Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt nhìn cô, “Sao về mà lại không báo trước thế? Đường xa vậy không có ai đi đón con định bò về đây à?”.
Vừa gặp mặt bà đã giáo huấn cô rồi, Cung Ngủ không biết nói thế nào, cô trêu Bộ Tiểu Bát1đang ở trong lòng mình: “Tiểu Bát, mẹ mắng chị kìa, làm thế nào đây?”
Bộ Tiểu Bát lập tức nói: “Mẹ không được mắng chị, chị ngoan như vậy, sao mẹ có thể mắng chị chứ?” “Chị ngoan? Chị ngoan chỗ nào hả?” Nhạc Mỹ Giảo không thèm quan8tâm hai đứa con nữa, nhìn Cung Ngũ ôm Bộ Tiếu Bát vào nhà. Bộ Sinh thấy Cung Ngũ ôm Bộ Tiểu Bát thì nói: “Tiểu Ngũ đừng bế nó, ở nhà không có ai bế nó cả.” Bộ Tiểu Bát giơ cánh tay nhỏ ra ôm lấy cổ2Cung Ngũ, tức giận nói: “Muốn bế: Chị thích Tiểu Bát!” Cậu lén trừng Bộ Sinh: “Ba xấu!”
Cung Ngũ nghe thấy thế sợ Bộ Sinh đánh Tiểu Bát, cô vội vàng bể cậu chạy đi: “Tiểu Bát, em ở nhà có ngoan không?”
Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Tiểu Bát4ngoan lắm. Chị, Tiểu Bát biết lái ô tô nhỏ rồi đấy.” “Ồ? Tiểu Bát thật là lợi hại, biết lái ô tô nhỏ luôn!” Bộ Tiểu Bát gật đầu, trông y như ông cụ non: “Vâng, Tiểu Bát lợi hại!” Cung Ngũ hỏi Nhạc Mỹ Giảo, Mẹ, năm nay Tiểu Bát phải đi nhà trẻ rồi đúng không?”
Nhạc Mỹ Giảo: “Đã đăng ký rồi.” “Trường nào thế mẹ?” Nhạc Mỹ Giảo hỏi Bộ Sinh: “Tiểu Bát học ở trường nào thế?”
Bộ Sinh: “Trường học ở Thiết Yến mà Lý Tấn Dương mở.” Cung Ngũ: “Còn phải đến tận Thiết Yến học sao? Phiền phức quá!”
“Không phiền, trường học này là Yến Đại Bảo giới thiệu.” Bộ Sinh nói: “Yến Đại Bảo nói lúc còn bé học ở đó, cô ấy cảm thấy rất tốt, vừa an toàn vừa đẹp, cứ cách một năm là lại sửa sang lại một lần, cho nên đối với bọn trẻ mà nói rất có cảm giác mới mẻ.”
Cung Ngũ: “Học phí cũng rất đắt nhỉ?” Bộ Sinh sực nhớ hai mẹ con trước mặt này là chúa mê tiền, nhiều tiền nhất định Nhạc Mỹ Giảo sẽ làm ầm lên, anh ta cười, nói: “Vốn dĩ là rất đắt, nhưng tôi với anh Lý là bạn, cũng có làm ăn qua lại, cho nên được giảm giá, tính ra thì cũng không khác các trường dân lập khác cho lắm.”
Cung ngũ chặc lưỡi: “Có quan hệ là tốt nhất, tiết kiệm được tiền.” Cô lại tò mò: “Bộ Sinh sao anh lại biết tôi về? Tôi không nói với ai cả, lén lén lút lút về định khiến mọi người bất ngờ.”
Bộ Sinh cười nói: “Anh Phí thông báo cho tôi biết, nếu không tôi làm gì có bản lĩnh ba đầu sáu tay như vậy?”
Bộ Tiểu Bát bị bỏ rơi, cậu giơ cánh tay nhỏ ra kéo Cung Ngũ: “Chị, chơi với Tiểu Bát đi.”
