Công Tước

Chương 962: Sức mạnh đánh tan



Cuối cùng cũng đợi được đến trưa, trước khi lên xe đi đến Hoàng Triều, Cung Ngũ chạy qua nhắc nhở Cung Cửu Dương: “Chú Út, cháu có thiện ý nhắc nhở chú. Ba của Yến Đại Bảo có mặt ở khắp nơi, chú

ấy đặc biệt ghét những người đàn ông lạ mặt tiếp xúc với Yến Đại Bảo, một khi không vui thì sẽ cầm súng lên bắn lén. Cho nên1buổi trưa đi ăn chú nên giữ khoảng cách với Yến Đại Bảo, bằng không lỡ bị người ta một phát bắn vào đầu, lúc đó đừng trách cháu không nhắc nhở!”

Cung Cửu Dương liếc nhìn cô một cái, “Chú đây không hề có hứng thú gì với kiểu con gái như cô Yến, chú thích gái đẹp lả lướt lại quyến rũ xinh đẹp ba vòng đầy đặn.”

Cung Ngũ nhìn Tần8Tiểu Ngư đứng cách đó không xa, lại nhìn hắn ta suy nghĩ sâu xa trả lời một câu: “Vâng. Tần Tiểu Ngư vừa khờ vừa ngốc, nhìn thế nào cũng không giống con gái lả lướt quyến rũ xinh đẹp ba vòng đầy đặn. Lam Anh là mỹ nhân lạnh lùng như băng, xem ra mấy người bạn học của cháu không ai lọt vào được mắt của chú Út!”

Nói xong2thì xoay người bỏ chạy. Cung Cửu Dương mỉm cười, “Chà chà, cháu gái chú quả là đáng yêu rất khác mọi người mà.”

Cả nhóm người ngồi vào xe, Cung Cửu Dương thì tự lái xe của mình, đi thẳng đến Hoàng Triều. Bộ Tiểu Bát và bà giúp việc chăm sóc Bộ Tiểu Bát đều rất hào hứng, Lam Anh thì chẳng chút quan tâm, Yến Đại Bảo biểu cảm lạnh4lùng, Tần Tiểu Ngư có chút thấp thỏm, hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu nói xem chú Út của cậu có trở mặt với tớ không? Đợi tớ ăn xong rồi, nuốt vào trong bụng rồi thì quay lại đòi tiền tớ?”

Cung Ngũ chặc lưỡi: “Cái này tớ cũng không rõ lắm, cậu hỏi tớ, tớ cũng không biết nên trả lời câu thể nào!” Tần Tiểu Ngư muốn đi mở mang tầm mắt, lại sợ bị lừa, suốt đường đi mặt mày bối rối nhăn nhó sắp biến thành chiếc bánh bao.

Cung Ngũ an ủi: “Được rồi, đi thì cũng đi rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chú Út đã đứng trước mặt chúng ta nói đồng ý mời khách, còn có thể lật lọng sao!”

Tần Tiểu Ngư vẻ mặt đau khổ: “Không phải tớ đã bị lừa rồi sao?” Xe chạy đến trước cửa Hoàng Triều thì dừng lại, Cung Ngũ dẫn theo Bộ Tiểu Bát xuống xe, Yến Đại Bảo nhảy từ trên xe xuống, “Hey!”

“Chị Đại Bảo lợi hại!” Bộ Tiểu Bát giơ ngón cái lên.

Yến Đại Bảo cười toe toét, vẻ mặt đắc ý. Vừa nhìn thấy cô đến, quản lý vội vàng đưa một nhóm người ra hoan nghênh: “Cô chủ hôm nay muốn ăn món gì? Chúng tôi có món mới, cô chủ có muốn thử không?”

Yến Đại Bảo ngồi xuống, nói: “Có!”

Cung Ngũ ngẩng đầu hỏi: “Có thức ăn cho bé con này không?”

“Có! Có thức ăn trẻ em! Cả trang này đều là thức ăn cho trẻ em!”

