Công Tước

Chương 964: Bảo bảo thật thông minh



Cung Ngũ đi ra cửa, đúng lúc Nhạc Mỹ Giảo bước ra nhìn thấy, “Tiểu Ngũ đi đâu thế?”

“Có bạn đến tìm con, con đi xem xem. Không có gì đâu, một lát con sẽ về.”

Dù sao Cung Ngũ cũng đã lớn, không1cần Nhạc Mỹ Giảo lo lắng nhiều, thật ra bà không lo lắng, chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi. Cung Ngũ đi ra ngoài, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dùng trên đường chạy vào biệt thự, bên cạnh xe có8bóng dáng một người. Sau khi nhìn thấy cô, người đó đột nhiên chạy tới ôm chặt cô vào lòng.

Cung Ngũ không kịp phản ứng, trừng mắt thật to, đầu óc lập tức trống rỗng.

Dù cho cô không nhìn thấy gì cả nhưng2vừa ngửi liền nhận ra đó là mùi hương quen thuộc của anh. Cô khó mà tin nổi, tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này? “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ há miệng định nói gì đó, anh lại nói: “Tiểu4Ngũ, không phải là sự thật, có phải không?” Cung Ngũ liền sững sờ: “Hả?”

“Không phải là sự thật, đúng không?” Anh ôm chặt lấy cô, Cung Ngũ muốn vùng vẫy cũng không dễ dàng, anh lặp lại: “Không phải sự thật, có đúng không? Nhất định không phải là sự thật!”.

Cung Ngũ thăm dò giơ tay lên, sau đó vỗ nhẹ vào lưng anh, nói: “Ngài Edward, xin hãy bình tĩnh. Nếu anh hỏi con người tôi có phải là thật hay không, tôi có thể rất có trách nhiệm nói với anh, tôi là thật.”

Anh nói: “Không phải...” Giọng nói và con người anh cho cô một cảm giác giống nhau, chán nản và bất lực, giống như vừa trải qua một kiếp nạn sống chết, dùng hết sức lực mới khiến anh nói thành lời, “Tiểu Ngũ nói cho anh biết, không phải là sự thật, có đúng không?”

Cung Ngũ đầu óc mơ màng, không rõ chuyện gì, cô sợ lỡ mẹ cô đi ra nhìn thấy cảnh tượng này thì khó lòng giải thích rõ.

“Tiểu Ngũ, sao em có thể...” Giọng của anh có chút nghẹn ngào, “Anh biết lỗi rồi... Anh biết lỗi rồi... Tại sao em lại trừng phạt anh như vậy?” Cung Ngũ trừng mắt, bị anh ôm chặt không thể cử động.

Công tước đại nhân tiếp tục lặp lại: “Tiểu Ngũ anh thật sự sai rồi. Đừng đối xử với anh như vậy, có được không? Đừng đối xử với anh như vậy, được không?”

Cung Ngũ: “Này... Ngài Edward..”

Công tước đại nhân không nói gì mà giơ tay ra hiệu, chiếc xe phía sau nhanh chóng chạy qua. Anh đột nhiên mở cửa xe ra, đưa Cung Ngũ vào trong xe.

Không nói một lời nào, tài xế lái xe thẳng ra ngoài. Cung Ngũ trừng to mắt, “Ơ ơ ơ...”

Công tước đại nhân ngồi lên xe, cô ngồi nghiêng người trên chiếc ghế lớn còn trống được chừa sẵn, tay và đầu đều bị anh cố định. Anh cúi đầu, không cử động, dùng một tay bịt miệng cô lại, khiến cho cô chỉ có thể phát ra tiếng “a a”. Anh nói: “Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh sẽ cho người nói với mẹ em, để mẹ em không phải lo lắng.”

Cung Ngũ: “A a...” Tôi nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà anh, anh xem tôi là gì chứ? Bắt cóc à? Sớm biết như vậy thì tôi đã không đi ra rồi, có kiểu người đến tìm người như anh sao? Đừng mong tôi tha thứ cho anh. Anh xong rồi, anh chết chắc rồi, sau này tôi sẽ không quan tâm tới anh nữa...

