Công Tước

Chương 913: Lôi thôi đến thế



Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ, đúng là hai ngày trước cô cũng vừa mới tiễn đi một kẻ mắc bệnh cuồng tự mãn.

Tính ra thì Tư Đồ chịu rời đi cũng nhờ có Công tước đại nhân giúp1đỡ. Quả nhiên là nhân lúc còn đêm nổi lên một trận hỗn loạn, đa số người của đội bảo vệ trường đều chạy về phía trung tâm xảy ra hỗn loạn, những nơi khác nhất thời cũng nới8lỏng hơn, Tư Đồ đã chạy thoát vào đúng lúc này.

Còn anh ta chạy đi đâu thì Cung Ngủ không biết, dù sao thì sáng hôm sau khi thức dậy đã không nghe nói có chuyện bắt được người2nào hay đánh chết ai. Phía trường học cũng đúng như lời Công tước đại nhân nói, sau khi Tư Đồ đi họ càng siết chặt giới nghiêm hơn. Bộ Tiểu Bát gọi điện cho cô là vào buổi4sáng thứ ba sau khi Tư Đồ rời khỏi.

Bàn tay nhỏ bé của Bộ Tiểu Bát cầm điện thoại lắc qua lắc lại, “Chị ơi.”

“Tiểu Bát, nói đi em. Chị đang nghe đây.” Bộ Tiểu Bát thầm thì nói: “Tiểu Bát yêu chị” Cung Ngũ đắc ý nhe răng cười: “Chị cũng yêu Tiểu Bát!” “Mẹ giận rồi.” Bộ Tiểu Bát nói, “Mẹ đang rất giận.” Cung Ngũ mờ mịt: “Tại sao mẹ lại giận? Có phải là vì Tiểu Bát không nghe lời cho nên mẹ mới giận không?” Bộ Tiểu Bát thở hổn hển, bàn tay nhỏ gãi lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tiểu Bát ngoan, ông nội không ngoan, cho nên mẹ mới giận.”. Cung Ngũ càng thấy mờ mịt hơn, chẳng lẽ là mẹ cô đi đến nhà họ Bộ, sau đó cãi nhau với ba Bộ Sinh à? “Ông nội không ngoạn thế nào?” Cung Ngũ hỏi. Bộ Tiểu Bát thở dài như người lớn, nói: “Ông nội gọi Giảo Giảo, Giảo Giảo, thế là mẹ giận.” Cung Ngũ híp mắt lại, vậy là sao chứ? “... Tiểu Bát đi dỗ mẹ đi. Tiểu Bát dỗ mẹ, thế là mẹ không giận nữa.”

Bộ Tiểu Bát nghe lời Cung Ngũ nói, cầm điện thoại, đi giày vào, rồi chạy về phía Nhạc Mỹ Giảo, ra sức với lên cổ bà, sau đó hôn một cái lên má bà, rồi lại đưa điện thoại đến bên tai bà, nói: “Tiểu Bát dễ xong rồi!” Cung Ngũ cười gượng: “Tiểu Bát giỏi quá!” Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy tiếng Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ à? Con gọi đến khi nào thế?” Cung Ngũ: “Con không gọi mà, Tiểu Bát gọi cho con đấy.” Nhạc Mỹ Giảo nhìn Bộ Tiểu Bát, khen ngợi: “Tiểu Bát biết tự gọi điện thoại rồi à? Còn là gọi điện thoại đường dài quốc tế nữa? Tiểu Bát của mẹ giỏi quá!” Bộ Tiểu Bát đắc ý, “Tiểu Bát siêu giỏi!” Cung Ngũ hỏi: “Mẹ, sao vậy? Có phải là lại xảy ra chuyện gì không? Sao con lại nghe Tiểu Bát nói mẹ đang tức giận, ai chọc mẹ con giận thể, để con cắn hắn ta!”

Nhạc Mỹ Giảo: “Con thì cắn được ai hả? Đừng nghe Tiểu Bát nói, không có chuyện gì đâu, mẹ cãi nhau với Bộ Sinh thôi. Tiểu Bát không biết gì đâu.”

Nhạc Mỹ Giảo nói vậy tức là đã coi nhẹ Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Bát rất tức giận, hung hăng giẫm một cái thật mạnh xuống đất, nói: “Tiểu Bát biết mà! Mẹ đang giận! Ông nội không tốt!”

