Công Tước

Chương 903: Bộ tiểu bát mất tích



Cung Ngũ bên này đang trợn mắt, Tư Đồ bên kia đột nhiên ngơ ngác nghiêng đầu xích lại gần cô, “Ai thế? Bạn cô à?”

Cung Ngủ không thể nhịn được: “Đây là mẹ tôi! Bạn bè cái gì hả? Anh tránh xa tôi ra một chút!”

Đồ thần kinh!

Chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, tính tò mò quá mạnh, cái gì cũng muốn biết! Tư Đồ lặng lẽ đi qua một bên, lẩm bẩm: “Cái gì chứ... Người ta cũng chỉ hỏi vậy thôi,1gì mà hung dữ vậy... Người ta thật là đáng thương...”

“Anh im miệng đi!” Cung Ngũ tức giận thở phì phò, “Tôi nói chuyện với mẹ tôi và Tiểu Bát, anh chõ mồm vào làm gì?”

Tư Đồ: “...”

Nhạc Mỹ Giảo vẫn đang nghe, đợi Cung Ngũ quát xong bà mới nói: “Tiểu Ngũ, mẹ nói con nghe thấy chưa vậy? Bảo cậu ta lộ mặt ra đây cho mẹ xem xem. Con đang ở ký túc phải không? Có phải trong ký túc chỉ có8hai đứa không thế?”

Cung Ngũ: “...” Nhạc Mỹ Giảo đã chắc chắn là đúng rồi, bà lại vội vàng nói: “Tiểu Ngũ, mẹ nói con nghe này, con tìm đối tượng để yêu đương mẹ không có ý kiến, nhưng cần phải chú ý một chút, đừng có chưa kết hôn đã có con, chuyện này tuyệt đối không được phép...” Cung Ngũ: “Cái đó... Mẹ, anh ta không phải là bạn trai của con...” “Không phải bạn trai mà con dẫn về ký túc2làm gì? Mẹ con già đến mức đó rồi à?” Nhạc Mỹ Giảo không tin

một chút nào. “Tiểu Ngũ mẹ nói con nghe, tìm đối tượng cũng phải xem nhân phẩm, trước hết phải xem nhân phẩm ra sao đã, nếu như nhân phẩm không tốt, có đẹp trai cũng bỏ đi...” Cung Ngũ: “...” Tư Đồ ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, nhỏ giọng hỏi: “Bị mắng rồi à?” “Anh cút đi!” Cung Ngũ tức giận nói một câu, đồ4lắm mồm.

“Tiểu Ngũ, sau khi có đối tượng rồi phải dịu dàng một chút, con xem con có cái thái độ gì thế hả?”

Cung Ngũ trả lời: “Con học theo mẹ đó.”

Nhạc Mỹ Giảo tức giận trợn mắt: “Con nói cái gì? Nếu như Bộ Sinh không làm ra chuyện khiến người khác tức giận thì có thể có nhiều chuyện như vậy à? Còn không phải là anh ta tự chuốc lấy chắc!”

Cung Ngũ trợn mắt, im lặng thở dài, Nhạc Mỹ Giảo tức xong, lại nói: “Cứ nói là bạn trai con đi, còn không thừa nhận, như thế này không phải là thừa nhận rồi à?” Cung Ngũ hô to: “Con thừa nhận lúc nào chứ?”

Nhưng nếu như nói không phải, nhất định mẹ cô sẽ nghi ngờ tại sao cô và một gã đàn ông lại ở cùng nhau trong ký túc xá, hình như nói thế nào cũng không rõ được.

Cung Ngũ lập tức cảm thấy bị đả kích nặng nề, “Mẹ, mẹ mau đưa Tiểu Bát về nhà đi, thật là, không có chuyện gì thì con tắt máy đây.”

“Này, đừng có tắt máy, mẹ còn chưa nhìn thấy người mà, mau lên, bảo người ra đây cho mẹ nhìn một cái, chỉ một cái thôi.”

Mặt Cung Ngũ méo xệch: “Mẹ, không cần thiết đâu, thật sự không phải là người yêu của con, là... một bạn học qua lấy đồ thôi.” “Câu này con cũng lừa được mẹ à? Vừa mới nói là học theo mẹ, câu này có ý gì hả? Mau lên, bảo người ra đây để mẹ nhìn xem.”

Cung Ngũ kìm nén một bụng nội thương, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tư Đồ vui sướng chạy về phía nhà vệ sinh, một lát sau tóc anh ta bị thấm ướt chải ngược một nửa ra phía sau, trong tay còn cầm một cái lược ướt chải lên đầu, hỏi: “Cô cảm thấy tôi chải tóc thế này có ăn ảnh hơn không?”

