Công Tước

Chương 997: Không làm chủ được



Bộ Tiểu Bát đã nói thẳng toẹt ra những gì Cung Ngũ và Yến Đại Bảo thầm thì với nhau tối qua. Lúc đó hai người chết đứng ngay tại trận, còn Bộ Tiểu Bát thì nhiệt tình ôm Lam Anh, cật lực đề cử mình làm bạn trai của chị xinh đẹp Lam Anh.

Cung Ngũ ngây ra một1lúc, sau đó quát lớn: “Bộ Tiểu Bát!”

Bộ Tiểu Bát đã được Lam Anh ôm vào lòng, “Chị ơi, tại sao chị lại xinh đẹp như vậy chứ? Tiểu Bát thích chị lắm ấy. Chị có thể đợi Tiếu Bát lớn lên rồi kết hôn với Tiểu Bát được không?”

“Hả?” Cung Ngũ trợn mắt nhìn Bộ Tiểu Bát, Bộ8Tiểu Bát giả bộ như không nhìn thấy gì.

Yến Đại Bảo đã nhảy dựng lên: “Tiểu Bát, cái đồ phản bội này!”

Bộ Tiểu Bát tiếp tục nhiệt tình gần gũi với Lam Anh: “Chị ơi, chị muốn ăn gì? Tiểu Bát có bao bao, Tiểu Bát mua đồ ăn ngon cho chị xinh gái được không?”

Khi Cung Ngũ dạy2Cung Ngôn Đình, Bộ Tiểu Bát đã nghe thấy hết, phải mua đồ ăn ngon, mua đồ chơi, quần áo đẹp... cho con gái, tóm lại chỉ cần có ba lô con gái đều sẽ thích cậu hết.

Cung Ngũ suýt nữa thì hộc máu, lúc này cô mới phát hiện ra lần này Tiểu Bát đi ra ngoài còn4đeo cả ba lô. Bởi vì ba lô của Bộ Tiểu Bát rất nhỏ, lại nhẹ cho nên Cung Ngũ hoàn toàn không để ý đến, không ngờ Bộ Tiểu Bát lại nhét lì xì vào đó, nhoằng cái đã hớt tay trên của anh Tư, đã mặt dày lại còn nói ngọt, thủ đoạn tán gái này đúng là không phải dạng vừa đâu! Một đứa trẻ mới có ba tuổi, còn chưa đi học lớp mẫu giáo bé mà đã biết tán gái giỏi thế này rồi, sau này lớn lên thì còn thế nào nữa?

Đầu óc Cung Ngũ quay mòng mòng, chẳng lẽ sau này cậu nhóc sẽ trở thành kẻ ăn chơi trác táng, tán gái thành thần hay sao? Bên kia Lam Anh đã bế Bộ Tiểu Bát đi về phía trước, từ những gì Bộ Tiểu Bát nói thì ra hai cô gái này muốn làm bà mai đây mà.

Giỏi thật đấy!

Hai cô gái này ghê thật, sợ cô ấy ế đến già hay sao chứ? “Chị xinh gái ơi, Tiểu Bát xinh trai thế này, sau này Tiểu Bát sẽ còn kiếm được nhiều bao bao hơn nữa, sẽ mua nhà to, xe đẹp, chị xinh gái vào đó ở cùng Tiểu Bát, được không?” Bộ Tiểu Bát ôm cổ Lam Anh, ăn nói ngọt ngào mắt long lanh trong sáng.

Lam Anh được một đứa trẻ nịnh vui như mở cờ trong bụng, “Tiểu Bát giỏi như vậy à? Nhưng mà đợi Tiểu Bát lớn lên thì chị cũng già mất rồi, như vậy Tiểu Bát sẽ chế chị mất, có đúng không?” “Không đâu!” Bộ Tiểu Bát giơ bàn tay mũm mĩm ra vỗ lên ngực mình, nói to: “ở trong lòng Tiểu Bát, chị xinh gái mãi mãi là người đẹp nhất!” Lam Anh không chịu được hôn lên má cậu một cái: “Chị thích Tiểu Bát quá đi mất!”

Bộ Tiểu Bát bỗng xấu hổ nói: “Chị, đây là quà chị xinh gái tặng cho Tiểu Bát à?” Cung Ngủ không thể chịu được nữa xông tới, bế Bộ Tiểu Bát từ trong lòng Lam Anh ra, đặt xuống đất: “Bộ Tiểu Bát, chị chịu hết nổi em rồi đấy, em biết không hả?” Yến Đại Bảo cũng làm theo, “Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Bát làm hỏng chuyện của chị và Tiểu Ngũ rồi, chị Đại Bảo ngứa tay muốn đánh người rồi đấy!”.

Bộ Tiểu Bát đứng dưới đất, môi cho ra mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn Cung Ngũ: “Chị ơi, tại vì em cầu hôn chị xinh gái nên chị không vui à? Chị đừng lo mà, cho dù Tiểu Bát có cầu hôn thì cũng vẫn sẽ để lại bao bao cho chị nữa mà.”

Cung Ngũ: “...”

Lam Anh đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Cung Ngũ và Yến Đại Bảo, nói: “Ái chà, hai cậu đang bắt nạt Tiểu Bát đấy à? Có thấy mất mặt không cơ chứ?”

Cung Ngũ vội vàng xua tay, “Không có mà, có bắt nạt Tiểu Bát đâu! Lam Anh à, cậu đừng có nghe Tiểu Bát nói, chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau, giờ muốn gặp cậu thôi, he he he...”

