Hẳn là cô nên ghé qua phòng mẹ của mình và hỏi thăm về bệnh đau răng của bà. Và cô phải viết thư chia buồn cho Gideon. Thay vào đó Eleanor gọi nước tắm, thêm tinh dầu hoa nhài, trèo vào trong và tay cầm theo tập thơ Sonnet của Shakepare
Willa bỏ các lọn tóc xoăn của cô xuống và chải sạch những bông hoa violet đang héo đi. Rồi cô ta đổ thêm một ít nước nóng từ bình vào bồn.
“Thưa tiểu thư, cô có phiền không nếu em xuống bếp để là nốt vải lanh?”, cô ta hỏi.
“Không hề”, Eleanor nói. “Bồn tắm này ấm áp một các ngọt ngào. Chỉ cần đưa cho ta một cái khăn tắm thôi, ta sẽ ra khi muốn.”
“Nó nằm ngay kia”, Willa nói, “nhưng em e là áo choàng của cô đang ở dưới gác để vá lại. Hàu đã kéo ra khỏi giường và gặp nó.”
“Hàu!”, Eleanor nói. Nó ngóc đầu dậy mơ màng và khẽ sủa gâu gâu với cô trước khi lại gục xuống. “Dạo này nó có được ra ngoài không?”
Willa nhíu mày. “Có lẽ em cũng nên đưa nó đi dạo nữa, thưa tiểu thư.”
“Ta có thể tự về giường, Willa, lát sau em cứ đưa nó lên nhé.”
Willa đi ra và Eleanor quay lại với tập thơ Sonnet của Shakepeare, một thứ mà hẳn tất cả mọi người trên thế giới này đã đọc trừ cô. Sự thật đó càng khiến cô thêm bối rối khi phát hiện ra rằng mình chẳng hiểu nổi đầu đuôi phần lớn những bài thơ trong đó nữa.
Không có trở ngại nào có thể ngăn cản hai tâm hồn đồng điệu kết hôn, cô đọc. Và đọc lại. Một trở ngại là một vật cản. Thật sự, nó khiến cô cảm thấy hơi buồn. Cô và Gideon đã là hai tâm hồn đồng điệu cho tới khi có trở ngại xuất hiện.
Cô và Villiers dành thời gian đấu đá nhau, trong khi cô và Gideon có cùng suy nghĩ. Họ trò chuyện nhiều giờ liền và chung quan điểm trong mọi vấn đề, dù cho suốt nhiều năm sau đó, cô cũng không quan thể nhớ nổi những cuộc thảo luận đó nói về cái gì nữa.
Anh tin rằng đấu súng là một tội ác kinh khủng, cô nhớ điều đó. Tất nhiên cô đồng ý. Đấu súng chẳng có ý nghĩ gì hết. Nó nguy hiểm.
Cô kéo mình về với tập thơ. Không có trở ngại nào có thể ngăn cản hai tâm hồn đồng điệu kết hôn. Tình yêu không phải là tình yêu nếu thay đổi khi sự thay đổi tìm đến.
Dòng thơ này thậm chí còn khắc nghiệt hơn. Sự thay đổi sao? Có phải Shakepeare đang nói đến việc già đi? Vậy là tình yêu không phải là tình yêu nếu một người đàn ông ngừng yêu vợ mình bởi vì tóc người đó chuyển sang màu xám. Tình yêu cô dành cho Gideon sẽ không bao giờ lung lay nếu anh mất đi sắc đẹp của mình. Hoặc để những thứ xóa bỏ xóa bỏ.
Một lần nữa, khó hiểu một cách thái quá, cô nghĩ. Thứ xóa bỏa là thứ gì?
Dù vậy, điều khiến cô bất an, là dòng đầu tiên. Cô cứ đọc đi đọc lại dòng đó. Không có trở ngại nào có thể ngăn cản hai tâm hồn đồng điệu kết hôn. Tình yêu thực sự không đầu hàng trở ngại. Di chúc của cha Gideon là một trở ngại. Và rõ ràng là Gideon đã đầu hàng trở ngại.
Có phải anh không yêu cô?
Nước đang dần lạnh đi. Cô trèo ra và túm lấy chiếc khăn tắm Willa đã để lại. Vì sao cô lại tưởng nhớ về thời xưa cũ đó? Nhưng cô biết vì sao. Cô phải bỏ Gideon ra khỏi đầu, khép lại những ký ức của mình về tình yêu sôi nổi ấy.
