Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 117



Trương Thiên Hải dẫn anh chàng kia về, thuận miệng hỏi: “Cậu tên gì vậy?”

“Chú gọi tôi Tiểu Khải là được.” Anh chàng vừa vuốt tay áo đồ bệnh nhân của mình vừa tò mò mà hỏi: “Chú ở trong đoàn phim là làm công việc gì vậy?”

Trương Thiên Hải: “À, tôi là biên kịch, câu chuyện này là tôi viết.”

Tiểu Khải nhìn Trương Thiên Hải lộ ra nụ cười ý vị sâu xa: “Vậy có phải chú rất thích chuyện về quỷ hay không.”

“Còn có thể đi, nhưng chuyện ma cũng là cái tôi luôn khá muốn sáng tác, có thể biểu đạt rất nhiều thứ từ trong chuyện ma.” Trương Thiên Hải đi đến cửa phòng ra ngừng lại, thở dài một tiếng, hạ giọng nói: “Phòng bệnh này là một phòng 6 người, đạo diễn với quay phim đều ngủ ở bên trong, chút nữa lúc chúng ta đi vào nhẹ một chút đừng đánh thức bọn họ.”

Tiểu Khải nhìn nhìn bảng cửa, nhẹ giọng hỏi: “Đây là một gian phòng bệnh 6 người đi.”

“Đúng, phòng này lớn, túi ngủ với chăn đều đặt ở trên giường trống, cậu ngủ ở phòng này cũng được, cầm túi ngủ với chăn về phòng vừa nãy cậu ở cũng được, tiếng ngáy của quay phim của bọn tôi lớn, người bình thường không chịu nổi.” Trương Thiên Hải đẩy cửa ra, vẫy vẫy tay về phía Tiểu Khải: “Vào đi!”

Ánh mắt Tiểu Khải hơi hơi lấp lóe, nhấc chân rảo bước tiến vào phòng bệnh.

***

Chu Hạc Minh bị đánh thức rồi lại tiến vào trạng thái giấc ngủ trong lúc ngủ mơ bỗng cảm thấy cả người run lên, cảm thấy rét run như là bị rớt vào động băng vậy, trong mơ màng ông duỗi tay đi kéo chăn, kéo mấy cái không đụng vào, lúc này mới ý thức được chăn có thể là rớt trên đất.

Tuy rằng buồn ngủ lười dậy, nhưng mà trên người càng ngày càng lạnh, lạnh đến ông cũng có chút gánh không nổi. Ý thức của Chu Hạc Minh thanh tỉnh vài phần, ngáp một cái mở mắt.

Giây tiếp theo, Chu Hạc Minh giật nảy cả mình, cơn buồn ngủ nồng đậm hóa thành mồ hôi lạnh xông ra từ trên trán, ông nhìn hai cái thân ảnh nơi chân giường mà giọng đều run lên: “Là ai ở đó?”

“Đạo diễn, đánh thức ông rồi?” Trương Thiên Hải ngại ngùng nói: “Lúc tôi đi toilet đụng phải 1 diễn viên quần chúng, cậu ấy bị xe bus bỏ sót lại không đi khách sạn được, tôi dẫn cậu ấy lại đây lấy túi ngủ với chăn.”

Chu Hạc Minh nhìn hai người kia, một người trong đó cái bóng chiếu rõ ràng ở trên tường, mà một người khác thì đằng sau lại cái gì cũng hổng có, hơn nữa nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn ra thân thể người này đều có chút mơ hồ.

Nhìn Trương Thiên Hải hoàn toàn chả biết gì cả, Chu Hạc Minh cảm thấy chính mình sắp ngất xỉu rồi, ông hận không thể xuống giường lấy cái búa mà đập thằng cha này một phát, cái thứ mà hơn nửa đêm gặp phải ở nhà vệ sinh bệnh viện bỏ đi cũng dám dẫn về phòng, là lòng rộng cỡ nào mới xem cái thứ đồ chơi này là diễn viên quần chúng hả!

Trương Thiên Hải không hề phát hiện có gì không đúng, còn đặc biệt nhiệt tình mà đến giường trống ôm lấy một cái túi ngủ với một cái chăn đưa vào trong tay Tiểu Khải. Nhưng ai biết Tiểu Khải cũng không nhận, chỉ là xoay đầu nhìn Chu Hạc Minh.

