Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 113



Nữ quỷ váy đỏ nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Lý Tiểu Tiểu thì hé miệng cười với cô: “Tối nay tôi vẫn luôn chú ý cô, cô rất lợi hại cũng rất thiện lương, nếu không phải cô vẫn luôn đang dốc hết toàn lực bảo vệ hai cô gái kia, chỉ sợ các cô ấy không thể sống sót nổi.”

Lý Hiểu Nhã với Vương Á Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt mang theo nghĩ mà sợ với cũng mang theo cảm kích, quả thật như lời nữ quỷ này nói, nếu không phải Lý Tiểu Tiểu phát hiện hai cô nửa đêm mất tích rồi đi ra tìm các cô, phỏng chừng sau hừng đông cái đoàn phim phát hiện chính là thi thể các cô.

Lý Tiểu Tiểu nhìn nữ quỷ váy đỏ, mày không khỏi nhíu lại: “Cho nên lúc trước khi 8 cô gái kia ngộ hại cô đều nhìn thấy?”

“Đương nhiên, dù sao thì cả thôn đều trong sự khống chế của tôi, người ngoài có thể vào thôn này hay không đều do tôi định đoạt.” Nữ quỷ váy đỏ bay tới bên người Phạm Vô Cữu, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật ra vào hôm qua lúc tôi thấy anh có do dự một chút, tôi có thể cảm nhận được hơi thở cường đại trên người anh, tôi cũng biết tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng tôi vẫn là để anh đi vào.”

Nữ quỷ lại quay đầu nhìn Lý Tiểu Tiểu cười: “Chỉ là tôi không nghĩ tới cô cũng lợi hại như vậy, rõ ràng hơi thở trên người cô không khác gì với người thường, nhưng không nghĩ tới lại có lực sát thương trí mạng với quỷ.”

Lý Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn nhìn tay mình, có chút không rõ ý trong lời nữ quỷ, cô vẫn luôn cho rằng mình có thể đánh ác quỷ gào khóc thảm thiết là vì sức lớn, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?

Phỏng chừng là ông Táo với Huyền tỷ vụng trộm nhồi không ít tiên thảo tiên đan cho cô ăn đi, còn có bàn đào của đại thánh cô cũng ăn không ít, đều sắp cho cô ăn thành bán tiên rồi.

Lý Tiểu Tiểu không quá để ý chuyện mình có thể khắc quỷ, ngược lại là đặt tất cả lực chú ý trên lời nữ quỷ nhắc tới Phạm Vô Cữu: “Cô đã biết Phạm ca nhà bọn tôi lợi hại, còn dám cho đoàn phim vào, còn trơ mắt mà nhìn đàn quỷ này bắt hai cô gái này, cô không sợ Phạm ca của tôi quất cho cô hồn phi phách tán sao?”

“Hồn phi phách tán có gì đáng sợ, tôi giết nhiều người như vậy, còn giam cầm hồn phách đám chúng nó mấy thập niên, cho dù không hồn phi phách tán cũng phải xuống 18 tầng địa ngục, còn không bằng để cho tôi xong hết mọi chuyện tan đi theo gió, còn được cái thanh tĩnh.” Nữ quỷ quay đầu nhìn Phạm Vô Cữu, ngữ khí bình thản nói: “Lúc tôi nhìn thấy anh tôi liền biết, chuyện này nên kết thúc, chúng nó hại tôi cả đời, tôi trả thù chúng nó mấy thập niên, sổ sách này hôm nay cũng nên kết thúc.”

“Đã quên là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, tính tính cũng phải bốn năm chục năm. Cha tôi là thầy giáo đại học bị hạ phóng tới cái thôn này, vì chăm sóc cho cha thân thể không tốt, năm tôi 18 tuổi đó chủ động hạ phóng theo. Sau khi tới thôn tôi chẳng những phải làm việc của tôi, còn gánh lấy một nửa lao động của cha tôi, Lý Tư An cũng cùng bị hạ phóng liền thường xuyên làm việc giúp tôi, thường xuyên qua lại nên hai bọn tôi liền sinh ra cảm tình, đánh cái báo cáo rồi hai bọn tôi liền kết hôn.”