Nhạc Mỹ Giảo: “...” Cung Ngũ híp mắt lại: “Mẹ, mẹ còn định lừa con à? Tiểu Bát nhà chúng ta cái gì cũng biết hết, sau này mẹ không lừa được con đâu, mẹ không nói thì Tiểu Bát sẽ nói.”

Nhạc Mỹ Giảo: “...”

Cung Ngũ hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy mẹ?”

Nhạc Mỹ Giảo đành phải kể qua lại sự việc, Cung Ngũ nghe xong liền bùng nổ, “Cái gì? Bắt cóc Tiểu Bát? Họ bị điên rồi à? Bắt cóc Tiểu Bát làm gì cơ chứ? Có bản lĩnh thì nhằm vào người lớn ấy, đối phó với một đứa trẻ thì hay ho lắm à? Họ không biết xấu hổ à?”

Nhạc Mỹ Giảo vội nói: “Bây giờ không sao nữa rồi, Tiểu Bát đã nằm trong lòng mẹ rồi. Dù sao thì cũng đã báo cảnh sát rồi, có lẽ là nhà họ Nhạc sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Mẹ tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, mấy kẻ đó không biết xấu hổ, còn dám bắt nạt cả trẻ con.” Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu lên, trên gương mặt núng nính thịt là đôi mắt to đen láy, “Bắt nạt Tiểu Bát!” Cậu vỗ xuống thảm trải sàn, nói: “Họ đều đáng bị đánh chết!”

Nhạc Mỹ Giảo xoa đầu cậu nhóc: “Tiểu Bát không được đánh chết người. Có những người xấu, pháp luật sẽ trừng trị họ.”

Cái tội lừa gạt buôn bán trẻ con phải phạt bao nhiêu năm thì xử bấy nhiêu năm. Bà đã nhịn suốt bao năm nay rồi, còn dám âm mưu ra tay với con trai bà. Nếu không phải vì giết người là phạm pháp thì bà đã một dao đâm chết đám người đó luôn rồi!

Bà chỉ muốn nói năm chữ: Tuyệt đối không tha thứ!

Cung Ngũ lo lắng nói trong điện thoại: “Vậy bây giờ thế nào rồi? Họ bắt cóc Tiểu Bát có đòi tiền không?”

Nhạc Mỹ Giảo: “Gửi tin nhắn cho mẹ, nói là đứa bé ở trong tay họ, Bộ Sinh hỏi cần bao nhiêu tiền, mẹ đã giao nộp chứng cứ lên rồi, còn những cái khác để Bộ Sinh xử lý, mẹ không quan tâm.”

Cung Ngũ mím môi, giận dữ nói: “Đám người nhà đó quá kỳ lạ rồi. Mấy năm trước thì đứa con trai gây náo loạn, mấy năm sau lại là người con rể gây chuyện, có bệnh hết rồi à? Thấy là mẹ con dễ bắt nạt, nên không kiêng nể gì nữa sao?”

Cơn giận của Nhạc Mỹ Giảo cũng đã qua đi, dần bình tĩnh lại, “Được rồi, giờ chúng ta không nói những chuyện đó nữa, Tiểu Bát bình an trở về với mẹ thì mẹ yên tâm rồi.”

Bộ Tiểu Bát trèo vào lòng Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ ơi, Tiểu Bát muốn nói chuyện với chị.” “Tiểu Bát, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, sau này em không được đi với người lạ, biết chưa hả?” Cung Ngũ hỏi. Bộ Tiểu Bát: “Em biết rồi.”

Nhạc Mỹ Giảo vỗ mông cậu nhóc một cái: “Biết rồi mà sao còn bị người ta đưa đi hả? Con không biết kêu lên đúng không? Cái đồ ngốc này...” Bộ Tiểu Bát phản kháng: “Tiểu Bát thông minh mà!”

Nhạc Mỹ Giảo không thèm tranh cãi nữa, thông minh mà còn bị người ta bắt cóc đi mất, thông minh ở chỗ nào cơ chứ? Bộ Tiểu Bát dầu cái miệng nhỏ xinh xắn ra, vẻ mặt ấm ức: “Thông minh mà!” Cung Ngũ nghe thấy liền trợn mắt, “Được rồi, được rồi. Tiểu Bát thông minh, sau này Tiểu Bát nhớ nhé, cho dù là ai cũng không được đi với người lạ, có biết không? Cho dù là ai cũng không được!”

Bộ Tiểu Bát có chút buồn phiền: “Hừ!”

Nhạc Mỹ Giảo nói, “Được rồi, đợi giải quyết xong chuyện này đã rồi nói, mẹ tắt máy đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.