Yến Đại Bảo phồng má, không vui, vừa định nói thì bất ngờ sau lưng xuất hiện một người, giơ tay cầm một ly bia to “cạch” một tiếng đặt vào giữa Yến Đại Bảo và Lam Anh, nói năng thô lỗ: “Mấy em gái xinh xắn, nể mặt một chút, uống hết ly bia này đi.”
Yến Đại Bảo đang cảm thấy không được vui, không thèm ngẩng đầu mà nói: “Đi đi, đáng ghét!”
Lam Anh: “Cút!”1Cung Ngũ ngẩng đầu lên, có ý tốt nhắc nhở: “Anh trai này, bàn của chúng tôi đều là sinh viên, người lớn tuổi và cả trẻ em, không thích hợp uống bia, anh tìm bàn khác đi nhé.” Người đàn ông đó vừa nghe, trong đầu óc hơi say vẫn còn đang vang vọng từ “đáng ghét” của Yến Đại Bảo và từ “cút” của Lam Anh. Hắn ta giơ cao cốc lên rồi lại đập8mạnh xuống bàn: “Hôm nay các người bắt buộc phải uống ly bia này!”
Lam Anh để con tôm vừa lột xong vào bát của Yến Đại Bảo, “Mặc kệ anh ta, ăn đi, tớ không thích ăn tôm hùm đất cho lắm, ăn thử mùi vị là được rồi.” Yến Đại Bảo vừa nghe, lập tức hào hứng, tôm hùm đất đều là của cô hết rồi. Người đàn ông bên cạnh vẫn không chịu đi, vô2cùng tức giận với đám người không thức thời các cô. Cung Ngũ lại lần nữa tốt bụng nhắc nhở: “Hãy nhân lúc chúng tôi còn chưa nổi giận, mau trở về đi, tìm một bàn khác mà mạo hiểm.”
Cô đã nghe thấy bàn đối diện đang chơi trò nói thật mạo hiểm, người ông đó có lẽ nhìn thấy bàn của bọn họ đều là phụ nữ và trẻ con, cảm thấy bọn họ vì muốn4yên thân nên sẽ không dám không uống nên mới đặc biệt chọn bàn của bọn họ.
Người đàn ông đó bị mất mặt, còn bị lời nói của Cung Ngũ suýt chút làm bật cười, “Người đẹp, tôi bảo cô uống bia là nể mặt các người, các người rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à...”
Lời còn chưa nói xong, Lam Anh đột nhiên đứng dậy, sau vài động tác nhanh nhẹn, người đàn ông đó như một cái bao cát trực tiếp ngã xuống dưới đất.
Xung quanh đều là người, vị trí anh ta ngã không làm bất kì ai bị thương nhưng những người ở gần đó đều giật mình vội vàng đứng dậy.
Lam Anh đưa mắt ra hiệu cho những người đàn ông khác đang muốn đứng dậy ở bàn đó: “Không muốn chết thì ngồi xuống!”
Nhất cử nhất động của bọn họ, ngài Yến có gì không biết? Hiện giờ muốn chết chỉ có một người, nếu bọn họ đều đứng dậy tham gia vào, nhất định sẽ chết cả đám.
Vì động tác lợi hại lúc nãy của cô và ánh mắt sát khí đùng đùng kia nên đã ngăn chặn được những kẻ đang muốn đứng dậy bước qua thử. Trước ánh mắt hung hăng của Lam Anh, bọn họ lại chậm rãi ngồi xuống, đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy mơ hồ về nguồn gốc của mấy cô gái trẻ kia.
Người đàn ông lúc nãy ngã xuống đất, cố gắng dùng sức mới có thể trèo dậy, anh ta từ xấu hổ hóa thành tức giận, “Đám con gái thối tha! Cho chúng mày thể diện mà chúng mày không cần...”
Lam Anh giơ tay, cầm lấy đĩa vỏ tôm ném thẳng vào mặt hắn ta, rồi cầm ly bia thủy tinh người đàn ông đó cầm sang lúc nãy, nhấc chân đi về phía người đàn ông kia, đập thẳng vào đầu hắn ta, làm cho hắn ta vừa trèo dậy lập tức bị ngất đi.
“Sau này ra ngoài đi ăn thì phải ăn cho ngoan ngoãn, đừng để lúc nào đó bị mất mạng mà chẳng biết nguyên nhân là gì.” Cô nhìn sang bàn bên kia, “Tôi đang nói với các người, chứ nói với anh ta thì không cần nữa rồi.”