Thực đơn ở đây đều không có giá nên mọi người đều không biết món nào đắt món nào rẻ. Bà giúp việc dẫn theo Bộ Tiểu Bát kích động đến mức không cầm được cả thực đơn, cả đời này mới có một cơ hội đến chỗ thế này dùng bữa, nên chọn món nào đây?

Cung Ngũ lật tới lật lui, nói: “Cho tôi món mới B, cảm ơn.”

Lam Anh chọn món giống như Yến Đại Bảo.

Tần Tiểu Ngư vô cùng bối rối. Một mặt lo lắng Cung Cửu Dương sẽ giở trò, mặt khác lại sợ chọn món đắt quá sẽ tự hại mình, hơn nữa những món viết trên này cô ta cũng không biết là có ngon hay không. Bất ngờ bên cạnh có người ngồi xuống, giơ tay cầm lấy thực đơn trước mặt cô ta, trực tiếp lật qua mấy trang, chỉ vào món bên trên rồi chọn, sau đó gấp thực đơn lại, “Được rồi, đủ rồi.”

Tần Tiểu Ngư trừng mắt há mồm, “Tôi... tôi còn chưa chọn mà!” Ngón tay của Cung Cửu Dương thong thả ung dung gõ lên bàn, nói: “Có cho em thêm mười phút cũng không chọn được món.” Tần Tiểu Ngư tức giận mím môi, muốn đổi sang chỗ khác, kết quả vừa đứng dậy thì bị Cung Cửu Dương kéo ngồi xuống, hắn ta mỉm cười nói: “Em đi ăn chùa thì nên ngoan ngoãn một chút, bây giờ em bỏ đi, một lát làm sao ăn được? Em, ăn chùa của anh, có hiểu không? Em ngồi phía đối diện, ai cho em đồ ăn?”

Tần Tiểu Ngư: “...”

Thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt, loại người gì thế này, ức hiếp người khác quá đáng! Nhưng nể tình thức ăn ngon ở đây, Tần Tiểu Ngư liền ngoan ngoãn nuốt cục tức đó xuống. ở chỗ này, thức ăn chính là tiền, không nên bỏ qua tiền, hơn nữa người này còn đang nợ tiền cô ta, người nợ tiền chính là đại gia.

Cung Ngũ ngồi ở phía đối diện, dùng khóe mắt nhìn sang bên này, theo tình hình này, với đầu óc như Tần Tiểu Ngư thì không đấu nối với chú Út rồi. Bộ Tiểu Bát sốt ruột: “Đồ ăn của em đâu? Đồ ăn của em đâu?”

Yến Đại Bảo lập tức đứng dậy, “Tiểu Bát em đợi một chút, chị Đại Bảo sẽ đi lấy trái cây ngon cho em!” Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát cũng muốn đi, Tiểu Bát cũng muốn đi!” Nói rồi cậu bé chạy qua, kéo tay Yến Đại Bảo chạy đi. Bà giúp việc vẫn rất kích động, một hồi sau mới nói với Tần Tiểu Ngư: “Cô gái cô tránh ra một chút, tôi cũng đi xem xem có trái cây gì.” Vừa mới đến đây, tâm trạng của bà giúp việc cứ như thiếu nữ hồi xuân gặp được người trong lòng mình, tim đập loạn xạ cả lên, nhìn thấy thứ gì cũng muốn mang về nhà.

Một lúc sau, người đi lấy trái cây đều bưng một đĩa trở về, Bộ Tiểu Bát ngồi vào chỗ của mình, nói: “Chị Đại Bảo chị vất vả rồi!” Đợi đĩa trái cây được đặt xuống, cậu nhóc giơ bàn tay ướt đẫm của mình khoe với Cung Ngũ: “Tiểu Bát đã rửa tay rồi này.” “Tiểu Bát thật giỏi!” Cung Ngũ lấy khăn giấy cho cậu lau tay, Bộ Tiểu Bát bắt đầu ăn trái cây.

