Lúc này Cung Ngũ đang ở một mình trong ký túc xá. Sáng sớm nay các bạn học của cô đã tập trung lên 1, xe đi đến phủ Công tước rồi, một mình Cung Ngũ ở trong1phòng, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, cô nằm im bất động.
Thời tiết nóng lên khiến con người ta mệt mỏi rã rời, cô không thấy đói dù sáng nay chưa ăn gì. Cô quơ tay lấy8một cuốn sách, kê gối dựa vào đầu giường xem sách.
Đây là câu chuyện Công tước đại nhân đã đọc cho cô khi còn ở phủ Công tước. Cô cảm thấy tuy câu chuyện xưa cũ nhưng phương2thức sáng tác phù hợp với hiện đại, cho nên khi rảnh rỗi cô lại mang ra xem, bên cạnh còn để chiếc máy phiên dịch, khi gặp từ mới là tra ngay. Đối với Cung Ngũ, bây4giờ đa số bài tập đọc viết đều không còn là vấn đề, cô đã có thể vận dụng thành thạo rồi.
Đang đọc thầm nội dung, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Cung Ngũ lập tức đặt sách xuống, im lặng trùm chặn lại, giả vờ như đang ngủ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Sau đó Cung Ngũ nghe thấy tiếng Công tước đại nhân vang lên bên ngoài: “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ ngây người, lần này cô càng kiên quyết kéo chăn lên trùm đầu giả vờ không nghe thấy gì. “Tiểu Ngũ, anh biết em đang ở trong đó.” Giọng Công tước đại nhân lại vang lên, “Tiểu Ngũ mở cửa cho anh có được không?”
Làm gì vậy chứ? Đây có phải là ức hiếp người quá đáng quá rồi không? Hay là cô nói còn chưa đủ rõ ràng? Hai chữ thức thời này anh không biết viết thế nào đúng không?
Nhắm mắt lại, cô không nghe thấy gì cả. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên không ngừng, dừng một lúc rồi lại vang lên, “Tiểu Ngũ.”
Lửa giận trong lòng Cung Ngũ dần dâng lên cao, còn chưa xong đúng không? Cô xông ra ngoài với khí thế bừng bừng, cô mở cửa ra, “Ngài Edward, đây là ký túc xá nữ.”
Công tước đại nhân đứng ngoài cửa, trên tay còn xách một chiếc hộp rất lớn, anh ăn mặc rất nhàn nhã, quần dài và áo sơ mi màu đen, ngay cả mái tóc cũng không phải là kiểu cẩn thận tỉ mỉ như thường thấy, thậm chí còn có tóc mái hơi rủ xuống khá tùy tiện, “Xin lỗi, anh biết anh đã làm phiền em. Anh chỉ là... chỉ là cảm thấy các bạn khác trong lớp em đều được ăn đồ ăn trong phủ Công tước, không muốn Tiểu Ngũ bỏ lỡ.”.
Cung Ngũ nói không cảm xúc gì: “Ngài Edward khách sáo quá rồi. Nhờ phúc của anh, tôi đã được ăn đồ ăn của phủ Công tước suốt mấy năm, đã quen rồi, cho nên không có gì là bỏ lỡ với không bỏ lỡ cả. Cảm ơn anh, anh mang về đi, bây giờ tôi không tiện tiếp đãi khách.”
Nói xong, Cung Ngũ đóng cửa lại nhưng chân Công tước đại nhân đang chặn dưới đó: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Thưa ngài Edward, rốt cuộc là anh muốn gì? Tôi không thấy là chúng ta còn cần phải gặp nhau, càng không cần thiết phải tiếp tục làm bạn bè nữa. Nếu như tôi thực sự muốn cái gì đó của anh thì đó chỉ có thể là anh tạm thời vẫn là người giới thiệu của tôi. Niệm tình quãng thời gian hơn hai năm của chúng ta, hy vọng ngài Edward có thể cho phép tôi hoàn thành việc học còn lại.”
