Công Tước

Chương 922: Câu chuyện về cô búp bê mập



Cung Ngũ rời khỏi phủ Công tước, đi men theo con đường rợp bóng cây mà cô đã từng đi vô số lần. Cây hai bên đường rất rậm rạp, có một sinh viên tốt nghiệp cao học làm nghề làm vườn đúng là có phúc,

giống như một nhà khoa học, nuôi dưỡng cây cối cũng tốt hơn người bình thường. Thực ra cô rất muốn đi xem nhưng lại thấy ngại, bây giờ1cô không có quan hệ gì với Công tước đại nhân cả, lại đi tìm người làm vườn nhà người ta thì thực sự là không được hay lắm. Cô đi đến cuối phố, lấy tiền lẻ ra mua một chai nước và một túi bánh quy, sau đó đi đến một thảm cỏ ở gần đài phun nước ngồi xuống, mở chai nước ra uống một ngụm. Có một bóng người ở bên8kia đi dạo dọc theo đài phun nước, tay cầm một chuỗi cây cỏ hít hít ngửi ngửi. Cung Ngũ vô thức nhìn xung quanh, cảnh giác đứng lên, định đổi chỗ khác.

Nhưng nào ngờ người ở bên kia đài phun nước bỗng nhiên quay đầu sang, sau đó gọi Cung Ngũ lại: “Ngũ tiểu thư?”

Cung Ngũ ngây người, quay lại nhìn người đó, đó là một ông già mà cô không quen.

“Cô không2quen tôi à?” Hòa Húc hỏi, sau đó ông ta tươi cười đi đến, “Có lẽ là đã từng gặp một lần, nhưng không nói chuyện gì, cô không biết tôi cũng là bình thường.”

Cung Ngũ nhìn ông ta với ánh mắt đề phòng, lùi về sau, rồi mới nói: “Ồ, xin hỏi ông là...?”

Hòa Húc mỉm cười, sau đó ung dung đi từ dưới lên, ngồi lên chỗ Cung Ngũ vừa ngồi, nói,4“Tôi họ Hòa, tên là Hòa Húc, là bạn với bà Triển, bây giờ thì... được coi là bác sĩ tạm thời của Công tước Edward, có lẽ sẽ là trong một khoảng thời gian rất dài.”

Cung Ngũ vẫn giữ khoảng cách an toàn, cô cảnh giác nhìn ông ta, “ồ”

Hòa Húc cười nhìn cô, “Đừng căng thẳng như vậy, tôi không phải là người xấu, tôi là bác sĩ. Lý Tấn Dương ở Thiết Yến chắc là cô đã từng nghe tên rồi chứ? Thực ra tôi là bác sĩ riêng của ông ấy, nhưng tạm thời được mượn đến đây.”

Ông ta nói một tràng đến mấy người ở Thanh Thành và Thiết Yến, Cung Ngũ cũng không biết là thật hay giả nữa.

Cô hỏi: “Ông ở đây làm gì?” Hòa Húc lắc lư đám cây cỏ trong tay để cô nhìn cho rõ, “Vô tình phát hiện ra ở đây có một số loài hoa rất thú vị cho nên tôi tới đây xem thôi.”

Cung Ngũ nhìn mấy bông hoa trong tay ông ta, nói: “Hoa này có độc, tốt nhất là ông ném đi thì hơn.” Hòa Húc ngây người, nhìn mấy bông hoa trong tay, cười hỏi: “Sao Ngũ tiểu thư lại biết hoa này có độc?”

“Ừm, tôi nghe nói vậy. Tạm biệt ông Hòa.” Một cô gái vô cùng cảnh giác và đề phòng người lạ, vừa nhìn đã biết là một người không dễ tin tưởng người khác.

Hòa Húc nhìn bóng lưng cô rời đi, cất cao giọng nói: “Ngũ tiểu thư, đúng lúc ông già này cũng không có chuyện gì, ngồi xuống nói chuyện với tôi một lát đi. Tôi cũng thấy hơi đói rồi, chia cho tôi mấy cái bánh được không?”

Cung Ngũ do dự một lúc, sau đó từ từ đi lại, ném túi bánh trong tay cho ông ta, “Một túi năm đồng, bên trong có hai thanh, tôi chia cho ông một thanh, ông đưa tôi hai đồng rưỡi.”

Hòa Húc ngây người, khóe miệng co giật, “Cô đang đòi tôi mấy đồng tiền bánh đấy à, sao cô nhỏ mọn thế?”

“Tôi đâu có quen ông, tôi cũng không muốn chia một nửa bánh cho ông. Nếu chê đắt thì trả tôi, còn nếu ông hào phóng thì đưa tôi năm đồng.” Có ai đi ra ngoài đi dạo mà lại mang tiền chứ, Hòa Húc liếc nhìn cô, không ngờ đây lại là một cô nàng keo kiệt. Ông ta xé túi bánh ra, lấy một cái bánh cho vào miệng.