Cung Ngũ thấy kỳ lạ: “Yến Đại Bảo, hôm nay không nhìn thấy chú Yến đâu nhỉ.” Yến Đại Bảo: “Lúc nãy vừa nhìn thấy, còn bắt nạt Tiểu Bát nữa, bị tớ đuổi đi rồi.”

Cung Ngũ: “...”

Quả nhiên trước đó cô nhắc nhở Cung Cửu Dương là đúng. Ở đây chỉ có hắn ta là đàn ông, rất dễ dàng trở thành đối tượng bị ba của Yến Đại Bảo công kích. Thức ăn đã chọn lần lượt được mang ra, tốc độ tuyệt đối nhanh hơn những bàn khác, cô chủ đến ăn, tất cả mọi người đều phải đặc biệt chú trọng.

Tần Tiểu Ngư trợn tròn mắt nhìn đĩa thức ăn được khảm đá mắt mèo, giơ tay định moi ra thì Cung Cửu Dương dùng đũa gắp trở lại, “Cá Nhỏ này, em mà moi ra thật thì em bán thân ở lại đây đi.”

Tần Tiểu Ngư xoa bàn tay vừa bị hắn ta đánh, mím môi không nói gì, vẻ mặt tức giận. Cô ta chỉ muốn mọi thử thôi, xem xem có moi ra được không, đâu có định lấy đem về nhà.

Cung Ngủ không kiềm được mà nói: “Chú Út, chú gọi nhiều món như vậy có ăn hết không?” Cung Cửu Dương: “Ăn không hết, phần thừa còn lại chú sẽ cho cá ăn.”

Tần Tiểu Ngư: “...”.

Hắn nhìn sang Tần Tiểu Ngư, dáng vẻ đột nhiên tỉnh ngộ, cười híp mắt nói: “Haiza, suýt chút quên mất, không phải Cá Nhỏ đang ở đây sao? Nào, cho em một phần, ăn nhiều một chút, mau trưởng thành thành mỹ nhân ngư, sau đó mở một phòng triển lãm để mọi người tham quan.”

Tần Tiểu Ngư ấm ức lấy một cái bát qua để trước mặt mình, cúi đầu ra sức ăn, tức giận muốn cắn chết tên khốn khiếp ngồi bên cạnh.

Yến Đại Bảo ngồi đối diện xem rất hào hứng, còn lén nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chú Út của cậu có phải mắc bệnh thích ngược đãi không? Sao chú ấy cứ bắt nạt người khác như vậy?” Cung Ngũ gật đầu: “Tớ cũng nghi ngờ như vậy. Cậu nhìn Tần Tiểu Ngư kìa, sắp khóc rồi.” Tần Tiểu Ngư nghe thấy, ngẩng đầu: “Tớ bị thức ăn ngon ở đây làm cho phát khóc thôi!” Vừa ăn giọng vừa mang theo sự nức nở, nói: “Thật sự là rất ngon!” Cung Cửu Dương dụi dụi mắt, “Cá Nhỏ này, em đến để làm trò cười đúng không? Ăn thôi mà cũng phát khóc, đây là lần đầu anh thấy đấy.” Tần Tiểu Ngư không quan tâm hắn ta, ra sức ăn, sau đó Cung Cửu Dương đẩy một đĩa thức ăn khác qua chỗ cô ta, “Nào, ăn tiếp đi, lỡ gọi hơi nhiều, không ăn thì rất lãng phí, rất may là có người ăn nhiều ở đây. Nhưng mà với cách ăn này của em, sau này ai nuôi em nổi?”

Tần Tiểu Ngư căm thù lườm Cung Cửu Dương một cái, tiếp tục cắm mặt vào ăn.

Một bữa ăn vô cùng hấp dẫn đặc sắc. Cung Ngũ chủ yếu là xem quá trình Tần Tiểu Ngư bị bắt nạt, thật là ngốc mà, vì năm mươi vạn mà bị Cung Cửu Dương giày vò lên xuống, dáng vẻ cứ như bắt cô ta nằm xuống đất giả tiếng chó sủa cô ta cũng đồng ý.

