Cung Ngũ ôm đầu gối ngồi một mình trong phòng rất lâu, đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giọng Winnie truyền ra, “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ hoàn hồn lại, đứng lên ra mở cửa: “Winnie!” Mở cửa ra, Carlisle dẫn theo Crovia và Winnie đang đứng bên ngoài, ba người cùng cười với cô, “Biết ngay là cậu ở một mình buồn cho nên tới tìm hai bọn tớ đến đây mà.” Cung Ngũ mời họ vào phòng, “Các cậu cùng đến thế này, tớ thấy vui quá!” Winnie vừa1vào phòng đã nhìn thấy con búp bê, “Í, sao lần trước đến đây tớ không nhìn thấy trong phòng cậu còn có con búp bê này nhỉ?”.
Cung Ngũ cười nói: “Quà người khác tặng, tớ quên mất, tìm được thì thấy nó bị bẩn nên mang đi giặt thôi.”
Nếu như nói với họ là sáng nay cô đi đến phủ Công tước thì chắc chắn là lại một màn truy hỏi ráo riết nữa. Ba cô gái, hai người ngồi trên giường, một người ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.8Carlisle ngồi cuộn tròn trên sofa, cậu ta tò mò hỏi: “Sao bỗng nhiên cậu lại muốn hỏi chuyện bệnh di truyền của gia tộc Edward thé?”
Cung Ngũ vò đầu: “Thì bỗng nhiên nghĩ tới thôi. Cũng không biết là có cuốn sách nào ghi chép lại cho nên chỉ có thể hỏi các cậu thôi. Các cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ có hứng thú với căn bệnh di truyền của gia tộc Edward thôi, hứng thú với căn bệnh di truyền của tất cả các gia tộc.”
Câu nói này2chắc chắn là để che tai mắt, có đánh chết Cung Ngũ cũng không chịu thừa nhận. May mà ba người này cũng không truy hỏi thêm, còn thực sự tưởng rằng cô có hứng thú nên mồm năm miệng mười bắt đầu kể chuyện.
“Trước đây tớ nghe ba tớ kể lại vậy, còn nói người thừa kế của gia tộc Edward đều đoản mệnh, tớ cũng không biết có phải thật không nữa.” Winnie nói, “Dù sao thì từ xưa đã có tin đồn này rồi, là thật hay giả4thì không ai biết được.”
Carlisle nói: “Tớ cũng nghe ông nội kể lại. Ông tớ nói ông Edward qua đời vì căn bệnh di truyền thần bí đó. Năm xưa trước khi ông ấy qua đời còn ly hôn với Công tước phu nhân, còn tài sản thì quyên tặng phần lớn cho hoàng thất, chỉ để lại một phần nhỏ để chi tiêu trong gia tộc Edward. Đúng rồi, lúc đó Công tước đại nhân bây giờ vẫn còn nhỏ, mới chỉ là một đứa bé. Cho nên ông nội tớ nói Công tước phu nhân lúc đó là một người phụ nữ cực kỳ giỏi.”
Cung Ngũ hỏi: “Công tước phu nhân có phải là một quý bà họ Triển không?”
Carlisle lắc đầu: “Không phải, họ Long cơ. Lúc đó rất nhiều người nói rằng người phụ nữ đó là rồng đến từ phương Đông, mang một cái họ vô cùng khiến người ta tôn kính” Cung Ngũ thật thà gật đầu: “Vậy à?” Cô mơ mơ màng màng, không phân biệt rõ được, tại sao lại không giống với những gì cô biết, họ nói cô Triển là mẹ của Công tước đại nhân cơ mà? Chẳng lẽ... là mẹ kế: Cô nhìn về phía Carlisle: “Còn gì nữa không?” “Còn nữa chứ!” Carlisle trả lời, “Tóm lại, chính là vị Công tước phu nhân đến từ bên ngoài đó đã cứu cả gia tộc Edward lung lay sắp đổ sau sự ra đi của ông Công tước. Không chỉ chống đỡ được bao nhiêu năm, mà còn dần đưa công việc làm ăn của gia tộc Edward vào quỹ đạo, đồng thời cũng nuôi dưỡng ngài Công tước mất cha từ thuở nhỏ năm xưa trở thành người thừa kế hợp chuẩn của gia tộc Edward. Đó chính là Công tước bây giờ.” Cung Ngũ co chân lên ghế, nhìn Carlisle, lại hỏi: “Có đúng là ông Công tước chết vì bệnh di truyền của gia tộc không?”.
