Tuy Dương Thanh Nguyên đòi tiền thật trắng ra, nhưng chủ nhà vẫn là thiên ân vạn tạ mà lấy tiền mặt đã dự bị tốt nhét vào trong tay Dương Thanh Nguyên. Phải biết rằng nhà bọn họ đã bị cái thứ chẳng biết là yêu tinh hay quỷ quái này tra tấn tới mấy tháng rồi, người trong nhà bị ép buộc cho bệnh thì bệnh, không hay ho thì không hay ho. Bà cốt thầy cúng trong thôn ngoài thôn đều mời tuốt tuồn tuột, mỗi lần đều nói đã giải quyết, cũng chưa tới nửa ngày, cái thứ đồ chơi kia liền ngày một nghiêm trọng mà trở lại, ngược lại là ép buộc bọn họ thảm hại hơn.
Trận pháp sự bữa nay bọn họ chẳng những tận mắt nhìn thấy cái thứ đồ chơi kia bị xua đuổi ra khỏi phòng, lại còn trời nắng mà trời giáng lôi đình bổ cho cái đồ quỷ kia hồn phi phách tán, tảng đá trên ngực người một nhà rốt cuộc như là bị dời đi vậy, u ám trên đỉnh đầu cũng tiêu tan.
Dương Thanh Nguyên nhận lấy một xấp tiền dày cui kia tỏ vẻ mười phần vừa lòng, vươn tay vỗ hai cái trên đầu nam chủ nhân gần nhất vẫn luôn bệnh vặt không ngừng. Nam chủ nhân vốn có chút không rõ Dương Thanh Nguyên vỗ đầu mình là có ý gì, nhưng giây tiếp theo ông cảm thấy thân thể được một cỗ hơi thở ấm áp bao lấy, ngay sau đó, cái loại cảm giác mỏi mệt, đau nhức, đầu choáng não trướng mấy tháng qua kia đều biến mất hết. Ông không dám tin mà đứng dậy dạo qua một vòng, tai rõ mắt sáng, trên người cũng nhẹ nhàng sung sướng, một hơi chạy 5-6km không thành vấn đề.
“Đại sư a!” Nam chủ nhân cũng không biết nên cảm kích thế nào mới tốt, kích động vòng vòng hai vòng sau đó trở về trong phòng, qua một hồi lại lấy 2000 đồng tiền ra nhét vào trong tay Dương Thanh Nguyên, nói năng lộn xộn: “Thật là quá cảm tạ đại sư, ngài vỗ lần này cái tôi cảm giác cái thứ tật xấu gì trên người cũng không còn.”
Vẻ mặt Dương Thanh Nguyên ra vẻ nghiêm túc mà gật gật đầu, nhưng khóe môi hơi hơi vểnh lên vẫn là có thể nhìn ra tâm tình tốt của anh.
Đặt tiền thu được 2 lần lại với nhau, Dương Thanh Nguyên đưa tiền cho Thanh Vân đạo trưởng, đặc biệt trịnh trọng mà dặn dò: “Tiền mà tôi dẫn các ông đi làm pháp sự kiếm được phải cất kỹ riêng, quay đầu lại tôi đóng xong bộ phim này lấy được catse cũng lấy lại đây cùng luôn. Chờ Tiến Bảo thống nhất tu sửa đại điện với tượng thần cho đạo quan rồi, bọn tôi dùng món tiền này để chưng diện cho đại điện của Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân cho tốt một phen, đại điện của Nhị Lang Thần của tôi, tất phải xinh đẹp hơn đại điện của các thần tiên khác mới được!”
Sau khi Thanh Vân đạo trưởng được Dương Thanh Nguyên tự tay dạy vẽ bùa, dạy bước cương đạp đấu đã xem anh là sư trưởng từ trong lòng rồi, Dương Thanh Nguyên nói gì ông cũng gật đầu đáp ứng, phỏng chừng Dương Thanh Nguyên muốn làm trụ trì của Lệ Tiên Quan ông cũng sẽ không chút do dự nào mà nhường chỗ ra, đáng tiếc là Dương Thanh Nguyên căn bản là không có ý này, làm cho Thanh Vân đạo trưởng còn rất thất lạc.