Ada đã mất. Nhưng điều đó không có nghĩ là Gideon muốn cưới cô, rằng anh yêu cô theo cái cách cô từng yêu anh.
Cô không thể huyễn hoặc mình thêm nữa. Tình yêu không phải là tình yêu khi nó đầu hàng trở ngại. Khi nó để những thứ xóa bỏ xóa bỏ. Gideon đã thuận theo di chúc của cha anh.
Cưới Villiers sẽ tốt hơn nhiều. Mối quan hệ của họ không cuồng nhiệt, không lãng mạn bằng – nhưng những cảm xúc họ có là thật.
Cô và Villiers sẽ không bao giờ lừa bản thân nghĩ rằng họ có một cuộc hôn nhân với hai tâm hồn đồng điệu. Nó sẽ là một loại hôn nhân khác. Hôn nhân của hai cơ thể đồng điệu.
Willa đưa Hàu về, sau khi vẩy đuôi một cách đầy hào hứng, thể hiện nó nhớ cô rất nhiều, nó nằm sụp xuống sàn và Willa đi nghỉ. Một giây sau, Hàu bật dậy và lao về phía tấm rèm che khuất cánh cửa dẫn ra ban công.
Eleanor thấy mình mỉm cười. Villiers hẳn đã ăn tối về. Có lẽ anh đang ngồi trên một trong hai chiếc ghế đỏ, ngắm sao. Cô nhìn xuống người. Khăn tắm không che được chân cô nhiều hơn là mấy so với cái khăn tắm đã che người Villiers.
Nhưng mà, cô thích đôi chân của mình. Chúng thon gọn. Và trên hết, cô và Villiers cũng sắp kết hôn. Cô cài chặt khăn tắm quanh ngực, yêu cái cảm giác cô đang đùa với lửa và đi ra cửa bảo Hàu trật tự.
Trời bên ngoài tối đen như mực. Hàu lại bắt đầu sủa, nên cô bé nó lên, súyt thì làm rơi khăn tắm, và bước ra ngoài.
“Có ai ngoài này không!”, cô gọi một cách cẩn trọng.
“A, công chúa của tôi”, có người đáp lại.
Eleanor lùi lại một bước.
“Nàng hiện lên trước mặt ta như bông hồng trắng trong một tầm gương bạc”, đầu Roland xuất hiện trong tầm nhìn ở đầu lan can ban công.
Hàu sủa ăng ẳng một cách hung dữ. Rõ ràng là nó chẳng quan tâm gì đến thơ cả.
Cô phải thú nhận là Roland ngâm thơ rất hay. “À, xin chào”, cô nói, lùi về phía cửa phòng mình thêm một bước nữa và mong mỏi đến tuyệt vọng là cô có áo choàng tắm. “Anh hơi…”
Anh ta ngắt lời cô. “Nàng có sắc đẹp của một trinh nữ. Nàng chẳng bao giờ làm bản thân ô uế. Nàng chẳng bao giờ cấm đoán đàn ông, như những vị nữ thần khác.”
Hàu lại sủa, và Eleanor cảm thấy mình sủa cùng nó. “Điều đó… e hèn… Anh thật tử tế”, cô thốt ra, không cần bận tâm điều đó không phải sự thật. “Anh đang đứng trên thang sao, anh Roland?”
“Chắc chắn rồi”, Roland nói, không cố gắng muốn trèo vào ban công. “Tôi đang diễn kịch cho em xem.”
“Đừng nói với tôi rằng, anh đang đứng ở trên một thang bằng lụa”, cô kêu lên. “Làm ơn hãy bước vào ban công đi, anh Roland. Tôi lo lắng cho sự an toàn của anh”
“Nó làm từ gỗ”, anh ta nói, “Nếu bây giờ em cho phép tôi tập trung suy nghĩ….” Một khoảng im lặng xuất hiện và rồi anh ngâm thơ bằng một giọng vang đến mức cô nhảy dựng lên. “Trời buổi tối trong vườn thật đẹp, và công chúa của tôi có đôi mắt màu hổ phách”. Anh ta vung một bàn tay ra và dấu lên trời. “Mặt trăng trông mới kỳ lạ làm sao! Như bàn tay của một người phụ nữ quá cố đang tìm một tấm vải liệm để che thân”
Eleanor ngẩn lên, nhưng đối với cô mặt trăng trông vẫn giống ngày thường và nó chẳng bao giờ liên quan đến những người phụ nữ quá cố hay vải liệm. Thực ra thì, lời bình luận dù Roland đâu có ở đó trong bữa tối. Nhưng chắc chắn khi đến dự buổi hòa nhạc anh ta đã được kể vì điều đó mà cô về phòng sớm chứ.
