Công tước đại nhân đứng tại chỗ, anh nhắm mắt lại. Đúng, anh chính là một kẻ ngốc, ngốc không có thuốc nào chữa được.
Nhìn góc tường chẳng còn bóng dáng ai nữa, nghe giọng nói càng lúc càng xa, anh đột nhiên híp mắt lại, xoay người đi thẳng vào nhà, chạy đến phòng trưng bày vũ khí. Anh lấy một khẩu súng gần nhất xuống, thuận tay1cầm áo khoác mặc lên người, đeo găng tay vào, mặt u ám, lên một chiếc xe màu đen không bắt mắt, đích thân lái ra ngoài.
Hòa Húc bị anh va phải, nhìn cái xe lái ra ngoài, ông ta lẩm bẩm: “Mình hoa mắt rồi à? Mình bị hoa mắt rồi? Sao mình lại nhìn thấy tên nhóc kia đích thân lái xe ra ngoài chứ?”
Cung Ngũ và8Dung Trần đi dọc theo con đường râm mát.
Xung quanh không có ai khác, Dung Trần lộ ra bộ mặt thật, “Ê phòng đối diện, cô và người của phủ Công tước quen nhau thế nào vậy? Sao cô lại quên Công tước đại nhân? Anh ta còn gọi cô là Tiếu Ngũ, gọi thân thiết như vậy, hai người rất thân à? A, có phải là cô có2chuyện gì giấu tôi không? Chắc chắn là thế! Chắc chắn là thế!”
Cung Ngũ nhìn anh ta, “Anh chưa từng nghe nói ngài Edward từng có một vị hôn thê thanh danh rất không tốt à?”
Dung Trần suy nghĩ một chút: “Hình như đã từng nghe nói rồi, nhưng tôi không quen cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng không chú ý.”
“Chính là tôi.” Cung Ngũ nói rồi4đi thẳng về phía trước.
Dung Trần trợn to mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Cô? Cô là vị hôn thê của cái người vừa rồi?”
Cung Ngũ sửa lại: “Là đã từng là vị hôn thê, bây giờ đã chia tay rồi.” Dung Trần mím môi, biểu tình trên mặt đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung nữa rồi, “Cô và anh ta...” Cung Ngũ tiếp tục đi về phía trước, không nói gì nữa.
“Tại sao? Tại sao cô lại phải chia tay với anh ta? Tôi cảm thấy là phụ nữ thì đều sẽ nhào vào anh ta mới đúng chứ?” Dung Trần chặc lưỡi, “Trước không nói dáng vẻ của anh ta, chỉ riêng căn nhà lớn kia đã đủ hoành tráng rồi!”
Cung Ngũ: “Bởi vì anh ấy là một tên lừa gạt!”
Dung Trần cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ hôm nay không phải là sinh nhật sáu mươi tuổi của người nào đó à?” Cung Ngũ vẫn không quan tâm đến anh ta mà đi về phía bãi cỏ. ở đầu kia bãi cỏ có một người đang cắt tỉa cây cối, Cung Ngũ đi qua đó: “Hi, Matthew!” Matthew thấy cô thì vô cùng kinh ngạc: “Ngũ tiểu thư!” Anh ta vội vàng đi qua: “Đã lâu không gặp rồi Ngũ tiểu thư!”
Cung Ngũ cười: “Đúng vậy, tôi muốn qua đây lấy ít hoa tươi đẹp. Tôi muốn tặng cho một ông già sáu mươi tuổi, hoa phù hợp với ông ấy, anh có thể cho tôi chứ?” Matthew ngại ngùng nói: “Tất cả mọi thứ ở nơi này đều là của ngài Edward, cô muốn bao nhiêu cũng được.” Anh ta nhìn Dung Trần: “Đây là bạn mới của Ngũ tiểu thư à?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, đây là bạn cùng trường của tôi, một người bạn mới.” Matthew chào hỏi Dung Trần: “Chào anh.” Dung Trần lập tức thay đổi, nghiêm túc chào hỏi, “Tôi họ Dung, Dung Trần. Hân hạnh được làm quen!” “Ngũ tiểu thư, cô có thể đợi một lát không? Trong nhà tôi còn có hoa tươi khác thích hợp hơn, tôi đi lấy cho cô.”
Cung Ngũ gật đầu: “Được, cảm ơn anh Matthew” Matthew đi về phía căn nhà gỗ.
Dung Trần vội vàng chạy qua, hỏi: “Anh ta là ai thế?”
