Ba người Cung Ngũ vừa ngẩng đầu xem vừa tiếp tục ăn. Đợi Lý Tư Không lại gần, Đoàn Tiêu mới hỏi: “Lý Tư Không, bạn anh không qua đây cùng ăn sao?”
Lý Tư Không nhướng mày: “Người anh em của tôi không thích những thứ này, một đĩa thức ăn cậu ta ăn cũng đủ trả cho cả cái bàn này, hiểu không? Ăn cá hồi đều là cá vận chuyển bằng đường hàng không trong ngày, cậu ta có thể ăn đống thức ăn này sao?”
Cung Ngũ cười nhạo anh ta: “Người anh em của anh ánh mắt cao như vậy, sao cậu hai Lý lại vui vẻ ăn thứ này chứ?”
Lý Tư Không nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: “Cô nói xem? Đi với đám mấy người keo kiệt các cô, tiêu tiền đều là tiền của tôi, đương nhiên phải chọn cái nào rẻ rồi.”
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cười mỉa: “Lý Tư Không, anh có tiền như vậy, đám sinh viên chúng tôi sao có thể so sánh được.”
“Có tiền cũng là do anh tôi kiếm ra, liên quan gì đến các cậu?” Lý Tư Không vừa bóc lạc vừa nói.
Cung Ngũ nhớ ra: “Anh trai anh có phải tên là Lý Nhất Địch phải không? Lúc nhà Yến Đại Bảo mở tiệc, anh ấy còn tặng Yến Đại Bảo một con hổ nhồi bông.”
“Tặng quà cho Đại Bảo, dù là hổ thật anh tôi cũng thấy đáng.”
Lúc Cung Ngũ đang nói chuyện, đột nhiên phát hiện đằng sau Lý Tư Không có một người đang đi về hướng này. Cô mở to mắt nhìn đến ngây ngốc, có phải cô mắt hoa rồi không?
Lý Tư Không ban đầu còn tưởng cô nhìn anh ta, nhưng nhìn kĩ lại thì phát hiện cô đang nhìn về phía sau. Anh ta hoài nghi cũng theo ánh mắt cô quay đầu nhìn lại, đột nhiên phun ngụm rượu trong miệng ra.
La Tiểu Cảnh nói: “Tự tát vào mặt rồi, Lý Tư Không tự tát vào mặt rồi.”
“Lại còn tát không nhẹ nha.” Đoàn Tiêu vẻ mặt xem kịch hay. Nhưng cậu nghĩ đến Cung Ngũ bên cạnh, giơ chân đá khẽ: “Ngũ, cậu thu liễm một chút đi”
Cung Ngũ hồi hồn, vội vàng lấy ly bia ừng ực uống hai hớp để áp chế sự kinh ngạc của bản thân.
“Bảo, sao cậu lại qua đây? “ Lý Tư Không ngạc nhiên. Anh ta lập tức đứng dậy nhường chỗ, Công tước đại nhân nhấn vai của anh ta, cười nói: “Thấy Cung Ngũ cũng ở đây, vì vậy tôi qua chào hỏi.”
Cung Ngũ bị gọi tên, vội vàng đứng dậy nói: “Ông chủ, thêm một cái ghế.” Ngừng một chút nhìn Công tước đại nhân một cái rồi bổ sung thêm một câu: “Có ghế mới không?”
Làm ăn rất tốt, khách cũng nhiều, nhà nào cũng chuẩn bị một ít ghế dự phòng. Ông chủ đem ra một cái ghế nhựa nhìn có vẻ mới: “Có cái này là mới đây.”
Lý Tư Không kéo ghế lại nói: “Cậu đến đây làm gì? Không sợ dì lo sao?”
Cung Ngũ tự giác kéo ghế sang bên cạnh, Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh thấy thế, lập tức nhường chỗ.
Công tước đại nhân ngồi xuống nhìn về phía Cung Ngũ: “Vừa rồi đưa bà Nhạc về nhà, không ngờ lại có thể gặp được Cung Ngũ đang ăn cơm với bạn.”