Anh ta leo lên thêm một bậc thang nữa. Giờ thì cô có thể nhìn thấy từ anh ta trở lên. Mắt anh ta rực cháy đầy kích động. Hoặc khao khát.
Điều đó khiến cô cảm thấy khá hài lòng, nhưng không may thay hoàn toàn không có cảm giác muốn kéo anh ta về phía mình như cái cách cô cảm thấy khi Villiers phát ngôn những câu mỉa mai châm biếm.
Vậy nhưng Roland thật sự đẹp trai. Dưới ánh sáng tràn ra từ những ô cửa sổ sau lưng cô, trông anh ta như hoàng tử những câu chuyện cổ tích, trèo lên tháp để giải cứu một công chúa.
“Cơ thể trắng như tuyết trên đỉnh núi Judea và rơi xuống những thung lũng”, anh ta nói. Eleanor có thể cảm thấy má mình hơi nóng lên. Cô nhất định sẽ không nhìn xuống đôi chân trần của mình, nhưng tất nhiên cơ thể cô trắng. Vì sao lại không chứ?
“Những khóm hồng trong vườn nữ hoàng Ả Rập cũng chẳng trắng bằng cơ thể nàng”, Roland nói rõ ràng. “Cũng như hoàng hôn khi nó nằm trên tán lá, cũng như ngực của mặt trăng khi nhằm trên ngực biển khơi.”
“Quá nhiều ngực”, một giọng nói vô cảm vang lên ở bên vai trái của cô.
Eleanor nhảy dựng lên và thốt ra một tiếng kêu khẽ, “Villiers!”, rồi cô nhìn lại thi sĩ của mình. “Anh Roland, đừng quan tâm đến ngài ấy”
Nhưng Roland không còn ở đó nữa. “Ôi, không!”, cô kêu lên, thả Hàu xuống, và chạy tới trước. Không sai vào đâu được, cái thang đang dần dần lắc lư ra xa nhà, chàng thi sĩ bám chặt trên đỉnh thang.
“Anh ta sẽ ổn thôi”, Villiers nói.
“Không đâu! Anh ấy có thể sẽ… anh ấy có thể sẽ….”
Cầu thang rơi xuống nhanh hơn và cuối cùng đổ sập. Có tiếng gỗ nát vụn. Eleanor nhìn chăm chú trong bóng tối, cố tìm ra Roland đã đo đất ở đâu.
“Có ai không, giúp với!”, cô kêu lên. “Hãy đi xem chuyện gì đã diễn ra! Hãy đi tìm người giúp. Đừng có chỉ đứng đó – ngài đang cười đấy à?”
“Tất nhiên là không, thưa công chúa. Chỉ cần đợi một lát thôi. Người hâm mộ nàng vẫn sống mà”
Cô không thể nhìn thấy chính xác chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô có người đang chửi thề và nghe giọng Roland.
“Tôi ước chừng anh ta đã rơi xuống các bụi cây mân xôi”, Villiers nói. “Có lẽ là ngã thẳng xuống chúng. Không tốt cho quần áo của anh ta. Hay”, anh nói thêm một cách trầm ngâm, “Những bộ phân cơ thể yếu ớt của anh ta. Nhưng tin mừng là anh ta đập mông xuống chứ không phải ngược lại”
“Anh Roland!”, Eleanor gọi, lờ đi câu bình luận đầy hằn học cạnh vai mình. “Anh ổn chứ”
“Có tiếng đập mạnh”
“Anh có muốn giúp không? Tôi gọi ai đó nhé?”
Một cánh cửa dẫn vào vườn đã mở ra và hai người hầu đang bước ra ngoài một cách cẩn trọng.
“Hãy đi giúp ngài Roland ra khỏi bụi mân xôi”, cô gọi với qua ban công.
