Công Tước

Chương 900: Hủy cho mọi người xem



Công tước đại nhân nói xong đứng lên, nhìn chằm chằm vào Tư Đồ, ý muốn hung hăng giẫm chết anh ta chợt lóe lên trong mắt.

Qua một lúc lâu, anh thu chân lại, nhấc chân đi1ra ngoài, đóng cửa lại.

Tư Đồ nằm trên đất, tay vẫn đang che trên cổ, mắng: “Tên khốn kiếp kia lại muốn giết mình! Con rùa chết tiệt, con ốc sên chết tiệt! Anh lại giết tôi...8Lúc giết người sao động tác của anh lại nhanh như vậy hả? Toàn là giả dối...” Cung Ngũ đã đi đến cửa ký túc xá, vừa đi cô vừa cúi đầu đọc thư, lúc sắp đi2ra ngoài Công tước đại nhân ở phía sau gọi một tiếng: “Tiểu Ngũ.” Cô quay đầu lại nhìn một cái, tỏ vẻ nghe thấy rồi, sau đó tiếp tục đi về phía trước đi, mắt vẫn4dán vào bức thư.

“Tiểu Ngũ!”

Vẻ mặt Cung Ngũ có chút mất kiên nhẫn, đã nói là không để cho người khác nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau rồi đúng không? Cứ gọi cô mãi thể là sao hả? Cô lớn tiếng trả lời: “Ngài Edward, tôi còn có chuyện, tôi đi trước đây!”

Nói xong cô cầm thư sải chân chạy đi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Cô thật sự không muốn nhìn thấy Công tước đại nhân một chút nào, càng không muốn bởi vì Công tước đại nhân mà trở thành bia bắn súng của người khác.

Lúc anh là bạn trai của cô, cô sẽ liều mạng bảo vệ anh, nhưng bây giờ anh là người không có quan hệ gì với cô, tại sao cô còn phải liều mạng vì anh nữa?

Chạy đến chỗ Công tước đại nhân không nhìn thấy, cô đứng lại đọc hết bức thư. Chữ viết của Chiêm Húc vẫn cẩu thả như trước, nhưng Cung Ngũ vẫn có thể đọc được. “Tiểu Ngũ thân mến: Hy vọng người đưa thư không làm cô sợ, nhận được thu hồi âm của cô tôi rất vui, giống như mình thật sự có thêm một người bạn đáng yêu qua thư từ vậy.

Biết tâm trạng của cô tốt hơn rồi, tôi rất phấn khởi, hy vọng Tiểu Ngũ có thể luôn giữ được sự vui vẻ ấy.

Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi vẫn luôn là bạn của Tiếu Ngũ.

Tạm thời tôi không thể rời khỏi chỗ này. Tình hình khu Tam Giác Vàng căng thẳng, giao thông và đầu mối then chốt bị ngăn chặn, tôi lại không muốn liên lạc với cô thông qua email khiến kẻ khác nắm được bất cứ chứng cứ liên lạc nào của tôi, chỉ có sai người của mình đưa thư qua cho cô thì tôi mới có thể yên tâm. Xin lỗi Tiếu Ngũ, hình như đến cả việc làm một người bạn qua thư từ tôi cũng không thể mang đến cho Tiếu Ngũ được.

Nhưng tôi phải thừa nhận, bởi vì thư hồi âm của Tiểu Ngũ mà tôi trở nên dần dần có mong đợi hơn. Có rất nhiều lời muốn nói với Tiểu Ngũ, nhưng rất kỳ lạ là tôi không biết bắt đầu từ đâu cả, cho nên tôi chỉ nghĩ ra cái gì thì nói cái đó thôi, Tiểu Ngũ đừng cảm thấy tôi phiền nhé.

Không khí ở Tam Giác Vàng vẫn ẩm ướt tươi mát như cũ, nếu như có thể, thật muốn mời Tiểu Ngũ đến đây chơi.

