Công Tước

Chương 916: Lôi thôi đến thế



Giữa trưa ở Gaddles trời nắng gay gắt, Cung Ngũ cứ làm ổ trong phòng không ra ngoài. Winnie không muốn ra ngoài vào buổi trưa, cũng làm ổ ngay trên giường Cung Ngũ. Hai người một người ngồi trên giường, một người ngồi trên chiếc sofa đơn. Winnie ngồi trên1giường ăn trái cây, nói: “Tiểu Ngũ, tớ nghe nói hai ngày nữa chúng ta sẽ phải đi đến phủ Công tước đấy.” Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Đến phủ Công tước làm gì?”

“Bởi vì ngài Edward là nhân vật chính trị quan trọng ở Gaddles, chúng ta đến phủ Công8tước tính chất cũng như đi vào Cung điện. Đối với rất nhiều người tham gia hoạt động chính trị mà nói, được vào phủ Công tước tìm kiếm cơ hội cũng quan trọng như vào Cung điện tìm cơ hội vậy. Nhưng cậu không đi cũng được, bởi vì cậu2đã nói sau này chắc chắn cậu sẽ rời khỏi Gaddles, tớ cũng thế. Nhưng người khác thì chắc chắn là tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán luôn để đi ấy chứ.”.

Cung Ngũ híp mắt lại: “Tớ không đi, tớ không muốn gặp ngài Edward, cũng không muốn đến phủ4Công tước.” Winnie gật đầu: “Tớ biết là vậy mà, tớ có thể ở lại với cậu!”

“Cậu không cần ở với tớ, tớ không muốn đi là bởi vì nơi đó tớ đã ở suốt vài năm rồi, có thăm hay không cũng không sao hết, nếu cậu chưa đến đó bao giờ thì cứ đến đó xem xem. Nói khách quan thì phòng trưng bày súng ở phủ Công tước là một nơi rất đáng để tham quan đó.”

“Thật vậy à?” Winnie kinh ngạc, “Tớ còn tưởng cậu sẽ không nói ra bất cứ ưu điểm nào về phủ Công tước chứ.” Cung Ngũ nhe răng cười, “Sao lại thế được? Nơi nào có ưu điểm thì vẫn phải khen chứ. Không có ưu điểm thì có chém thế nào cũng không thành được.”

Winnie gật đầu: “Đáng lẽ là tớ không định đi đâu, nhưng mà cậu đã nói như vậy rồi, tớ quyết định thử một chuyến xem sao.”

Cung Ngũ đáp: “Đi đi, tớ sẽ không trách cậu đâu. Hi hi!”

Ngưng một lát, Cung Ngũ lại hỏi: “Nhưng mà tớ đã sống ở phủ Công tước vài năm, hình như chưa bao giờ nghe nói là có chương trình tham quan cho lớp học nào cả. Trước đây cũng chưa bao giờ thấy có sinh viên đến tham quan phủ Công tước cả.”

Winnie gật đầu: “Đúng vậy, tham quan Cung điện thì năm nào cũng có, nhưng cơ hội đến phủ Công tước thì rất ít, dù sao thì ngài Edward cũng không giống như Quốc vương bệ hạ, thích thể hiện khoe khoang. Vì vậy việc đến phủ Công tước làm khách là cơ hội ngàn năm có một.”

Cung Ngũ mơ màng: “Lần trước đến Cung điện cũng nói là cơ hội ngàn năm có một, bây giờ cũng vậy, tớ thấy hình như là những thứ ngàn năm có một đều bị chúng ta gặp phải.”

Hai ngày sau, giáo viên tuyên bố yêu cầu mọi người ngày hôm sau phải ăn mặc trang trọng lịch sự. Khác với đến Cung điện là vì yến tiệc, còn đến phủ Công tước là để tham quan và làm khách.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người ăn mặc chỉn chu chuẩn bị xuất phát, chỉ có Cung Ngũ đầu tóc rối bù ôm bụng chạy đến đưa giấy xin nghỉ cho giáo viên, “Thưa thầy, em bị đau bụng không đi nổi, em thế này không thích hợp để đi tham quan, em xin nghỉ ạ.”

Thầy giáo nhìn tờ giấy xin nghỉ, rồi lại nhìn cô, “Thầy nhớ lần trước đến Cung điện em cũng bỏ lỡ cơ hội, cơ hội như vậy khó khăn lắm mới có...”