Trong phòng bệnh không có bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào cho phòng thêm một chút ánh sáng mỏng manh. Nhưng dưới cái cảnh mờ tối này, Chu Hạc Minh vẫn thấy rõ được ngũ quan của tiểu tử này như cũ, đồng tử đen không thấy đáy của tên kia đang gắt gao mà theo dõi ông, phảng phất như một dã thú chờ săn bắn.

Chu Hạc Minh nuốt nước miếng, không tự chủ được mà thụt lùi ra đằng sau, mà Trương Thiên Hải còn đang buồn bực hỏi Tiểu Khải: “Cậu nhìn cái gì đó? Nhanh nhanh cầm túi ngủ đi nè, mai còn phải quay phim đó.”

“Tôi thấy các ông quay không đủ chân thật.” Tiểu Khải quay đầu mỉm cười với Trương Thiên Hải: “Các ông có muốn cùng đi thể hội một chút cái gì không gian quỷ quái chân chính với tôi không?”

Thế này Trương Thiên Hải mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhìn nhìn Tiểu Khải, lại ngó ngó đạo diễn như lâm đại địch, có chút chẳng biết làm sao: “Đạo diễn!”

Chu Hạc Minh cảm thấy răng trên răng dưới của mình run cả lên, ông thấy Trương Thiên Hải còn không phải thật hiểu được, chỉ có thể huỵch toẹt ra mà chỉ ổng: “Ông nhìn bóng của hắn!”

Trương Thiên Hải quay đầu nhìn Tiểu Khải, ông nhìn thấy cái bóng mình theo động tác của mình mà nhấp nhoáng, mà bên cạnh Tiểu Khải cái gì cũng không có, chuyện càng làm ông hoảng sợ là, ông phát hiện chân Tiểu Khải thế mà là trôi nổi trên mặt đất, căn bản là không dẫm thật.

Trương Thiên Hải viết kịch bản chuyện ma hai quý rồi, lúc này lại trong cái loại hoàn cảnh riêng này, ông cơ hồ là trong nháy mắt liền phản ứng lại: “Tui đậu, quỷ á!”

Ngay vào nháy mắt Trương Thiên Hải thét chói tai kia, Chu Hạc Minh trở mình mở đèn ngủ, nhưng mà sau khi ông ấn xuống chốt mở, cái đèn đầu giường trước khi ngủ còn xài được không thành vấn đề kia cũng không sáng, trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng ấn chốt mở giòn tan của ông.

Tiểu Khải cười khẽ một tiếng, miệng Chu Hạc Minh đều trắng cả, bàn tay luồn xuống dưới gối đầu lấy di động ra, ấn xuống  số 1. Từ sau lần gặp quỷ trước đó, ông đã thiết trí số điện thoại của Phạm Vô Cữu thành người liên hệ khẩn cấp, dù sao thì quay cái loại phim như này tỉ lệ đụng quỷ thật sự là quá lớn, đụng phải loại chuyện này tìm Phạm Vô Cữu là đáng tin nhất.

Nhấn bàn phím điện thoại lại không có động tĩnh gì, lúc này Chu Hạc Minh mới phát hiện điện thoại của ông căn bản là không có tín hiệu, lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra càng nhiều. Ông không khỏi nhớ tới tình cảnh gặp quỷ lúc quay quý thứ nhất, lúc đó ông sợ hãi hô lên chạy ra khỏi phòng, tê tâm liệt phế đập cửa phòng Phạm Vô Cữu ở cửa đối diện, nhưng trừ bỏ Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu Tiểu, những người khác ở cùng một tầng không có một ai đi ra, thậm chí vào hôm sau khi ông mịt mờ hỏi mới phát hiện, bọn họ ngay cả một chút động tĩnh dị thường cũng không nghe thấy.

Lúc đó Phạm Vô Cữu nói cho ông là quỷ dùng ý niệm của mình tạo ra một kết giới, đưa cả người ông gắn vào trong kết giới, cho nên những người khác đều không nghe thấy tiếng. Mà Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu Tiểu là sự tồn tại đặc thù, kết giới quỷ bình thường đối với bọn họ mà nói là chả có tác dụng gì, cho nên bọn họ mới có thể kịp thời mở cửa và cũng ra tay cứu ông.

Nghĩ vậy, Chu Hạc Minh sáng mắt lên, xoay người nhào lên tường liều mạng đập tường: “Phạm Vô Cữu, cứu tui, nháo quỷ! Phạm Vô Cữu, mau tới a!”

