Công Tước

Chương 969: Ý gì thế này?



Người mời đã đồng ý, người được mời cũng đã đồng ý, Cung Ngũ đứng bên cạnh trừng mắt, sững sờ

nhìn một lớn một nhỏ trước mặt.

Bộ Tiểu Bát kéo Công tước đại nhân: “Đi, Tiểu Bát mời anh đến nhà Tiểu Bát làm khách!”

Công tước đại nhân nhìn cậu, mỉm cười nói: “Tiểu Bát có thể đợi anh chuẩn bị một chút không? Dáng vẻ anh thế này mà đến nhà Tiểu Bát thì rất thất lễ, Tiểu Bát có đồng ý1đợi anh không?”

Bộ Tiểu Bát lập tức gật đầu: “Vâng.”

Sau đó cậu đi đến bên cạnh Cung Ngũ, nói: “Chị, chúng ta ra ngoài đợi anh ấy đi, anh ấy phải thay quần áo, chúng ta ở đây nhìn thì anh ấy sẽ rất ngại.”

Cung Ngũ dắt tay cậu, đi ra ngoài đời thì chẳng lâu sau liên tục có người đi vào phòng của Công tước đại nhân, lần nào cũng mang theo túi nhỏ túi lớn đồ đạc bước vào.

Yến Đại8Bảo đứng bên cạnh nói: “Những người này chuyên môn phụ trách tạo hình cho anh, có lẽ trong nhất thời sẽ không xong ngay, tớ cảm thấy chúng ta có thể xuống phòng khách dưới nhà đợi.” Nói rồi cô đứng dậy chạy đến cửa phòng, hét vào bên trong một tiếng: “Anh, bọn em dẫn Tiếu Bát xuống lầu đợi anh nha!”

“Ừ.” Công tước đại nhân trả lời. Yến Đại Bảo chạy qua, nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chúng ta2đi, xuống bên dưới đợi đi.”

Đến chỗ ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát cùng nhau chọn một vài món bánh ngọt và keo để trên bàn trà bắt đầu chia nhau ăn.

“Đây là của Tiểu Bát! Đây là của chị Đại Bảo!” Bộ Tiểu Bát chọn vài viên kẹo, chia cho mỗi người một viên. Yến Đại Bảo lấy bánh ngọt ra: “Đây là của chị, đây là của Tiểu Bát!” Bộ Tiểu Bát trừng4to mắt nhìn phần bánh của Yến Đại Bảo, lại nhìn sang phần của mình, nói: “Chị thật lợi hại! Sao chị biết Tiểu Bát thích màu sắc tươi đẹp này chứ? Em thích nhất là màu xanh lam.”

Yến Đại Bảo nhe răng, thật ra cô không biết, chỉ chia đại thế thôi. Cung Ngũ ngồi bên cạnh nhìn Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát. Hai người cách biệt tuổi tác lớn như vậy ngồi sát vào nhau lại có thể chơi rất vui vẻ, không phục thì không được. Chủ yếu là phục Yến Đại Bảo, sao cô ấy có thể chơi với Tiểu Bát vui như vậy!

Cung Ngũ quyết định sau này sẽ tăng cường luyện tập cho Yến Đại Bảo, bằng không sẽ khiến người khác lo chết được. Cô gái lớn như vậy rồi mà chẳng hiểu gì cả.

Chuyện cô không chịu được nhất chính là cô ấy mang bao cao su mà Tần Tiểu Ngư chào hàng cho mình đưa hết cho Lý Nhất Địch. Khi Lý Nhất Địch cầm lấy bao cao su liệu có cảm thấy đó là một sự gợi ý không? Haiz, thật khiến người ta lo lắng!

Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát đang chơi oẳn tù tì, tay Bộ Tiểu Bát quá nhỏ nên tay không chuẩn, lúc giơ tay ra làm không được cây kéo nên liên tục bị thua. Bộ Tiểu Bát đáng thương ấm ức, bĩu đôi môi nhỏ sắp khóc. Cung Ngủ không nhịn được nữa, đi qua giúp cậu, “Đây là cây kéo của Tiểu Bát! Yến Đại Bảo cậu phải suy nghĩ là tay của trẻ con không giống như tay của người lớn, cậu như vậy là ức hiếp Tiểu Bát của chúng ta đấy!” Yến Đại Bảo: “Được rồi, được rồi!”

Ba người chơi oẳn tù tì, ai thua thì đưa kẹo cho đối phương, trước sự giúp đỡ của Cung Ngũ, Bộ Tiểu Bát đã thắng lại từng chút từng chút kẹo đã thua trước đó.

Đợi đến khi bọn họ chơi được một lúc thì Công tước đại nhân cũng xuất hiện ở đại sảnh. “Tiểu Bát!”Giọng của Công tước đại nhân truyền đến, Bộ Tiểu Bát lập tức hét to: “Anh!”