Từ lúc bị đưa lên xe thì cô bắt đầu a a không ngừng, mắt nhìn chằm chằm vào anh. Anh biết hiện giờ cô đang vô cùng tức giận, nhưng phải làm sao đây? Anh không muốn lại có thêm người nào đó cầm dao đâm một nhát vào vết thương của anh đau như vậy nữa.

“Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh biết bây giờ em đang rất giận, nhưng anh không còn cách nào khác cả..” Anh nói, từ đầu tới cuối đều cúi đầu, động tác trói buộc người cô vẫn không hề buông lỏng.

“A a a...” Cung Ngũ càng vùng vẫy dữ dội hơn, nhưng vẫn không thể cử động. Cô mệt đến thở hồng hộc, sau cùng thì không vùng vẫy nữa, nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, tuy nhìn không rõ ngũ quan của anh nhưng cô cảm thấy như vậy khá hả giận.

Xe phóng như bay trên đường, xung quanh đều là ánh đèn neon nhanh chóng lướt qua, Cung Ngũ cũng không biết phải đi đâu, cô chỉ có thể bị động để anh đưa đi.

“A a a..” Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu? Anh điên rồi có đúng không? Không phải đang tuần tra sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Anh muốn làm gì? Chia tay rồi cũng không đến nỗi muốn giết chết tôi chứ? Hơn nữa người đề nghị chia tay là anh, không thể vì tôi từ chối quay lại mà anh bắt nạt tôi như vậy. Tôi nói cho anh biết! Này! Anh cấm rồi à? Cung Ngũ lại cử động một cái, lúc này đã mệt không còn sức lực nên thở hồng hộc. Công tước đại nhân dường như nhìn ra cô đã không còn sức vùng vẫy nữa, giơ tay đỡ cô ngồi dựa vào ghế, ôm cô vào lòng mình. Suốt cả quá trình từ đầu tới cuối anh đều cúi đầu, Cung Ngũ hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt anh, tóc anh không còn chải ngược lên phía trên như trước mà rủ xuống phía trước mặt, khiến cho khí chất cả người anh đều hoàn toàn thay đổi.

Nếu Cung Ngủ không quen thuộc với mùi hương của anh, cô sắp hoài nghi người này rốt cuộc có phải là Công tước đại nhân hay không. Quai hàm của anh dựa vào lưng cô, Cung Ngũ căng thẳng rụt người lại.

Sau đó, cô nghe thấy Công tước đại nhân nói: “Tiểu Ngũ em yên tâm đi, anh vĩnh viễn sẽ không làm hại em. Vĩnh viễn không bao giờ, nên em vĩnh viễn không cần sợ anh, có hiểu không?”

Cung Ngũ vốn chỉ có chút căng thẳng, sau khi nghe lời anh nói, cô lại thấy sợ hãi. Cô cẩn thận di chuyển miệng và mũi đang kề sát vào người anh ra xa, lặng lẽ hít một hơi, thăm dò hỏi: “Ngài Edward?” Anh không trả lời, động tác ôm lấy cô vẫn không buông lỏng.

Cung Ngũ nói nhỏ nhẹ hơn, “Ngài Edward...” Anh vẫn không có phản ứng gì. Cung Ngũ suy nghĩ, cô đổi cách gọi: “Anh Tiểu Bảo?” Người ôm lấy cô đột nhiên cử động, nhưng lại ôm cô chặt hơn, cô suýt chút thở không ra hơi. Lỗ tai bị đè phía trước có chút khó chịu, sau đó trong mơ hồ cô nghe thấy anh nói: “Anh nghĩ rằng... Tiểu Ngũ sẽ không bao giờ gọi anh như vậy nữa!”

Nghe giọng anh, Cung Ngũ thấy hơi đau lòng. Cô không nói gì thêm, còn anh thì từ đầu tới cuối đều duy trì tư thế giữa hai người.