Mà Trương Khải nhìn thấy toàn bộ quá trình Dương Thanh Nguyên làm pháp sự thì quả thực là trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được mà hỏi tiểu đạo sĩ ngồi ở bên mình: “Chiêu thức vừa nãy của Dương Thanh Nguyên cũng là pháp thuật Đạo gia các cậu?”
“Nhất định là vậy!” Tiểu đạo sĩ ôm má đầy mặt sùng bái nói: “Chiêu vừa nãy kia là hạ bút thành văn, hồn nhiên thiên thành, không nhìn ra dấu vết đạo pháp, cái này nói rõ đạo pháp của Thanh Nguyên tiên sinh cao siêu.”
Vẻ mặt Trương Khải hoài nghi mà nhìn cậu ta: “Thật hay giả? Có tà hồ như vậy sao?”
“Thật sự!” Tiểu đạo sĩ thấy Trương Khải không tin mình thì hận không thể thề với trời: “Con nói với chú Thanh Nguyên tiên sinh thật sự lợi hại đó, kinh văn của Đạo giáo bọn con không có cái nào Thanh Nguyên tiên sinh không đọc thuộc ra được, bùa thì không có loại nào ảnh không biết vẽ, rất nhiều loại bùa thất truyền ảnh nhấc bút liền tới, sư phụ con đều xem y như đồ gia truyền mà áp đáy hòm ém đi rồi.”
Trương Khải có chút không quá hiểu mà hỏi: “Sao con biết bùa này là thật?”
“Chắc chắn là nghiệm chứng rồi.” Tiểu đạo sĩ thần thần bí bí nói: “Ngay hôm kia kìa, bùa mưa rơi mà Thanh Nguyên tiên sinh tùy tay vẽ ra bị tam sư huynh vụng trộm lấy ra để cho bọn con mở mang tầm mắt, tứ sư huynh dựa theo thủ pháp của Thanh Nguyên tiên sinh thử một lần, kết quả chú đoán xem thế nào?”
Trương Khải nghe được là hôm kia, sắc mặt có chút xanh lè: “Sẽ không phải là lúc 1 giờ rưỡi chiều đi?”
Tiểu đạo sĩ gãi gãi cằm: “Tầm tầm cỡ đó, lúc sư phụ ăn cơm trưa xong đi nghỉ ngơi đó, tam sư huynh trộm bùa đi.”
“Cho nên trận mưa to bất thình thình hôm kia là mấy đứa làm?” Thần sắc Trương Khải phức tạp nói: “Chú đã nói mà, rõ ràng dự báo thời tiết nói là trời trong, chú nghĩ thời tiết tốt nên mới đi dạo trong núi, hay ghê, mới vừa đi đến giữa sườn núi liền bất thình lình đổ trận mưa to, xối cho đầu óc chú choáng váng tới lạc đường luôn, thật khó khăn mà lăn lộn một tiếng tới chân núi, kết quả tạnh mưa rồi, lại hỏi thôn dân dưới núi một cái, nói dưới núi căn bản là hổng đổ mưa, không ngờ mưa như thế kia một chút cũng không lãng phí mà ụp hết lên người chú!”
Tiểu đạo sĩ cười khan nói: “Lần đó bọn con cũng là lần đầu tiên xài bùa mưa rơi, không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy!”
Trương Khải sờ sờ cằm: “Cho nên nói Dương Thanh Nguyên thật sự là lợi hại!”
“Đó là tất nhiên!” Tiểu đạo sĩ dùng ngón tay chỉ lên trời nói: “Chú cho rằng ném đồ yêu tà quỷ quái kia lên trời liền sẽ tự có sét đánh nó hả? Nếu mà thiệt là vậy thì trên thế giới này thanh tịnh lắm rồi, không đợi quỷ quái yêu tà tác loạn đã bị lôi bổ cho chết.”