Họ ngẩng lên nhìn cô rồi băng qua bãi cỏ.
“Sao ngài không đi giúp?”, cô hỏi gắt gỏng, quay sang nhìn Leopold
“Tôi đang giữ khăn tắm của em”, anh nói. Cô chỉ thấp thoáng nhìn thấy nụ cười của anh dưới ánh sáng từ ngưỡng cửa. Nếu Roland nhìn giống người hát rong thì Villiers trông như chính Lucifer, đen tối và đầy dục vọng
Anh thả bàn tay đang giữ khăn tắm của cô ra và lùi lại một bước. Đột nhiên Eleanor có thể cảm nhận được chỗ mà tay anh vừa chạm vào da cô, cháy rực lên như thể anh đã đóng dấu ấn lên người cô.
Phía dưới, Roland đang được loi ra khỏi bụi mâm xôi, Eleanor dứt mắt khỏi Villiers và cài chặt khăn tắm quanh người. “Anh Roland, anh ổn chứ?”, cô gọi, quay người rướn ra khỏi ban công.
Anh ta đang đi khập khiểng trên bãi cỏ, được một người hầu đỡ. Một lọn tóc đã rơi xuống mặt anh ta, khiến anh ta trông như một chiến binh bị thương đến điển trai.
“Những vần thơ của anh thật tuyệt vời”, Eleanor nói to, hy vọng Villiers sẽ giấu mình ngoài tầm mắt. “Tôi xin lỗi vì anh bị giật mình và cái thang bị trượt.”
“Tôi đã bị đẩy”, anh ta nói.
Eleanor chớp mắt. “Ồ, không, tôi bảo đảm với anh…”
“Bị đẩy bởi từ ngữ”
“Từ ngữ?”, cô lặp lại.
Cô không thể nhìn thấy Villiers. Cô không thể nghe thấy anh hay cảm nhận được anh. Nhưng cô biết anh đang rung lên vì cười.
“Những lời chế nhạo đã đẩy tôi khỏi đài tình yêu”
“À, chậc…”
“ Những kẻ chẳng bao giờ biết đau lại đi châm chọc những vết thương lòng”, anh ta tập tễnh đi vào nhà mà không nói thêm lời nào. Cô vẫn đang rướn người qua ban công, nhìn xuống, thì có một cơ thể nam tính to cao vây lấy cô từ phía sau.
Anh ấm áp, cháy rực, rắn chắc và mạnh mẽ. Đột nhiên, như thông qua cơ thể anh, cô cảm thấy cái mông hếch lên đầy khiêu khích của mình khi rướn người qua lan can. Nơi cơ thể anh chạm vào, cô cảm nhận dấu ấn khao khát của anh, như thể cô đang trải nghiệm các đường cong của mình qua da thịt anh.
“Em có thể khiến cho một người đàn ông phát điên”, Leopold nói. Môi anh đặt trên cổ cô, nhưng môi anh không phải là thứ cô cảm nhận sâu sắc nhất. Cô ngọ nguậy bên dưới anh. “Đừng cử động”, anh nói ken két trong tai nhưng cô vẫn cử động, đứng thẳng dậy.
Tất nhiên, anh để cô làm vậy. Cô quay lại, kéo cao khăn tắm lên. “Giờ thì tôi đã hiểu vì sao phụ nữ mặc những cái khung váy to như vậy rồi”, cô nói.
“Để khước từ những người hâm mộ sao?”
“Chính thế. Còn bây giờ nếu ngài cho phép thì tôi sẽ về nghỉ.”
Anh túm lấy tay cô. “Em sẽ cưới tôi chứ?”
“Tôi đã nghĩ…”
“Gì”
“Tôi đã nghĩ”, cô nói, chọn lựa từ ngữ một cách cẩn thận. “Là ngài khá ngưỡng mộ Lisette, và có thể muốn biến cô ấy thành nữ công tước của mình. Và tôi nói điều đó mà không hề có thiên kiến, Leopold, như hai người thông minh nói chuyện với nhau. Tôi hy vọng chúng ta có thể trò chuyện mà không có những cơn bão cảm xúc”
Nụ cười của anh càng thêm đáng giá vì chúng vô cùng hiếm có. “Em là một người phụ nữ khác thường, Eleanor. Dù tôi không nghĩ là mình thích cái tên đó”
“Cứ bảo tôi rằng nó nặng nề đi là tôi sẽ đẩy thẳng ngài xuống cái ban công này đấy”
“Có lẽ tôi sẽ noi gương anh chàng thi sĩ tội nghiệp đó và gọi em là công chúa.”