Cung Ngũ thấy lo thay cho Cung Cửu Dương, sau này nếu trả xong hết tiền thì Tần Tiểu Ngư tuyệt đối sẽ không bao giờ muốn dính líu tới hắn ta nữa.

Ăn trưa xong, Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát còn đi lấy thêm một đĩa trái cây để ăn. Bà giúp việc là quân chủ lực càn quét đồ ăn, lấy nhiều nhất ăn cũng nhiều nhất, canh mà mọi người ăn còn lại, suýt chút nữa bà ta cũng bưng cả bát lên để ăn cho sạch sẽ.

Bộ Tiểu Bát xoa xoa bụng căng tròn của mình: “Tiểu Bát ăn no quá rồi!”

Yến Đại Bảo cũng nói: “Tớ cũng ăn rất no!” Cung Ngũ xoa bụng mình nói: “Hình như đã ba tháng rồi!” Lời vừa nói ra, không khí xung quanh trở nên khác thường, Yến Đại Bảo trừng to mắt, hét to một tiếng: “Tiểu Ngũ, không lẽ cậu có em bé rồi sao?” Cung Ngũ phồng má: “Hả? Cậu nghe kiểu gì thế? Tớ là đang.” Yến Đại Bảo lập tức kích động nhảy nhót: “Tiểu Ngũ có em bé rồi! Tiểu Ngũ có em bé rồi!” Yến Hồi luôn quan sát Yến Đại Bảo chặt chẽ liền vểnh tai lên, nghe thấy Yến Đại Bảo đang hét ầm ĩ. Cung Ngũ vội vàng kéo cô: “Yến Đại Bảo! Cậu đừng nói lung tung! Cậu đừng có rêu rao lung tung! Không có chuyện đó đâu!”

Yến Đại Bảo kích động, “Tiểu Ngũ, cậu định đặt tên cho em bé là gì thế?” Cung Ngũ suýt chút thì phát điên: “Ai nói với cậu là tớ có em bé chứ?” Bộ Tiểu Bát nhân lúc cô không chú ý mà vén áo cô lên muốn xem em bé dưới áo cô, “Em bé đâu?”

Cung Cửu Dương ngồi đối diện vỗ bàn cười to, “Ha ha ha ha ha...”

Đập tay xuống bàn thấy đau nên hắn ta chuyển sang vỗ vào Tần Tiểu Ngư, “Ha ha ha ha ha...”

Tần Tiểu Ngư trợn mắt, né người không cho hắn ta vỗ, nhưng vẫn tránh không được.

Yến Hồi trốn vào ghế sofa, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Công tước đại nhân: [Thằng nhóc khốn khiếp, chúc mừng mày, cô tình nhân nhỏ của mày đã cắm sừng mày rồi, trong bụng nó không biết đã có con của ai, ba tháng rồi.]

Sau đó ông ta liền đắc ý cười một tràng: Ha ha ha ha ha...

Ông ta hài lòng cất điện thoại, tiếp tục quan sát thật chặt Yến Đại Bảo.

Yến Đại Bảo vẫn đang hào hứng, Cung Ngũ cố hết sức mới kéo cô ấy xuống được, “Yến Đại Bảo, cậu ngồi xuống, ý là nói tớ ăn no căng bụng, chứ đâu có nói trong bụng tớ đã có em bé.”

Yến Đại Bảo sững sờ, “Không có à?”

Cung Ngũ: “Đương nhiên là không có! Cậu cảm thấy bụng tớ mà thật sự có em bé, tớ dám nói ra như vậy à? Mẹ tớ nhất định sẽ đánh gãy chân tớ rồi đem đi hầm canh đấy!”