Tới đây Trương Khải thích thú: “Vậy con nói thử coi sao lại như vậy.”
Tiểu đạo sĩ gãi gãi đầu: “Thiệt ra con cũng không quá hiểu, có điều con cân nhắc tới không ngoài hai loại khả năng. Loại thứ nhất là ngôn tùy pháp tùy, ảnh nói muốn để cho yêu tà kia chịu lôi kiếp, thì lôi liền tuân mệnh mà đến; loại thứ hai thì có thể là vào lúc bắn tà vật kia ra đã bắt đầu bấm pháp quyết rồi, chỉ là tốc độ quá nhanh nên chúng ta đều không thấy được, có điều dù là loại nào đều nói rõ rằng đạo pháp ảnh cao thâm, đương thời cực ít có người có thể làm tới nước này.”
Trương Khải xấu hổ mà gãi gãi mặt, đùa ghê, chính mình chỉ là muốn quay một bộ phim võ thuật mà thôi, biên kịch vừa khéo dùng nhân thiết đạo sĩ, hòa thượng, kết quả hai anh diễn viên này một anh có duyên với Đạo gia một anh giống đệ tử cửa Phật thì thôi đi, thế mà còn một anh Đạo pháp cao thâm, một anh Phật pháp thâm hậu, mà tức nhất là ông thế mà còn não co giật để cho hai người họ tới thích ứng cuộc sống của đạo quan với chùa miếu trước, giờ rõ ràng là hai người này đều thích ứng rất tốt, không thích ứng là đạo diễn ông đây nè!
Trương Khải đếm đầu ngón tay tính xem còn có mấy ngày là khởi động máy, chờ quay xong bộ phim này ông nói gì cũng không quay hòa thượng đạo sĩ nữa, ông sợ không chịu nổi cái kích thích này!
*****
Mắt thấy tới lúc hòa thượng từ bên ngoài tới nghe kinh đã sắp làm Lệ Tiên Tự* chật ních, người tìm tới Dương Thanh Nguyên làm pháp sự cũng từ mấy cái thôn dưới núi phát triển tới thành phố kế bên, phim rốt cuộc phải khởi động máy, diễn viên khác dựa theo quy định cũng lục tục tới đoàn phim.
*: về tên của hai nhà quan với chùa này, chắc tác giả thấy không hay nên đổi ở chương sau, mình không tự tiện sửa đâu nha, cũng hổng có lộn đâu.
Tôn Thắng với Dương Thanh Nguyên tuy một anh giảng kinh giảng ngon lành một anh làm pháp sự làm tới bất nhạc diệc hồ, nhưng lần này hai người hạ phàm tới nhân gian là vì tìm cơ hội để lại đỏ một phen, giảng kinh làm pháp sự không phải mục đích vốn dĩ của họ, đây là sở thích nghiệp dư khi nhàn rỗi không có gì làm, đóng phim làm minh tinh đây mới là nhiệm vụ đệ nhất của lần hạ phàm này.
Phim muốn khởi động máy, Tôn Thắng vung bàn tay to lên, hòa thượng tới nghe giảng kinh có một ông tính một ông từ chỗ nào tới thì về chỗ đó đi, Tôn gia không hầu hạ.
Hòa thượng tới Lệ Tiên Tự có không ít người đều là trụ trì của chùa nổi tiếng, cũng có mấy vị hòa thượng nổi tiếng, nhưng mấy ngày nay mọi người cũng thăm dò ra tính tình Tôn Thắng rồi, lúc tâm tình vị gia này tốt thì vấn đề Phật pháp gì cũng giải đáp cho mi, lúc tâm tình không tốt thì Thiên Vương Lão Tử tới cũng không hầu hạ.