Cung Ngũ trừng mắt: “Anh có ý gì?”

“Chính là nhìn qua ống kính có đẹp trai hơn không đó?” Anh ta liếc một cái vào điện thoại của cô, “Không phải mẹ cô muốn nhìn thấy tôi à? Vậy thì để bà ấy nhìn đi, dù sao tôi cũng đẹp trai như vậy, để nhiều người nhìn thấy cũng là lẽ đương nhiên, coi như tôi dâng hiến phúc lợi cho thế giới này đi.”

Cung Ngũ: “...” Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy, vội vàng nói: “Ôi chao, đứa bé này không tệ, nói chuyện rất thú vị. Nào, để mẹ nhìn cái nào!”

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi...” Cung Ngũ ôm đầu, cái đồ phiền phức lắm mồm này.

Nhạc Mỹ Giảo thật sự rất muốn biết Cung Ngũ sẽ thích người như thế nào, giục cô: “Mau lên, chỉ nhìn một cái thôi, lại không có ai cướp của con, con lèo nhèo cái gì chứ? Mau lên! Mẹ không dễ lừa như vậy đâu. Một nam

một nữ ở riêng trong ký túc xá, không phải người yêu mà còn lại để nó vào à?” Bà đột nhiên chỉnh lại điện thoại trong tay Bộ Tiểu Bát, nhìn vào ống kính, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Ngũ, con nói thật với mẹ đi, có phải là tình một đêm không?”

Cung Ngũ lập tức hóa đá ngay tại chỗ, cô khó khăn mở miệng: “... Mẹ!”.

Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô qua video, im lặng một lúc, lại nghiêm túc hỏi: “Tiểu Ngũ, con nói cho mẹ biết, bây giờ con có còn là cô gái trong trắng không?”

Cung Ngũ: “...” Tư Đồ cầm lược trong tay, ngồi xổm bên cạnh cười, ra sức cầm lược gõ vào giường, còn không cẩn thận làm gãy cả lược.

Cung Ngủ không phát hiện ra, Tư Đồ nhanh chóng mím môi, lặng lẽ ghép hai mảnh vỡ thành một, vội vàng mang vào nhà vệ sinh rồi tay không chạy ra ngoài.

Nhạc Mỹ Giảo bên kia vẫn đang chờ Cung Ngũ trả lời, Cung Ngũ trừng mắt, nửa ngày không nói ra được một câu. Cô kéo Tư Đồ đang thò đầu ra nhìn qua, “Mẹ, cho mẹ xem bạn học của con.” Sau đó cô đưa điện thoại vào thẳng mặt Tư Đồ, nói: “Đây, bạn học của con trông như thế này.” Nhạc Mỹ Giảo vừa thấy lập tức kinh ngạc, “Ôi chao, đứa bé này là con lai à?”

Cung Ngũ nghiêm túc nhìn Tư Đồ, đột nhiên phát hiện mắt anh ta quả thật hơi giống con lại, đặc biệt là mái tóc màu vàng cực kỳ hiếm thấy, Cung Ngũ hỏi: “Tư Đồ, anh là người nước nào?”

“Người đều chết hết cả rồi, tôi đâu có biết. Không ai nói với tôi hết.” Cung Ngũ gãi đầu, lập tức nói với Nhạc Mỹ Giảo: “A, người bạn này của con bố mẹ đều mất rồi, chỉ còn một mình anh ta sống với anh trai thôi. Sau khi tốt nghiệp muốn về nước, bây giờ cũng giống như con, nhờ quan hệ để đi học.” Nhạc Mỹ Giảo nghe xong có chút thất vọng: “Vậy à, nếu cậu có thể về Thanh Thành thì còn được, chứ muốn ở lại nước ngoài e là không được... “ Bộ Tiểu Bát ở bên cạnh phụ họa: “Không được.” Cung Ngũ trừng mắt, “Tiểu Bát em nói cái gì thế? Cái gì mà không được?”. “Mẹ nói không được.” Cái mặt nhỏ của Bộ Tiểu Bát xoẹt qua ống kính. Cung Ngũ cười: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm nữa, con đã nói là bạn học của con rồi mẹ còn không tin, thật ra anh ta tới lấy đồ thôi, sẽ nhanh chóng rời đi...” Tư Đồ ở bên cạnh lẩm bẩm: “Ai nói thể? Tối tôi mới đi cơ mà.”

Cung Ngũ giơ chân đạp anh ta: “Anh không nói sẽ chết à?” Nhạc Mỹ Giảo lo lắng: “Tiểu Ngũ à, kiểu quan hệ mập mờ thế này, con nên suy nghĩ kỹ chút thì hơn. Nếu như con thật sự thích thì cũng được, chỉ là mẹ hi vọng sau này con có thể về Thanh Thành thôi.”