Chỉ vậy mà thôi, thực sự cô không muốn nhìn thấy người này nữa, không muốn một chút nào cả, có thể đừng xuất hiện trước mặt cô nữa có được không? “Xin lỗi, anh cũng rất hy vọng không làm phiền đến Tiểu Ngũ, nhưng bây giờ xem ra, dường như anh vẫn làm phiền em rồi...” Công tước đại nhân vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, “Anh biết sáng nay Tiểu Ngũ chưa ăn cơm, chắc là bây giờ em cũng đói rồi.” Anh hỏi: “Anh có thể vào trong đó được không?”
Nói xong, không đợi Tiểu Ngũ nói gì, anh đã đi vào bên trong. Trong lòng Cung Ngũ hận muốn chết, đây là loại người gì vậy chứ? Cô lạnh mặt lại, không nói lời nào nhìn anh, đứng ở cửa bất động.
Công tước đại nhân đứng bên cạnh bàn, đặt hộp đồ ăn lên bàn, “Tiểu Ngũ muốn ăn gì?”
Cung Ngủ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Vẻ mặt Công tước đại nhân càng quẫn bách hơn, “Xin lỗi em.”
Cung Ngũ chỉ ra cửa: “Nếu như ngài Edward cảm thấy có lỗi thì xin hãy mang đồ của anh rời khỏi đây, sự tồn tại của anh khiến tôi thấy rất phiền phức, trai đơn gái chiếc ở đây không được tiện cho lắm.” “Nhưng Tiểu Ngũ vẫn ở chung với người đàn ông khác một ngày hai đêm đấy thôi?”
“Đó là bạn tôi, tôi không ngại.”
“Vậy còn anh thì sao?” Công tước đại nhân hỏi: “Anh thì không phải sao?”
“Thưa ngài Edward, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Trong phòng của tôi không giấu tội phạm chạy trốn nào mà anh cần cả, tôi cũng không cần đồ ăn của anh. Tôi đói bụng tự biết đi tìm đồ ăn, tôi khát cũng sẽ tự uống nước, tôi là một người tự biết chăm sóc bản thân mình.”
“Anh là gì?” Công tước đại nhân cố chấp mãi câu hỏi này, “Tên đàn ông đó là bạn của Tiểu Ngũ, vậy còn anh là gì?” Cung Ngũ nhìn anh, “Tôi tưởng rằng ngài Edward hiểu chứ. Xét về quan hệ, anh là bạn trai cũ mà tôi thà chết cũng không muốn qua lại nữa. Như vậy đã rõ chưa? Tôi nhớ trước đây tôi đã nói như vậy rồi, tôi tưởng rằng ngài Edward hiểu ra rồi chứ?”
“Tại sao lại thà chết cũng không muốn qua lại nữa?” Anh hỏi, “Chúng ta cũng có thể làm bạn” Ngưng lại một lát, anh rũ mắt xuống, nói: “Anh hy vọng được làm bạn với Tiểu Ngũ... những lúc buồn, có lẽ còn có một người có thể nói chuyện...”
Cung Ngũ bỗng nhiên bật cười, nói: “Ngài Edward nên nhanh chóng đi tìm bạn gái đi thì hơn! Ngài Edward cô đơn quá rồi, nếu như tìm được bạn gái rồi thì tất cả không còn là vấn đề nữa. Nhưng mà lần này ngài Edward nhất định phải giữ cho mắt sáng hơn, tìm một cô bạn gái môn đăng hộ đối, như vậy thì mới không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.”
Khi cô nói những lời này, còn cười híp mắt lại, giống như đang nói một chuyện không hề liên quan đến mình.
Công tước đại nhân nhìn cô, một lúc sau anh mới nói tiếp: “Nhưng anh không làm được thì phải làm sao?”
“Anh không làm được, anh không thể chấp nhận khi người phụ nữ ở bên cạnh không phải là người như anh mong muốn. Anh không thể chấp nhận được khi đó không phải là gương mặt anh quen thuộc...” Anh nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Tiếu Ngũ, em có bằng lòng cho anh thêm một cơ hội nữa không?”