Carlislel gãi đầu: “Dù sao thì đó chỉ là tớ nghe ông nội kể lại, ông ấy không phải chết vì bị mưu sát hoặc tại nạn gì đó mà chết vì bệnh. Cụ thể là vì nguyên nhân gì thì bọn tớ đều không biết, cho nên mới nói bệnh di truyền của gia tộc Edward cũng chỉ là tin đồn, bởi vì chúng ta hoàn toàn không biết chuyện này có phải là thật hay không.”
Cung Ngũ mím môi, mở to mắt nhìn ra bên ngoài, nhất thời không biết nói gì.
Crovia đột nhiên nói: “Trước đây tớ có nghe người làm vườn trong nhà nói. Lúc đó tớ vẫn còn nhỏ, ông ta đã già đến không nhìn thấy gì nữa rồi. Ông ta kể lại chuyện cho tớ nghe, nói là gia tộc Edward là gia tộc bị nguyền rủa, người thừa kế của gia tộc đó đều không sống thọ, bởi vì trong cơ thể của họ có độc. Đó là sự trừng phạt mà hoàng tộc cầu xin thượng đế ứng với gia tộc Edward.”
Cung Ngũ nhìn cô ấy, hỏi: “Vậy tại sao lại bị thượng đế trừng phạt? Bởi vì họ đã phạm phải sai lầm gì sao?”
Crovia lắc đầu: “Không phải, tớ nhớ lúc đó tớ cũng hỏi như vậy. Ông ta nói gia tộc Edward quá hưng vượng, uy hiếp đến quyền lợi của hoàng tộc, cho nên hoàng tộc đã cầu xin thượng đế trừng phạt gia tộc Edward.”
Carlisle nhìn sắc mặt Cung Ngũ, “Tuy nói vậy thôi, nhưng ông lão làm vườn nhà Crovia tin đó là bị nguyền rủa, còn người thế hệ ông nội tớ lại nói là bị bệnh di truyền, tóm lại là đúng là có rất nhiều điểm khả nghi về gia tộc Edward.”
Winnie mím môi, “Gia tộc khác cũng có mà, chưa chắc đã phải là chỉ riêng mình gia tộc Edward.”
Cung Ngũ ôm đầu gối, nói: “ở quê hương tớ có một câu nói thế này, không có lửa thì làm sao có khói, tất cả
mọi chuyện trên đời đều có nguyên nhân của nó hết. Nếu như gia tộc Edward xưa nay vẫn luôn có tin đồn đó thì chắc chắn là bởi vì gia tộc này đó chuyện khả nghi, khiến người ta không khỏi đưa ra những kết luận như vậy. Hơn nữa, vừa rồi Carlisle nói đến người thừa kế, thực ra tớ thấy rất tò mò, tại sao lại là người thừa kế: Nếu như là bệnh di truyền, đáng lẽ ra là phải truyền hết cho con cháu cả nam lẫn nữ chứ? Tại sao lại chỉ có người thừa kế tước vị Công tước mới bị bệnh?”
Carlisle chống tay lên má, nói: “Nói ra thì đúng là như vậy, bởi vì bao nhiêu năm nay trong quá trình phát triển của gia tộc Edward, họ đã kết hôn với người đa sắc tộc, trong đó dòng máu của gia tộc Edward thực ra đã không còn thuần nữa rồi. Nhưng mà không có gì phải nghi ngờ là dường như tất cả các Công tước của gia tộc Edward đều bị bệnh mà chết, hình như chỉ có một ngoại lệ, vì nguyên nhân gì thì tớ không biết...”
Cung Ngũ trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên nói: “Vậy có phải là, giống như ngài Edward bây giờ, chưa biết chắc một ngày nào đó sẽ đột nhiên chết đi không?” Cô vừa mới dứt lời, ba người đồng loạt quay sang nhìn cô, dường như không ngờ được rằng cô lại nói như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại thì họ nói bao nhiêu như vậy, chẳng phải cũng có ý này hay sao? Ngài Edward đó chẳng phải chính là Đại công tước chính tông đến không thể chính tông hơn được nữa của gia tộc Edward hay sao?
Nếu như nói gia tộc Edward có bệnh di truyền thì chẳng phải có nghĩa là vận mệnh tương lai của ngài Edward đó sẽ là chết vì căn bệnh di truyền giống như bị nguyền rủa đó sao?