“Phạm Vô Cữu?” Tiểu Khải cười khẽ một tiếng, đưa tay đẩy đẩy hai mắt của mình, khóe miệng lộ ra một nét cười trào phúng: “Đạo diễn, ông cũng thật hài hước, ông cho rằng nhắc tới danh hào của Bát gia Địa Phủ là tôi liền sợ sao? Ông sai rồi, trừ phi ông gọi Bát gia thiệt sự lên đây mới được!”

Chu Hạc Minh nghe câu đó, lập tức đập tường dữ dội thêm, đập cho tường rung động bình bịch, trong tiếng gào tê tâm liệt phế cũng mang theo vài tiếng khóc: “Phạm Vô Cữu, mau tới cứu bọn tui nha!”

Nhưng chuyện làm cho Chu Hạc Minh tuyệt vọng là, cách vách không có động tĩnh gì, Phạm Vô Cữu cũng không có anh minh thần võ xách xích sắt vào, ngược lại là quay phim Thành Ninh khò khè rung động ở giường bên bị đánh thức, còn buồn ngủ ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy? Động đất hả?”

“Đừng cố sức, đi với tôi nào, tôi dẫn các ông đi thêm chút kiến thức, miễn cho các ông quay không chân thực!” Tiểu Khải vươn tay kéo một phát, Chu Hạc Minh liền cảm thấy phảng phất như bị một cái gì mạnh mẽ bắt lấy vậy, không tự chủ được mà nhằm về phía cửa mà đi.

Ba người bị một cọng dây thừng vô hình cột lấy, nghiêng ngả lảo đảo đi đằng sau Tiểu Khải ra cửa. Thành Ninh mới tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, vẫn là trạng thái cả mặt ngu ngơ, không rõ chân tướng hỏi Chu Hạc Minh bên cạnh: “Đạo diễn, sao lại thế này đây? Người kia là ai hở?”

Chu Hạc Minh tuyệt vọng nhìn Tiểu Khải chắp tay sau lưng tản bộ trên sân vắng đằng trước, sống không còn gì luyến tiếc nói: “Là diễn viên quần chúng Trương Thiên Hải dắt về.”

Trương Thiên Hải vừa đối kháng luồng sức mạnh vô hình cực lớn này vừa khóc không ra nước mắt nói: “Cái này không trách tôi được nha, tôi nào biết được trên thế giới này thật sự có quỷ chứ? Nếu biết thiệt sự có quỷ, tôi nào có lá gan viết chuyện ma nha!”

“Quỷ?” Thành Ninh hậu tri hậu giác phản ứng lại, theo bản năng dòm tới trên người Tiểu Khải, Tiểu Khải phảng phất như biết được vậy, quay đầu cười với Thành Ninh.

Thành Ninh nháy mắt liền cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng thẳng cả lên, một cỗ cảm giác làm người ta run rẩy vọt lên từ cột sống, nháy mắt toàn bộ hành lang đều vang vọng tiếng thét chói tai của ổng……

“Quỷ á!”

Một gian phòng bệnh nào đó ở bên cạnh, Phạm Vô Cữu dường như nghe thấy tiếng gì đó, anh vừa định đứng dậy nhìn sơ một cái, đã bị Lý Tiểu Tiểu uống say kéo lại.

Phạm Vô Cữu bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn nhìn Lý Tiểu Tiểu, có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, hai bữa nay cũng không biết làm sao nữa, luôn rất muốn nói hết chuyện của mình với Mạnh Bà ra với người khác. Nhưng chuyện của Mạnh Bà thì không thích hợp nói cho những người khác trong đoàn phim, người lắng nghe duy nhất cũng chỉ có Lý Tiểu Tiểu, hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện, anh liền quên mất chuyện tửu lượng của Lý Tiểu Tiểu không tốt, chờ hai người nâng ly nốc hết rồi, Lý Tiểu Tiểu đã say đến chẳng biết mình họ gì.