Nữ quỷ váy đỏ tựa hồ là nhớ lại tân hôn vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Khi đó tuy ở chuồng bò, ăn rau nuốt trấu, nhưng lại cảm thấy cuộc sống vẫn là rất có chỗ xông xáo, bọn tôi tin tưởng vững chắc một ngày nào đó bọn tôi có thể về nhà. Kết hôn năm thứ 2, tôi sinh một đôi long phượng thai, Lý Tư An vì để cho tôi với cha tôi có thể chăm sóc con trẻ nhiều hơn, nên trên cơ bản là gánh hết việc của bọn tôi, việc mệt nhất bẩn nhất trong thôn trên cơ bản anh ấy đều làm hết. Nhưng dù là vậy, người trong thôn vẫn là nhìn anh ấy không vừa mắt, chỉ bởi vì lúc trước Vương Đại Hổ con trai đội trưởng nhìn trúng tôi nhưng lại ghét bỏ thân phận của tôi, nhưng thằng đó cũng không ngẫm lại, chỉ với cái bộ dáng kia của gã, mắt tôi bị mù cũng chướng mắt gã nha!”

Trên mặt nữ quỷ váy đỏ lộ ra một cỗ thần sắc oán hận, đám quỷ của thôn lại là cúi đầu run rẩy không dám lên tiếng.

Lý Tiểu Tiểu thấy thế thì không nhịn được hỏi: “Vậy về sau đã xảy ra cái gì?”

“Về sau, lũ lụt.” Đôi mắt nữ quỷ váy đỏ nhìn hư không, nhớ lại bộ dáng cuối cùng của chồng: “Thế nước rất lớn, lòng sông đều bị hủy hoại, chúng nó không dám tự mình đi sửa lòng sông, liền để cho người bị hạ phóng tới thôn đi sửa, kết quả cha tôi, chồng tôi đều bị nước cuốn đi mất, rốt cuộc không về nữa.”

“Nếu nói đây là thiên tai, tôi cũng có thể nhịn, cùng lắm thì tự trách mệnh mình không tốt, nhưng chuyện kế tiếp tôi thật sự là không thể nhịn!” Nữ quỷ váy đỏ đột nhiên xoay người chỉ vào đàn quỷ phủ phục trên đất này quát lên: “Chúng nó nói là thần sông nổi giận, cần tế sống mới có thể nguôi đi cơn giận của thần sông, rõ ràng là niên đại không cho phép tin tưởng đầu trâu mặt ngựa, những kẻ này thế mà muốn tế thần sông!!!”

Tóc nữ quỷ váy đỏ bay lên, dung nhan bình tĩnh trên mặt cô cũng bị tức giận ăn mòn, trở nên vặn vẹo đáng sợ: “Tế sống thần sông cần đồng nam đồng nữ, con chúng nó thì chúng nó luyến tiếc, liền duỗi độc thủ đến trên người long phượng thai của tôi. Tôi quỳ cầu chúng nó, dập đầu cho chúng nó, hứa hẹn làm trâu làm ngựa cả đời cho trong thôn, van cầu chúng nó buông tha con tôi. Nhưng mà vô dụng, trừ bỏ mấy nhà không đành lòng mà đỡ lấy vài câu cho tôi ra thì những thằng khác tất cả đều là ý chí sắt đá, vẫn lấy con tôi đi tế thần sông! Đứa con mới chưa được 1 tuổi kia của tôi, đã bị chúng nó cứng rắn ném vào trong sông.

Lý Tiểu Tiểu không đành lòng nhắm 2 mắt lại, cô tuy không nhìn thấy tình cảnh lúc đó, nhưng mà nghe tiếng hô xé tâm can của nữ quỷ váy đỏ là có thể biết được lúc đó cô ấy tuyệt vọng cỡ nào.

“Con đã chết, chồng đã chết, cha cũng chết rồi, những người thân nhất trên thế giới này của tôi mất rồi, tôi cũng không sống nổi nữa, nhưng dù là vậy chúng nó cũng không buông tha tôi!” Nữ quỷ váy đỏ duỗi tay ra, một bà già bị cô bóp chặt cổ cách hư không, sau đó nặng nề mà ném văng ra ngoài: “Đám chúng nó biết Vương Đại Hổ nhà đội trưởng nhìn trúng tôi, liền thừa dịp lúc tôi té xỉu đưa tôi đến nhà Vương Đại Hổ, chờ lúc tôi tỉnh lại thì tôi đã bị thằng đó chà đạp cho cả người là vết thương.”

