“Vậy thì đợi anh thay đổi được đã rồi hãy nói. Anh có quyền lựa chọn của anh, tôi cũng có quyền
lựa chọn của tôi. Tôi sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi cách sống của mình. Anh nói anh sẽ
thay đổi sao? Trước khi anh thay đổi1không phải anh đã kiểm soát tối đó à? Tại sao tôi lại không có thể bắt đầu tình cảm mới? Tại sao tôi chỉ có thể chờ đợi anh? Đàn ông trong thiên hạ này lại không phải là chết hết rồi.” Cung Ngũ hếch cằm lên, ánh mắt8lúc nhìn anh vừa long lanh vừa kiên định, cô nói: “Ngài Edward, tôi nhắc lại một lần nữa, bất cứ ai cũng đừng mong thay đổi được cách sống của tôi, ai cũng không được!”. Công tước đại nhân vẫn nắm lấy tay cô, “Tiểu Ngũ!”
“Đương nhiên, nếu như2anh giết người thì anh chính là tội phạm. Con người có thể phạm sai lầm, nhưng không thể phạm tội. Tôi ghét tội phạm giết người. Tôi càng ghét có người vì tôi mà bị người ta giết hơn, bất cứ ai cũng không có quyền cướp đi sinh4mệnh của người vô tội.”
“Được, anh đồng ý với em. Anh sẽ không giết người vô tội, sẽ không trở thành người khiến Tiểu Ngũ ghét. Anh sẽ không khiến Tiểu Ngũ phải thay đổi cách sống của mình, cũng sẽ không thay đổi thói quen sống của Tiểu Ngũ.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Nếu như, anh nói là nếu như anh thay đổi rồi, anh còn có thể lần nữa gia nhập vào trong hàng ngũ người được lựa chọn làm chồng của Tiểu Ngũ không?”.
Cung Ngũ im lặng nhìn anh, qua một lúc lâu sau cô mới nói: “Vậy thì đợi anh thay đổi đã rồi hãy nói!” Cô đứng lên: “Tôi có thể đi rồi chứ? Tôi còn phải ôn tập, hai ngày nữa là tôi phải thi rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian quý báu ở đây. Tạm biệt ngài Edward.”
“Tạm biệt Tiểu Ngũ.” Anh không ngăn cản cô nữa, yên tĩnh chấp nhận hiện thực cô khăng khăng muốn đi. Lúc đi đến cửa Cung Ngũ nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt nhỏ xinh xắn xanh xanh đỏ đỏ một lát, tâm tình có chút phiền muộn, sớm biết đã cầm ví tiền theo rồi. Về đến ký túc xá, cửa phòng đối diện vẫn đang mở, Dung Trần đang chơi đàn guitar trong phòng, miệng thì ngân nga giai điệu bài hát anh ta viết hôm bị bệnh. So với hôm đó, hiển nhiên lần này càng hoàn chỉnh cũng càng trôi chảy hơn, Cung Ngũ gõ lên cửa: “Phòng đối diện, túi của tôi đâu?” Dung Trần vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng lên: “Cô về rồi đấy à?”
Anh ta nhìn chằm chằm mắt cô một lúc lâu, mời dè dặt nói: “Phòng đối diện... cô vừa khóc à?”
Cung Ngũ lập tức thẹn quá hóa giận: “Ai vừa khóc hả? Có một con muỗi không có mắt bay vào mắt tôi, tôi dùng nước mắt dồn ra mãi mà không được!” Cô cướp lấy túi, thở hổn hển nói: “Không biết nói chuyện thì đừng nói, đáng ghét!” Dung Trần: “...”
Không phải anh ta chỉ thuận miệng hỏi thôi sao? Phản ứng kinh khủng như vậy, tuyệt đối trong lòng có quỷ! “Không khóc thì không khóc, tự dưng cô xù lông nhím lên như vậy càng khiến tôi nghi ngờ cô khóc thật hơn đấy.” Cung Ngũ trừng anh ta một cái, cầm chìa khóa mở cửa ra rồi đóng sầm cửa lại. Dung Trần: “...”