Cung Ngũ nghe thấy tiếng xe lao vun vút trên đường nhưng lại không biết đang xe đang chạy đi đâu. Trong mũi cô toàn là hơi thở trên người Công tước đại nhân, cô mím môi không nói lời nào.

Cơ thể đang dần dần thả lỏng ra.

Rất lâu sau đó, xe cuối cùng cũng dừng lại.

Cửa xe được mở ra, cơ thể Công tước đại nhân cử động. Cung Ngũ đang định mở to mắt nhìn xem là nơi nào, đột nhiên trước mắt biến thành một màn đen. Công tước đại nhân dùng tay che mắt cô lại khiến cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cô bước xuống xe, Công tước đại nhân chỉ nói một câu: “Người đâu?”

m thanh xung quanh rất rõ ràng, Cung Ngũ thậm chí nghe thấy được tiếng hít thở của anh. Sau đó, cô bị người ta bế lên, để lên một chỗ không biết là giường hay là xe đẩy, nằm ngang, cô kéo cánh tay đang bịt mắt cô ra, hai tay cô liền bị người ta kéo ta, sau đó trói vào hai bên.

Thay thế cho bàn tay đó là một tấm vải màu đen.

Cung Ngũ mơ màng, cô nghiêng đầu, nhưng trước mắt vẫn là một màu đen, không nhìn thấy gì cả. Cô nói: “Anh Tiểu Bảo? Anh Tiểu Bảo! Anh Tiểu Bảo! Anh làm gì thế? Không phải anh nói sẽ không hại em sao? Tại sao anh lại cho người trói em lại? Anh Tiểu Bảo!”

“Anh Tiểu Bảo!” Cô cất cao giọng, vì nghe ra được trong bước chân của nhiều người đang đi có cả tiếng bước chân của Công tước đại nhân, nhưng trong giây phút nào đó bước chân kia lại đột nhiên dừng lại.

“Anh Tiểu Bảo!” Tiếng bước chân không đi tiếp, sau đó có nghe thấy tiếng một cánh cửa nặng nề được người ta mở ra rồi đóng lại.

Cô lớn tiếng chửi bới: “Đúng là khốn khiếp! Các người muốn làm gì? Anh Tiểu Bảo! Phí Tiểu Bảo! Tôi nguyền rủa tổ tông nhà anh! Anh là đồ khốn khiếp! Anh biến thái! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

“Phí Tiểu Bảo! Celt Edward! Tôi nguyền rủa tổ tông nhà anh, anh dám chơi tôi à!” Cô tức giận chửi mắng ầm ĩ, cơ thể cũng bắt đầu không phối hợp mà vùng vẫy, mấy người đến giữ lại suýt chút không giữ được. Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên, người bên ngoài nghe thấy như đang bị đục khoét lỗ tai. Hòa Húc vẻ mặt không nói nên lời nhìn Công tước đại nhân sắc mặt không chút cảm xúc: “Có cần phải làm như vậy không?” Công tước đại nhân: “Có.”

Hòa Húc hít thật sâu, nói: “Tôi nói này, sức khỏe của cậu mới là quan trọng. Cậu cứ tiếp tục giày vò thế này, không sợ mình sẽ thật sự đột tử sao? Không phải cậu sợ cô ấy chán ghét dáng vẻ sắp chết và cơ thể không khỏe mạnh của mình sao? Cậu có biết hiện giờ cậu đang làm gì không? Người không ra người mà không ra ma, có hiểu không? Đừng nói là cô ấy, nếu đổi lại là tôi tôi cũng chán ghét dáng vẻ hiện tại của cậu.”

Ánh mắt Công tước đại nhân nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, đứng yên không cử động.

Hòa Húc bất lực thở dài, “Chúng ta thương lượng một chút. Hãy để tôi tiêm cho cậu một mũi trước, ít nhất có thể bảo đảm được thể lực của cậu. Không đến nỗi sau khi biết được tin tức thì không chống đỡ được, như vậy được không?”