“Một thợ làm vườn.” Cung Ngũ trả lời, “Thợ làm vườn của ngài Edward.”
Dung Trần gật đầu, “Đúng là được mở mang tầm mắt! Nhưng mà đợi lát nữa cô vẫn muốn quay lại đó đúng không? Cô mua hoa là để tặng cho ông gì vừa nãy nói đó à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, hồi đó lúc tôi ở phủ Công tước, ông ấy rất quan tâm đến tôi. Tôi học được rất nhiều thứ đều là nhờ vào sự sắp xếp hợp lý của ông ấy. Thật ra lúc tôi nhờ ông ấy giúp, ông ấy đã nghỉ hưu từ lâu rồi, là vì tôi đến nên ông ấy mới nhận lại công việc.” Dung Trần chặc lưỡi, ngồi xếp bằng trên đất, giơ máy ảnh lên ngắm về cây cối ở phía xa. Cung Ngũ đang cầm hoa Matthew đã lựa xong thì nghe thấy Dung Trần đột nhiên lẩm bẩm: “Này? Cái gì thế kia? Giống như có đèn đỏ nhỏ bật lên ấy.” Anh ta nhìn bằng mắt thường không nhìn thấy được, nhưng lúc giơ máy ảnh lên thì lại có thể phát hiện ra có một điểm đỏ dao động đối diện mình. Ban đầu Cung Ngủ không chú ý, sau đó nghe thấy Dung Trần hưng phấn nói: “Phòng đối diện, có lẽ là tôi phát hiện ra kho báu rồi! Tôi phát hiện trong rừng cây có một thứ phát ra điểm đó, nói không chừng là bảo bối...”
Cung Ngũ lập tức quay đầu lại: “Anh phát hiện ra cái gì? Điểm đỏ? Điểm đỏ gì? Hồng ngọc à?” Dung Trần nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Tôi cũng không biết, nhìn thì chỉ là một điểm đó, cách xa quá, có lẽ đến gần sẽ nhìn rõ được.”
Cô đứng lên nhìn về mảnh rừng đó: “Sao tôi lại không thấy gì hết?”
Dung Trần đưa máy ảnh cho cô: “Cô dùng cái này nhìn đi!”
Cung Ngũ nhìn qua ống kính thì thấy một điểm đỏ xẹt qua, nhìn lại thì không tìm thấy đâu nữa. Cô kéo cánh tay Dung Trần, “Anh qua đây.” “Cô làm gì thế? Cô không biết là nam nữ thụ thụ bất thân à? Này này...” Cung Ngũ kéo anh ta ấn vào sau bụi hoa, “Anh ngồi xổm xuống.”
“Chỗ này tứ phía đều là vật chắn, tôi còn chụp ảnh làm sao được?” Dung Trần kháng nghị: “Chẳng nhìn thấy gì cả.”
Cung Ngũ ngồi xổm xuống cùng anh ta, “Anh đừng có đứng lên, tôi cũng không rõ đó là cái gì, theo kinh nghiệm của tôi trước kia, rất có khả năng là súng bắn tỉa. Đây không phải là lãnh địa của Công tước đại nhân Edward sao? Sao lại còn có người cầm súng bắn tỉa chứ? Xem ra lần này toi rồi!”
Cô hơi áy náy, sợ mình liên lụy đến Dung Trần, trong lòng nhận định cái điểm đó nhỏ vừa rồi rất có khả năng là nhắm vào mình.
“Anh đừng đứng lên!” Cung Ngũ nhắc nhở Dung Trần, cầm máy ảnh lén lén lút lút nhìn về phía rừng cây nhỏ. Có lẽ đối phương cũng biết cô đã phát hiện ra rồi, hoặc là tạm thời rút đi, hoặc là đang đợi tìm cơ hội khác. Cung Ngũ nhìn Dung Trần, hắng giọng nói: “Tôi nói trước cho anh biết, mục tiêu của cái điểm đó nhỏ vừa rồi có lẽ là tôi, anh coi như là bị tôi liên lụy đến.” Dung Trần chấn động: “Cái gì? Tôi là bị cô liên lụy đến ấy hả?” Anh ta trợn to mắt, cố gắng suy nghĩ, “Chẳng lẽ, ý của cô là có người muốn giết cô à?” Cung Ngủ gật đầu: “Ừ.”
“Tại sao? Cô đã đắc tội ai rồi?” Dung Trần kinh ngạc.