“Tôi không phải là công chúa”, cô nói, cười. “Dù mẹ tôi bảo rằng ngài sống trong một tòa lâu đài”
“Vì tôi chẳng bao giờ đến cái chốn đó nên em sẽ phải chấp nhận những ngôi nhà khác của tôi thôi”
Cô cười như thể anh vừa nói đùa, bởi vì giọng anh mang một sắc thái kỳ lạ nào đó thể hiện rằng mình không chào đón câu hỏi nào nữa.
“Vậy thì, tôi phải thú nhận, tôi bị giằng xé giữa hai người”, anh nói đột ngột.
Một thứ gì đó trong tim cô, trong lồng ngực cô, trong bụng cô - ở một nơi nào đó – rơi xuống với một tiếng thịch rền vang. Cô xoay xở để giữ giọng mình vẫn tươi sáng và bình tĩnh. “Giữ tôi và Lisette sao?”
“Tôi thấy cô ấy sẽ làm một người mẹ thật sự tuyệt vời cho các con. Có vẻ như cô ấy không hề bận tâm đến hoàn cảnh chúng sinh ra, dù là trong cái cách cô ấy đối xử với chúng tại đây, trong ngôi nhà của cô ấy, hay trong những công việc thường ngày cô ấy làm cùng lũ trẻ mồ côi”
“Tôi chưa từng thấy Lisette thể hiện bất kỳ thành kiến nào dù nhỏ nhất đối với bất kỳ ai”, Eleanor nói, rồi nói thêm. “Dù cô ấy khá là vô lý đối với lũ chó.”
Villiers mỉm cười. “Đúng là chú Hàu tội nghiệp đã không mê hoặc được một người hâm mộ tại đây”
Eleanor nghĩ cái cách con người ta đối xử với lũ chó, đặc biệt là những con cún vô tội, nói lên rằng nhiều điều về người đó, nhưng cô ngậm chặt miệng.
“Nhưng rồi khi tôi nghĩ đến việc cưới em”, Villiers nói, giọng anh sâu hơn, “chà…”
“Ngài nghĩ đến việc đưa tôi lên giường”, Eleanor nói.
Anh không đi về phía cô, nhưng ngọn lửa luôn ở giữa họ đột nhiên cháy bùng lên. “Không thể không có suy nghĩ đó”, anh nói.
“Tôi nghĩ về em đầu tiên khi thức giấc mỗi sáng, và cuối cùng trước khi đi ngủ mỗi tối. Và…”, anh nói thêm một cách trầm ngâm, “Rất nhiều giữa hai khoảng thời gian đó”
Tất cả những gì Eleanor có thể nghĩ tới là thả khăn tắm xuống và đi về phía anh. Nhưng trước đây cô từng đầu hàng khoái lạc rồi và nó đã kết thúc trong đau đớn. Dù rằng cô chẳng bao giờ có thể yêu Villiers theo cái cách từng yêu Gideon, nhưng cô phải học được gì đó từ sai lầm của mình chứ, phải không?
Cô nên quay về phòng. Cô không nhúc nhích.
“Có gì đó ở cái cách em di chuyển, em cười, em quát mà toi thấy thật quyến rũ”, Villiers nói.
Anh nói về cô cứ như một cái bánh táo đem hâm lại vậy.
“Vậy nhưng tôi đã thề sẽ tìm người mẹ tốt nhất có thể cho các con. Tối nay, Lisette đã hết sức tuyệt vời trong phòng trẻ. Chưa gì hai cô bé con đã ngưỡng mộ cô ấy rồi. Tôi đã hỏi là cô ấy sẽ đối phó với giới thượng lưu ra sao khi mà lũ trẻ lớn lên”
“Cô ấy đã nói gì?”, Eleanor hỏi, cảm thấy rằng cô nên góp giọng vào cuộc trò chuyện, không thì cô đến phải hét lên. Anh cũng điên như Lisette sao?