Cung Ngũ đứng đó không đi, nhưng cũng không tiến lại gần.

“Trên người tôi không có tiền” Hòa Húc nói: “Cô không sợ tôi chạy mất đâu, lát nữa vào phủ Công tước tôi sẽ trả cô.”

Thấy Cung Ngũ vẫn có vẻ không tin, ông ta đảm bảo, “Nếu thực sự vẫn không tin thì cô gọi điện cho bà Triển mà hỏi.”

Cung Ngủ không nói gì, một lúc sau, cô xua tay, “Thôi bỏ đi, hiểm lắm tôi mới mời được ai đó ăn gì, coi như tặng cho ông vậy.” Hai đồng rưỡi thôi mà, chúc ông ăn xong đau bụng.

Cung Ngũ nói xong định đi, Hòa Húc đã chép miệng, “Trông tôi đáng sợ quá hay là như thế nào vậy? Nếu như bây giờ tôi mà là một chàng trai trẻ trung tuấn tú thì có phải là cô sẽ ngồi lại không?”

Cung Ngũ hít mũi, đáp: “Có là trai trẻ đẹp thì tôi cũng đi, tôi không phải là vì ông là một ông già, mà là vì tôi không muốn liên quan gì đến người trong phủ Công tước hết.”

“Tôi không phải là người trong phủ Công tước, tiền lương của tôi là do bà Triển trả, có liên quan gì đến phủ Công tước đầu chứ? Ngồi xuống ngồi xuống đi.” Hòa Húc vỗ xuống bên cạnh, “Ngồi xuống đi mà, tôi không ăn thịt cô đâu. Tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cô.”

“Thỉnh giáo tôi?” Cung Ngũ đi đến, ngồi xuống, vẫn cách Hòa Húc khoảng cách đúng bằng hai người. Hòa Húc gật đầu: “Đúng, chính là thỉnh giáo cô.” Lại cho thêm một cái bánh vào miệng, “Cũng ngon đấy chứ, đúng là mấy cô nhóc giỏi mua đồ ăn vặt, nếu đổi lại là tôi thì không biết đằng nào mà mua.”

Cung Ngũ cũng không để ý đến ông ta, xé túi bánh ra ăn, hỏi: “Tuy tôi không thấy là mình có thể giúp được gì cho ông, nhưng mà nếu tôi giúp được thì chắc chắn tôi sẽ không từ chối. Ông nói đi.” Hòa Húc vừa ăn bánh quy vừa nói: “Tôi nghe Tiểu Eugene ở phủ Công tước nói có một lần cô đã nhắc nhở người làm của phủ Công tước, không cho họ dùng kiểu trang trí đó có đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, vào ngày rời khỏi phủ Công tước, tôi đã nhìn thấy nên nhắc nhở họ thôi.” Hòa Húc tò mò: “Vậy tại sao cô lại biết được?” “Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi.” Cung Ngũ trả lời. “Cô nghe ai nói?” Hòa Húc tiện tay ném mấy bông hoa trong tay đi, nói: “Loại thực vậy này thường chỉ xuất hiện trong các ấn phẩm về y học cổ, nếu không phải là người học y thì sẽ không biết được. Theo như tôi biết, chuyên ngành Ngũ tiểu thư học không liên quan gì đến y học cả.”

Cung Ngũ híp mắt lại: “Không liên quan, cho nên tôi mới nói là nghe người ta nói.” Cô tiện tay chỉ về một phía, “Ở đó có một ngôi nhà, nơi anh em người làm vườn của nhà ngài Edward ở, hai anh em họ đều tốt nghiệp ngành y. Người anh rất giỏi, có thể tận dụng các hạt giống thời cổ đại để khôi phục lại cây cối.”

Hòa Húc ngây người, “Vậy sao? Thị trấn Enjoy đúng là ngọa hổ tàng long. Nếu có thể phục hồi thành công được các loài thực vật cổ thì đủ sức oanh tạc cả thế giới rồi, dù sao cũng không có mấy người còn hứng thú với sinh vật học, huống hồ còn là sinh vật học cổ?” Cung Ngũ gật đầu, “Tôi cũng thấy rất thần kỳ.” Cô vừa ăn bánh vừa chậm rãi nói: “Tôi thấy nơi nuôi dưỡng cây cối giống như là một phòng thí nghiệm của các nhà khoa học kỳ quái, có rất nhiều loại có độc và không có độc đều có thể chung sống hòa bình với nhau...”

Khi cô nói những lời này, giọng nói ngập tràn sự khâm phục. Cung Ngũ nói chuyện với Hòa Húc bằng một thái độ hết sức khoe khoang, bởi vì Hòa Húc cũng đã có tuổi rồi, còn hai anh em nhà Matthew thực sự vẫn còn rất trẻ:

Hòa Húc nhướng mày lên, ông ta hỏi tiếp: “Ngũ tiểu thư, cô đã từng nhìn thấy những loài thực vật đó bao giờ chưa?”