Vẻ mặt Cung Ngủ không có gì thay đổi, cô cúi đầu cười một cái, nói tiếp: “Xin lỗi nhé, tôi nhớ lần trước tôi đã trả lời ngài Edward rồi, tôi không thể đồng ý với anh được. Lý do cũng giống như lần trước thôi. Thứ nhất, tôi sợ chết, tôi sợ bị anh liên lụy. Thứ hai, tôi không thích ăn lại đồ cũ, bởi vì tôi đã quá quen thuộc với mùi vị của nó rồi. Tôi hy vọng được nếm thử mùi vị của những thứ khác nữa. Làm người sao có thể tự bạc đãi chính bản thân mình được chứ?” Công tước đại nhân: “Anh yêu Tiểu Ngũ, trước giờ vẫn luôn yêu em. Tiểu Ngũ không yêu anh nữa rồi sao?”
Cung Ngũ ngây người ra đôi chút, sau đó cô nghiêm túc suy nghĩ lại, rồi mới nói: “Thực ra tôi cũng không biết. Hoặc có lẽ là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ biết mình có yêu hay không. Tôi chỉ biết khi chia tay tôi thấy rất ấm ức, rõ ràng là ở bên nhau vui vẻ đến thế, nhưng tại sao nói thay đổi là thay đổi luôn, không hề có bất cứ lý do gì. Một người sao có thể trở mặt nhanh đến thể được chứ? Sau đó tôi tìm trên mạng thấy có rất nhiều người đều như vậy cả, khi yêu thì rất yêu, không yêu nữa thì trở mặt vô tình. Tôi không muốn trở thành người phụ nữ oán thán hận đời, nên tôi lựa chọn dần quên đi, như vậy tôi mới dễ chịu hơn một chút.”
Cô thở phào một cái thật dài, mỉm cười hỏi lại: “Ngài Edward, tôi có thể xin anh một thỉnh cầu sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa có được không? Bởi vì bây giờ thực sự tôi rất vui vẻ, nhưng mỗi lần anh xuất hiện tôi đều thấy rất phiền phức khó chịu. Tôi không muốn sau này ấn tượng tốt đẹp về anh trong tôi lại bị xóa sạch sẽ không còn lại gì. Anh nói anh yêu tôi, tôi cảm ơn, nhưng tôi chỉ có thể rất tàn nhẫn nói với anh, xin lỗi, tôi không yêu anh. Có lẽ trước đây tôi cũng chưa bao giờ yêu anh, vì dù sao khi đó tôi vẫn còn quá trẻ.” Công tước đại nhân lắc đầu, “Không đâu! Không phải vậy đâu!” Anh cất cao giọng, giọng điệu cũng đã thay đổi, giọng nói đã hơi lạc đi, anh cố gắng phủ nhận điều Cung Ngũ vừa nói, anh nói: “Không phải như vậy đâu! Em đã quên rồi sao? Khi ở sa mạc em đã bất chấp tất cả để bảo vệ anh, không phải vậy sao? Em không để tâm đến gì hết chỉ muốn bảo vệ anh, không phải vậy sao? Em tin tưởng anh, em yêu anh, Tiểu Ngũ đã quên hết rồi sao?...”
“Đúng là tôi không còn nhớ nữa thật. Mẹ tôi nói tôi quá vô tâm, thật ra mẹ tôi nói sai rồi, tôi chọn quên đi những thứ khiến tôi quá đau lòng, chỉ để lại những thứ khiến tôi an tâm mà thôi. Ngài Edward, đừng băn khoăn mãi nữa, tôi tin là anh nhất định có thể tìm được một cô gái tốt toàn tâm toàn ý yêu anh. Lần này anh nhất định phải tìm một người môn đăng hộ đối giúp sức được cho anh đấy nhé, nhất định đừng có diễn lại bài chàng hoàng tử và cô bé lọ lem nữa, anh sẽ làm hại con gái nhà người ta đấy.”
