Buổi sáng sau khi kết thúc giờ học, chuyện đầu tiên Cung Ngũ làm chính là chạy về ký túc xá, cô nhìn
thấy Tư Đồ mặt chỗ xanh chỗ tắm đứng ở đầu giường cô, vẻ mặt tủi thân. “Sao anh lại giày vò mình ra thành như vậy?” Tư Đồ tức giận nói: “Ông đây là1tự giày vò mình chắc? Là cái tên bệnh thần kinh kia! Là hắn đánh!” Cung Ngũ mờ mịt: “Tên bệnh thần kinh nào?”.
Tư Đồ đấm xuống đất: “Chính là cái tên sáng sớm nay đến đây ấy!”
“A? Anh nói ngài Edward ấy hả?”
“Chính là hắn!”
Cung Ngũ trợn mắt: “Anh bớt vụ tội cho người khác đi.8Ngài Edward sẽ không đời nào làm loại chuyện này đầu. Anh ấy là quý tộc, đánh anh tuyệt đối sẽ chê bẩn tay”
Nói anh cầm súng chĩa vào Tư Đồ cô còn tin, nhưng nói anh ra tay đánh Tư Đồ, cô không tin một chút nào cả. Tư Đồ suýt nữa phun ra một ngụm2máu, “Tôi nói thật đó! Sáng nay lúc cô đi rồi, hắn đi vào đạp tôi, xương sườn ông đây suýt nữa thì gãy mất...” “Tôi vừa nhìn là biết anh không thích ngài Edward, nhưng anh cũng không đến nỗi vu tội cho người ta như vậy chứ?” Cung Ngũ ghét nhất là vu cáo hãm4hại: “Anh ngoan ngoãn khai ra đi, có phải là anh cố ý làm mình biến thành như vậy, sau đó giá họa cho ngài Edward không?”
Tư Đồ run rẩy giơ tay ra, chỉ Cung Ngũ: “Cô... cô không tin tôi!”
“Tại sao tôi phải tin anh?” Cung Ngủ ngồi xuống giường, nói: “Cho dù nói thế nào, tốt xấu gì ngài Edward cũng là bạn trai cũ của tôi, ít nhiều tôi cũng hiểu anh ấy. Người có thân phận như anh ấy, thật sự muốn xử lý anh còn cần phải đích thân ra tay à? Anh ấy tùy tiện gọi hai người ra, anh cũng sẽ không được như bây giờ đầu, đảm bảo anh đã biến thành xác ướp rồi.” Cô lườm anh ta, khinh bỉ nói: “Làm người phải tự biết mình, anh vẫn không đáng để ngài Edward động thủ đâu.”
Tư Đồ bị Cung Ngũ làm tức giận suýt nữa hộc máu, anh ta tựa vào chân giường im lặng rơi lệ. Thấy Cung Ngũ không thèm nhìn mình, anh ta dùng sức đập đầu vào chân giường một cái phát ra tiếng động, “âm” một tiếng, trán cũng u lên một cục to tướng.
“Lần này anh thừa nhận rồi chứ? Tôi đã nói vết thương trên người anh là do anh tự làm ra mà, còn không thừa nhận?!”
Tư Đồ: “...”
Anh ta suýt nữa chui dưới gầm giường trồng nấm, bị đả kích sâu sắc: “Sao cô có thể không tin tôi, sao cô có thể không tin tôi chứ?” Cung Ngủ không tin ai hết, chỉ tin chính mình. Tư Đồ chính là một tên bịp bợm, không có cái gì đáng tin tưởng cả. Cung Ngũ lấy thuốc nước và bông bằng tối hôm qua ra, để lên bàn, “Bên kia là gương, anh tự đi mà xử lý mặt anh đi, đừng có làm phiền tôi. Tôi đợi ăn cơm đây.”
