Đi đâu đó?”
Cung Ngũ chỉ vào đại sảnh: “Vào trong tiếp khách chứ làm gì, nếu không thì có thể đi đâu?”
Sau khi giải quyết được nguy cơ, biểu cảm của cô hoàn toàn thoải mái, nếu ban đầu nói rõ một chút thì sẽ không cần lo lắng vì cô quá thân cận với người nhà của Yến Đại Bảo mà bị cắt lưỡi chặt ngón tay.
Lý Tư Không khoát tay, “Vào trong? Tôi đi với cô, nhìn tôi phong độ ngời ngời thế này, mau khen tôi đi!”
Cung Ngũ bĩu môi, quay mặt bước lên bậc thềm, vừa bước đến bậc thứ hai thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang đi ra.
Cung Ngũ bất giác dừng chân lại, Lý Tư Không vẫn tiếp tục đi, thế là đụng trúng người cô, anh ta ôm lấy eo cô, miệng còn lẩm bẩm: “Đứng lại cũng không báo trước, đụng trúng là trách nhiệm của cô.” Anh ta ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Bảo, sao cậu còn ở đây? Không phải cậu về rồi sao?”
Tầm mắt của Công tước đại nhân chậm rãi lướt một vòng quanh hai người họ, mỉm cười nói: “Lấy đồ nên làm lỡ thời gian.”
Cung Ngũ giật khóe môi, “Yến Đại Bảo và cô Triển vừa về rồi. Tạm biệt anh Phí.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Tạm biệt Cung Ngũ.”
Lý Tư Không đứng sau lưng Cung Ngũ cũng vẫy tay với anh ta: “Bảo, hẹn gặp lại.”
Công tước đại nhân hỏi: “Không về à?”
Lý Tư Không khua tay: “Đã hứa với Tiểu Ngũ đi ăn xiên nướng, sẽ về muộn một chút.”
Công tước đại nhân hơi chau mày, “Muộn vậy à?”
Lý Tư Không mỉm cười: “Cậu không yên tâm tớ à? Muộn thế nào cũng không sợ.”
Nhưng Công tước đại nhân lại lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ánh mắt lướt sang người Cung Ngũ, “Con gái không nên đi ra ngoài quá khuya, không an toàn.”
“Cậu nói gì đấy? Thì ra không phải quan tâm tớ? Đồ keo kiệt không cần để ý cậu ấy, có tôi đây cô còn sợ gì?”
Cung Ngũ giật khóe môi, đưa tay vuốt mũi nói: “Cảm ơn anh Phí quan tâm, tôi sẽ chú ý an toàn, tạm biệt!” Sau đó lại trừng mắt với Lý Tư Không, “Tôi nói cho anh đi cùng lúc nào?”
Lý Tư Không nhíu mày: “Ai cần cô cho đi? Hôm nay tôi mời Tiểu Đoàn và Tiểu La, cô là tiện thể dẫn theo thôi, có biết không?”
Cung Ngũ trừng mắt, nhưng cảm thấy mình không cần phải trả tiền nên đã nhịn. Cô xoay người đi vào đại sảnh.
Lý Tư Không biết tính tình của đồ keo kiệt này, anh ta mỉm cười hống hách, còn liên tục chọc ghẹo cô, tay còn lại giơ lên chào tạm biệt Công tước đại nhân rồi cùng Cung Ngũ đi vào trong.
Trong đại sảnh, Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đang vây lấy An Hổ Phách và Lam Anh nói chuyện, nhìn thấy Cung Ngũ đi qua liền vẫy tay với cô: “Ngũ này, qua đây nói chuyện đi!”
Cung Ngũ nhìn trái nhìn phải, sảnh rất lớn, nhất thời không nhìn rõ ai ở đâu, vì ai đến cũng có việc của mình.
“Thấy mẹ tớ đâu không?” Cung Ngũ hỏi Đoàn Tiêu.
“Lúc nãy còn thấy đứng đó nói chuyện với vài người, bây giờ không biết đi đâu rồi.” Đoàn Tiêu nói qua loa.
Cung Ngũ vò đầu: “Vậy Bộ Sinh đâu?”
Cô muốn tìm Bộ Sinh, định sau khi đi ăn xiên nướng xong thì bảo anh đưa cô về, nếu không muộn quá thì không thể về nhà được.
Lý Tư Không ngồi duỗi dài tay chân trên ghế sofa, nghiêng mắt nhìn Cung Ngũ: “Cô còn nhớ vị hôn phu của cô à? Haha.”
Cung Ngũ không thèm quan tâm, nói với Đoàn Tiêu: “Tớ đi tìm đã.”
Lý Tư Không trở mình ngồi dậy, nhảy qua sofa hai bước đuổi theo Cung Ngũ: “Tôi nói này đồ keo kiệt, có phải mắt cô không được tốt phải không? Cô thật sự nghĩ vị hôn phu đó của cô rất tốt à?”
“Tôi cảm thấy Bộ Sinh rất tốt!”