Lý Tiểu Tiểu một tay đè bả vai Phạm Vô Cữu, một tay lấy di động phát nhạc, ngọng nghịu nói: “Bài hát vừa nãy đó là tặng anh, bài hát này tôi muốn tặng cho Mạnh Bà, mong cổ càng lớn càng xinh, cô nương cô nương, cô xinh đẹp xinh đẹp……”

Tiếng nhạc huyên náo với tiếng ca hoang đường sai nhịp vang vọng toàn bộ phòng bệnh, Phạm Vô Cữu vừa dè dặt cẩn trọng mà che chở Lý Tiểu Tiểu, miễn cho cô lảo đảo một cái ngã sấp xuống, lại vừa không quá yên tâm mà kiểm tra kết giới mình bày ra một chút, cái tạp âm này thật sự là quá nhiễu dân, phải làm kết giới rắn chắc vào, miễn cho đánh thức đạo diễn ở phòng cách vách.

****

Chu Hạc Minh trơ mắt mà nhìn chính mình cách phòng của Phạm Vô Cữu và Lý Tiểu Tiểu càng ngày càng xa, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, chả lẽ con lệ quỷ này lợi hại hơn nữ quỷ lần trước, thế mà có thể vây Phạm Vô Cữu trong kết giới.

Rất nhanh, Tiểu Khải kéo ba người họ lên cầu thang, bởi vì trên lầu muốn quay cảnh bệnh viện hoang phế, cho nên không có dọn dẹp, trên cầu thang phủ kín tro bụi thật dày với giấy tờ biến vàng.

Leo mười mấy nấc thang, quẹo một chỗ rẽ, lên mười mấy cái bậc thang liền đến lầu 2.

Tiểu Khải đưa tay đẩy cửa phòng cháy ra, quay đầu mỉm cười với ba người họ: “Hoan nghênh đi đến thế giới của chúng ta.”

Lầu 2 đèn đuốc sáng trưng, nhân viên y tế đẩy xe đổi thuốc đi xuyên qua hành lang, trong phòng bệnh rộng rãi nằm một đám bệnh nhân, có người đang coi TV, có người đang tiêm, có người lại đàm luận bệnh tình với bác sĩ, hết thảy của nơi này thoạt nhìn giống hệt với bệnh viện chân thật, ngay cả phía ngoài cửa sổ cũng là ánh nắng tươi sáng.

Răng cỏ Chu Hạc Minh run lên, quay đầu hỏi Trương Thiên Hải: “Cái bệnh viện này là vì sao lại bị vứt bỏ?”

Sắc mặt Trương Thiên Hải vô cùng khó coi: “Trước kia chỗ này là một bệnh viện cho công nhân viên chức, về sau có một gã bệnh tâm thần vì viêm phổi mà nhập viện, ở đây 1 ngày 1 đêm bỗng phát tác bệnh tâm thần, xách hai cái dao bổ dưa hấu chém chết hơn mười người chăm sóc và chữa trị với bệnh nhân, mấy chục người bị trọng thương. Về sau thằng bệnh tâm thần kia bị máu tươi làm trượt chân trong lúc chạy, lúc té xuống thì dao vừa vặn cắt đứt động mạch cổ của chính mình rồi xuất huyết nhiều mà chết, lúc đó cảnh sát toàn thành phố đều xuất động, chỗ này thành hung địa nổi tiếng gần xa.”

Chu Hạc Minh hít ngược một hơi khí lạnh: “Cái bệnh viện này không phải đóng cửa năm trước sao? Sao tôi chưa từng nghe qua vụ án giết người này.”

Trương Thiên Hải: “Vụ án này là của mười mấy năm trước, nghe nói lúc đó toàn bộ hành lang đều là máu tươi, ngay cả trên tường cũng bắn tung tóe đầy vết máu, không còn ai dám đến cái bệnh viện này để xem bệnh. Về sau một cái bệnh viện hàng 2 nhìn trúng chỗ này, sau khi sửa mới thì mở một chi nhánh bệnh viện, nhưng mà người ở phụ cận luôn là lòng tồn kiêng kị với chỗ này, tình nguyện tốn nhiều thời gian đi vào thành phố, cũng không muốn tới chỗ này xem bệnh. Cái bệnh viện hàng 2 kia kiên trì chừng 10 năm, thật sự là không kiên trì nổi nữa, năm trước liền triệt để đóng cửa. Người của thành phố này đều biết điềm xấu của chỗ này, khong có ai nguyện ý tiếp nhận cái mảnh đất này, phỏng chừng chỉ có thể chờ chính phủ phá bỏ và dời đi nơi khác.”

Chu Hạc Minh tuyệt vọng kêu rên: “Quay phim ma ở cái loại đại hung địa này, ai tìm chỗ quay chụp tốt vậy hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.