Công Tước

Chương 955: Quá nhiều phiền não



Trên đường đi các cô thông báo cho Lam Anh, Lam Anh đã đến chỗ hẹn gặp mặt trước bọn họ. Khi Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đến nơi thì nhìn thấy Lam Anh đang nói gì đó với hai cô gái trẻ tuổi xinh1xắn khác. Nhìn thấy bọn họ đến, Lam Anh lập tức tách khỏi hai cô gái kia, đi về phía bọn họ, “Đến rồi à? Tớ đợi được một lúc rồi.”

Yến Đại Bảo nhìn hai cô gái kia, “Hình như cũng là học sinh trong trường8chúng ta, Lam Anh thì ra cậu cũng có bạn khác à?” Cô vỗ tay, nhe răng nói: “Lam Anh thật lợi hại!”

Lam Anh cười híp mắt nói: “Ừ, là bạn trong trường, đúng lúc gặp phải ở đây, hai người họ cũng ra ngoài đi2dạo. Chúng ta đi đâu đây?” Cúi đầu nhìn thấy Bộ Tiểu Bát đang nắm lấy tay Cung Ngũ, “Tiểu Bát chào em, còn nhớ chị không?”

Bộ Tiểu Bát ra vẻ trưởng thành gật đầu: “Em nhớ chứ! Cô gái xinh xắn như chị đây, Tiểu4Bát sao có thể quên được? Tiểu Bát vẫn luôn nhớ trong lòng, có thể gặp lại chị gái xinh xắn thế này, Tiểu Bát rất vui.”

Cung Ngũ: “...”

Yến Đại Bảo đứng bên cạnh kích động: “Tiểu Bát giỏi quá, nói chuyện rất ngọt nha!” Lam Anh mỉm cười nói: “Nghe thấy Tiểu Bát nói như vậy, chị cũng rất vui, cảm ơn tiểu soái ca đã luôn nhớ tới chị.”

Cung Ngũ cúi đầu nhìn Bộ Tiểu Bát, không nói nên lời. Mấy lời ngọt ngào này cậu nhóc học từ đầu thế nhỉ? Gì mà cô gái xinh xắn, chị gái xinh đẹp, không chịu nối với cậu thật mà.

Bọn họ quyết định đi ăn trước. Cung Ngũ rất muốn dẫn Yến Đại Bảo và Lam Anh đến quầy hàng đồ ăn thưởng thức món tôm hùm đất, nhưng bên cạnh còn có Bộ Tiểu Bát, tôm hùm đất hơi cay, Bộ Tiểu Bát không ăn được.

Yến Đại Bảo đưa ra ý kiến, “Hay là chúng ta đi chỗ khác mua những món Tiểu Bát có thể ăn mang đi, sau đó mang đến chỗ tôm hùm đất.”

Lam Anh đứng bên cạnh mỉm cười: “Vậy chúng ta xem xem Tiểu Bát muốn ăn gì?”

Bộ Tiểu Bát giơ bàn tay nhỏ ra, bắt đầu đếm: “Tiểu Bát muốn kẹo sữa, kẹo bơ, muốn ăn bánh kem dâu tây, muốn ăn...”

“Dừng lại!” Cung Ngũ lên tiếng: “Mấy món em muốn ăn đều là đồ ăn vặt, có món nào là đồ ăn chính không? Để mẹ biết được chị dẫn em ra ngoài ăn toàn đồ ăn vặt, sau này em đừng mong ra ngoài chơi với chị nữa.” Bộ Tiểu Bát không nói gì, nghiêng gương mặt nhỏ, trừng to đôi mắt đen láy nhìn cô, tỏ ra vô cùng ấm ức, dáng vẻ như sắp bật khóc.

Cung Ngũ vẫn không nói gì, Yến Đại Bảo đã không chịu được mà lên tiếng: “Chỉ lần này thôi, chúng ta không nói, bà giúp việc làm sao biết: Lam Anh cậu nói xem có đúng không?”

Lam Anh trước giờ luôn đứng về phía Yến Đại Bảo vô điều kiện, nghe thấy Yến Đại Bảo hỏi cô, liền không do dự mà gật đầu: “Đúng vậy. Chúng ta có thể mua kẹo trước, sau đó mua một ít thức ăn trẻ con, Tiểu Bát hài lòng rồi, đến lúc ăn thì có thể cho cậu nhóc ăn.” Bộ Tiểu Bát lập tức ôm lấy chân Lam Anh: “Chị gái xinh đẹp, Tiểu Bát thích chị nhất.”

Cung Ngũ trừng mắt, Bộ Tiểu Bát nhìn thấy, lập tức quay lại dỗ dành cô: “Tiểu Bát cũng thích chị nữa, nhưng chị không cho Tiểu Bát ăn kẹo, Tiểu Bát hơi đau lòng. Nhưng Tiểu Bát vẫn thương chị.”

Cung Ngũ thở dài: “Mua!” Cuối cùng Bộ Tiểu Bát cũng hài lòng. Để ăn được món tôm hùm đất thật ngon, cả bọn đặc biệt đi đến đường phía đông, tìm đến cửa hàng của nhà Đoàn Tiêu.