Cung Ngũ gật đầu: “Được, chơi cùng Tiểu Bát.” Cung Ngũ ngồi xếp bằng trên đất, chơi đùa hăng say với Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát, ô tô nhỏ của chị chạy nhanh hơn! Chị thắng rồi!” Bộ Tiểu Bát giơ bàn tay mũm mĩm ra vỗ lên đầu Cung Ngũ, nói: “Tiểu Bát là con trai, Tiểu Bát thua cũng không sao, chị vui là quan trọng nhất.”
Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, lập tức kích động ôm cậu vào lòng, “Tiểu Bát nhà chúng ta giỏi quá! Hóa ra chị vui là quan trọng nhất!”
Bộ Tiểu Bát toét miệng cười mắt híp lại thành một đường chỉ, “Chị, Tiểu Bát yêu chị.” Cung Ngũ vui vẻ, đang chơi tiếp với Bộ Tiểu Bát thì điện thoại vang lên, là điện thoại của Yến Đại Bảo. Cô vừa mới về còn chưa kịp đổi thành sim trong nước, nếu cô nghe cuộc điện thoại này của Yến Đại Bảo thì sẽ tốn tiến to.
Cô vội vàng ấn tắt điện thoại, tháo pin ra đối sim.
Yến Đại Bảo bị tắt máy trừng cái điện thoại: “Tiểu Ngũ lại không nghe điện thoại của mình! Quá đáng quá rồi! Cậu ấy về lại không nói cho mình biết, mình phải mắng cho cậu ấy một trận mới được.” Yến Hồi ở bên cạnh khiêu khích ly gián: “Yến Đại Bảo, loại người này là thiếu chỉnh đốn, ba thay con đi xử lý nó!”
Yến Đại Bảo quát to: “Không được! Ba không được bắt nạt Tiểu Ngũ, không thì con sẽ tức giận!”
Yến Hồi lập tức cảm thấy vô nghĩa dựa vào ghế, “Cái gì chứ, con nói rất tức giận còn gì?” Yến Đại Bảo: “Con đang giả và tức giận, sao con có thể giận Tiểu Ngũ thật được chứ? Con phải đi tìm Tiểu Ngũ và Tiểu Bát đây!”
Yến Hồi đứng lên: “Ông đây cũng muốn đi!”
Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Không được, không được, mami mà biết sẽ mắng ba mất. Mami không cho ba đi, không phải là ba không biết.” Yến Hồi rung chân nhìn trời: “Cái bà tám đó ngày nào cũng quản ông đây, ai cần bà ấy quản? Bà tám? Đồ béo xấu chết tiệt!”
Một cái gối đột nhiên bay tới đập thẳng lên đầu Yến Hồi, Triển Tiểu Liên lạnh mặt hỏi: “Ông nói ai là đồ béo xấu chết tiệt? Tôi béo chỗ nào hả? Ông cũng không nhìn lại cái bụng bự của ông đi! Rốt cuộc là ai béo? Con lợn đáng chết này!”
Yến Hồi tức giận: “Đây là bắp thịt của ông đây, bà nhìn thấy ông đây béo chỗ nào hả?” Yến Đại Bảo nhân lúc ba mình lại ầmĩvới mami, vội vàng lái xe đi. Thật ra gần đây Yến Đại Bảo đăng ký thi lấy bằng lái xe, nhưng đăng ký rồi mới đi học được một tiết, thứ bảy hoặc là cuối tuần mới có thể đi, bình thường đều phải đi học. Cô không học cũng biết lái xe, nhưng thi lấy bằng thì phải theo quy định, phải học đủ giờ mới được.
Cung Ngũ về rồi, Yến Đại Bảo hưng phấn muốn kéo Cung Ngũ đi học cùng. Cô lái chiếc ô tô nhỏ mập của mình lướt nhẹ như bay, tạo hình của ô tô nhỏ rất đáng yêu, cho nên tỷ suất mọi người quay đầu lại nhìn trên đường cực kỳ cao. Tạo hình và nhãn hiệu rất hiếm, đây là loại Yến Hồi đặc biệt đặt làm cho viên minh châu trong bàn tay ông ta, trên đời này có lẽ không tìm được cái ô tô nào giống như vậy. Chiếc xe này đăng ký bản quyền sáng chế, người khác không thể có cái giống y hệt vậy được.