Tư Đồ thở hồng hộc đứng lên, cầm lấy bông thấm thuốc nước bôi lên mặt, vừa bôi vừa nói: “Tôi nói thật đấy, thật sự là cái tên đó đánh tôi! Hắn không dùng tay, hắn dùng chân đạp, tôi không phòng bị nên bị va mặt vào tay nắm tủ, một phát dính luôn hai vết thương, cô nói tôi có thảm không hả?”
Cung Ngũ cúi đầu nghịch điện thoại, trả lời: “Ừm ừm, rất thảm”. Tư Đồ giận điên lên: “Cô căn bản không tin! Tôi đã nói là hắn đánh rồi!” Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Vừa rồi tôi chính mắt nhìn thấy anh tự va vào giường, đầu nổi lên một cục, anh còn vu oan cho người khác, anh không biết xấu hổ à?” Tư Đồ thở dài: “Tôi oan quá đi mất...” Cung Ngũ lười để ý đến anh ta, tiếp tục nghịch điện thoại.
Điện thoại rung lên, Cung Ngũ mở ra xem, là video của Bộ Tiểu Bát do Nhạc Mỹ Giảo gửi cho Cung Ngũ. Cậu nhóc vẫn cứ mập y như vậy, đang cong mông bò trên cầu trượt, muốn bò từ chỗ trượt xuống lên. Tiếng Nhạc Mỹ Giảo vang lên trong video, bà bảo cậu bò lên cầu thang, Bộ Tiểu Bát lại cứ không nghe.
Nhạc Mỹ Giảo gọi Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát quay đầu lại đây nhìn một chút, mẹ lại gửi video cho chị này, để chị nhìn cái mặt bánh bao của con đi.” Bộ Tiểu Bát lập tức quay đầu nhìn về phía Nhạc Mỹ Giảo, còn cười, sau đó “viu” một cái trượt từ phía trên xuống.
Cung Ngũ xem mà cười vui vẻ, Tư Đồ quay đầu lại nhìn thấy thể lập tức chạy qua: “Cô xem cái gì mà cười dâm đãng thể hả...”
“Cút!” Cung Ngũ tức giận: “Anh mới cười dâm đãng, cả nhà anh đều cười dâm đãng!” Tư Đồ: “...” Một lúc lâu sau anh ta mới yếu ớt mở miệng: “Tôi là trẻ mồ côi, cả nhà tôi chỉ có một mình tôi thôi...”
Kết hợp với vẻ mặt đáng thương, Cung Ngũ lại không biết tiếp tục oán giận anh ta thế nào nữa.
Cô xua tay: “Bỏ đi, bỏ đi, không so đo với anh nữa.” Rồi cô lại khoe khoang đưa video của Bộ Tiểu Bát cho anh ta xem: “Anh xem Tiểu Bát nhà chúng tôi đi, đây là em trai tôi, đáng yêu không?” “Sao lại mập như vậy? Đây là quá thừa dinh dưỡng đúng không?” Tư Đồ miệng nhanh hơn não nói một câu.
Cung Ngũ sa sầm mặt lại: “Anh nói lại một lần nữa xem? Anh nói lại một lần nữa xem? Anh có tin tôi sẽ cho anh một phát súng ngay bây giờ không! Tiểu Bát nhà tôi đáng yêu như vậy, anh lại nói nó như thế?”
Tư Đồ vội vàng nhận sai: “Tôi sai rồi, tôi không nên nói nhóc mập mạp đáng yêu nhà cô như vậy!” Lúc này Cung Ngũ mới hài lòng, vui vẻ tiếp tục xem. Nhạc Mỹ Giảo lại gửi liên tiếp mấy bức ảnh qua, xem cái nào Cung Ngũ cũng vui vẻ. Tư Đồ bôi thuốc lên vết thương trên mặt xong, quay đầu nhìn Cung Ngũ, đột nhiên nói một câu: “Thật tốt, cô còn có một đứa em trai.” Cung Ngủ không ngẩng đầu trả lời anh ta: “Đúng thế, tôi cũng không ngờ tôi sẽ còn có một đứa em trai, thật tốt!”