Winnie vội vàng liếc nhìn Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, cậu đừng lo lắng, đó chỉ là tin đồn...” Crovia đẩy Winnie một cái: “Có liên quan gì đến Tiểu Ngũ đâu chứ? Tại sao cậu ấy lại phải lo lắng chứ?”
Lúc này Winnie mới nghĩ ra, chẳng phải là Cung Ngũ đã chia tay với ngài Edward rồi đó sao? Đúng là không còn quan hệ gì nữa, vừa rồi đầu óc không thông cho nên mới nghĩ là Tiểu Ngũ sẽ lo lắng.
Carlisle: “Tiểu Ngũ, chuyện này vẫn chưa được xác nhận, cho nên mọi người mới nói chỉ là tin đồn. Dù sao thì đều là từ rất xa xưa rồi, lúc đó thậm chí bọn tớ còn chưa ra đời, đâu biết được những chuyện trước kia chứ?”
Cung Ngũ im lặng gật đầu, nói: “Nói cũng đúng. Thực ra tớ chỉ muốn biết thôi, không biết trong nhà họ có bị bệnh di truyền không. Tuy đã chia tay rồi, nhưng...” Cô tì cằm xuống đầu gối, nói: “Nhưng tớ vẫn hy vọng anh ấy sẽ sống tốt. Đừng liên lụy đến tớ, nhưng cũng đừng chết sớm, ít ra thì đến lúc anh ấy già rồi xấu rồi chết đi cũng không khiến ai thương tiếc cả.”
“Tớ cũng không biết tại sao lại có tâm trạng đó nữa, tóm lại, bỗng nhiên nghĩ đến, rồi bỗng nhiên thấy rất lo lång.”
Vốn dĩ cô chỉ coi lời họ nói như trò đùa, nhưng hôm nay gặp được người bác sĩ tên Hòa Húc đó, thời gian và địa điểm ông ta xuất hiện và mối quan hệ của ông ta với cô Triển khiến cô không thể không nghi ngờ.
Điều cuối cùng khiến cô đến gần với sự thật là vô tình nhìn thấy nhiều nốt tiêm trên mu bàn tay Công tước đại nhân. Ba người còn lại quay sang nhìn nhau, không ngờ nói đến cuối cùng lại biến thành thế này, hoàn toàn không thể ngờ được.
Một lúc lâu sau, Cung Ngũ thở dài, “Thôi bỏ đi, chúng ta cứ coi như đó là giả đi. Dù sao thì ở đây dù chúng ta có nghĩ thế nào, thấy đáng tiếc thế nào thì chưa chắc người ta đã biết được đâu.”
Carlisle vội vàng xua tay, “Coi như bọn tớ chưa nói gì đi, đều chỉ là lời đồn thôi mà.” Winnie cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta cứ ăn no cái bụng đã.” Crovia vội chạy tới, “Tớ muốn ăn trái cây.”
Cung Ngũ trầm mặc một lúc, cũng chạy đến lấy trái cây, nói: “Tớ cũng muốn ăn.”
Nói xong, cô cắn một miếng trái cây, vẻ mặt thỏa mãn, “Ngon quá! Chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện không liên quan nữa!”
Bốn người ở trong phòng lại nói chuyện một hồi nữa, cuối cùng Carlisle lái xe đưa Crovia và Winnie về, Cung Ngũ tiễn họ đến công trường rồi lại về phòng, ngồi ngây người một lúc lâu. Dường như cô không thể tĩnh tâm nổi.
Ngoài miệng nói là không muốn liên quan gì đến anh nữa, nhưng trong lòng lại không tự chủ được nghĩ ngợi. Cung Ngũ cảm thấy chán ghét bản thân mình, chuyện này có liên quan gì đến cô chứ? Thế nhưng, có thực sự là chuyện không liên quan không? Cô bịt tai lại, cố ép bản thân mình đừng nghĩ đến nữa, nếu còn nghĩ nữa chắc cô sẽ phát điên lên mất. Ăn cơm, tắm rửa xong, cô đã trèo lên giường nằm từ sớm, nhắm mắt lại, nhưng lật qua lật lại một lúc lâu vẫn không ngủ được. Cuối cùng cô đành ngồi dậy, bật đèn ngủ lên, cầm điện thoại, nhanh chóng tìm ra một dãy số. Cô nhìn chằm chằm dãy số đó rất lâu, cuối cùng cô mím môi, ấn gọi.