Cả bọn của Cung Ngũ hỏi thăm mấy lần mới tìm được chỗ, vào cửa thì nhìn thấy mẹ Đoàn đang đứng ở quầy hàng thu tiền, đợi khách đi rồi, Cung Ngũ cười híp mắt bước tới chỗ tủ bày hàng, “Bác Đoàn, bác còn nhớ cháu không?”

Mẹ Đoàn chỉ vào Cung Ngũ, kinh ngạc nói: “Đây không phải là Tiểu Ngũ sao? Haiza, cháu đi học về rồi sao? Hay là đang nghỉ hè? Đúng là khách quý, nhưng mà Đoàn Tiêu vẫn còn ở trường chưa về...”

Cung Ngũ cười hì hì nói: “Bọn cháu đến ăn tôm hùm đất, ăn tới ăn lui vẫn cảm thấy tôm hùm đất bác gái làm là ngon nhất!”

Mẹ Đoàn rất vui, vội vàng bảo nhân viên phục vụ trong quán dẫn bọn họ đi tìm bàn. Bộ Tiểu Bát giơ tay bịt mũi, cậu vẫn chưa thể ăn được món có mùi vị kích thích như tôm hùm đất, Cung Ngũ nói: “Đây chính là mùi vị của tôm hùm đất, nhưng hiện giờ em vẫn chưa ăn được, có biết không?”

Bộ Tiểu Bát bịt mũi lại lắc đầu: “Không ăn.” Cửa hàng thuê hai nhân viên phục vụ đến để bưng thức ăn, mẹ Đoàn thì tính tiền, ba Đoàn là đầu bếp chính, bận rộn xoay vòng vòng. Tìm được chỗ ngồi xuống, Cung Ngũ sắp xếp cho Bộ Tiểu Bát xong thì lấy thức ăn của cậu ra cho cậu ăn. Bà giúp việc ngồi bên cạnh ăn cùng cả bọn Cung Ngũ.

Một mâm to nóng hừng hực, Yến Đại Bảo giơ tay gắp một con tôm hùm đất ra, “Nhìn đã thấy ngon rồi, thơm quá đi!”

Yến Đại Bảo nhấc con tôm lên, nhìn con tôm trên tay mình, lại nhìn qua động tác thành thục của Cung Ngũ, cô phồng má, mím môi, trừng to mắt nhìn Cung Ngũ lột đuôi của một con tôm nhét vào trong miệng.

Yến Đại Bảo chặc lưỡi: “Tiểu Ngũ, cậu lột cho tớ một con đi.” “Cơm no áo ấm tự mình lột đi.” Cung Ngủ không thèm để ý cô mà tiếp tục ăn.

“Vừa nóng, vừa cứng, không lột được...” Yến Đại Bảo bĩu môi, biểu cảm trên mặt rất uất ức.

Cung Ngũ liếc nhìn Yến Đại Bảo một cái, cảm thấy cô ấy thật đáng thương, nên lột một con bỏ vào bát của cô ấy. Yến Đại Bảo lập tức vui vẻ, gặp con tôm nhét vào miệng đôi mắt híp lại thành một vòng cung.

Cung Ngũ hỏi: “Yến Đại Bảo, không phải cậu hi vọng tớ lột hết cho cậu ăn đó chứ?”

Yến Đại Bảo tròn xoe mắt: “Vậy chứ sao nữa? Toàn là dầu, tớ không muốn lột.” Cung Ngũ nhanh chóng lột đuôi của một con, kéo chỉ tôm ra bỏ thẳng vào miệng, “Vậy thì đừng ăn. Tiểu Bát, em không ăn được! Món này rất cay, hay là một lát chị gọi tôm không cay cho em ăn một con nhé, được không?”

Bộ Tiểu Bát lập tức gật đầu: “Dạ! Chị là tốt nhất.” Yến Đại Bảo đang đau lòng, bất ngờ được Lam Anh bỏ một con tôm vào trong bát. Yến Đại Bảo lập tức vui vẻ, “Lam Anh tớ thích cậu nhất!”.

Bộ Tiểu Bát nghe thấy, trừng to mắt nhìn Yến Đại Bảo một cái, Yến Đại Bảo vội vàng nhe răng với cậu: “Chị cũng thích Tiểu Bát nhất.”

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, xung quanh đều là những người đàn ông ăn tôm hùm đất rồi uống rượu, tiếng ồn khá to, Bộ Tiểu Bát có chút không vui: “Chị, ở đây ồn quá.”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, hơi ồn ào. Không khí ở đây đều là như vậy, không phải chỗ nào cũng giống như chỗ chúng ta đến ăn đồ Tây đâu. Vì thế chúng ta phải tập thích nghi với nhiều môi trường khác nhau, đây cũng là một phần mà chúng ta phải học đấy!”

Bộ Tiểu Bát trừng mắt thật to, sau đó gật đầu: “Vâng, thì ra là vậy!”

Yến Đại Bảo vừa ăn các món rau trộn khác vừa đợi tôm hùm đất Lam Anh lột cho cô, Cung Ngủ không chịu được nữa, “Lam Anh cậu ăn đi, cậu toàn lột cho cậu ấy, vậy cậu ăn cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.