Vẻ mặt hào hứng của Yến Đại Bảo lập tức chuyển thành biểu cảm bĩu môi, “Hứ! Đáng ghét!” Cung Ngũ trợn mắt: “Lúc nãy cậu làm cho mọi người đều nhìn vào tớ, còn nói tớ đáng ghét à?” Yến Đại Bảo: “Tớ còn cho rằng Tiểu Ngũ đã có em bé, uổng công tớ vui mừng một trận.” Yến Hồi không quan tâm, dù sao tin nhắn cũng gửi đi rồi, thật hay giả ông ta không chịu trách nhiệm, nhưng

mà Yến Đại Bảo của ông ta không vui thì phải làm sao đây? Sao trong bụng con nhóc xấu xí đó lại không có em bé để Yến Đại Bảo vui mừng chứ?

Trong một hẻm núi lớn ở một vùng đất của quốc gia nào đó trên thế giới, vì tín hiệu không ổn định nên Công tước đại nhân không hề kịp thời nhận được tin nhắn của Yến Hồi, vì vậy không hề ảnh hưởng đến chuyện mà anh muốn làm.

Đến tối, trên một chiếc giường nhỏ trong khách sạn, điện thoại đột nhiên rung lên, Công tước đại nhân cầm lên theo phản xạ có điều kiện.

Trong lòng anh có chút kích động, anh cho rằng là Tiểu Ngũ trả lời tin nhắn của mình.

Mở tin nhắn ra xem, tâm trạng kích động lập tức bị chìm sâu xuống nước, người gửi tin nhắn là chủ Yến, không phải Tiểu Ngũ.

Thông thường thì chủ Yến mà gửi tin nhắn đến là nhất định có chuyện, tuy nhiều lúc không phải là chuyện chính đáng gì, nhưng nếu bình thường thì ông ta cũng sẽ không gửi tin nhắn tới.

Anh nhìn hai dòng tin nhắn thoại, do dự một hồi rồi ấn mở tin nhắn đầu tiên, sau đó thì nghe thấy giọng Yến Hồi chẳng kiêng nể gì vang lên: [Thằng nhóc khốn khiếp, chúc mừng mày, cô tình nhân nhỏ của mày đã cắm sừng mày rồi, trong bụng nó không biết đã có con của ai, ba tháng rồi.]

Tâm trạng thất vọng lúc nãy khi nhìn thấy dòng tin nhắn giờ đây đã chìm sâu hơn xuống đáy vực.

Anh nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn kia, trong đầu lại ra sức tìm kiếm những khả năng. Không thể nào! Dưới tầm mắt theo dõi của anh, không thể nào có cơ hội như vậy. Nhưng mà tin nhắn của chú Yên gửi tới có khi nào sai đâu?

Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, ôm lấy lồng ngực, loạng choạng đứng dậy. Tất cả sức lực của cơ thể đều hoàn toàn bị rút đi sau khi nghe xong dòng tin nhắn này. Không thể nào! Không có cơ hội nào cả, anh biết, anh biết mà...

Ba tháng. Ba tháng rồi.

Nếu là ba tháng thì khả năng chỉ có một mà thôi, đó là khoảng thời gian Tiểu Ngũ đến chùa White Dragon.

Anh ôm lồng ngực, bị tin nhắn kia đả kích đến mức mất hết tất cả tự tin và dũng cảm của mình.

Anh không tin!

Anh dùng hết sức lực, cầm điện thoại lên gọi cho Yến Hồi. Điện thoại đã đổ chuông nhưng không có ai bắt máy, sau đó thì nhanh chóng bị cúp máy. Anh nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Yến Hồi: “Chú Yến, bắt máy... bắt máy...” Nhưng từ đầu tới cuối Yến Hồi đều không bắt máy. Trong lòng mang một nỗi sợ hãi, hoảng loạn, anh bối rối lúng túng đứng dựa vào ghế, tim đập thình thịch liên hồi, dường như có thứ gì đó làm tấm mặt anh trở nên mơ hồ. Làm sao đây? Làm sao đây? Tiểu Ngũ là của anh, rõ ràng là Tiểu Ngũ của anh!

Ai đã cướp đi Tiểu Ngũ của anh, ai đã cướp đi ánh sáng rực rỡ nhất trong đời anh?