“Bảo, không phải cậu nên nói chuyện với tôi sao?” Lý Tư Không nháy mắt, “Tôi ở bên này, cậu nhìn nhầm hướng rồi.”
Công tước đại nhân chậm rãi quay đầu lại nhìn Lý Tư Không: “Cậu có nhận được cuộc điện thoại nào của dì Mục không?”
Lý Tư Không ngây ngốc nhìn anh một cái, vội vàng móc điện thoại ra, có hơn mười cuộc điện thoại nhỡ: “Thảm rồi!”
Cung Ngũ nhìn anh ta: “Có phải sẽ giống như lời Đại Bảo nói, về nhà bị ăn đánh? Còn là bắt tụt quần ra đánh không?”
Lý Tư Không mặt co rút: “Đồ keo kiệt, cô đừng có trêu chọc tôi nữa được không?”
Cung Ngũ liếc nhìn Công tước đại nhân một cái, sau đó sờ mũi không dám ho he tiếng nào.
Lý Tư Không đứng dậy cầm điện thoại tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho mẹ, để lại ba người Cung Ngũ và Công tước đại nhân nhìn nhau không nói.
Cung Ngũ cảm thấy mình rất áp lực khi nói chuyện với Công tước đại nhân, chủ yếu là do tâm tư của cô cứ trôi dạt về phía bàn tay của anh, vì vậy mà lúc nào cô cũng chột dạ không dám nhìn thẳng anh.
Đoàn Tiêu đá chân cô: “Ngũ, cái ánh mắt cậu tự cho là nhìn trộm cũng quá rõ ràng rồi, có tiền đồ chút được không?”
“Tớ đã cố gắng nhịn không nhìn rồi, còn muốn thế nào nữa?”
La Tiểu Cảnh trợn tròn mắt, vẻ mặt bất lực.
Đoàn Tiêu lại đá cô một cái: “Cái người không tiền đồ như cậu có thể đừng làm mất mặt mọi người như vậy nữa được không? Người ta đã nói đến vì cậu, lại còn đưa mẹ cậu về nhà, cứ như vậy mà ngó lơ người ta à?”
Cung Ngũ lùi chân lại không để Đoàn Tiêu đá trúng, nở nụ cười nhìn về phía Công tước đại nhân: “Anh Phí, ngày mai anh phải quay về à? Hình như hơi gấp rút, vừa trở về đã lại phải đi. Người luôn ở trên không trung.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Cũng tàm tạm.”
Đoàn Tiêu ở bên cạnh nói chen vào: “Nhắc đến mới nhớ ra, hình như chúng ta chưa ngồi máy bay bao giờ.”
Cung Ngũ buồn bã nói: “Tớ cũng chưa ngồi máy bay bao giờ.”
Công tước đại nhân: “Nó cũng giống nhưng ngồi các phương tiện giao thông như xe hơi thôi, có cơ hội em có thể thử xem.”
“À, đúng rồi, cảm ơn anh Phí đưa mẹ tôi về nhà.” Cung Ngũ vừa nhớ ra, cô nhìn đống đồ ăn trước mặt nhớ đến lời nói của Lý Tư Không, loại đồ ăn này chắc chắn không hợp khẩu vị của Công tước đại nhân. Cô lại nhìn quần áo của Công tước đại nhân mặc, vẫn là áo sơ mi đơn giản và quần âu, cúc áo không cài đến tận cổ như trước mà cởi hai cúc trên, lấp ló lộ ra làm da gợi cảm bên trong, tay áo cũng tùy ý xắn lên hai nấc, không nghiêm chỉnh như lúc ở bữa tiệc, nhìn thoải mái hơn nhiều.
Cung Ngũ liếc nhìn cổ anh được hai cái thì Đoàn Tiêu kịp thời đạp chân cô nhắc nhở. Cô vội vàng nhìn đi hướng khác, vừa hay tay Công tước đại nhân cũng giơ lên. Đôi bàn tay cực kì có lực sát thương lập tức hấp dẫn ánh nhìn của Cung Ngũ. Đôi mắt đen nháy cũng chuyển động theo động tác của đôi bàn tay.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Đoàn Tiêu lại đá Cung Ngũ một cái, Cung Ngũ theo bản năng rút chân lại.