“Mẹ yên tâm đi, con biết rồi. Con tự có lo liệu.”

“Tiểu Ngũ, không phải mẹ muốn can dự vào việc con tìm đối tượng, chỉ là mẹ...” “Con biết mà, mẹ đừng lo lắng nữa.” Cung Ngũ hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của Nhạc Mỹ Giảo, Được rồi, được rồi, không có chuyện gì thì con tắt máy đây!” Không đợi Nhạc Mỹ Giáo trả lời, Cung Ngũ đã gọi Bộ Tiểu Bát: “Bye bye Tiểu Bát, lần sau chị lại gọi cho em nhé!”

Bộ Tiểu Bát dùng giọng non nớt đáp lại một câu: “Bye bye chị.”

Sau đó cô tắt điện thoại.

Nhạc Mỹ Giảo cúi đầu nhìn Bộ Tiểu Bát trong lòng: “Tiểu Bát, bây giờ con muốn về nhà hay muốn chơi tiếp?”

“Chơi!”

Trẻ con nghịch ngợm ham chơi, để cậu chọn nhất định là chọn chơi rồi, hơn nữa còn vô cùng thuần thục nữa.

Nhạc Mỹ Giảo thả cậu xuống để cậu tự chơi, còn mình thì ngồi ở bên cạnh đợi. Khu vui chơi trẻ em có rất nhiều người, bên trong hầu hết toàn là trẻ con, phụ huynh đều ngồi ở xung quanh trông bạn trẻ, ghế quầy xung quanh như một bức tường.

Điện thoại vang lên, bà rút ra xem, phát hiện là tin nhắn của bạn hẹn bà đi dạo phố, bà thở dài trả lời lại: [Hôm nay không được rồi, hôm nay dì giúp việc xin nghỉ, ông xã đi công tác ba ngày, chiều ngày kia mới về. Tôi còn không đi làm được, đưa Tiểu Bát ra ngoài chơi rồi, thằng bé chơi quên trời đất luôn.]

Gửi xong tin nhắn bà ngẩng đầu lên nhìn nhóc mập đang trèo ở phía trên, nhận được tin nhắn trả lời của bạn, lại cúi đầu xuống đọc sau đó nhắn lại.

Sau mấy lần nhắn qua nhắn lại, Nhạc Mỹ Giảo gửi tin nhắn: [Không nói chuyện với cậu nữa, ở đây đông người, tôi phải trong Tiểu Bát đã.] Cất điện thoại, bà ngẩng đầu nhìn lên phía trên lâu đài nhỏ, bóng dáng nhỏ bé màu vàng xoẹt qua, bà cảm thấy yên tâm hơn, tay chống cằm nhìn lên trên, đợi Bộ Tiểu Bát chạy ra vẫy tay với bà. Nhưng liên tiếp mấy bạn nhỏ mặc quần áo vàng chạy ra mà không nhìn thấy Bộ Tiểu Bát đầu. Nhạc Mỹ Giảo đeo túi lên vai, chậm rãi đảo qua nửa vòng sân chơi trẻ em mà vẫn không nhìn thấy Bộ Tiểu Bát đầu cả. Nhạc Mỹ Giảo lo lắng, bà nhanh chóng đi giày rồi xông vào trong. Nhân viên quản lý vội vàng đi qua ngăn lại: “Vị phụ huynh này, vào trong phải bỏ giày...” Nhạc Mỹ Giảo căn bản không quan tâm, vừa tìm vừa gọi: “Tiểu Bát! Tiểu Bát!”

Nhân viên quản lý đi qua quát: “Vị phụ huynh này...” Nhạc Mỹ Giảo vội vàng nói: “Con trai tôi vừa rồi còn chơi ở bên trên, nhưng giờ không thấy đâu nữa rồi!” Nhân viên quản lý ngẩn ra, vội vàng thông báo cho hai nhân viên khác, để lại một người soát vé, hai người khác đều đi tìm giúp, hỏi Nhạc Mỹ Giảo, Con trai cô mặc quần áo gì?”. “Bộ quần áo liền thân hình con vịt con màu vàng, mặt tròn, đầu trọc mới cắt...”

Đặc điểm rất rõ, ba người lập tức chia nhau ra tìm kiếm, nhưng tìm hết các ngóc ngách bọn trẻ thường hay nấp một lượt mà vẫn không thấy đâu, trái tim Nhạc Mỹ Giảo lạnh buốt. Tiểu Bát đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.