Anh ta vội vàng chạy đến trước cửa phòng ký túc xá của Cung Ngũ, “Này, phòng đối diện, cô làm sao thế? Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, cô giận à? Cô nhỏ mọn quá rồi đấy, nhỏ mọn! Này, phòng đối diện!”
Cung Ngũ kéo cửa ra, trợn mắt, “Nếu anh còn lải nhải nữa tôi sẽ đánh anh đấy!” Nói xong, cô lại đóng cửa vào. Dung Trần đứng ngoài cửa, gãi đầu: “Nhưng mà, nhưng mà phòng đối diện! Cái đó... cô vẫn đang theo đuổi tôi cơ mà!”
“Bây giờ tôi không có tâm trạng.” Cung Ngủ không quan tâm đến anh ta, đóng cửa lại đọc sách ôn tập, lúc tâm tình không tốt, học là hữu dụng nhất.
Dung Trần vẫn còn đập cửa, Cung Ngũ gào lên một tiếng: “Ôn tập!”
Cuối cùng Dung Trần cũng yên tĩnh.
Nhưng anh ta lại đàn guitar ở phòng mình.
Bởi vì giai điệu của bài hát kia dịu dàng, thích hợp làm nhạc nền, Cung Ngủ không cảm thấy ồn ào, ngược lại còn rất thích hợp. Kỳ thi của hai ngày sau, cho dù là thi viết hay là thực hành, Cung Ngũ cũng đều ứng đối tự nhiên, nghiễm nhiên thành học sinh biểu hiện tốt nhất lớp. Sau khi nhận được tờ thành tích toàn là điểm A, cô thu dọn hành lý, chuẩn bị về Thanh Thành.
Dung Trần đứng ở cạnh cửa phòng ký túc xá của cô, cúi đầu lẩm bẩm: “... Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ? Đã nói là theo đuổi tôi rồi cơ mà? Sao tôi không về mà cô còn muốn về? Mấy tháng này tôi phải sống thế nào đây? Tôi buồn chán, tôi trống vắng, tôi lạnh...”
Cung Ngũ xách túi rác đến cạnh cửa, giơ chân đá anh ta: “Đổ rác.”
Dung Trấn dịch sang bên cạnh, Cung Ngũ đặt túi rác ở cạnh cửa rồi quay vào phòng. Dung Trần lại nói: “Phòng đối diện, cô muốn về thật đấy à? Cô ở lại với tôi một tháng đi. Nói không chừng cô lại với tôi một tháng, tôi sẽ đồng ý đó.”
Cung Ngũ từ chối: “Không được, tôi nhớ Tiểu Bát rồi, tôi phải về thăm Tiểu Bát. Còn anh, tại sao anh lại không về?”
Dung Trần cúi đầu: “Quản ký không cho tôi về, nói mới được nửa tháng, về sẽ khó ăn nói, còn khiến người khác cảm thấy tôi không thành tâm sửa đổi, cho nên tôi không về.”
Cung Ngũ chớp mắt: “Vậy thì vừa hay nhân thời gian nghỉ ngơi anh đi dạo quanh các nơi xem, bồi dưỡng tình cảm với thiên nhiên, có rất nhiều lợi ích đối với việc sáng tác của anh sau này.”
“Vậy thì tôi buồn chán lắm...” “Bảo anh về anh lại không về. Anh cứ lén lén lút lút ấy, về như người bình thường, đừng làm dáng như bây giờ là được.” Cung Ngũ nhìn anh ta, “Bây giờ anh ra ngoài là ăn mặc đẹp lộng lẫy, đến chỗ nào cũng mất hai tiếng, người bình thường ăn mặc như anh người ta cũng sẽ nhìn, huống hồ anh còn là một minh tinh.” Dung Trần ngẩng đầu lên, “Hay là tôi về cùng cô nhé?” Cung Ngũ cười gian xảo: “Tôi về Thanh Thành mà, anh không sợ anh sẽ dính ma chú của Yến Đại Bảo à?” Dung Trần: “.”