“Ban ngày tôi bị mấy mụ kia trông giữ, buổi tối Vương Đại Hổ liền chà đạp tôi, chờ sức lực mới mẻ của gã đủ rồi gã lại gọi anh em gã đến đây, anh em thằng đó lại gọi bạn bè chúng nó đến đây, vô số ngày ngày đêm đêm, tôi phỏng chừng đại bộ phận đàn ông của cái thôn này đều đã tới nhỉ? Đoạn ngày tháng kia, tôi sống không bằng chết, suy nghĩ duy nhất mỗi ngày chính là tự sát, nhưng vào lúc đó, ngay cả chết cũng là một loại hi vọng xa vời, ban ngày miệng tôi bị nhét khăn, chỉ có lúc ăn cơm mỗi ngày mới có thể được lấy ra, còn bị bóp má, tránh cho tôi cắn lưỡi tự sát.”

Lý Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cảm thấy có chút không nghe nổi nữa, cô chưa bao giờ biết trên thế giới này thế mà có người ác độc như vậy, mấy thôn dân đó thật là chết không đủ!

“Về sau là một bác gái thật sự là không nhìn nổi nữa, lấy cớ gọi mụ già canh giữ tôi đi mất, cởi dây thừng trên tay tôi đi, để cho tôi chạy thoát khỏi thôn từ sau núi. Nhưng mà tôi không muốn đi, mặc dù tôi chạy thì lại có ích gì, đời này của tôi đã bị hủy, trừ bỏ báo thù tôi đã không có suy nghĩ gì khác nữa!”

“Tôi thật sự hận a, tôi hận thấu cái thôn này, tôi hận chết đám thôn dân ác độc đẩy người một nhà tôi về phía tử vong kia, tôi muốn trả thù chúng nó, tôi muốn chúng nó sống không bằng chết!”

Nữ quỷ váy đỏ bay tới trước mặt thôn dân, trên mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Tôi trở lại chuồng bò, múc nước rửa ráy thân thể tôi rồi mặc chiếc váy đỏ tôi mang từ trong thành đến, sau đó nhảy sông tự sát. Oán hận làm tôi hóa thân thành lệ quỷ, cả thôn đều bị tức giận của tôi bao phủ, bắt đầu từ ngày đó, tôi chính là vương của cái thôn này!”

“Tôi trả thù trước nhất tất nhiên là cả nhà Vương Đại Hổ, mà tôi không để chúng nó chết dễ như vậy, tôi muốn chúng nó nếm thử thống khổ lúc tôi còn sống.” Nữ quỷ váy đỏ cười: “Rất nhanh người cả thôn đều biết tôi biến thành lệ quỷ trở về báo thù, chúng nó sợ tới nóng nảy, đều muốn rời khỏi thôn, nhưng chúng nó nghĩ đẹp lắm, hại tôi thảm như thế xong rồi liền muốn đi luôn, nào có chuyện dễ như vậy. Tôi vây khốn thôn, chỉ thả chạy mấy nhà nói chuyện thay tôi lúc tế sống con tôi trước kia, còn lại mấy thằng tham dự tế bái thần sông, cường bạo tôi, tôi cho con ruồi nhà chúng nó cũng không bay ra được!”

“Chúng nó giết con tôi, tôi liền giết con chúng nó, còn muốn để con chúng nó ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có! Chúng nó tra tấn tôi, tôi liền tra tấn chúng nó, để chúng nó biết đôi khi chết cũng là một loại xa xỉ, tôi còn muốn chúng nó biết, dù cho có chết rồi, hồn phách cũng không trốn thoát bàn tay tôi, tôi cho chúng nó thành quỷ cũng là nô lệ của tôi!”

Nữ quỷ nặng nề hổn hển một hơi thô, trên mặt lộ ra tươi cười dữ tợn: “Thế nào, thôn dân thôn Đại Sơn, mấy thập niên này trôi qua vui chứ?”