Còn chưa dứt lời, Cung Ngũ đã giơ tay lên làm động tác ngăn thầy giáo nói tiếp, sau đó nói: “Thưa thầy, em biết là cơ hội ít có, nhưng mà em cũng không còn cách nào khác cả, lần nào cũng trúng lần em không được khỏe. Cảm ơn thầy ạ, chúc mọi người có một ngày tham quan vui vẻ.”

Thế là tất cả mọi người đều đi, chỉ còn lại Cung Ngũ đứng yên tại chỗ. Cô và mái đầu rối bù của mình, co giò chạy về phòng, phải về ngủ một giấc mới được, ngủ nướng vẫn là sướng nhất! Bóng dáng linh hoạt nhảy nhót chạy về phía ký túc xá trên đoạn video dần rời khỏi tầm mắt, Công tước đại nhân gõ lên phím Backspace, dừng mãi tại hình ảnh đó.

Anh từ từ dựa người vào ghế rồi hơi ngửa ra phía sau, cơ thể bất động, rồi chầm chậm đưa tay lên để trán, thở một hơi thật dài.

Đáng ra anh phải nghĩ đến từ trước mới đúng.

Điện thoại kêu tạch một tiếng, “Thưa ngài Edward, phu nhân gọi điện thoại đến, ngài có muốn nghe không?” Công tước đại nhân nhắm mắt, cơ thể vẫn không nhúc nhích, một lúc sau mới nói: “Không nghe.”

“Vâng thưa ngài Edward.”

Phòng làm việc khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Không bao lâu sau lại có người gõ cửa. Công tước đại nhân mở mắt ra, người đứng ở cửa nói: “Thưa ngài Edward, là tôi. Tôi là Hòa Húc.”

“Mời vào.” Công tước đại nhân nói. Hòa Húc mở cửa ra, tay bưng một chiếc khay, bên trong đặt một túi dịch máu, cùng với công cụ lấy máu, “Mỗi ngày một ống.”

Công tước đại nhân không nói gì cả, từ từ cởi áo khoác ra, rồi chậm rãi kéo tay áo lên, để lộ ra cánh tay đầy vết châm.

Hòa Húc kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, nói: “Cậu phải bù lại máu, ngày nào cũng lấy máu thế này, người sắt còn không chịu được. Hơn nữa, tâm trạng cậu quá sa sút, tâm trạng như vậy không tốt với cậu. Hãy thả lỏng...”

Huyết dịch màu đỏ dần chảy ra khỏi cơ thể, từ từ tích vào trong ống chứa máu.

Công tước đại nhân nhìn huyết dịch màu đỏ tươi, bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy là chảy ra ngoài có lẽ chính là tuổi thọ của tôi, càng ngày càng ít, càng ngày càng yếu ớt.”.

Hòa Húc cười nói: “Cậu nên cảm ơn ông trời vì phát hiện ra sớm, nếu là năm ba năm sau thì cậu chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa. Còn bây giờ, tuy không thể bảo đảm cậu giống như người bình thường được, nhưng ít ra thì tôi có thể đảm bảo giữ được mạng sống cho cậu.” Hơi ngưng lại một lát, ông ta liếc nhìn Công tước đại nhân, rồi nói tiếp: “Thực ra tôi vẫn khuyên cậu nên sớm sinh người nối dõi, như vậy sẽ tốt cho gia tộc Edward của cậu, dù sao thì chúng ta cũng đã tìm ra được nguyên do, tôi có thể bảo đảm đời sau của cậu sẽ không bị ảnh hưởng mấy bởi thứ độc tố này.”

Công tước đại nhân trầm mặc, vẫn không lên tiếng nói gì.

Hòa Húc cầm túi máu lên, nói: “Cậu nằm nghỉ một lát đi.”

Công tước đại nhân chậm rãi nằm xuống. Hòa Húc treo túi máu lên, tiêm cho anh, không tình nguyện nói: “Tôi đã từng này tuổi rồi, chẳng mấy ai được tối đích thân tiêm cho thế này đâu. Rốt cuộc cậu có chuyện gì thế hả, khiến cho bà Triển cũng phải gọi điện thoại cho tôi, nói cậu không nghe điện thoại, bà ấy rất lo lắng. Có chuyện gì cần tôi giúp không?” Công tước đại nhân vẫn không nói gì, chỉ từ từ nhắm mắt lại.

