Trước kia vé máy bay về nước đều là Công tước đại nhân sai người lo liệu, tất nhiên là khoang hạng nhất. Vé máy bay lần này là Cung Ngũ tự mua, đương nhiên phải chọn cái rẻ nhất, cho nên là khoang phổ thông.
Từ lúc bắt đầu lên máy bay, cô đã bắt đầu ăn đồ ăn vặt.
Đợt này cô đang học viết thư tình, dùng để theo đuổi Dung Trần là một mặt, mặt khác chính là muốn nâng cao trình độ viết văn của mình.
Sau khi1máy bay cất cánh, cô hạ bàn xuống, nằm bò toài lên trên viết thư tình. Một lúc sau cô thu đồ lại, thuận tay lấy cuốn sách Công tước đại nhân sai người đưa cho cô ra đọc.
Bên trong sách có một phong thư màu hồng, trên phong thư còn có rất nhiều hình ống tiền tiết kiệm con heo nhỏ đáng yêu được vẽ bằng tay. Ngay chính giữa phong thư vẽ một hình người nhỏ đang quỳ xin lỗi.
Cung Ngũ mở thư ra. “Tiểu Ngũ,
Biết hôm nay8em về nước, thật xin lỗi vì anh không đi tiễn em được, bởi vì anh đoán em không muốn nhìn thấy anh. Có lẽ trước khi anh chưa hoàn toàn thay đổi, em sẽ không muốn gặp anh. Anh sẽ cố gắng hết sức giảm bớt số lần xuất hiện ở trước mặt em, trừ phi anh cũng không nhịn được nữa muốn gặp em.
Trước khi anh có dũng khí xuất hiện ở trước mặt em, có lẽ anh sẽ dùng cách này để em biết được thái độ2của anh. Nếu như ngày nào đó em cảm thấy phiền chán, nhưng lại không muốn nhìn thấy anh, em có thể viết thư nói cho anh biết, hoặc là nhắn tin nói cho anh biết cũng được.
Anh không biết phải viết gì nữa, cầm bút nhưng không biết đặt bút thế nào, anh sẽ tiếp tục cố gắng.
Edward yêu em.”
Bác gái người nước ngoài béo mập bên cạnh cười ái muội nói: “Là thư tình tình nhân nhỏ viết cho cháu à? Thanh niên bây giờ thật là lãng4mạn, lại còn viết thư tỏ tình nữa.” Cung Ngũ mím môi, vội vàng nói: “Không phải ạ, là thư của một người bạn thôi.”
Bác gái người nước ngoài: “Cháu không lừa được bác đầu, loại phong thư đẹp đẽ này không phải chính là để cho thanh niên bây giờ viết thư tình sao?”
Cung Ngủ không cãi lại nổi, cô vội vàng nhét thư vào trong phong thư rồi cất vào túi, chớp mắt: “Là bạn bình thường thôi ạ.”
Bác gái người nước ngoài cười ái muội ra điều hiểu rõ. Cung Ngũ vội vàng gấp bàn lên, nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ.
Trong chặng bay ăn một bữa cơm, ngủ một giấc tỉnh dậy máy bay đã đến vùng trời Thanh Thành rồi, đợi sau khi máy bay hạ cánh, Cung Ngũ đeo túi ra khỏi sân bay.
Lần này về cô không nói với ai cả, nhưng ra bên ngoài sân bay đã có người đến đón, Cung Ngũ tò mò: “Ai bảo các người đến đón tôi hả?”
“Anh Bộ biết Ngũ tiểu thư về nên sắp xếp cho người đến đón cô.” Cung Ngủ không lên tiếng, lên xe đi thẳng về biệt thự.
Xe còn chưa dừng lại hẳn, cô đã nhìn thấy nhóc mập mạp lao qua phía cô như viên đạn: “Chị!” Cung Ngũ vội vàng đứng vững lại, bế Bộ Tiểu Bát lên, “Tiểu Bát, có nhớ chị không?” Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Nhớ!”
Cung Ngũ cười híp mắt nói: “Nhớ thì tốt, chị cũng nhớ Tiểu Bát.” Cánh tay bắp chân của Bộ Tiểu Bát rất chắc, nó cọ vào cổ Cung Ngũ, “Yêu chị.”
Quả nhiên không uổng công nhớ mong, về đến nhà là nói yêu chị, Cung Ngũ cảm thấy mình vất vả chạy về rất đáng giá.