Anh vung tay lên bảo không giảng, mấy hòa thượng đó tuy nghe còn chưa đã thèm, nhưng ai cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Tôn Thắng, chỉ có thể không nỡ mà rời đi. Mà những người tìm Dương Thanh Nguyên làm pháp sự thì do Lệ Tiên Quan tiếp đãi, vụ làm pháp sự đều giao cho Trường Hà với mấy sư đệ ông đi làm, cũng may mà về sau đều không gặp được quỷ hồn yêu tà gì, nhiều lắm là đi đường đêm đụng phải chút âm khí, đều giải quyết rất dễ dàng.
Làm pháp sự nhiều rồi, các đạo sĩ cũng tích góp được từng tí một kinh nghiệm, bình thường thừa dịp Dương Thanh Nguyên không bận cũng có thể lãnh giáo một hai, trong đạo quan cũng nhiều thêm phần thu nhập, cuộc sống của các đạo sĩ cũng tốt lên hơn, càng nhiều phần sùng kính với Dương Thanh Nguyên hơn.
Mọi người biết Dương Thanh Nguyên sùng kính Nhị Lang Hiển Tháng Chân Quân nhất, các đạo sĩ của Lệ Tiên Quan chỉ cần từ sáng tới tối trước trước sau sau đi dâng hương cho Nhị Lang Thần, điều này làm cho Dương Thanh Nguyên coi trọng hương khói cảm thấy cao hứng mười phần.
Dưới cảm xúc một lời khó nói hết của Trương Khải, rốt cuộc tới hôm khởi động máy kia. Hiện tại đối với nghi thức khởi động máy, các đoàn phim đều mười phần coi trọng thậm chí là mê tín, cảm thấy quay có thuận lợi hay không, phim có hot lớn hay không đều có quan hệ với nghi thức khởi động máy này.
Chuyện khác Trương Khải tuy chả thế nào tin tà, nhưng đối đãi với nghi thức khởi động máy này đây thì thiệt sự ra lại rất thành kính, mỗi lần khởi động máy đều tìm người tính thời gian khắp nơi. Giờ trong đoàn phim có Dương Thanh Nguyên ở, Trương Khải thật ra lại bớt lo, có sẵn đại sư ngay o đây.
Dương Thanh Nguyên thì thiệt lại không làm bộ làm tịch, đặc biệt sảng khoái nói: “Được thôi, tính cái này dễ, có điều phương diện phí dụng……”
“Sao lại còn muốn tiền hả?” Trương Khải câm nín nhìn anh: “Cậu cũng là trong đoàn phim, đòi tiền không hay đi?”
“Có gì mà không hay!” Đôi mắt tinh xảo lại thanh lãnh của Dương Thanh Nguyên nhìn Trương Khải, đúng lý hợp tình nói: “Kiếm nhiều tiền mới có thể chưng diện xinh xinh đẹp đẹp cho tượng thần Thanh Nguyên Hiển Thánh Chân Quân, ông thế nào cũng sẽ không muốn tôi đi ra nhận làm pháp sự lúc đóng phim đi chứ?”
Trương Khải đã quen với thái độ lấy Nhị Lang Thần làm tổ tông mà cung phụng của Dương Thanh Nguyên rồi, rất nhanh liền thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, tôi cho cậu một bao lì xì 8888 tệ, lại mua 3 bó hương to cho Nhị Lang Thần nhà cậu, được chưa?”
Lúc này trên mặt Dương Thanh Nguyên mới lộ ra nụ cười đẹp đẽ: “Thành giao!”
***
Trước kia lúc Trương Khải mời đại sư tính canh giờ thì quá trình đều rất rườm rà, nhưng tới Dương Thanh Nguyên thì cái này đơn giản hơn, ngay cả phân đoạn bấm ngón tay cũng giảm đi, trực tiếp lấy giấy đỏ chấm no nước mực rồi tuyệt bút vung lên viết thời gian cho nghi thức khởi động máy, thậm chí còn chính xác tới từng giây.