Anh đã sai một lần, nhưng lần này anh đã thật sự hoàn toàn mất đi cô sao?

Phải làm sao đây? Tiểu Ngũ của anh bị người ta cướp đi rồi! Tiểu Ngũ của anh bị người ta cướp đi rồi! Đôi mắt nhòe đi, anh không còn nhìn thấy gì cả, phải làm sao đây? Rõ ràng anh chưa từng biết sợ là gì, tại sao bây giờ anh lại hoảng sợ như vậy, lo lắng như vậy? Anh muốn mở cửa hét với người bên ngoài, nhưng phát hiện bản thân không thể nào lên tiếng được, anh ấn thật mạnh vào lồng ngực, rất đau, đau đến mức anh không chịu được. Cánh tay chống trên bàn vỗ mạnh một cái, tất cả đồ đạc trên bàn đều rơi xuống đất, người bên ngoài cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh, có người đứng ngoài cửa nói: “Ngài Edward?”

Trong phòng không có phản ứng gì, người ngoài cửa xông vào bên trong thì nhìn thấy Công tước đại nhân chống tay trên bàn, biểu cảm trên mặt có thể dùng từ thất vọng tràn trề để hình dung.

“Ngài Edward!”

Hòa Húc lập tức bị gọi đến, ông ta vội vàng cho người đỡ Công tước đại nhân nằm lên giường, xoay đầu hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai biết chuyện gì xảy ra không? Lúc ăn cơm vẫn còn rất khỏe mà!” Ông ta đeo găng tay vào, tiêm một mũi vào người anh, cơ thể siết chặt và biểu cảm căng thẳng của Công tước đại nhân từ từ thả lỏng khi thuốc được tiêm vào người. Anh vừa mở mắt ra thì câu đầu tiên anh nói chính là: “Sắp xếp cho tôi bay về nước, bây giờ, ngay lập tức!”

Hòa Húc sững sờ: “Về Gaddles? Không phải vừa đi sao?”

Công tước đại nhân: “Về Thanh Thành!”

Hòa Húc thấy trên bàn trống trơn không có vật gì, ở dưới đất là một đống bừa bộn. Cậu ta đã nhận được tin tức gì mà tinh thần kích động như vậy?

“Cậu Edward, chúng ta vừa xuống máy bay chưa lâu, cậu xác định cơ thể của mình có thể chịu được lộ trình dài trong thời gian ngắn chứ? Tôi không muốn sau khi trở về Thanh Thành, bà Triển chỉ vào mũi tôi mắng tôi hại chết con trai bà ấy. Dù sao tôi cũng đã lớn tuổi, lại là nhân vật có tiếng tăm, cần có thể diện, nhưng bị bà Triển mắng thì tôi thật sự không thể làm gì bà ấy...”

“Nửa tiếng sau, tôi muốn nhìn thấy máy bay xuất hiện, bất luận dùng cái giá gì cũng phải đi đường hàng không, nếu không có, bất luận dùng cách gì cũng phải mua cho được!” Hòa Húc vừa nghe lời này, biết anh đã bị điên rồi, vội vàng nói với người đang đứng sững sờ ngoài cửa: “Có nghe thấy lời của ngài Edward không? Ngẩn ra đó làm gì?” Người đó vội vàng gật đầu: “A? À à à! Vâng!”

Rồi vội vàng rời khỏi. Hòa Húc nhìn anh rồi nói: “Nếu đã cương quyết muốn đi, vậy thì cứ đi, ai bảo tôi lấy tiền thay người khác làm việc chứ.”

Nửa tiếng sau, Công tước đại nhân đã nằm trên trực thăng bay thẳng về Thanh Thành.

Suốt đường đi anh chẳng nói câu nào, còn công việc ở hẻm núi, anh trực tiếp giao quyền lại cho thân tính bên cạnh đang trên đường đến đây giải quyết. Đồng thời, anh cũng gọi điện đến Tuyệt Địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.