“Cô ấy đã búng ngón tay và nói rằng sẽ dạy chúng không thèm quan tâm đến thói đời ngu ngốc ấy. Tất nhiên bản thân cô ấy không thèm quan tâm. Cô ấy sống ở đây vô cùng hạnh phúc, mà không bị mắc kẹt trong những tấn hài kịch lố lăng tạo nên đời sống xã hội”
Vài điều xuất hiện trong đầu cô, nhưng tất cả đều có vẻ quá gay gắt, nên Eleanor chỉ nói. “Lisette thật sự không quan tâm đến các quy ước xã hội”
“Như thể cô ấy được định sẵn để làm mẹ những đứa trẻ đặc biệt đó vậy”, Villiers nói.
“Ngài hoàn toàn không bị trói buộc với tôi”, Eleanor chỉ ra. “Tôi đã thông báo lễ đính hôn của chúng ta chỉ đơn thuần để xoa dịu mẹ tôi, hơn nữa tôi biết chắc ngài đã nhận ra. Hoặc có lẽ tôi chỉ có ý chọc tức bà. Tôi khá chắc là người ta tốt nhất không nên bắt đầu một cuộc hôn nhân dựa trên những nền tảng bấp bênh đó.”
“Có lẽ là không”, anh đồng ý.
Nụ cười của anh siết chặt một thứ gì đó trong cô, nên cô nói, một cách khá là gấp gáp. “Chà, bây giờ khi chúng ta đã dàn xếp xong chuyện đó rồi, tôi thực sự nên đi nghỉ đây. Trời ngày càng lạnh giá và tôi ăn mặc không đứng đắn.”
“Khỉ gió”, cuối cùng anh nói, hết sức lặng lẽ.
Và khi anh băng qua hai bước chân ngăn cách họ, cô vòng tay quanh cổ anh như thể đó là hành động tự nhiên nhất thế giới này. Trong một giây cả hai người họ đều không cử động. Cô có thể cảm nhận được hơi nóng và sự rắn chắc của cơ thể anh.
Cuối cùng cô ngả người và chạm lưỡi vào môi anh. “Xin chào”, anh thì thầm.
“Tên tôi là gì?”, anh thì thầm lại.
“Lucifer!”
Nếp nhăn quanh mắt anh hình thành và cô biết anh đang mỉm cười với mình, nhưng nó chẳng quan trọng nữa vì anh cúi đầu xuống và hôn cô. Nó chậm rãi, nó chiếm đoạt, nó khêu gợi. Anh là người điều khiển nụ hôn… Chủ nhân của cô.
Với một động tác chậm rãi, anh vuốt tay dọc tóc cô và móc một ngón tay dưới mép khăn tắm của cô.
“Leopold”. Cô nói, rời khỏi nụ hôn của anh.
“À, em đã nhớ ra tên tôi rồi”, anh trẻ hơn rất nhiều, cười toét miệng với cô dưới ánh trăng. Răng anh rất trắng, tóc anh tuột khỏi ruy-băng, anh trông thật tự do.
Cô đột ngột nhận ra rằng cái cách anh thích trêu chọc, khiêu khích cô gọi anh bằng những cái tên khác để hôn cô mạnh mẽ hơn, rất nguy hiểm – không chỉ với danh tiếng của cô, mà còn với cả trái tim cô nữa.
Ngay lúc này ngón tay anh đang vẽ một bông hoa nhỏ trên lưng cô, dưới khăn tắm của cô.
“Tôi phải vào trong”, cô nói. “Thật sự phải vào.”
“Gọi tên tôi thêm một lần nữa thôi”
“Villiers”, cô nhìn vào mắt anh. “Vui lòng thả khăn tắm của tôi ra”
Với một nụ cười thiếu não trong mắt, anh chạm vào lưng cô một lần cuối, một cái động chạm cháy bỏng như lửa, và lùi lại.
“Sáng mai tôi sẽ thông báo cho mẹ mình”, cô nói.
Cô có thể nhận thấy rằng anh đang quên chủ đề họ nói, nó tạo cho cô một cơn co thắt kỳ cục đầy cảm giác kiêu hãnh của phái nữ. “Tôi sẽ báo mẹ là chúng ta sẽ không kết hôn”. Cô nói rõ. “Để ngài có thể nói chuyện với Lisette. Từ phi…. Ngài đã nói rồi?”
Mắt anh lạnh đi. “Tôi có rất nhiều khuyết điểm song hôn chưa từng là một trong số đó.”