Cô lại nói với vẻ mặt độ lượng: “Tôi đau lòng một thời gian rồi thôi, bây giờ đã ổn rồi mà! Nếu như có đối tượng thích hợp thì tôi nhất định sẽ đưa bạn trai về cho mẹ tôi gặp. Bây giờ tôi còn độc thân không phải vì còn yêu ngài Edward, mà là bởi vì sau này tôi còn phải về Thanh Thành, còn trường học này là trường học toàn là quý tộc hoàng gia, đều là người của Gaddles, tôi không mang về nước được.”
Cô thở dài một cái thật dài, nói: “Học xong, tôi sẽ rời khỏi nơi đây, có lẽ cả đời này tôi sẽ không quay trở lại đây nữa, tuyệt đối sẽ không làm loạn bất cứ kế hoạch và bước đi nào của anh, như vậy được chứ?” “Nhưng mà anh yêu em.” Công tước đại nhân đáp, “Anh yêu em Tiểu Ngũ mà, anh vẫn luôn yêu em. Anh không thể chịu được khi có bất cứ người đàn ông nào xuất hiện ở bên cạnh em. Anh không thể nhịn được khi cái gã đàn ông đó ở cùng phòng với em, hít thở chung một bầu không khí với em. Anh chỉ muốn xé xác hắn ra một nghìn lần một vạn lần... Anh yêu em... anh tưởng rằng... anh tưởng rằng anh có thể mất đi em, anh tưởng rằng chữa trị một thời gian thì sẽ quên được em...”
Cung Ngũ đứng yên tại chỗ, vẫn không nói gì. Bầu không khí có vẻ đè nén, giọng anh đã bắt đầu nghẹn ngào, nói: “Xin lỗi em Tiểu Ngũ... Anh đã ngu xuẩn phạm phải sai lầm, giống như một kẻ ngu ngốc đẩy em ra khỏi anh, anh vẫn đang thấy hối hận. Lần nào anh cũng tự nói với bản thân là mình đúng... nhưng trái tim nói cho anh biết anh sai rồi. Anh yêu em, anh yêu em, nhưng mà... lại chính tay anh đã đẩy em đi...”
Bàn tay của Cung Ngũ khẽ cử động, rất lâu sau cô mới cất giọng nói u uất: “Xin lỗi anh nhé ngài Edward, chuyện quá khứ rồi anh đừng nhắc đến nữa. Tôi hy vọng sau này cả hai chúng ta đều sống tốt, tốt nhất là đừng quấy rầy đến nhau nữa.”
Tay Công tước đại nhân đã hơi siết chặt lại, “... Tiểu Ngũ, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
Cung Ngũ im lặng, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Công tước đại nhân, nói: “Xin lỗi ngài Edward, tôi không thể đồng ý với anh được. Bởi vì tôi cảm thấy khi tôi ở một mình, tôi thấy vui vẻ hơn, tạm thời tôi chưa có dự định cân nhắc đến chuyện tìm đối tượng mới.”
Bàn tay nắm chặt lại của Công tước đại nhân dần buông thõng ra, rất lâu sau, anh thở dài, giọng nói đã khàn đi: “Tiểu Ngũ, em không đồng ý cũng không sao cả, chúng ta lại làm bạn có được không? Cho dù là bạn bè bình thường thôi cũng được, chỉ cần thỉnh thoảng gặp gỡ, trò chuyện thôi...”
Cung Ngũ mím môi, vừa định lên tiếng, Công tước đại nhân đã nói tiếp: “Anh biết em sẽ nói là không cần thiết. Anh cũng biết không cần thiết phải thế, chỉ là anh cảm thấy chúng ta cũng không phải là không còn quan hệ gì nữa. Đại Bảo là em gái của anh, không thể vì anh mà Tiểu Ngũ không làm bạn với Đại Bảo nữa. Anh biết Tiểu Ngũ không nỡ, Đại Bảo cũng không muốn thể. Người sai là anh, không liên quan gì đến Đại Bảo cả, Tiếu Ngũ hân anh là đúng...”
