Công Tước

Chương 931: Mừng thọ (1)



Vệ sĩ nghe thấy lời Cung Ngũ nói, tự động tự giác giơ tay lên, ngăn Dung Trần lại ở bên ngoài: “Xin lỗi,

Ngũ tiểu thư nói anh không thể đi vào trong1này được!” Dung Trần gỡ kính đen trên đầu xuống đeo lên mắt, không thèm nhìn hai con chó giữ cửa kia, cao ngạo quay người đi.

Cung Ngũ đứng ở cửa phòng khách8mà không đường đột đi vào ngay, “Xin hỏi, có ai không? Ông Eugene? Ông có ở đây không?” Không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến, thế nhưng người đến không2phải là ông Eugene mà là Công tước đại nhân. “Ngài Edward, xin chào, tôi đến lấy ống tiền tiết kiệm.” Cô đứng ở cửa không đi vào, “Không quấy rầy nhiều, tôi4còn có bạn đang đợi ở bên ngoài.”

Công tước đại nhân nhìn ra cửa, im lặng một lúc mới nói: “Anh đi lấy cho em.”

Nói rồi anh đi ngay, chỉ một lát sau, quả nhiên anh đã cầm một ống tiền tiết kiệm hình con mèo mập ú đi ra, còn lau sạch sẽ có thể phản chiếu được cả bóng người nữa.

Anh đưa đến trước mặt cô, “Chính là cái này, có ấn tượng không?” Cung Ngủ gật đầu: “Ố. Có ấn tượng, cảm ơn ngài Edward.”

Cô nhận lấy, tầm mắt rơi trên tay Công tước đại nhân, cô đột nhiên hỏi: “Tay ngài Edward làm sao thế?”

Công tước đại nhân rụt tay lại, Cung Ngũ buông tay ra, một tiếng “choáng” to lớn vang lên, con mèo mập rơi xuống vỡ thành bảy tám mảnh,

Cung Ngũ giật mình, cô cúi đầu nhìn ống tiền tiết kiệm, lại ngẩng đầu lên nhìn Công tước đại nhân, mãi mà không nói được ra lời.

Công tước đại nhân cúi đầu xuống, một tay phủ lên mu bàn tay kia, nhưng lại lộ ra vết tiêm trên mu bàn tay còn lại. “Xin lỗi!” Công tước đại nhân có tay lại, “Không phải anh cố ý đâu.” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, “Anh sẽ mua một cái giống hệt như vậy trả cho em, được không?”

Cung Ngũ bĩu môi nhìn anh, rồi lại quét mắt lên mu bàn tay anh, nói: “Không cần đâu, tôi không cần nữa. Bạn tôi vẫn đang đợi ở bên ngoài, tôi không quấy rầy nhiều nữa, tạm biệt ngài Edward, xin bảo trọng.”

Cô khẽ cúi đầu tỏ vẻ tôn kính, sau đó xoay người rời đi. Công tước đại nhân đi về phía trước hai bước, đột nhiên gọi cô lại: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ đứng lại, xoay người nhìn anh, ánh mắt mang hàm ý: Còn có chuyện gì à? Công tước đại nhân mở miệng, muốn nói cái gì đó, “Anh... anh...” Cung Ngũ chờ đợi, nhưng anh lại chẳng nói được câu nào nữa, chỉ đứng tại chỗ, ánh mắt đau đớn nhìn cô. Cung Ngũ nhìn anh rồi cụp mắt xuống, xoay người sải bước ra ngoài. Dung Trần đang chụp hoa chụp cỏ ở bên ngoài, nhìn thấy cô đi ra, anh ta lạnh lùng hỏi: “Có thể đi rồi chứ?”

“Đi thôi, đã nói là trưa nay anh mời rồi mà.”

Dung Trần gật đầu, cầm máy ảnh, “Đứng im!” Cung Ngũ ngẩn ra, “Làm gì thế?”

Dung Trần nhân cơ hội giơ máy ảnh lên, “tách tách tách tách” chụp cô mấy tấm rồi gật đầu: “Đi thôi.” “Anh hài lòng là được rồi, gần đây còn có rất nhiều chỗ vui, tôi dẫn anh đi...” Còn chưa nói hết câu, người vốn tưởng vẫn đang đứng ở trong sân đột nhiên sải bước từ cổng phủ Công tước ra ngoài.

Anh đứng ở cổng phủ Công tước, biểu cảm hoàn toàn trái ngược với người đàn ông vừa đau khổ vừa xoắn xuýt vừa rồi. Anh mỉm cười mở miệng: “Hóa ra là Tiểu Ngũ dẫn theo bạn đến, người đến đều là khách, ở lại cùng ăn bữa cơm được chứ? Chào anh, hoan nghênh đến phủ Công tước, tôi là Celtic Edward chủ nhân của nơi này, không biết liệu có may mắn có thể mời được hai vị làm khách không?”

Cung Ngũ ngẩn ra, vẫn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Dung Trần trả lời: “Chúng tôi có cái vinh hạnh này sao? Nếu là như vậy, đương nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”

Anh ta quay đầu nhìn về phía Cung Ngũ hếch cằm lên: “Này, cô thấy sao?” Cung Ngũ thờ ơ nói: “Tôi không làm phiền nữa.” Nghe thấy cô trả lời như vậy, Dung Trần có muốn đi thể nào cũng chỉ có thể dừng lại: “Rất xin lỗi, chúng tôi đi cùng với nhau, cô ấy từ chối, tôi cũng không quấy rầy nhiều được.” Anh ta gật đầu với Công tước đại nhân, đi về phía Cung Ngũ.

Cung Ngũ vẫn như trước, nói một tiếng “xin lỗi” rồi xoay người rời đi, cái dáng điệu này lại giống Dung Trần như đúc.

“Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân lại mở miệng: “Thật ra thì hôm nay là sinh nhật sáu mươi tuổi của ông Eugene, em thật sự không ở lại à?” Cung Ngũ đã đi đến chỗ rẽ, cô lại dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Thật không?” Công tước đại nhân gật đầu: “Thật.” Cung Ngũ cụp mắt suy nghĩ một chút, không lên tiếng, chỉ chậm rãi xoay người đi qua khúc rẽ, biến mất ở góc tường. Dung Trần đi sóng đôi với Cung Ngũ, vừa đi vừa nghịch máy ảnh, đến chỗ rẽ anh ta hỏi: “Quen nhau à?”

Cung Ngũ: “Trước kia quen. Bây giờ không thân.” “Ô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.