Lam Anh còn lâu mới tin, nhìn dáng vẻ của Yến Đại Bảo biết ngay là Tiểu Bát nói thật. Yến Đại Bảo có phải là người biết nói dối đầu? Cô ấy là kiểu người có một chút chuyện hay ho thôi là chỉ muốn nóng lòng nói cho cả thế giới biết.

Yến Đại Bảo mím môi đứng đằng sau Cung Ngũ, Cung Ngũ vừa quay đầu lại nhìn biểu cảm của cô ấy, bỗng giơ tay lên để trán, “Yến Đại Bảo, cậu...”

Vẻ mặt Yến Đại Bảo vô tội, “Tớ làm sao chứ? Tớ có nói gì đâu? Rõ ràng là Tiểu Bát nói trước mà, cậu đừng có vu oan cho tớ!”

Bộ Tiểu Bát vẫn đang cố gắng đề cao sự tồn tại của mình, “Tiểu Bát... Tiểu Bát cũng không nói, Tiểu Bát chỉ nói chuyện với chị xinh gái thôi mà!”

Còn nói hùng hồn ngay thẳng, hoàn toàn không phân biệt rõ được là mình vừa nói gì. Cung Ngũ bất lực nhìn Bộ Tiểu Bát, thở dài, cô dắt tay Bộ Tiểu Bát nói: “Được rồi, không đứng đây nói chuyện nữa, đi thôi, chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện đã.”

Kẻ keo kiệt Cung Ngũ cũng có một lần hào phóng chủ động nói, “Hôm nay tớ mời.” Yến Đại Bảo kinh ngạc: “Hả? Tiểu Ngũ? Cậu nói thật không đấy? Cậu đừng có ăn gian đấy nhé!” “Tớ mà là loại người đó à?” Cung Ngủ không phục, “Trước giờ tớ đã đồng ý chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.”

Yến Đại Bảo lập tức gật đầu, “Ừ ừ, cậu không phải là loại người đó.” Bộ Tiểu Bát che đi ba lô của mình, “Chị ơi, hôm nay bao bao của Tiểu Bát là để mời chị xinh gái ăn.” Ý là sẽ không cho Cung Ngũ đâu. Cung Ngũ híp mắt nhìn cậu nói: “T? Tiểu Bát có bao nhiêu cứ cho chị xinh gái hết đi, Tiểu Bát không thích chị nữa đúng không? Chị đang đau lòng quá đây.” Bộ Tiểu Bát nghe vậy, vội vàng lật đật chạy đến, ôm chân Cung Ngũ, “Cho chị, em cho chị hết, lần sau Tiểu Bát sẽ mang theo thật nhiều bao bao mà!”

Lam Anh nhìn Bộ Tiểu Bát, đứa bé này thật biết lấy lòng người khác. Đến một nhà hàng ít người, bốn người đi vào, theo thông lệ thì Bộ Tiểu Bát sẽ đòi ngồi cạnh Cung Ngũ, nhưng hôm nay cậu lại ngồi chung với Lam Anh, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ngồi cạnh nhau.

Hai người quay sang nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, em định kết hôn với chị Lam Anh thật đấy à?” Bộ Tiểu Bát mím môi lại, đôi mắt to đen láy nhìn hai chị ngồi trước mặt, nói: “Tiểu Bát phải ra tay trước, theo đuổi được chị xinh gái đã, nếu vậy sau này Tiểu Bát lớn lên sẽ không phải lo không lấy được vợ nữa.”

Cung Ngũ: “...”

Yến Đại Bảo ngây người đi, sau đó: “Ha ha ha ha...”

Lam Anh thở dài, vẻ mặt bất lực không biết nói gì.

May mà Bộ Tiểu Bát vừa thấy đồ ăn là quên hết mọi chuyện, Cung Ngũ cố tình gọi bánh ngọt cậu lập tức cao hứng, còn lấy ra đặt trước mặt Lam Anh, nói: “Chị xinh gái ăn đi.” Cậu sợ Cung Ngũ và Yến Đại Bảo không vui, lại chủ động chia hai miếng cho hai cô nữa.

Sau đó cậu ngoan ngoãn ngồi ăn ngon lành, không mất trật tự nữa.

Lam Anh cầm cốc lên, liếc nhìn hai người, “Đừng có nói với tớ là đúng như Tiểu Bát nói, hai cậu muốn làm mai cho tớ đấy nhé?”

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cùng giơ tay lên, “Tớ! Tớ!” Lam Anh coi thường, “Tớ biết ngay mà. Các cậu định giới thiệu ai cho tớ?”

Yến Đại Bảo tranh nói trước: “Anh trai của Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ liếc nhìn cô, “Là anh tớ chứ có phải anh cậu đâu, cậu tranh với ai hả?” Yến Đại Bảo trừng mắt, “Hừ, Tiểu Ngũ cậu đúng là đồ lăng nhăng! Có phải cậu định vứt bỏ anh tớ không hả?”

Cung Ngũ lau mồ hôi, vội vàng lắc đầu: “Sao lại nhắc đến chuyện này rồi hả? Lam Anh, cậu đã gặp anh Tư tới rồi đó. Có một lần chúng ta cùng đi uống trà, sau đó anh tớ gọi điện thoại cho tớ, chúng ta cùng giúp anh ấy chọn quà đó, cậu còn nhớ không?” Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đều nhìn chằm chằm vào Lam Anh chờ cô trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.