Hòa Húc thấy không được đáp lại, kéo ghế ra ngồi xuống, nói: “Những chuyện như thế này đa phần đều là chuyện nam nữ. Tôi nghĩ, người như bà Triển chắc chắn sẽ không can thiệp đến cuộc sống cá nhân của cậu, vậy thì tám phần là cậu tự lấy đá đập vào chân mình rồi.”

“Nghe nói trước đây cậu có một cô bạn gái nhỏ đáng yêu xinh đẹp, khắp cả phủ Công tước từ trên xuống dưới đều cực kỳ thích cô ấy, hình như từ sau khi tôi vào đây đến giờ đều chưa có cơ hội được gặp cô ấy lần nào, sao thế? Chia tay rồi à?”

Công tước đại nhân vẫn không để ý đến ông ta, Hòa Húc cũng không tức giận, chỉ tự lẩm bẩm một mình: “Nếu là vì cậu bị bệnh sắp chết, cho nên mới lựa chọn chia tay với cô ấy thì tôi có thể hiểu được, nhưng mà cũng phải xem tình hình cụ thể chứ. Tôi đã dốc sức đến thế rồi, từng này tuổi rồi mà còn ở đây đánh vật với cậu, vậy mà cậu lại không tin tưởng tôi, cậu có thấy có lỗi với tôi không?” Ông ta nói thao thao bất tuyệt, Công tước đại nhân vẫn không để ý đến ông ta, Hòa Húc lại nói: “Cậu thế này là do tự cậu chuốc lấy. Những chuyện như thế này đáng lẽ ra cậu nên để cho đối phương lựa chọn, chứ không phải tự cậu đưa ra quyết định.” Công tước đại nhân vẫn không nói gì.

Anh càng im lặng, càng khiến Hòa Húc nói nhiều hơn: “Cho dù đối phương có lựa chọn thế nào thì cậu cũng đều không lỗ. Cô ta lựa chọn từ bỏ thì đó là sự tự do của cô ta, cũng là điều cậu hy vọng. Nếu cô ta lựa chọn ở lại, chứng tỏ đó là phúc khí của cậu, cậu gặp được cô gái nguyện ý ở lại bên cậu cho đến cuối đời. Cậu thì sao hả? Nói hơi khó nghe thì cậu chính là kẻ ngốc!”

Công tước đại nhân vẫn không nói gì.

Hòa Húc lại nói tiếp: “Nhưng mà hết cách rồi, cậu với ngài Yến là cùng một loại, chuyện tự mình cho là đúng rồi thì không ai khuyên nối, đánh chết cũng phải làm. Đây chính là kiểu độc đoán chuyển quyền điển hình.

Cậu nói chia tay thì phải chia tay, cậu nói đổi cách khác có phải tốt hơn không? Cho dù có muốn cứu vãn cũng dễ hơn, bây giờ thì tốt rồi, cậu rơi vào thế bị động rồi đúng không?”

Công tước đại nhân đột nhiên lên tiếng: “Chú Hòa, chú ra ngoài đi.” “Ái chà chà, cậu đang đuổi tôi đấy à? Bắt nạt người ta quá đáng rồi đấy, sao có thể như vậy được chứ?” Hòa Húc nổi giận đùng đùng: “Tôi đã từng này tuổi rồi, tôi lôi thôi vài câu không được à? Cậu bảo tôi ra ngoài đúng không, cậu không sợ tôi chân cẳng không tốt rồi lại ngã gãy chân rồi à? Cậu định bắt nạt ông già này đúng không? Đáng đời bị bạn gái đá!”

Công tước đại nhân: “...”

Hòa Húc không những không đi mà còn ngồi xuống rót cốc nước uống: “Cậu bảo tôi đi, tôi cứ không đi đây. Cậu không cho tôi nói, tôi lại càng phải nói!” Uống ngụm nước, hắng lại giọng, rồi nói nghe như sách viết: “Nói tiếp cầu trước: Đáng đời bị bạn gái đá. Theo như tôi được biết, năm xưa ngài Yến đã bị bà Triển đá vô số lần, còn bám chặt lấy như ruồi, cứ có cơ hội là bám chặt lấy.”