Đám quỷ nằm trên đất phát ra tiếng khóc thê thảm, cũng chẳng biết là sám hối tất cả hành vi năm đó hay là thút thít vì cuộc sống bi thảm mấy năm nay của bản thân.

Đúng lúc này, nữ quỷ đi cắm trại bị thôn dân hại chết bay ra, không cam lòng nhìn nữ quỷ váy đỏ: “Bọn họ hại cô, cô trả thù bọn họ, bọn tôi chỉ là đi ngang qua nơi này, vì sao ngay cả bọn tôi cũng không buông tha.”

Lệ quỷ váy đỏ chẳng sao cả mà cười cười: “Oan có đầu nợ có chủ, hại chết cô là bọn chúng, liên quan gì tới tôi?”

Nữ quỷ cắm trại bất mãn mà quát: “Nếu không phải cô đòi cái gì mà quỷ con, sao tôi có thể bị bọn chúng hại? Lại nói, không phải cô có thể khống chế cả thôn sao? Vì sao trước kia cô muốn cho bọn tôi vào chứ hả?”

“Mày thật muốn biết vì sao sao?” Lệ quỷ váy đỏ hừ lạnh một tiếng: “Ông nội mày tên là Lý Thu Sinh nhỉ?”

Nữ quỷ cắm trại ngây ngẩn cả người: “Sao cô biết?”

“Cha tao năm đó chính là bị ông nội mày vu cáo mới bị phê đấu rồi mới bị hạ phóng tới đây, nếu không có ông nội mày vu cáo, tao với cha tao sẽ liền không đến cái chỗ quỷ quái này.” Nữ quỷ

váy đỏ nhìn nhìn mấy cô gái đến trong thôn cắm trại bị hại khác, nhàn nhạt nói: “Mấy đứa mày cũng đừng nghĩ, người nhà chúng mày có thằng là lúc trước từng phê đấu cha tao, có thằng hiệp trợ vu cáo, mấy đứa mày chẳng qua là đền mạng thay người nhà chúng mày thôi. Mấy đứa mày cũng không ngẫm lại, vì sao nhiều năm như thế chỉ có mấy đứa bay đến đây còn trọ lại? Vì sao người khác lại không muốn đến đây?”

Nữ quỷ cắm trại nghe vậy thì cẩn thận nhớ lại một chút, lúc trước cô là trong lúc vô tình nhìn thấy tin về cái thôn quỷ này trên mạng, chả biết sao lại đột nhiên muốn tới đây thám hiểm, thật ra cô căn bẳn chẳng phải người thích cắm trại dã ngoại tìm kích thích.

Nữ quỷ cắm trại: “Là cô ra tay?”

Lệ quỷ váy đỏ quay đầu nhìn cô ta cười: “Có phải sức mạnh của tao còn cường đại hơn so với mấy đứa mày nghĩ không, cái này ít nhiều nhờ vào hồn phách trẻ con trong thôn đó, làm cho sức mạnh của tao có thể cường đại như vậy!”

“Bọn tôi thì sao?” Lý Hiểu Nhã giơ tay lên, yếu ớt hỏi: “Người nhà của bọn tôi có từng hại cô hay không?”

“Cái đó thì thật không có, tôi đã nói tôi vốn không muốn cho các cô vào, có điều sau khi tôi nhìn thấy anh ta thì sửa lại chủ ý.” Lệ quỷ váy đỏ nhìn Phạm Vô Cữu, nhàn nhạt cười: “Báo thù mấy thập niên tôi cũng mệt rồi, chuyện này cũng nên kết thúc, động thủ đi.”

Cổ tay Phạm Vô Cữu lắc, xích sắt trong tay anh như là có sinh mệnh vậy, quấn về phía nữ quỷ váy đỏ, nữ quỷ váy đỏ lặng lặng mà đứng tại chỗ nhìn ánh trăng trên trời, trên mặt lộ ra nụ cười điềm tĩnh, hoàn toàn không giống con lệ quỷ giết vô số thôn dân cắn nuốt vô số hồn phách.

Trong nháy mắt xích sắt chạm vào lệ quỷ đồ đỏ đó, hồn phách của lệ quỷ váy đỏ nháy mắt phồng to lên, Lý Tiểu Tiểu phát hoảng, theo bản năng đưa tay che mắt, nhưng từng giây một, xích sắt gắt gao mà quấn quanh lấy lệ quỷ váy đỏ, hồn thể phồng to lên lại lần nữa khôi phục nguyên dạng.

