Tuy giữa Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng có chút ma sát nhỏ, nhưng điện ảnh vẫn là thuận lợi mà khởi động máy. Dương Thanh Nguyên mặc đạo bào vải thô màu lam vào, trên đầu dùng trâm gỗ vấn búi tóc lại, có thể nói là từ đầu tới chân đều mười phần mộc mạc, nhưng vẫn không che giấu được tư sắc làm người ta kinh thán kia của anh như cũ, anh tùy ý ngồi xuống góc nào đó cũng có thể trở thành tiêu điểm của toàn bộ hình ảnh.
Diện mạo của Tôn Thắng cũng không tồi, ngoại hình tuấn lãng cùng trên mặt thường hay treo tươi cười làm cho anh thoạt nhìn cũng có lực tương tác. Mấy hôm trước khi vừa mới tới Lệ Tiên Tự ấy, chính anh liền cạo trọc đầu, mỗi ngày đều mặc áo tăng giày tăng, cơm canh đạm bạc cũng không ghét bỏ, trông cũng không kém quá nhiều so với hòa thượng thật.
Hai người này tới đây nửa tháng, một anh thành tiên sinh của đạo quan, một anh thành đại sư của chùa, ở trên cái núi này tự tại y như nhà mình vậy, sau khi khởi động máy cũng chẳng cần tìm cảm giác đã có thể rất nhanh liền nhập diễn.
Tên của phim điện ảnh là 《Oan gia đối thủ một mất một còn》, ngay từ lúc phim bắt đầu hai người họ đã liền nhìn nhau không vừa mắt, đạo quan với chùa lại là cổng lớn kề bên cổng lớn, hai người cơ hồ là mỗi ngày đều có thể gặp mặt, vừa gặp cái thì luôn không nhịn được mà đánh lên.
Quay cảnh hai người đánh nhau, Trương Khải rất vui vẻ, hai người họ không cần chỉ đạo võ thuật cũng chả cần wia đã có thể đánh cho mi không kịp nhìn, lên cây xuống sông tất cả đều thoải mái tự nhiên.
So sánh xuống thì camera man liền khá thống khổ, quay cảnh đánh nhau cho người khác đều là động tác chậm rồi hậu kỳ gia tốc lên, hoặc là chụp xong một tổ các động tác rồi tới hậu kỳ cắt nối biên tập. Nhưng Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng là công phu thật, hai người chỉ cần đạo diễn không bảo dừng, thì có thể đánh từ hừng đông tới trời tối, thường xuyên quay rồi quay sau đó bắn khỏi màn hình của camera man…
Có điều tổng thể mà nói thì quay chụp vẫn là rất thuận lợi, Trương Khải cảm thấy dựa theo cái tiết tấu này thì cỡ 2 tháng là có thể quay xong, vừa vặn có thể đuổi kịp kỳ Tết Âm lịch.
***
Trong lúc phim điện ảnh được quay chụp, quý thứ 2 của 《Nhân viên công vụ Địa Phủ》được vô số bạn trên mạng chờ đợi rốt cuộc đã được đưa lên nhật trình, ban nhân mã cũ lại lần nữa tụ tập, hơn nữa quý thứ 2 có cỡ 20 câu chuyện nhỏ, tổng cộng 28 tập.
Lúc đạo diễn Chu Hạc Minh quay quý thứ nhất ấy, vào tối hôm đầu tiên đã liền gặp quỷ, mặc dù có Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu áp trận nên quay phim mười phần thuận lợi, nhưng cái vụ gặp quỷ này vẫn là làm cho thế giới quan của Chu Hạc Minh sụp đổ, cái này làm cho ông thế mà có chút không muốn nhận phim quý 2.
Nhưng mà danh tiếng của quý thứ nhất của bộ phim chiếu mạng này đặc biệt tốt, tỉ lệ click cùng cho điểm đều phi thường cao, nhà tư sản phi thường vui vẻ, nên vào quý thứ 2 nhà tư sản đầu tư cho càng nhiều tài chính, trên tay Chu Hạc Minh vừa lúc cũng không có phim khác thích hợp mà quay, cứ do dự mãi rồi vẫn là nhận xuống.