“Cậu phải biết rằng phụ nữ là sự tồn tại thần kỳ nhất trên thế giới này. Khi đối tốt với cậu thì dịu dàng ngọt ngào, còn một khi đã trở mặt rồi thì thực sự vô tình, chỉ muốn một dao chém chết cậu. Đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ đã từng bị tổn thương. Đó thực sự là con ong mật, cho dù có chích cậu một cái mà chết luôn thì cô ấy cũng đồng ý.”

Công tước đại nhân không hề tiếp lời, vẫn chỉ có một mình Hòa Húc lải nhải, “Nếu như cậu thích thì phải cướp về, không thích thì tìm người khác, không thể để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, biết chưa hả? Như vậy không tốt đối với bệnh tình của cậu.”

Đối với một người đánh chết cũng không nói, Hòa Húc thực sự hết cách rồi, xem ra nhiệm vụ bà Triển giao cho ông ta không thể hoàn thành được rồi, nhìn bạch máu vẫn còn một chút nữa, truyền xong rồi rút thôi.

“Chú Hòa.” Công tước đại nhân đột nhiên lên tiếng.

Hòa Húc lập tức lấy lại tinh thần: “Sao thế?”

Chịu lên tiếng nói chuyện là chuyện tốt. “Mẹ tôi từ Tương Giang về chưa?” Anh hỏi. “Vẫn chưa.” Hòa Húc trả lời, “Ngài Yến đi cùng bà ấy đến Tương Giang cho khuây khỏa, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi, nhưng chỉ vì cậu không nghe điện thoại cho nên bà ấy thấy lo lắng. Tôi nói mãi bà ấy mới khá hơn chút, bảo tôi đến xem cậu, nếu không hôm nay tự dưng tôi đến lấy máu cho cậu chắc?”

Công tước đại nhân lại hỏi: “Sức khỏe thì sao? Sức khỏe mẹ tôi thế nào rồi?”

“Mẹ cậu vẫn khỏe, không có vấn đề gì cả, giọng nói cũng bình thường. Nói mấy ngày nữa sẽ về.”

Công tước đại nhân thở dài một hơi, “Vậy thì tốt.” Triển Tiểu Liên đã yêu cầu đến Gaddles vô số lần, nhưng lần nào Công tước đại nhân cũng đều cứng rắn từ chối. Đang ở thời kỳ điều trị quan trọng, anh không muốn để bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình.

Có lẽ bà ấy chính là người lo lắng cho Công tước đại nhân nhất trên đời này. Nhưng đáng tiếc người mà bà quan tâm lo lắng đến ấy, dù có nói thế nào cũng không chịu cho bà nhìn thấy dáng vẻ của anh hiện giờ.

Đương nhiên Triển Tiểu Liên biết điều này. Tiểu Bảo của bà không muốn để bà phải nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh, không muốn hình tượng của anh trong lòng bà bị tổn hại, hơn thế nữa còn sợ bà lo lắng, sợ bà buồn lòng.

Nhưng đối với Triển Tiểu Liên, cho dù có tận mắt nhìn thấy hay không, thực ra bà cũng đều rất đau lòng! Đứa con trai ngốc nghếch của bà cố chấp đến mức rất khó thuyết phục, đã là chuyện anh nhận định rồi thì nhất định sẽ làm đến cùng, cho dù gặp phải đường cùng cũng cố chấp không quay đầu lại. Triển Tiểu Liên biết rằng nhất định là anh đã hối hận rồi. Ban đầu bà có nói thế nào cũng không nghe, khuyên thể nào cũng không được, cứ kiên quyết cho rằng mình làm như vậy là đúng, thậm chí còn không chừa lại cho mình một con đường lui nào cả. Tiểu Ngũ còn trẻ như vậy, thông minh lanh lợi như vậy, hành động đó của anh nhất định đã đâm xuyên vào trái tim Tiểu Ngũ, cho nên cô bé mới ra đi kiên quyết đến vậy.

Triển Tiểu Liên xoa thái dương, bên cạnh Yến Hồi đang hứng thú lật giở một cuốn tạp chí tràn đầy hình ảnh cơ thể phụ nữ, nhìn chằm chằm cơ thể siêu đẹp mấy cô gái trong đó, còn nghiêm túc hơn cả khi học bổ túc văn bằng tiểu học năm xưa.