Lệ quỷ váy đỏ bất đắc dĩ mà thở dài nói: “Ngay cả hồn phi phách tán cũng khó như vậy sao?”

Phạm Vô Cữu mặt không chút biểu cảm nhìn cô một cái: “Đi Địa Phủ nhận thẩm phán đi, nếu thật sự là phán cô hồn phi phách tán, đến lúc đó cô lại chết cũng không muộn.”

Lệ quỷ váy đỏ truy hỏi: “Vậy nếu mà để tôi xuống 18 tầng địa ngục thì sao?”

Phạm Vô Cữu nhìn cô ấy một cái, ánh mắt lại rơi xuống trên người đám thôn dân nằm trên đất kia: “Vậy cô chỉ có thể tiếp tục làm hàng xóm với bọn chúng.”

Thôn dân nghe thế thì lộ ra biểu cảm sống không bằng chết, lệ quỷ váy đỏ thì lại cười: “Thế cũng hay, không xem như đặc biệt không thú vị.”

“Vậy bọn tôi thì sao?” Hồn phách của 8 cô gái ngộ hại bay lại đây, vẻ mặt sợ hãi nhìn Phạm Vô Cữu: “Bọn tôi cũng sẽ xuống địa ngục sao?”

Phạm Vô Cữu thở dài một hơi: “Oan có đầu nợ có chủ, trên tay các cô không có tội nghiệt, chỉ là mệnh đoản chút, đến Địa Phủ lập hồ sơ rồi là có thể đầu thai chuyển thế.”

“Vậy là tốt rồi.” Các cô gái không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra: “Chờ uống canh Mạnh Bà rồi, chuyện đời này liền đều quên hết, bọn tôi cũng không cần chịu loại tra tấn này nữa.”

Nghe thấy ba chữ “canh Mạnh Bà”, trên khuôn mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì của Phạm Vô Cữu lộ ra thần sắc tịch mịch, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi rũ xuống.

Lý Tiểu Tiểu ở bên nhìn thấy một màn như vậy thì tâm tình cũng nặng nề xuống theo, cảm xúc khổ sở lan tràn trong lòng.

So sánh với các nhân viên khác của công ty giải trí Tiên Phàm, Phạm Vô Cữu vẫn luôn là bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh, tâm sự trùng trùng, làm quỷ sai hơn ngàn năm, sinh ly tử biệt rất khó xúc động cảm xúc của anh, vui vẻ của nhân gian cũng bởi vì không tìm được Mạnh Bà mà làm cho anh cảm thấy đần độn vô vị. Phạm Vô Cữu như vậy trông thật làm người ta đau lòng, cũng không biết Mạnh Bà rốt cuộc đi đâu, nếu mà hai người bọn họ có thể sớm ngày gặp mặt thì hay rồi.

Phạm Vô Cữu vỗ một tay ở không trung, một cái cổng lớn màu đen trống rỗng xuất hiện trong vườn rau, Lý Hiểu Nhã cùng Vương Á Lâm lần đầu tiên kiến thức được loại hình ảnh siêu thực tế này không hẹn mà cùng há to miệng, cảm thấy rung động mình nhận lấy còn mãnh liệt hơn cả gặp quỷ.

Hơi thở u minh phát ra từ trong cánh cổng đen, 10 gã quỷ sai mặc khôi giáp đi ra từ trong cổng, thấy trong vườn còn có người ngoài ở dây, nên chỉ cung kính làm hạ lễ, hàm hồ gọi một tiếng đại nhân.

Phạm Vô Cữu thả xích sắt ra, nhàn nhạt mà phân phó: “8 quỷ kia thì đưa đến chỗ phán quan đi lưu trình, mấy đứa khác đều đưa đến Trọng Hình Tư.”

“Dạ đại nhân!” Đám quỷ sai đưa tay về phía 8 cô gái gặp nạn: “Các cô lại đây trước.”