Cung Ngũ đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ngài Edward, tôi không hề hận anh. Nếu như buộc tôi phải nói ra cảm nhận thì có lẽ tôi thất vọng thì đúng hơn.”
Công tước đại nhân nhìn lại cô, “Anh xin lỗi.”
Cung Ngũ cố gắng nở nụ cười, “Tôi cảm thấy tâm trạng tốt suốt bao lâu nay lại biến mất rồi, cho nên ngài Edward à, anh có thể rời khỏi đây được không? Tuy danh tiếng của tôi không tốt cho lắm, nhưng tôi cũng không muốn mình có thêm nhiều tiếng xấu hơn nữa. Dù sao thì tôi cũng là con gái, ai lại muốn mình đi đâu cũng mang tiếng xấu chứ? Tôi cũng đang cố gắng lấy lại sự trong sạch cho bản thân đây.” Cô đứng hướng về phía cửa, một tay đặt lên nắm đấm cửa, nói: “Tạm biệt ngài Edward.” Công tước đại nhân vẫn đứng giữa phòng, anh đáp: “Anh sẽ còn gặp lại em.”
Khi đi đến bên cạnh Cung Ngũ, anh đột nhiên dừng bước rồi nhìn Cung Ngũ. Cung Ngủ không khỏi lùi về phía sau một bước, ánh mắt cảnh giác, tay cô càng siết chặt nắm đấm cửa hơn, nhìn Công tước đại nhân đầy đề phòng. Nhưng Công tước đại nhân chỉ đứng yên tại chỗ, nói: “Tiểu Ngũ, anh có một thỉnh cầu.” Cung Ngũ lại lùi về phía sau một chút, chân đã song song với cái tủ phía sau cửa, người dựa hẳn vào tủ, không còn đường lùi nữa.
Cô nhìn chằm chằm Công tước đại nhân, hỏi: “Thỉnh cầu gì? Nếu tôi làm được thì được, còn nếu tôi không làm được thì xin ngài Edward đừng cố cưỡng ép làm khó người khác.” “Chỉ là một cái phẩy tay của Tiểu Ngũ thôi.” Anh nói: “Tiểu Ngũ có thể cho số anh ra khỏi danh sách đen của em được không?”.
Cung Ngũ trợn mắt, trả lời, “Tôi không thấy là mình cần thiết phải liên lạc với ngài Edward thêm nữa.”
“Anh là người giới thiệu của Tiểu Ngũ, đúng không? Khi tốt nghiệp, em sẽ có rất nhiều thủ tục cần anh đến ký tên và xác nhận.”
Thấy Cung Ngũ đã thay đổi sắc mặt, anh lại nói tiếp: “Anh không uy hiếp gì em cả, anh chỉ đang nói với Tiểu Ngũ, chúng ta còn cần phải liên lạc với nhau. Nếu một ngày nào đó, anh có chuyện quan trọng nhưng lại không liên lạc được với Tiểu Ngũ thì sẽ rất rắc rối.” “Có chuyện gì quan trọng thì anh gọi cho bạn học của tôi là được.”
Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ, bây giờ em rất ghét anh đúng không?” “Vốn dĩ không có cảm giác gì, nhưng bây giờ thì ghét thật rồi.”
Công tước đại nhân trầm mặc một lúc, gật đầu: “Anh hiểu rồi.” Bước ra bên ngoài, Cung Ngũ lại gọi anh lại: “Ngài Edward”
Công tước đại nhân quay đầu lại, Cung Ngũ chỉ vào hộp thức ăn trên bàn, “Anh mang thứ này đi đi, tôi không cần, cũng không có chỗ để.” Công tước đại nhân yên lặng đi đến, xách hộp thức ăn lên, “Tạm biệt Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ hơi khom người, “Tạm biệt ngài Edward.”
Sau khi anh đi ra ngoài, cô liền đóng chặt cửa lại.
Cung Ngũ đứng bên cạnh cửa, cúi đầu đứng một lúc, sau đó trở về giường. Cô vùi đầu vào trong đùi mình, giữ nguyên tư thế này một lúc rất lâu mới dần dần trượt vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.