Mọi người xung quanh đều nhìn sang bên này rồi đưa mắt nhìn nhau, tuy động tĩnh khá lớn nhưng bất ngờ là cửa hàng bán tôm này không hề có tổn thất gì.
Lam Anh đổi một đôi găng tay mới, tiếp tục lột tôm cho Yến Đại Bảo. Động tác của Cung Ngũ vẫn chưa ngừng lại, còn vươn cổ ra hét với phục vụ: “Chị phục vụ, tôm hấp của chúng tôi vẫn chưa có, phiền chị hối thúc giùm!”
Phục vụ đứng ở một chỗ cách đó không xa, cảm thấy hơi sững sờ, nghe thấy giọng của Cung Ngũ, vội vàng trả lời một tiếng: “Hả? Vâng! Đến đây! Tôi đi hối thúc đây!”
Cung Ngũ nhìn Bộ Tiểu Bát, phát hiện cậu nhóc trừng to mắt nhìn người này, lại nhìn người kia, dù là nhìn người đàn ông ngã dưới đất cũng không có chút phản ứng gì.
Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh trông ngóng được ăn tôm hùm đất, cơ bản chẳng quan tâm người kia bị đánh ra sao.
Bà giúp việc thì trừng mắt há mồm, lúc nãy khi người đàn ông đó bước qua, bà ấy hoảng sợ cả người run rẩy, đợi đến khi Lam Anh đánh người đó ngã xuống đất, động tác đút Bộ Tiểu Bát ăn của bà ấy cũng ngừng lại. Yến Đại Bảo vừa định gắp con tôm trong bát lên thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra nghe, “Alo? Anh Bánh Bao!”
Lý Nhất Địch: “Đại Bảo, lúc này có người gây chuyện phải không? Anh đến đón em đi có được không?”
Yến Đại Bảo: “Gây chuyện à? Đâu có ai đâu. Chỉ là có một người cứ bắt bọn em uống bia nên em tức giận. Em đến để ăn tôm mà, tại sao cứ bắt em phải uống bia? Anh Bánh Bao, mùi vị của tôm hùm đất rất ngon, anh có muốn đến ăn tôm hùm đất không?”
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Có tiện không? Nếu Đại Bảo thấy tiện, anh đến tìm Đại Bảo có được không?” Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn sang Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, Lam Anh, anh Bánh Bao muốn đến đây, anh ấy hỏi có tiện hay không.” Cung Ngũ gật đầu: “Tiện chứ, đủ chỗ ngồi mà, bảo anh ấy đến đi, đúng lúc có người lột tôm cho cậu.”
Yến Đại Bảo: “Anh Bánh Bao đến đây đi!”
Lý Nhất Địch đến nơi rất nhanh.
Miệng của Yến Đại Bảo dính dầu bóng loáng, cô trừng to mắt nhìn Lý Nhất Địch, “Anh Bánh Bao, sao anh lại đến nhanh như vậy?” Lý Nhất Địch mỉm cười nói: “Vì đúng lúc anh cũng ở gần đây.”
Cung Ngũ cùng với Bộ Tiểu Bát chào hỏi Lý Nhất Địch: “Tiểu Bát, đây là anh Lý, là bạn trai của chị Đại Bảo, sau này em sẽ phải gọi anh ấy là anh rể!”
Bộ Tiểu Bát: “Anh rể.”
Cung Ngũ lau mồ hôi “Là sau này, sau này ấy.”
Lý Nhất Địch rõ ràng bị miệng lưỡi ngọt ngào của Bộ Tiểu Bát làm cho thích thú, tháo chiếc đồng hồ trên tay ra đưa đến trước mặt cậu nhóc: “Đây là phí sửa cách gọi cho Tiểu Bát.”
Cung Ngũ kinh ngạc, cô nhìn chiếc đồng hồ đó, lại nhìn Lý Nhất Địch, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết chiếc đồng hồ đó không phải đồng hồ bình thường, nói không chừng bên trong còn đính một vài viên kim cương trị giá vài chục nghìn tệ một viên, càng không cần nói đến giá của chiếc đồng hồ này, bằng không Lý Nhất Địch cũng sẽ không tháo ra. Bộ Tiểu Bát ôm lấy đồng hồ, nhìn vào viên kim cương được đính bên trong, ngước gương mặt nhỏ lên nói: “Anh rể, đẹp lắm. Tiểu Bát thích.”
Lý Nhất Địch mỉm cười: “Tiểu Bát thích là được rồi.” “Anh Bánh Bao ngồi đi!” Yến Đại Bảo vỗ vỗ vào ghế.