Các cô gái bay tới trước cửa, cúi người với Phạm Vô Cữu và Lý Tiểu Tiểu một cái, nếu không phải hôm nay hai vị này đến đây, chỉ sợ hồn phách các cô còn phải chịu khổ trong cái thôn này, bây giờ rốt cuộc giải thoát rồi.

Các cô gái vào quỷ môn, đám quỷ sai lắc tay lên, xích sắt cùng loại với Phạm Vô Cữu bị ném ra, quấn lấy hết quỷ trong vườn, kéo vào quỷ môn.

Phạm Vô Cữu nhắm mắt lại cảm thụ hơi thở phụ cận một chút, thấy không có cá lọt lưới mới huơ tay một cái, cánh cổng màu đen cũng theo đó biến mất, trong vườn rau lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Thấy chuyện đều được giải quyết, Lý Tiểu Tiểu lắc lắc eo, quay đầu nhìn về phía cô nàng bên cạnh: “Được rồi, trở về đi, trời sắp sáng rồi.”

“Ồ.” Hai cô gái miệng thì đáp ứng, nhưng mà ánh mắt lại vẫn cứ nhìn chằm chằm Phạm Vô Cữu như cũ, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt sùng bái: “Tiểu Tiểu, Phạm Vô Cữu cũng quá lợi hại, tùy tay là có thể mở quỷ môn thì khỏi nói rồi, ngay cả quỷ sai cũng gọi ảnh là đại nhân, cũng có thể so với đại sư còn đại sư á! Sẽ không phải y như tình tiết trong web drama của chúng ta, là nhân viên công vụ Địa Phủ gì đó đi?”

Lý Tiểu Tiểu hàm hồ nói: “Cũng chỉ là một sở trường đặc biệt mà thôi, giống như mấy cô hồi nhỏ học piano học vẽ tranh, ảnh hồi nhỏ là học bắt quỷ, không có gì đặc biệt.”

Vương Á Lâm lộ ra biểu tình nghi hoặc, loại sở trường đặc biệt này cũng có thể học sao? Cung thiếu niên nào dạy? Thiệt hổng dám giấu diếm, tui cũng muốn đi tìm hiểu một chút!

Lý Hiểu Nhã hổng có rộng lòng như cổ vậy, còn có chút nghĩ mà sợ run rẩy đây nè, thấy Lý Tiểu Tiểu trở về thì vội vàng chạy tới ôm cánh tay cô, trong lòng bất an hỏi: “Tiểu Tiểu, về sau đoàn phim của chúng ta sẽ không cứ luôn gặp quỷ chứ? Cái này cũng quá dọa người!”

Lý Tiểu Tiểu nghĩ đến bộ dáng đạo diễn ấn đường biến thành màu đen, cảm thấy vụ này thiệt đúng là nói không chắc, ai bảo đạo diễn quay bộ phim chiếu mạng này chính là một bộ dáng không hay ho.

Có điều hai cô nàng quả thật đã bị dọa quá mức rồi, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy vẫn là an ủi mấy cô đã, miễn cho lưu lại bóng ma tâm lý gì đó.

“Thật ra về sau có thể gặp quỷ hay không thật khó mà nói, dù sao người đã chết liền biến thành quỷ, quỷ lại bởi vì các loại chấp niệm mà ngưng lại dương gian, nói không chừng lúc nào đó lại để chúng ta đụng phải. Lần này là hai cô gặp quỷ, nói không chừng lần sau liền đổi thành người khác gặp quỷ đó, vụ này dù sao cũng phải thay phiên mà tới đúng không nè?”

“Cô nói có đạo lý.” Lý Hiểu Nhã nghiêm túc gật gật đầu: “Tôi cảm thấy tối nay tôi đã gặp hết quỷ đời này rồi, lần tới lúc tôi đi cùng đoàn phim không bao giờ đi tiểu đêm nữa, kiểu gì cũng sẽ không gặp quỷ nữa đi.”

“Tôi cảm thấy nếu không muốn gặp quỷ thì vẫn là rời khỏi đoàn phim này thì hay hơn.” Vương Á Lâm nhăn cái mũi khô khốc nói: “Thông qua trải nghiệm gặp quỷ mà Tiểu Tiểu nói trước đó, tôi phát hiện Phạm Vô Cữu y như Conan á, đi chỗ nào chỗ đó nháo quỷ á!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.