Công tước đại nhân một mực từ chối: “Không cần.” Hòa Húc phát điên, xòe ngón tay trước mặt anh tính toán: “Cậu tự mình tính xem, cậu đã ngồi máy bay bao lâu rồi, lại không nghỉ ngơi trong thời gian dài. Cậu đi soi gương đi, xem sắc mặt của cậu bây giờ có khác gì so với lúc vừa mới trèo ra khỏi quan tài không? Tố tông, tôi xin cậu, tiêm một mũi thôi! Tôi dùng tính mạng để đảm bảo sẽ không tiêm thuốc ngủ cho cậu, chỉ là tiêm một mũi dinh dưỡng bảo đảm cho sức khỏe của cậu...”

Công tước đại nhân nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, vẫn từ chối: “Không!” Hòa Húc nhìn anh, sau đó ông ta phất tay: “Được rồi, tôi biết ngay, mấy người trong gia đình cậu chẳng có ai là bình thường. Toàn là kiểu đụng trúng tường cũng không xoay đầu lại, chuyện mà mình đã quyết định thì thiên vương lão tử cũng sẽ không để tâm đến, tôi biết mà... Được rồi, tôi cũng không muốn làm chú Tường Lâm, nhưng mà mẹ của cậu sẽ tìm tôi tính sổ đấy! Cậu từ ngàn dặm xa xôi bay tới Thanh Thành, lại chẳng nói với bà Triển một tiếng, không nói với ông Yến một tiếng. Một mình cậu lén la lén lút dẫn theo con gái nhà người ta đến đây để kiểm tra xem có mang thai hay không, cậu đang suy nghĩ gì thế? Dù người ta mang thai cũng không phải con của cậu, cậu có thể làm được gì?”

Công tước đại nhân nhìn về phía trước, biểu cảm trên mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng nhuộm màu chết chóc, chậm rãi nhả ra từng chữ, “Không cho sinh ra.”

Hòa Húc hít hít mũi, vẻ mặt không nói nên lời, “Nếu cô ấy thật sự muốn có con, cô ấy sẽ hận cậu đến chết.” Sau đó Công tước đại nhân không nói gì thêm, Hòa Húc cũng mang vẻ mặt bội phục anh. Một lúc sau, một nữ bác sĩ trán đầy mồ hôi chạy ra, “Bác sĩ Hòa”. Hòa Húc hỏi: “Thế nào rồi?”

Nữ bác sĩ lắc đầu với ông ta.

Hòa Húc trừng mắt thật to: “Không có?” Nữ bác sĩ gật đầu.

Hòa Húc trừng mắt há mồm: “Thật sự không có à?” Nữ bác sĩ gật đầu: “Chúng tôi ban đầu cũng không tin, sau đó kiểm tra mấy lần, cuối cùng xác nhận là không có.”

Hòa Húc nhìn Công tước đại nhân, nói: “Bây giờ hài lòng rồi chứ? Được rồi chứ?”

Công tước đại nhân vẫn ngồi thẳng trên ghế, chỉ có ánh mắt là có chút tan rã, Hòa Húc vừa nhìn, vội vàng giới tay để anh nằm ngang xuống, nói: “Đẩy giường qua đây, nhất định phải ngủ một giấc.” Công tước đại nhân đột nhiên lại mở mắt ra, lẩm bẩm: “Tiểu Ngũ...”

“Được rồi, cậu mau ngủ đi, lát nữa tôi sẽ cho người đẩy cô ấy đến phòng cậu, hài lòng chưa?”

Công tước đại nhân cuối cùng cũng nhắm mắt lại ngủ, Hòa Húc thở một hơi thật dài: “Cậu nói xem không phải là cậu tự chuốc lấy sao? Ban đầu đang yên ổn, cậu cứ muốn đuổi người ta đi, người ta đi rồi thì cậu hối hận. Hiện giờ thì người ta bị cậu đuổi đi thật rồi, người ta rời khỏi thì cậu lại sống không vui vẻ. Ngày ngày nhớ ngày ngày mong, không phải đáng đời lắm sao? Thôi đi thôi đi, làm cứ như tôi là chú Tường Lâm vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.