Sau khi Lý Nhất Địch ngồi xuống thì hỏi: “Lúc nãy kẻ nào ức hiếp Đại Bảo Bảo của chúng ta thế?” Yến Đại Bảo nhét vào miệng đuôi một con tôm, nghiêng đầu nhìn sang bàn đối diện tìm kiếm người lúc nãy, “Vẫn còn nằm đó chưa tỉnh dậy, Lam Anh rất tức giận nên đánh anh ta ngất.” Lý Nhất Địch nhìn bàn đối diện, ánh mắt giống như của quỷ sa tăng đến từ địa ngục, làn khói mù mịt trong mắt như muốn nuốt chửng đám người của bàn kia. Sau đó anh ta chậm rãi xoay đầu lại, sự ấm áp trong ánh mắt dần dần tăng lên, lướt qua người của Yến Đại Bảo, anh ta mỉm cười nói: “Đại Bảo của chúng ta ngoan nhất, nếu có người đến gây chuyện, nhất định là bọn họ không đúng. Đánh rất hay!”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy!”
Cung Ngũ chớp chớp mắt, xoa xoa đầu nhỏ của Bộ Tiểu Bát, cậu vẫn còn đang nghiên cứu món quà mới của cậu.
Sau khi Lý Nhất Địch đến, Lam Anh liền được giải thoát. Anh ta đeo găng tay vào, chậm rãi giúp Yến Đại Bảo lột tôm. Lam Anh ngồi bên cạnh, cúi mắt xuống, không thèm nhìn người bên cạnh mà nghiêm túc ăn thức ăn của mình.
Không lâu sau, tôm hấp được mang ra, Bộ Tiểu Bát lập tức hào hứng: “Tiểu Bát muốn ăn!” Cung Ngũ gật đầu: “Chỉ được ăn một con thôi.” Cô cầm lấy một con đã nguội, sau đó thì động tác nhanh nhẹn lột tôm ra, để vào bát của Bộ Tiểu Bát, “Ăn đi.” Bộ Tiểu Bát dùng thìa của mình múc lên đưa vào trong miệng, ăn xong cảm giác như vừa mở ra cánh cửa của một thế giới khác: “Ngon quá!”
Lý Nhất Địch không ăn, chỉ lột cho Yến Đại Bảo. Món trước đó Yến Đại Bảo gọi đã được mang lên, vừa thơm vừa nồng, cô ăn vội vã, trong quá trình đợi lột tôm con dùng đũa chấm nước sốt đưa vào miệng, kết quả miệng toàn là dấu bản thân cô cũng không biết.
Lý Nhất Địch hỏi: “Đại Bảo Bảo ăn ngon không?” Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Ngon lắm!”
Lý Nhất Địch nói: “Anh vẫn chưa thử qua.” Đột nhiên anh cúi đầu cắn lên môi có một cái, sau đó liếm liếm môi, gật đầu, nói: “Mùi vị quả nhiên rất ngon, Đại Bảo Bảo nói rất đúng.”
Yến Đại Bảo: “Vâng vâng, anh Bánh Bao vậy sao này chúng ta thường xuyên đến đây ăn nhé.”
Lý Nhất Địch mỉm cười nói: “Ừ.”
Cung Ngũ: “...” Là cô quá nhạy cảm hay là do người khác quá ngây thơ rồi?
Vì sao bị người ta lén hôn môi cũng chẳng có chút phản ứng gì?
Tần Tiểu Ngư ngốc nghếch kia khi nói chuyện với cô, trọng điểm đầu tiên mà cô ta quan tâm lại là bị cắn hỏng, còn Yến Đại Bảo lại nói đến mùi vị ngon, sau này sẽ lại đến ăn... Cung Ngũ ra sức nuốt nước bọt, lẽ nào là do cô độc thân quá lâu, nên không tìm ra cách ở bên cạnh nhau của tình nhân?
Nhưng mà... Tần Tiểu Ngư và Cung Cửu Dương không phải là tình nhân! Một bữa ăn rất ngược cẩu, bên ngược đãi là Yến Đại Bảo và Lý Nhất Địch, phía bị ngược đãi chính là những kẻ độc thân còn lại bao gồm cả Tiểu Bát trong đó.
Cung Ngũ quyết định đợi sau khi cô trở về trường, nhất định sẽ tóm lấy Dung Trần, cứ tiếp tục thế này thì trong lòng cô sẽ mất đi sự cân bằng, nên mau chóng tìm một người đàn ông để ngược đãi người khác mới là chuyện bình thường nên làm.