Chỗ có vẻ dễ quay của phim chiếu mạng hình thức đơn nguyên như này là chủ tuyến rõ ràng chính xác, câu chuyện của phim đơn nguyên tương đối độc lập, độ dài ngắn của phim là dài hay ngắn đều không ảnh hưởng tiết tấu của câu chuyện, tập cuối cùng của mỗi quý là cái kết nhỏ, rating cao thì có thể tiếp tục quay quý nữa, rating không tốt thì có thể dừng lại ở đây, tổn thất của nhà tư sản cũng sẽ không quá lớn, cũng sẽ không chiếm cứ quá nhiều thời giờ của đạo diễn.
Ban nhân mã cũ lại gặp mặt, trong lòng Chu Hạc Minh mười phần phức tạp, cầm kịch bản mà thở dài với Phạm Vô Cữu: “Cậu xem kịch bản chưa? Cốt truyện này còn dọa người hơn so với quý thứ 1. Còn có tràng cảnh này, bệnh viện bỏ hoang, cổ trạch rách nát, con hẻm phố cổ rồi còn có thôn hoang trong núi, cảm giác thành phố điện ảnh đã không chứa nổi đoàn phim chúng ta.”
Phạm Vô Cữu vừa lật xem kịch bản vừa nói: “Tôi thấy mấy câu chuyện này đổ lại đều rất không tệ, tình tiết no đủ, nội dung cũng phong phú, nếu mà cảnh tượng đúng chỗ, thì quay ra được chắc chắn sẽ có danh tiếng tốt hơn quý thứ nhất.”
Chu Hạc Minh dòm trái ngó phải, hạ giọng hỏi: “Chỉ với mấy câu chuyện này, cậu nhìn mà không sợ sao?”
“Sợ cái gì? Quỷ sao?” Phạm Vô Cữu cười nhạo một tiếng: “Ông xem gia giống người sợ quỷ sao?”
Chu Hạc Minh không khỏi nhớ tới hình ảnh Phạm Vô Cữu một tay xách nữ quỷ lên vào lúc quay quý thứ nhất, lập tức lộ ra thần sắc hâm mộ: “Nếu mà lá gan tôi lớn như cậu thì hay rồi, cũng không đến nỗi quay bộ phim thôi cũng bất yên bất an. Vô Cữu, cậu nói lúc chúng ta quay quý thứ 2 sẽ không gặp quỷ chứ?”
Phạm Vô Cữu nhìn ấn đường có chút tối của Chu Hạc Minh mà lộ ra thần sắc thương hại, nghĩ nghĩ rồi vẫn là không nói ra tình hình thực thế, chỉ ba phải cái nào cũng được mà nói: “Có lẽ đi.”
“Vậy là tốt rồi!” Chu Hạc Minh vỗ vỗ ngực cảm thấy kiên định hơn: “Vậy tôi liền kiên định bảo bọn họ đi tìm chỗ thích hợp để quay chụp.”
Mọi người trong đoàn phim bận rộn lu bù lên, tất cả đều làm chuẩn bị vì khởi động máy, đạo diễn tự mình quay thử, chọn diễn viên cho các câu chuyện đơn nguyên, phó đạo diễn thì tự mình dẫn đội đi tìm chỗ thích hợp quay chụp, bình thường thì một câu chuyện chỉ quay có mấy ngày, dựng phim trường ở thành phố điện ảnh thì không đáng giá, không bằng thuê một chỗ thích hợp thì có lời hơn. Mắt thấy đã trôi qua hơn 1 tháng, tất cả các hạng công việc đều được chuẩn bị và sắp xếp ổn thỏa, quý thứ 2 của 《Nhân viên công vụ Địa Phủ》chính thức khởi động máy.
Câu chuyện đầu tiên sau khi khởi động máy chính là chuyện phát sinh ở một cái thôn, Lý Tiểu Tiểu diễn nữ chính Lý Lạc rút trúng một vé đi du lịch miễn phí cho hai người trên một tài khoản công chúng, liền kéo lấy trinh thám âm dương nhãn Lâm Mặc Bạch đi cùng.