Là mời, không phải là cách khiến Tiểu Ngũ sợ hãi và lo lắng.” (Chiêm Húc dùng bút vẽ một cái mặt cười xấu xí ở phía dưới). Cung Ngũ cười, quyết định tối nay viết thư hồi âm cũng sẽ vẽ cho anh ta một cái mặt cười, coi như có qua có lại.

Mặc dù Chiêm Húc nói không biết viết cái gì, nhưng vẫn viết liên miên cả một trang dài, đều là chuyện cuộc sống thường ngày, không có ái muội, không có lừa tình, so với ngữ khí kinh ngạc vui mừng của bức thư đầu tiên hình như còn thêm mấy phần tâm sự chuyện nhà nữa.

Cung Ngũ đã hiểu vì sao lần nào đưa thư cũng là tên lưu manh thần kinh kia đưa đến chứ không phải là gửi qua đây. Hóa ra Chiêm Húc sợ anh ta liên lụy đến cô, bởi vì cho dù là gửi thư hay là gửi email đều rất dễ khiến người khác tra ra được chứng cứ bọn họ có liên lạc với nhau, chỉ có cử người đưa qua thì mới thần không biết quỷ không hay, mà cái tên Tư Đồ kia hình như lần nào đưa thư cũng có chuyện để làm, cũng coi như là thuận đường.

Cô suy nghĩ một chút, tầm nhìn rơi lên vị trí mấy chữ Tam Giác Vàng trên thư. Cô nhìn trái nhìn phải rồi chạy đến bên ống nước tưới cây của người làm vườn, dùng ngón tay thấm nước rồi dí tay lên chỗ đó để mấy nội dung nhạy cảm trên thư bị ướt đi, khiến cho không ai đọc được.

Giọt nước rơi lên vết bút máy từ từ lan rộng ra, nét chữ vốn dĩ hơi cấu thả lập tức nhòe nhoẹt không nhìn rõ nữa.

Cô mím môi, gấp thư lại, nhét vào trong bì thư rồi vò lại.

Nhìn bức thư cũ nát do cố ý vần vò trong tay, Cung Ngũ chặc lưỡi, nhét thư vào trong túi, chạy như một làn khói đến phòng hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Page!”

Hiệu trưởng vội vàng đứng lên, rất kinh ngạc nhìn cô, lại nhìn ra phía sau cô, “Ơ... ngài Edward đâu rồi?”

“Em không biết! Em về ký túc xá lấy thư, thư rơi dưới gầm giường nên em tìm mãi mới thấy, xin lỗi cô em quay lại hơi muộn.”.

Cô lấy lá thư ra, đưa đến trước mặt hiệu trưởng Page, nói: “Đây chính là bức thư đó của em!” Hiệu trưởng Page nhìn bức thư toàn vết bẩn, sửng sốt: “Bức thư này bị làm sao thế?”

“Lúc em mới nhận được thì nó vẫn rất ổn, không bẩn như thế, vừa nãy lúc em rửa tay, không cẩn thận bị rơi ra ngoài nên bị bẩn.” Cô nói dối không chớp mặt.

Hiệu trưởng Page nhìn cô một cái, vội vàng mở ra, “Xin lỗi, cô muốn đọc trước xem.”

Sau đó bà ấy phát hiện ra phần lớn nét chữ đều bị nhòe hết, chỉ có thể đọc được một số đoạn nói chuyện trong nhà.

Cung Ngũ mím môi: “Hiệu trưởng Page, em có thể quay về lớp học rồi chứ?” Hiệu trưởng Page gật đầu, “Ừ, đương nhiên rồi.” Cung Ngũ quay người định đi thì nhìn thấy Công tước đại nhân xuất hiện ở cửa, “Xin lỗi.” Hiệu trưởng Page nhún vai: “Hình như ngài Edward và Tiểu Ngũ đi khác hướng rồi.”

Cung Ngũ chớp mắt nhìn mặt đất, khom người về phía Công tước đại nhân, “Tạm biệt ngài Edward đáng kính.”

Hành lễ xong, cô trực tiếp đi qua Công tước đại nhân, chạy về hướng lớp học. Tốt nhất sau này đừng gặp lại nhau nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.