“Cho tôi xem lại xem nào..” Anh ta gật đầu thừa nhận: “Nhìn rất đáng yêu, đợi lớn hơn chút sẽ gầy đi, gầy đi sẽ đẹp.” Cung Ngũ chớp mắt: “Hóa ra các anh cũng cảm thấy gầy là đẹp à?”
Tư Đồ kéo cái ghế qua ngồi, “Tôi cảm thấy mập đẹp, nhưng mà tôi không mập được. Lúc còn bé ở cô nhi viện không đủ ăn, toàn bộ trẻ con ở đó đều đói nheo đói nhóc, vén quần áo lên có thể nhìn thấy xương sườn nữa. Lúc đó tất cả bọn trẻ đều an ủi lẫn nhau, nói gầy là đẹp.”
Cung Ngũ hỏi: “Những đứa bé khác thì sao? Cũng được người nhận nuôi à?” “Nhận nuôi?” Tư Đồ cười, giơ ngón tay cái ra chỉ mình, nói: “Như tôi là số đặc biệt tốt, lựa chọn bao nhiêu người mới chọn đến tôi. Anh tôi chính là ân nhân cứu mạng của tôi, mạng của tôi là mạng của anh tôi. Những người khác... phần lớn là chết cả.” Im lặng một lúc, anh ta lại nói: “Thật ra người bị đưa đến cô nhi viện, hoặc là ba mẹ hút thuốc phiện chết rồi, hoặc là lúc mua bán bị đánh chết, tóm lại, không có mấy người có ba mẹ là người bình thường cả.”
Cung Ngũ chu môi: “So sánh ra, số anh thật sự rất tốt, gặp được anh Chiêm.”
Tư Đồ gật đầu: “Đúng vậy. Tôi còn không biết ba mẹ tôi trông như thế nào nữa. Nghe nói lúc tôi mới được sinh ra, bọn họ gặp phải tổ chức khác trên đường vận chuyển hàng hóa. Ba tôi bị đánh chết, bọn họ vốn không giết phụ nữ, định mang về làm chiến lợi phẩm, nhưng mẹ tôi không muốn, nhân lúc bọn chúng không chú ý đã tự sát. Sau đó tôi đã được đưa đến cô nhi viện.”
Cung Ngũ chớp mắt: “Như vậy sao...” Cô ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, nói: “Vậy anh phải quý trọng mạng của anh, anh phải sống cả phần tuổi thọ của ba mẹ anh nữa, nếu không thì uổng phí biết bao.”
Tư Đồ thở dài: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế. Cho nên hai năm anh tôi bị giam giữ, tôi chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chỗ có thể nhét tiền một chút sẽ không thiếu, người có thể lợi dụng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cuối cùng là dùng nhà khoa học nước ngoài bị tôi dùng kể bắt được mới bí mật trao đổi được anh tôi về.” Dường như anh ta có chút cao hứng, nói: “Anh tôi nói, nếu như không có tôi, có lẽ anh ấy phải ngồi đủ tám năm tù, mà bây giờ anh ấy chỉ cần ngồi hai năm là có thể đi ra rồi.”
Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Nói như vậy anh cũng không phải là thứ tốt đẹp gì nhỉ?”
“Cô có ý gì hả?” Tư Đồ tức giận nói: “Sao tôi lại không phải là thứ tốt đẹp gì? Tôi cứu được anh tôi ra...”
“Cách anh cứu người có vấn đề? Không phải kháng án như con đường pháp luật bình thường mà là hối lộ và bắt cóc nhà khoa học nước ngoài, anh tự nói xem cách này của anh có bình thường không?”