Lý Lạc vốn cho rằng tài khoản công chúng sẽ thuê một chiếc xe khách, nhưng tới nơi rồi mới biết được là một chiếc bánh mì rách nát có thể chứa chưa tới mười người. Đều cõng đồ tới đây rồi, lại chỉ là chơi một ngày thôi, Lý Lạc không quá so đo mà túm Lâm Mặc Bạch lên xe, chơi một ngày thì thiệt rất vui đó, nhưng vào lúc chạng vạng trở về thì xe bánh mì lại bị hư ở một cái thôn bỏ hoang…
Sở dĩ 《Nhân viên công vụ Địa Phủ》hay chính là do tiết tấu rất lưu loát, đoạn ngắn Lý Lạc rút thưởng dùng du ngoạn cộng lại cũng chỉ có 2-3 phút liền diễn xong rồi, phần diễn quan trọng là ở trong cái thôn hoang vắng này.
Đoàn phim quay phim cũng là thế, cảnh trúng thưởng với du ngoạn rất nhanh liền quay xong rồi, đoàn phim lôi kéo các loại thiết bị tới 《thôn hoang vắng》để quay chụp. Cũng chẳng biết phó đạo diễn được tin từ chỗ nào, sinh sôi là thiệt tìm được một cái thôn bị bỏ hoang ba mươi mấy năm.
Có điều đã lưu lạc thành thôn hoang rồi, thì chắc chắn là bởi chỗ này hẻo lánh, giao thông với sinh hoạt cũng không tiện lợi, nên thôn dân mới dần dần buông tha cho nơi này, lục tục chuyển đến chỗ khác.
Đoàn phim tới chỗ này quay một tập phim, tuy 2-3 ngày liền quay xong rồi, nhưng mà phải có chỗ ở mới được. Khách sạn nhỏ cách đây gần nhất còn phải lái xe hơn 1 tiếng đâu, hơn nữa đường đi lên núi xuống núi lại 1 tiếng, nếu mà thiệt trọ ở bên ngoài thì chỉ riêng qua lại trên đường thôi đã cho vào 4-5 tiếng rồi.
Lúc trước, lúc phó đạo diễn dẫn theo nhân viên công tác tới đây chọn chỗ quay chụp đã sớm vòng vòng cả thôn một lần, cũng suy xét tới vấn đề chỗ ở rồi. Vừa khéo đầu thôn phía tây có 2 tòa nhà xem như hoàn chỉnh, quan trọng là trong sân còn có giếng nữa, có thể múc nước ra. Quét dọn nhà một lần, diễn viên với nhân viên công tác dùng lều trại với túi ngủ chắp vá mà ở 2 buổi tối thì vấn đề hẳn cũng không lớn.
Lúc đó, phó đạo diễn đã đặc biệt chịu khó mà dẫn theo nhân viên công tác dùng cốp sau mang thùng nước tới để mà cọ rửa trong trong ngoài ngoài 2 tòa nhà này một lần, bận rộn đầy đủ 1 ngày. Lần này lúc tới quay phim cũng chuẩn bị đặc biệt sung túc, xách theo dụng cụ vệ sinh có thể sử dụng, còn nồi chén gáo bồn thức ăn nhanh linh tinh gì đó, tốt xấu có thể gánh qua được 2-3 hôm này.
Vì tiết kiệm thời gian, sau khi tới thôn hoang vắng hơi làm quen với hoàn cảnh xong rồi bắt đầu quay chụp, mấy nhân viên công tác thì quét dọn vệ sinh trong 2 căn nhà phía tây thôn, chờ quay phim tới hoàng hôn mặt trời lặn rồi, nhà cửa cũng được dọn dẹp tầm tầm rồi.
Chỗ này không có điện nên tất nhiên cũng không có đèn đường, tuy kịch bản có mấy cảnh là quay chụp dưới tình huống trời tối, nhưng mà đạo diễn suy xét đến vấn đề an toàn nên vẫn là sửa thời gian quay chụp vào ban ngày, dù sao thì cửa sổ của mấy căn phòng trong cái thôn hoang vắng này đều dán báo với vải nhựa thật dày, nên dù là ban ngày cũng không có ánh mặt trời vào được, nhìn cũng chẳng khác gì trời tối. Chờ trời hoàn toàn tối đen rồi, để cho camera man quay mấy ống kính thôn xóm hoang vắng riêng là xong.