Lý Tư Không do dự một hồi, kéo lấy cô đi vào một góc, sắc mặt khó coi. Cung Ngũ nhìn anh ta: “Làm gì thế? Có chuyện gì?”
“Tôi nói rồi cô đừng giận nhé.” Lý Tư Không ấn vào vai cô, dịu dàng nói: “Thật ra lúc nãy tôi thấy vị hôn phu của cô và mẹ cô từ trong một căn phòng đi ra. Chỉ có hai người họ thôi.”
Lý Tư Không cảm thấy ý của mình rất rõ ràng, kết quả Cung Ngũ lại thản nhiên nhìn anh ta, “Ừ.”
Lý Tư Không cho rằng cô không hiểu nên bước đến nhắc nhở lần nữa, “Tôi đã xem camera phòng đó rồi, vị hôn phu của cô còn hôn mẹ cô, thật chẳng ra sao!”
Cung Ngũ liếc anh ta, “Cũng chẳng phải vị hôn phu của anh, tôi không sốt ruột, anh vội cái gì chứ?”
Lý Tư Không trừng mắt to hơn, “Cô ngốc à?”
“Tôi có ngốc hay không liên quan gì đến anh?” Cung Ngũ cảm thấy anh ta thật nhiều chuyện, cô định bỏ đi thì bị Lý Tư Không kéo lại. Anh ta gõ nhẹ lên đầu cô, “Tiểu Ngũ, cô ngốc thật à? Vị hôn phu của cô và mẹ cô dính lấy nhau, cô không giận à?”
Cung Ngũ chỉ nói: “Ờ? Bộ Sinh đi đâu rồi?”
Lý Tư Không cảm thấy cô sắp bị ép đến phát điên: “Keo kiệt này!”
“Tôi nghe rồi.” Cung Ngũ có chút mất kiên nhẫn, “Anh đừng nói lung tung là được. Anh tức giận như thế làm gì? Có liên quan gì đến anh đâu.”
“Nhưng liên quan đến cô mà!” Lý Tư Không muốn bổ đầu cô ra xem não bên trong có hình dáng thế nào. Nha đầu này không tức giận, đây là phản ứng của người bình thường sao?
“Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả. Anh đừng kết thân lung tung. Chuyện nhà tôi, chúng tôi tự giải quyết, ai nói lung tung ra bên ngoài thì người đó là con rùa khốn khiếp!”
“Haiz, tôi muốn tốt cho cô mà cô còn mắng tôi? Đồ keo kiệt, cô ngốc như vậy, tôi đợi xem cô khóc lóc thế nào!”
“Tôi đang tìm người, nếu anh không giúp thì đi nghỉ ngơi đi.”
“Cô tìm tên súc sinh đó làm gì?”
“Anh Lý, đó là vị hôn phu của tôi! Anh nên ăn nói khách sáo một chút.”
Nói xong cô không thèm để ý đến anh ta, tự mình đi tìm.
Lý Tư Không đi vòng quanh ở chỗ cũ, sốt ruột gầm gừ thay cô, sau đó vẫn đi theo.
Tìm một vòng và hỏi mấy người nhưng đều nói không thấy, Cung Ngũ vò đầu, xem ra cô phải đi ăn rồi tự mình về nhà thôi.
Thấy Lý Tư Không vẫn đi theo, cô ngạc nhiên: “Anh có chuyện gì nữa à?”
“Tôi sốt ruột thay cô đấy, keo kiệt này, đầu óc cô thật khiến người khác lo lắng!”
Cung Ngũ quay trở lại chỗ ban đầu, ngồi xuống tiếp tục chém gió với mọi người. Lý Tư Không ngồi bên cạnh nhìn, thật muốn quỳ lạy tố chất tâm lý này của đồ keo kiệt!
“Tiểu Ngũ, Yến Đại Bảo về nhà rồi hả?” An Hổ Phách thấy cô ngồi xuống nhưng không thấy Yến Đại Bảo nên hiếu kỳ hỏi.
Cung Ngũ gật đầu: “Về rồi, mới đây thôi.”
Lam Anh nhìn đồng hồ: “Cũng muộn rồi, tớ phải về đây.”
An Hổ Phách vừa nghe liền vội vàng đứng dậy: “Vậy tớ cũng về.”
Cung Ngũ sững sờ: “Các cậu về hết à? Không đi ăn xiên nướng sao?”
An Hổ Phách vội vàng lắc đầu: “Mẹ tớ quy định trước 9:00 tớ phải về nhà, giờ đã 8:20 rồi.”
Cung Ngũ nhìn sang Lam Anh: “Cậu cũng về?”
Lam Anh gật đầu: “Ừ.”
Cung Ngũ đành phải tiễn hai người họ ra cửa. An Hổ Phách có người nhà đến đón, nhân tiện đưa Lam Anh về cùng, Cung Ngũ không cần phải lo lắng nữa, “Đi đường cẩn thận đấy!”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đợi sau khi tiệc kết thúc thì đi ăn xiên nướng nên không vội vã mà ngồi đó tiếp tục nói chuyện, Lý Tư Không cũng lười đi.