Cậu nhóc có vẻ thích con trai hơn, đặc biệt là những người con trai mang lại cảm giác rất mạnh mẽ. Cậu vui vẻ chạy qua, ôm chầm lấy chân của Công tước đại nhân: “Anh ơi, sao anh lại đẹp trai như vậy chứ!”

Cả người Công tước đại nhân từ trên xuống dưới đã thay đổi toàn bộ, cách ăn mặc lại không còn quen thuộc với Cung Ngũ như trước. Tóc anh cắt ngắn hơn trước một chút, không còn chải ngược toàn bộ lên trên mà cắt thành kiểu rất thời thượng, trước trán có một vài sợi tóc, cảm giác từng trải đã giảm đi rất nhiều.

Trang phục không còn giống quần áo lúc ở phủ Công tước mà thoải mái hơn. Tuy lấy màu sắc tối làm chủ đảm nhưng cảm giác bây giờ không còn giống như trước. Quan trọng nhất là sắc mặt tái nhợt lúc sáng không biết đã dùng thứ gì che đậy, dường như đã hồi phục lại bình thường. Điều khiển Cung Ngũ ghi nhớ sâu sắc nhất chính là bàn tay đầy vết kim tiêm của anh, hiện giờ vết kim cũng đã bị che đi, hoàn toàn không nhìn thấy những vết cắm chi chít đáng sợ trên mu bàn tay anh nữa. Yến Đại Bảo chạy đến cạnh Công tước đại nhân, hai mắt phát sáng: “Anh, sao hôm nay anh lại đẹp trai như vậy?”

Bộ Tiểu Bát bối rối: “Anh nhất định là ngày nào cũng đẹp trai.”

Cung Ngũ mím môi, nhìn Công tước đại nhân một cái, lại nhìn Bộ Tiểu Bát một cái, đứng dậy, hỏi: “Tiểu Bát, kẹo của em có muốn mang đi hay không?” Bộ Tiểu Bát suy nghĩ rồi nói: “Có! Chị, chúng ta đừng cho mẹ biết có được không?”

Cung Ngũ: “Tại sao thế?” “Mẹ không cho Tiểu Bát ăn kẹo” Bộ Tiểu Bát nhìn Cung Ngũ, thấy Cung Ngủ không lập tức trả lời, vội vàng nói: “Tiểu Bát không có nói với mẹ chuyện bao bao.”

Chuyện cậu nhóc đang nói là bao lì xì, Cung Ngũ vừa nghe, lập tức trả lời: “Chị không nói, cứ yên tâm.”

Bộ Tiểu Bát hài lòng.

Cung Ngũ trả lời xong thì trừng Bộ Tiểu Bát một cái, thằng nhóc này quả thật gan không nhỏ nhỉ, lại dám dùng chuyện đó để uy hiếp cô.

“Tiểu Bát này, nếu mà mẹ tự phát hiện thì không thể trách chị đâu đấy.” Cung Ngũ thận trọng nhắc nhở cậu. Bộ Tiểu Bát nhét từng viên kẹo vào trong túi áo của mình, nói: “Tiểu Bát sẽ không để mẹ biết đâu.” Lúc Bộ Tiểu Bát nhặt kẹo, Công tước đại nhân đứng bên cạnh chờ cậu, đợi cậu nhét đầy hết hai túi áo của mình thì mới chủ động nắm tay Công tước đại nhân, hài lòng cùng nhau bước ra ngoài.

Cung Ngũ một mình đi theo phía sau, mặt nhăn nhó, nhìn vào bóng dáng người đi phía trước, Yến Đại Bảo đột nhiên xoay đầu lại: “Tiểu Ngũ, sao cậu đi chậm thế? Cậu thuộc họ nhà rùa à?” Cung Ngũ lườm cô ấy, vẫn tiếp tục đi chậm rãi, Công tước đại nhân trước mặt đi nhanh lắm sao? Còn không giống như con lười à? Chỉ là Bộ Tiểu Bát chạy bước nhỏ, anh phải đi theo Bộ Tiểu Bát nên mới đi nhanh. Yến Đại Bảo đợi cô đi qua, nghi ngờ nói: “Tiểu Ngũ, từ lúc sáng sớm đến giờ, cậu có gì đó không đúng. Cậu nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Cung Ngũ lắc đầu: “Chẳng có chuyện gì cả! Đi thôi, Yến Đại Bảo đầu óc cậu đừng có phí thời gian để đi suy nghĩ lung tung.” Yến Đại Bảo trợn tròn mắt, vẻ mặt khó hiểu: “Đầu óc của tớ làm sao? Tớ ngốc à? Tớ rất thông minh mà!”

Cung Ngũ: “Đi thôi đi thôi.” Yến Đại Bảo tức giận hầm hầm, còn bĩu môi, Cung Ngũ đành phải âm thầm trợn mắt. Công tước đại nhân dẫn theo Bộ Tiểu Bát lên xe, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ lên một chiếc xe khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.