Cung Ngũ im lặng một lát, nói: “Tôi không đắc tội ai cả, có điều bạn trai cũ của tôi có lẽ đã đắc tội không ít người, khiến tôi cũng bị xui xẻo theo.”.
Dung Trầm mím môi, vỗ vai cô, “Đồng tình với cô! Nhưng liên lụy đến tôi thì không đáng để đồng tình nữa!”
Cung Ngũ liếc anh ta, thở dài, “Bây giờ có chạy cũng không kịp nữa rồi. Dưới tình huống bình thường, mục tiêu của đối phương chỉ có một, cho nên anh ở cạnh tôi, trừ phi là ngộ thương, nếu không anh sẽ không sao đâu.”
Mặt Dung Trần giật giật: “Ngộ thương tôi cũng không muốn! Tôi muốn về ký túc xá! Tôi vẫn còn trẻ, tôi cần còn thời thanh xuân tươi đẹp...”
Cung Ngũ lấy điện thoại ra: “Tôi phải nói cho Yến Đại Bảo biết, nói có người tên là Dung Trần ở Gaddles bắt nạt tôi...”
Dung Trần nhào vội qua, kéo lấy tay cô: “Tôi ở cùng cô, được rồi chứ?” Cung Ngũ hài lòng, “Vậy còn được.”
Hai người đang nói chuyện, Matthew đã mang hoa quay lại rồi, “Ngũ tiểu thư!”. Thấy hai người đang ngồi xổm sau bụi hoa, anh ta kinh ngạc: “Ngũ tiểu thư, cô đang làm gì thế?”
Cung Ngũ một tay cầm cánh hoa, một tay chỉ Dung Trần đang chụp cánh hoa: “Anh ta cứ đòi chụp cánh hoa, tôi giúp anh ta.”
Dung Trần đeo máy ảnh lên, giả vờ ngắm cánh hoa qua ống kính.
Dưới sự giúp đỡ của Matthew, Cung Ngũ tự tay bó một bó hoa tươi lớn, để hoa tươi có thể duy trì mãi được trạng thái tươi mới, Matthew còn lây cho cô một miếng mút thấm nước.
Cung Ngũ ôm bó hoa đã bó xong, lại quay lại nhìn về phía rừng cây, cảm ơn Matthew rồi cùng Dung Trần đi về phía phủ Công tước. Dung Trần vừa đi vừa hỏi: “Có cần tôi mời cô ăn cơm nữa không?” Cung Ngũ: “Tôi không muốn ăn trưa ở đó, nhưng tôi không thể tìm được lý do để từ chối.” Đi tới cổng phủ Công tước, từ xa hai vệ sĩ đã nhìn thấy: “Ngũ tiểu thư.” Cung Ngũ nói: “Tôi và bạn đến thăm ông Eugene, phiền thông báo một chút.”
Không lâu sau tiểu Eugene đi ra: “Ngũ tiểu thư.”
“Anh Eugene, tôi đến thăm ba anh, nghe nói hôm nay là sinh nhật sáu mươi tuổi của ông ấy, tôi rất vui vì tôi đến vẫn coi như đúng lúc.” Cô hơi nghiêng người để cho anh ta nhìn thấy Dung Trần đang đứng bên cạnh: “Đây là bạn của tôi, anh ta tên là Dung Trần, là học sinh mới đến học viện quý tộc.”
Cậu Eugene kinh ngạc nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Dung Trần đi ở phía sau cô: “A, được! Ngũ tiểu thư, anh Dung, mời vào!”
Cung Ngũ cảm ơn anh ta, Dung Trần thì gật đầu, đi theo Cung Ngũ nghênh ngang tiến vào.
Cậu Eugene lo lắng đi ở phía sau nhất thời không biết nên làm thế nào mới đúng. Ngũ tiểu thư dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi đến phủ Công tước mừng thọ ba anh ta... liệu ngài Edward có nổi giận không?
Ừm, hình như đã nổi giận rồi, vừa rồi anh lái xe đi, rồi cầm súng bắn tỉa hùng hùng hổ hổ trở lại, mặt còn đen hơn cả cái đáy nồi đã dùng một trăm năm ở phòng bếp nữa.
Trước đó tiểu Eugene còn không biết chuyện gì, bây giờ thấy Cung Ngũ và một người đàn ông trẻ tuổi anh tuần xuất hiện ở cổng phủ Công tước, anh ta lập tức hiểu vì sao ngài Edward lại nổi cơn thịnh nộ ngút trời rôi.