Tư Đồ trợn mắt: “Ở nơi đó con đường bình thường không có tác dụng gì cả, khu vực đặc biệt thì phải dùng thủ đoạn đặc biệt, có hiểu không?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Vậy à... Được rồi, tôi cũng không hiểu, nhưng mà tôi giữ nguyên ý kiến của mình đối với cách thức và thái độ làm người của anh. Ngoài ra, tôi còn có một yêu cầu đặc biệt nữa. Sau này nếu như anh Chiêm còn muốn gửi thư đến cho tôi, phiền anh nhắn anh ấy đổi người khác, tôi cảm thấy anh đến đâu cũng có chuyện phiền phức hết, tôi từ chối!”.
Tư Đồ lập tức đau lòng muốn chết: “Tôi còn tưởng là hai chúng ta đã thành lập tình cảm chị em bạn dì sâu sắc rồi, không ngờ cô lại nghĩ về tôi như vậy, tôi thật sự là đau lòng quá đi mà...” Cung Ngữ không chút động lòng, “Tư Đồ, tôi cảm thấy anh không vào giới giải trí thật là quá đáng tiếc... Bây giờ tôi còn nghi ngờ lần đầu tiên đụng vào mũi anh chảy nhiều máu như vậy có phải là anh giả vờ không nữa? Tối hôm qua bị ngã nói chảy máu có phải cũng là lừa tôi không? Càng nghĩ càng cảm thấy anh rất khả nghi. Ngoan ngoãn khai ra, có phải là anh lừa tôi không?”
Khóe mắt Tư Đồ giật giật: “Đều là chuyện đã qua rồi, cô đừng so đo tính toán nữa.”
“So đo cái đầu anh!” Cung Ngũ nghiến răng: “Ức hiếp người khác là không thể tha thứ, biết chưa hả?” Tư Đồ cúi đầu mím môi, giả chết không nói gì. Nhạc Mỹ Giảo gọi video cho Cung Ngủ, Bộ Tiểu Bát cướp lấy điện thoại, cái mặt tròn xoe xuất hiện ở trong điện thoại của Cung Ngũ, “Chị, em yêu chị” Cung Ngũ cười: “Chị cũng yêu Tiểu Bát, Tiểu Bát ở nhà có ngoan không?” “Rất ngoan.” Bộ Tiểu Bát nói, “Tiểu Bát biết thơ Đường, biết Tam Tự kinh, biết vẽ, biết bắn súng, biết bơi...” Cậu dựng cái tay nhỏ lên, cố gắng nói từng cái một, không nhớ ra lại “Ừm” một tiếng rồi nói tiếp, Cung Ngũ vội vàng nói: “Tiểu Bát nhà chúng ta đúng là càng ngày càng giỏi, lợi hại!” Bộ Tiểu Bát cao hứng: “Lúc nào chị về nhà thể: Tiểu Bát bắn súng cho chị xem.”
Cung Ngũ cười hì hì nói: “Nghỉ hè chị sẽ về nhà, đến lúc đó ngày nào chị cũng chơi với Tiểu Bát.” Bộ Tiểu Bát cực kỳ vui vẻ đung đưa đôi chân nhỏ mập mạp, “Ba nói, Tiểu Bát trưởng thành rồi sẽ thể bảo vệ được chị.” Cung Ngũ gật đầu: “Ừm, Tiểu Bát nhà chúng ta sẽ càng ngày càng lợi hại, đến lúc đó sẽ bảo vệ chị.” Tư Đồ ở bên cạnh lẩm bẩm một câu, “Nó trưởng thành, cô cũng già rồi nhỉ?”. Cung Ngủ không hề nghĩ đạp thẳng qua chỗ anh ta, “Anh mới già, cả nhà anh mới già!”
Tư Đồ lẩm bẩm: “Cả nhà tôi chỉ có một mình tôi thôi...”
“Tiểu Ngũ, có phải bên cạnh con có bạn học nam không? Là bạn học cùng lớp à? Bạn trai? Bảo cậu ấy ra cho mẹ nhìn xem nào, mẹ xem dáng dấp như thế nào, quá xấu xí thì không được, mẹ không chịu nối thanh niên quá khó coi.”