“Chúng ta chưa cưới”, cô phản đối.
Anh cúi chào và quay đi, nhưng cô sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
“Leopold!”, cô quát lên, túm lấy tay anh. “Chúng ta không phải trẻ con, và tôi sẽ không chịu đựng sự chỉ trích thầm lặng của ngài chỉ vì đã nghi ngờ ngài.”
Anh mở miệng, khép lại, cuối cùng nói. “Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện hôn nhân với một người phụ nữ khác trong khi đang đính hôn với em”
“Tôi không biết liệu ngài có xem bản thân mình là đang đính hôn hay không. Sau cùng thì tôi chỉ đơn thuần tuyên bố sự kiện đó mà thôi”
“Ồ, tôi xem bản thân mình đang đính hôn”, anh nói và vẻ lạnh giá trong mắt dịu bớt. “Thực ra thì, tôi vẫn đang đính hôn”
“Không phải”
“Cho tới khi em và tôi rời ban công.”
Cô cười nhưng có vẻ gì đó trên mặt anh khiến tiếng cười giảm dần.
“Tôi là một người đàn ông, công chúa, không hơn, không kém”
Bằng một động tác, nhanh lẹ đến mức cô không nhìn thấy, anh kéo khăn tắm của cô ra và thả nó xuống đất. Cô giật mình đến mức thậm chí còn không kêu lên, không cố gắng che người hay chạy vào cửa.
Mắt họ nhìn nhau và anh không hề hạ thấp mắt xuống. “Tôi có thể chứ?”, anh hỏi.
Sau cùng thì họ sẽ không cưới. Anh sẽ cưới Lisette, người được trẻ con theo đuôi như Piper thổi sáo. Chuyện này chỉ là…
Chuyện này chỉ là một cuộc ve vãn dưới ánh trăng.
Cô cảm thấy trào dâng một luồng sức mạnh nữ tính, một quyền năng quyến rũ hệt như hình dạng cơ thể anh. “Ngài có thể nhìn”, cô chỉ thị. “Nhưng ngài không được sờ”
“Em không thuộc về tôi, tôi không có quyền chạm vào em.”
Đúng vậy. Anh đã chọn Lisette. Và một phần nhỏ, ích kỷ trong đầu cô nghĩ rằng – chà, thật lòng mà nói, nó không phải là một phần nhỏ trong đầu cô. Toàn bộ tâm trí cô nghĩ rằng chứng mù quáng của anh thậm chí còn nặng hơn chứng điên của Lisette, tức là phải nói: Mù hẳn rồi.
Anh xứng đáng với những gì đã có. Và cũng giống như Gideon, anh xứng đáng mất đi những gì sắp mất. Nên cô bước lùi lại và mỉm cười. Giải phóng mắt anh khỏi những gông cùm ý chí.
Tất nhiên, đúng là Leopold, anh làm cô ngạc nhiên. Mắt anh di chuyển thật chậm chạp.
Nếu anh khỏa thân, cô thậm chí còn chẳng biết phải nhìn đi đâu trước… Có lẽ là ngực anh. Cô biết nó cơ bắp, nhưng… và bụng anh. Dưới nữa. Cảm giác của đùi anh khi nó ép đùi cô, rắn chắc và tráng kiện.
Sự tưởng tượng này khiến cơ thể của chính cô biến đổi, như hóa lỏng và đầy quyền lực. Cô hơi tách chân ra, thậm chí còn chẳng liếc nhìn cái khăn đã bị vứt xuống, và tựa lưng vào lan can.
Leopold đang khám phá cô thật chậm rãi như thể cô là một đống vàng mà anh nghĩ là mạ đồng chứ không phải bằng vàng thật. Cô hơi cong lưng lên. Cô thích những đường cong nảy nở của ngực mình với nhũ hoa hồng xinh xắn, và hai nhũ hoa đó không chúi xuống, như của vài phụ nữ khác.
Hơi thở của cô rời rạc nhưng anh đang tốn quá nhiều thời gian khám phá, nên cô cúi xuống để nhặt khăn tắm lên, từ tốn thôi.
Khi cô đứng thẳng dậy, cô lại nhìn vào mắt anh. Ánh mắt anh vừa mờ vừa quyến rũ, và khiến cô cảm thấy rằng mình có thể làm một việc gì đó ngu ngốc. Đến lúc rời đi rồi.