Cung Ngũ gật đầu: “Tôi từng nhìn thấy rồi.”

Hòa Húc lại hỏi: “Bên trong còn có rất nhiều sinh vật cổ có độc?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, có rất nhiều. Còn có loài thực vật có độc được đặt trong một chiếc hộp được niêm phong, bên trong còn có rất nhiều thứ do con người tạo ra, nói là nếu như không niêm phong lại thì lâu dần các loài thực vật khác rồi cũng sẽ bị nhiễm độc mà chết.”

Hòa Húc cảm khái: “Hai anh em nhà đó giỏi như vậy cơ à?”

Cung Ngũ lắc đầu, “Là người anh giỏi thôi, cô em gái mới vừa tốt nghiệp.” “Một người làm vườn lại có bản lĩnh như vậy, đúng là quá lợi hại!” Hòa Húc gật đầu. “Đặc biệt là có thể làm sống lại hạt giống của các sinh vật cổ, đúng là khiến người khác phải khâm phục. Nếu có cơ hội được xem thì quả thực là vô cùng vinh hạnh.”

Cung Ngũ bĩu môi: “Matthew không cho ai xem. Lần trước tôi đến đó cũng là do em gái anh ta lén mang ra cho tôi xem, còn dặn đi dặn lại tôi không được nhắc đến chuyện này cho Matthew biết. Nói đó là sở thích của anh trai cô ấy, tuy làm vườn nhưng Matthew có bằng y học, thực sự vô cùng lợi hại!”

Hòa Húc gật đầu đồng ý: “Đúng là lợi hại thật. Ngũ tiểu thư cũng rất lợi hại.”

Cung Ngũ trợn mắt, “Tôi thì lợi hại cái gì chứ? Đừng có châm chọc tôi, tôi sẽ giận đấy.” Hòa Húc cười: “Không châm chọc mà. Tôi nói thật đấy.”

Vẻ mặt Cung Ngũ mờ mịt: “Hả?”

Hòa Húc chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Cung Ngũ, đưa tay ra xoa đầu cô: “Cho dù có vô tâm thì cũng có thể giúp được cậu ta, đúng là hai người đã được số mệnh sắp đặt!”

Cung Ngũ càng mờ mịt hơn, nói vậy là có ý gì chứ?

“Cô gái à, cảm ơn bánh quy của cô.” Hòa Húc vẫy tay với cô rồi từ từ đi mất.

Cung Ngũ vò đầu, “Đúng là ông lão kỳ quái.”

Vừa phơi nắng vừa ăn bánh quy, xong xuôi cô lại nằm lên thảm cỏ, lười biếng ngắm nhìn mây trắng lững lời trôi trên bầu trời xanh, vô cùng sảng khoái.

Cô lấy túi xách che mặt, nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Không những ngủ mà cô còn nằm mơ, cô mơ thấy cô ngồi trên chiếc xích đu ở vườn hoa phủ Công tước, xung quanh là những bông hoa tươi đẹp đẽ, xích đu khẽ lắc lư, ánh mặt trời ấm áp, không khí trong lành, rồi cả cơ thể cô chìm sâu vào trong bụi hoa mềm mại, lắc la lắc lư, thật là thoải mái!

Cung Ngủ không cho đó là mơ, cảm thấy thật hạnh phúc thật vui vẻ, hy vọng cảm giác đó sẽ còn mãi.

Cô đang đung đưa lắc lư, phía trước có một bóng người đi tới, người càng lúc càng đến gần, sau đó Cung Ngũ phát hiện ra người đó chính là Công tước đại nhân. Cung Ngũ bỗng xụ mắt xuống, cô nhìn Công tước đại nhân, vẻ mặt lạnh lẽo, người này phải nói đến bao nhiêu lần nữa thì mới nhớ đây, cô không muốn nhìn thấy anh ta một chút nào hết!

Người đã chia tay rồi thì cứ yên lặng làm người cũ đi không được hay sao? Chẳng lẽ còn cứ bắt cô phải tìm đối tượng mới ngay bây giờ mới được ư? Nếu là như vậy thì cô sẽ đi tìm một người. Chuyện nhỏ như con thỏ!

Công tước đại nhân đứng cách đó không xa lắm, anh muốn lại gần nhưng không dám lại gần cô.

Cung Ngũ đột nhiên đứng dậy, đi bộ ra khỏi cánh cổng phủ Công tước, cô không muốn ở lại đây thêm nữa. Phía sau có người đuổi theo, Cung Ngũ bị tóm lấy, cô hét lớn: “Buông tôi ra!” Sau đó cô bị chính mình làm cho sợ hãi, bỗng cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào Công tước đại nhân.

Cung Ngũ kinh ngạc: “...”

Cô giơ tay lên theo bản năng, bàn tay vung lên, vạch thành một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung, và sau đó, “bếp” một tiếng, dừng lại ngay trên mặt Công tước đại nhân, để lại dấu tay in lên rõ nét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.