La Tiểu Cảnh ngồi bên cạnh cô bắt đầu dùng tay kéo, rít từng tiếng qua kẽ răng: “Ngũ! Ngũ! Ngũ! Giữ ý...”
Cung Ngũ nghe thấy, giả vờ ấn huyệt thái dương để xoa mắt, ánh mắt rất buồn bã. Cô chỉ nhìn tay thôi, cũng chẳng sờ, vì sao đến thế cũng quản cô? Bạn thân cũng không thể ngăn cản việc cô yêu cái đẹp nha!
Lúc đang ngây ngốc thì nhìn thấy vẻ mặt của Đoàn Tiêu ở đối diện giống như ăn phải ruồi vậy. Cô quay sang thì thấy Công tước đại nhân đang bóc lạc, một tay bóp vỡ vỏ ngoài, tay kia nhẹ nhàng lấy hạt lạc ra đưa vào miệng.
Động tác của anh vô cùng chậm, nói là anh đang bóc lạc ăn thì không bằng nói là anh đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thì đúng hơn. Sau khi anh làm xong toàn bộ quá trình bóc lạc đưa vào miệng còn gật đầu vài cái, có vẻ như rất hài lòng về vị của lạc.
Lần này không chỉ Đoàn Tiêu mà Cung Ngũ cũng như nuốt phải ruồi, cô dùng lực nuốt một ngụm nước bọt mở miệng nói: “Anh Phí, vừa rồi anh ăn là hạt lạc.”
Công tước đại nhân sửng sốt, ngước mắt lên cười một cái, nói: “Tôi biết.”
Cung Ngũ nhất thời không biết nói gì, thì ra anh biết cái này là hạt lạc. Tôi còn tưởng rằng anh cái gì cũng không biết, chỉ biết đồ ăn đã nấu chín.
Cô bĩu môi.
Công tước đại nhân chậm rề rề mở miệng nói: “Vị không tệ.”
“Lần đầu tiên anh ăn à?” Cung Ngũ nhìn trộm tay Công tước đại nhân một cái, từ chỗ La Tiểu Cảnh rút ra mấy tờ giấy nói: “Anh Phí, lau tay đi này”.
“Cảm ơn.” Công tước đại nhân nhận lấy, chậm rãi lau tay, động tác cũng giống như lúc anh bóc lạc đầy tính nghệ thuật.
Tiếng ồn ào xung quanh không ngừng, bàn bên cạnh còn đang chơi oẳn tù tì. Mười mấy người ngồi quanh cái bàn, người nào người nấy đều cởi trần, đang lớn tiếng nói chuyện.
Bọn Cung Ngũ tất nhiên đều quen rồi, Công tước đại nhân hình như có chút không quen, hơi quay đầu nhìn một cái.
Cung Ngũ vội vàng nói: “Ở bên ngoài đều như vậy, người đến đây đều vì sự náo nhiệt.”
Công tước đại nhân khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nên có chút hiếu kì.”
Lý Tư Không gọi điện thoại xong thì quay lại, nhìn vẻ mặt của anh ta là biết chắc chịu đả kích gì đó.
Công tước đại nhân đang bóc hạt lạc thứ hai, đầu cũng không ngẩng lên, đang chuẩn bị đưa lạc vào mồm.
Đột nhiên, một gã béo cao lớn ở bàn đối diện cầm một cốc bia nghiêng ngả đi qua, lúc anh ta đi đến sau lưng Công tước đại nhân thì giơ tay lên định vỗ vai anh. Lý Tư Không lúc đó vừa hay đi đến đang định ngồi xuống, tay cầm điện thoại vươn ra chặn cánh tay của gã béo lại hất về.
Lý Tư Không cười: “Anh trai, anh định làm gì vậy?”