Vì nghĩ cho an toàn của bản thân, cuối cùng Dung Trần quyết định ngoan ngoãn ở lại Gaddles. Sáng sớm ngày hôm sau Cung Ngũ đeo túi xách, đem theo đồ ăn vặt, đến cổng trường đợi xe, chuẩn bị lên đường đến sân bay. Đang là kỳ nghỉ nên học sinh về nhiều, người nhiều xe ít, lập tức chen chúc nhau, Cung Ngũ trơ mắt nhìn chiếc xe vừa lên ních đầy người đi mất. Cô xách túi đồ ăn, chỉ có thể đợi cái tiếp theo.
Dung Trần tiễn cô đến cổng, “Liệu có muộn giờ bay không đấy?”
Cung Ngũ chặc lưỡi: “Chắc sẽ không đâu, một giờ chiều mới bay mà, đi trước chính là đề phòng xảy ra chuyện như vậy, thà đi sớm một chút cũng không để muộn được, nếu không tôi sẽ lỗ mất tiền vé.” Dung Trần ngẩng đầu nhìn trời, “Haiz, nếu như tôi có bằng lái xe ở đây thì có thể thuê một chiếc xe đưa cô đến sân bay rồi.” Cung Ngũ trợn mắt: “Anh ở đây có một năm, học bằng lái xe cũng không có ý nghĩa gì cả, cố chịu đựng đi. Nếu không phải kỳ nghỉ thì cũng không nhiều người như vậy, bình thường toàn là nhiều xe ít người.” Dung Trần chỉ xe taxi: “Không thì bắt taxi đi?”
Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, lập tức trừng mắt lên: “Taxi rất đắt! Đây là đến sân bay, đường xa phí đắt, đồ phá gia chi tử!” Dung Trần: “...”
Hai người đang ầm ĩ thì có một chiếc xe lái đến trước mặt Cung Ngũ, cửa xe hạ xuống, người ngồi trên ghế phụ thò đầu ra: “Ngũ tiểu thư, ngài Edward biết hôm nay cô về nước nên sai chúng tôi đến đưa cô ra sân bay.”
Cung Ngũ đưa mắt nhìn Dung Trần, “Ngài Edward?” “Đúng vậy Ngũ tiểu thư.” Vệ sĩ xuống xe mở cửa ra: “Mời Ngũ tiểu thư lên xe.” Cung Ngũ nhún vai, nói: “Vì vé máy bay của tôi, tôi cứ đi cái xe này trước vậy.” Dung Trần thò đầu vào hỏi: “Không phải đã nói là không dây dưa gì với nhau nữa à?” Cung Ngũ: “Tôi sẽ trả tiền xe bus, yên tâm đi.”
Dung Trần chặc lưỡi, có chút mất hứng, dù sao nói cái gì cô cũng nói lại được hết.
Có xe đưa đón quả thật rất thuận lợi, dọc đường đi cô ăn đồ ăn vặt, ăn no rồi thì cũng đến sân bay.
Lúc xuống xe cô để tiền xe ở ghế sau, nói cảm ơn tài xế và vệ sĩ, vệ sĩ đưa cho cô một cái túi: “Ngài Edward nói cô đợi sẽ buồn chán, trên máy bay có thể đọc sách.”
Cung Ngũ: “Ố” Cô nhận lấy, bên trong có một cuốn sách, còn có chút đồ ăn, cô đưa trả lại: “Tôi đã chuẩn bị rồi, không cần đâu, anh cầm về đi, cảm ơn.” Vệ sĩ và tài xế cùng cúi đầu nói: “Không thể cầm về được, ngài Edward nói đây là nhiệm vụ chuyển này của chúng tôi.”
Cung Ngũ nhìn bọn họ, gật đầu nhét vào cùng với túi đồ ăn vặt, nói: “Vậy thì cảm ơn nhé. Tạm biệt.”