Mắt thấy trời sắp tối rồi, người của đoàn phim nhanh chóng khiêng thiết bị tới phía tây thôn, chuyển tới chỗ tối nay vào ở.
Tuy hai cái nhà đều đã lâu năm không tu sửa, nhưng cũng may là giờ đã qua mùa mưa, nên dù là nóc nhà nứt lọt gió cũng không lo, nếu mà tâm lớn một chút sẽ còn cảm thấy nằm trên giường đất ngắm sao là một chuyện tốt đẹp đâu.
Hai căn nhà này đều là 3 gian lớn theo truyền thống, trừ bỏ phòng bếp ở chính giữa ra, đông tây có ba gian nhà ở, ba cái giường đất. Lúc này tất cả giường đất đều đã trải giường chiếu mới lên, nhân viên công tác còn mang theo không ít báo chí để dán lên bờ tường đen sì cạnh giường đất, thoạt nhìn còn rất ấm áp.
Ăn cơm rồi, mọi người trong đoàn phim về sớm đi ngủ, dù sao cũng chả có TV coi, di động cũng phải chơi kiềm chế chút, mỗi người mang theo 2 cục sạc dự phòng cũng không nhất định có thể chống đỡ nổi 3 ngày, lại thêm đạo diễn nói buổi sáng 4-5 giờ đã dậy quay phim, dưỡng tinh thần cho đủ thì như vậy mới dậy nổi.
Thời tiết mùa này không tính là lạnh, đại đa số mọi người mỗi người ôm một cái túi ngủ trực tiếp ngủ trên giường đất, sạch sẽ cũng thông thoáng. Trên giường đất không có chỗ ngủ thì có lều trại để ngủ trên đất, cũng có người dựng lều trong sân, dù sao chính là xáp lại một chỗ một hai buổi tối, còn rất mới lạ.
Con gái của đoàn phim không nhiều lắm, trừ bỏ Lý Tiểu Tiểu ra còn có 2 chuyên gia trang điểm cùng một nữ diễn viên diễn nữ quỷ, bốn người các cô ngủ ở căn phòng ở sát đằng tây.
Sau khi mọi người dàn xếp xong xuôi rồi, rất nhanh, tiếng nói chuyện lộn xộn biến mất, thay vào đó là tiếng hít thở cân xứng của mọi người, cùng tiếng xoa bóp rất xa, thôn xóm bị màn đêm bao phủ toàn bộ có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Lý Tiểu Tiểu trước nay rất bình dân, nằm xuống không được bao lâu liền ngủ mất. Cũng không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng cảm giác được chuyên gia trang điểm Lý Hiểu Nhã ngủ kế bên mình ngồi dậy lại nằm xuống, lặp lại mà ép buộc mấy lần, ngay vào lúc Lý Tiểu Tiểu cố gắng mở mắt ra muốn hỏi cô ấy sao lại thế này một chút, thì Lý Hiểu Nhã tựa hồ là có chút không nhịn được, đưa tay đánh thức Vương Á Lâm cũng là chuyên gia trang điểm ở một bên khác của mình dậy.
“Á Lâm, tôi muốn đi WC, cô có thể đi cùng tôi không?”
Giọng Lý Hiểu Nhã nghe qua có mấy phần xấu hổ với cũng có vài phần khó chịu, Vương Á Lâm do dự một chút rồi vẫn là ngồi dậy: “Đi thôi, tôi đi với cô.”
Hai cô gái đụng tới đèn pin đặt ở chân rồi rón ra rón rén xuống giường đất, Lý Tiểu Tiểu đang mơ mơ màng màng nghe thấy hai người họ là muốn đi WC liền không để ý, rất nhanh liền lại nặng nề ngủ mất.
Cũng không biết một giấc này ngủ bao lâu, vào lúc Lý Tiểu Tiểu trở mình rồi vừa vặn choàng tay lên túi ngủ kế bên thì nháy mắt bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy nhìn hai cái túi ngủ lạnh lẽo bên cạnh, mồ hôi trên trán chảy xuống……