Trương Khải là thật từng thấy bản lĩnh của Dương Thanh Nguyên rồi, tuy vị gia này không có bộ sậu màu mè gì, nhưng mà cậu ta là người có thể mời lôi tới dự họp, độ đáng tin vẫn là rất cao.
Chuẩn bị tốt các loại vật phẩm dùng cho nghi thức rồi, Trương Khải đặt hẹn thời gian, nghiêm khắc mà cử hành nghi thức khởi động máy vào thời gian Dương Thanh Nguyên tính, quả nhiên lúc dâng hương trên trời giáng xuống mưa nhỏ đại biểu tài vận, rất nhanh lại trời trong sau mưa, chân trời xuất hiện một cái cầu vồng diễm lệ.
Có điềm lành có điềm lành, tâm tình của người của đoàn phim cũng không tệ, sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc còn đi dâng hương cho tượng thần Nhị Lang Thần dưới sự đề nghị của Dương Thanh Nguyên.
Diễn viên khác không biết đây là chú ý cái gì, nhưng mà vái còn đều rất thành kính, miệng còn lẩm bẩm, Tôn Thắng đứng ở một bên cười đến xém chút đem miệng a tới mang tai, làm mặt quỷ cười nhạo Dương Thanh Nguyên: “Tôi chưa từng gặp thần tiên nào giống như cậu vậy đó, vì hương khói mà phí đủ tâm tư.”
Cảm thụ lực hương khói tiến vào trong cơ thể, tâm tình Dương Thanh Nguyên rất tốt mà vểnh khóe môi lên: “Dù sao thì người có hương khói mới biết được diệu dụng của hương khói, chứ người chỉ có sùng bái của dân gian nhưng không có hương khói giống cậu đây là không thể hội được loại vui vẻ này của tôi!”
Tôn Thắng: “Đáng ghét!”
Tôn Thắng thở phì phò mà xoay người rời khỏi đạo quan thẳng tiến Lệ Tiên Tự cách vách, Trương Khải thắp hương xong đi ra không có nghe thấy hai người họ đấu võ mồm, nhưng mà nhìn thấy cảnh Tôn Thắng bị tức chạy, lập tức to đầu đuổi qua theo. Tuy mới đầu phim muốn quay câu chuyện hai người nhìn nhau không vừa mắt rồi thường xuyên đánh nhau, nhưng diễn dù sao cũng là diễn, giữa diễn viên vẫn là phải ở chung hòa thuận.
Đuổi theo Tôn Thắng vào Lệ Tiên Tự, liền nghe thấy Tôn thắng chống nạnh dắt cổ họng thét to: “Tư Không? Tư Không? Tư Không ngươi đi ra cho ta!”
Trương Khải theo ở đằng sau buồn bực ghê, cậu với Dương Thanh Nguyên cãi nhau đi tìm Tư Không đại sư làm chi?
Đúng lúc này, Tư Không đại sư nghe thấy tiếng kêu vội vội vàng vàng chạy ra, vô cùng cung kính mà hành lễ với Tôn Thắng: “Đại sư có gì phân phó?”
“Để trống một cái đại điện ra đi cúng Đấu Chiến Thắng Phật cho ta!” Tôn Thắng tự tin mười phần mà vỗ vỗ ngực: “Ta ra tiền!”
Vẻ mặt Tư Không đại sư dại ra: “Đại sư, đây không phải là trong truyện thần thoại sao?”
Tôn Thắng không phục: “Ai nói, Nhị Lang Thần còn là thần trong truyện thần thoại đó, Đạo giáo người ta cũng có danh hào của anh ta! Sao tới Đấu Chiến Thắng Phật đây lại chỉ thành câu chuyện không thôi vậy?”
Trương Khải lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết: Không ngờ Dương Thanh Nguyên thích Nhị Lang Thần như thế cậu liền cung một Tôn Ngộ Không ra chọc giận cậu ta? Tôn Thắng cậu trưởng thành rồi chứ? Có cần ngây thơ thế không hả!
Hai cậu thật đúng là 《 oan gia đối thủ một mất một còn 》 a!