Lật một trang, lại thấy cô này dáng người còn đẹp hơn cô trước, ngực to hơn cô trước, da còn là màu đồng rắn chắc khỏe mạnh, đẹp quá nhưng mà lỗ mũi hơi to một tẹo.

Triển Tiểu Liên nhìn quét qua, nói: “Ngày mai về Thanh Thành đi.”

Yến Hồi từ chối: “Ông đây phải đợi tạp chí tháng sau ra số mới rồi mới đi...” Triển Tiểu Liên không để ý đến ông ta nữa, gọi điện thoại đặt vé về Thanh Thành, rồi bà đứng dậy, “Tôi đi nói với anh Cả và anh Hai một tiếng, ông tự xem đi.” Nói xong liền đi ra đóng cửa lại, một lúc sau Yến Hồi mới ngẩng đầu lên, không thấy người đâu nữa, “Bà tám?! Bà đi đâu đấy?” Ông ta vội vàng đuổi theo.

Lại đi tìm cái người anh cả chảy mũi máu biến thái độ của bà ta, đã từng này tuổi rồi sao không để ông ta mất quá nhiều máu chết quách đi cho xong? Thật đáng hận! Triển Tiểu Liên có ba người anh trai, trong đó anh cả là người cuồng em gái nhất, lần nào thấy Triển Tiểu Liên lộ ra biểu cảm tốt với ông ta một chút là ông ta đã không nhịn được chảy máu mũi, nay dù đã có tuổi nhưng vẫn không có gì chuyển biến. Ông ta có một bà vợ là ngôi sao đã rút lui khỏi giới giải trí, sinh một đàn con trai, nhưng ngoài cuồng em gái ra còn đặc biệt thích Yến Đại Bảo, bởi vì tất cả cháu chắt của ông ta chỉ có mình Yến Đại Bảo là con gái. Ông ta là người đầu tiên Yến Hồi muốn cắt đứt quan hệ vì ông ta thích tranh vợ con với Yến Hồi, hai người đấu đá nhau từ trẻ đến già.

Anh Hai của Triển Tiểu Liên giống hệt Triển Tiểu Liên, là một người có trí nhớ siêu mạnh, có ông ta ở đó, việc làm ăn của nhà họ Long ở Tương Giang chưa bao giờ lỗ vốn. Ông ta là một người vô cùng thông minh, khi còn trẻ chuyện thích làm nhất là tán gái, sau này vô tình tán trúng một cô gái thơ ngây đơn thuần không

mấy thông minh, sinh ra một đám con trai cũng tương tự như vậy, cho nên không còn tâm trí đầu ra ngoài chơi bời được nữa. Anh Ba ở Thiết Yến chính là đội trưởng bảo vệ của Tuyệt Địa, nay đã bỏ chức vụ đó để đi du lịch cùng vợ, có một người con trai khôi ngô vẫn đang học trung học. Ba người anh trai của Triển Tiểu Liên, Yến Hồi đều không thích, có cơ hội là đánh.

Vé máy bay trở về đã được đặt xong, Triển Tiểu Liên muốn đi đến Gaddles xem sao, nhưng Công tước đại nhân vẫn từ chối.

Triển Tiểu Liên vừa trở về Thanh Thành, Yến Đại Bảo đã nói chuyện có người trộm Bộ Tiểu Bát đi mất. Triển Tiểu Liên quay lại hỏi Yến Hồi: “Ông biết chuyện này?” Yến Hồi ngửa đầu lên nhìn trời: “Trộm thì trộm thôi, có phải chuyện gì to tát đâu... Ôi chao Yến Đại Bảo à, con mau cho ba thơm một cái đi, ba nhớ Yến Đại Bảo quá! Tất cả đều là do bà tám này hại, cho nên ông đây mới lâu lắm rồi không được gặp Yến Đại Bảo...”. Yến Đại Bảo híp mắt lại, Yến Hồi vòng tay ôm lấy, ghé sát bên tại Yến Đại Bảo, nói: “Yến Đại Bảo, dưới hầm có

mấy loại vũ khí khả năng sát thương còn mạnh hơn cả súng bazooka, lần sau con nhớ xuống dưới hầm lấy đấy...” Ngay lúc đó Yến Đại Bảo đã bán đứng Yến Hồi: “Ba! Ba lại còn lén giấu súng nữa à? Mami, mami xem ba này, ba nói dưới hầm còn giấu súng kìa!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.