Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 119



“Trần Danh Khải nhìn dưa hấu đầy bàn đầy đất, lộ ra thần thái thỏa mãn, chính mình ôm lấy một miếng dưa hấu vùi đầu gặm, ăn xong rồi thì tiện tay vứt vỏ sang một bên, lại ôm một miếng tới ăn ngon lành.

Trần Danh Khải lúc này hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng nhã nhặn thanh tú trước đó, ngược lại là giống một con dã thú đã đói khát hồi lâu vậy, điên cuồng cắn xé dưa hấu trong tay, nước dưa hấu đỏ tươi phảng phất như máu tươi nhỏ xuống vậy, nhuộm đỏ khăn trải giường của phòng bệnh.

Ba người nhìn thấy một màn như này thì trong lòng đều có chút hoảng sợ, chất lỏng của dưa hấu này đỏ đến không giống như hoa quả, ngược lại là đỏ tươi dính nhớp giống như máu con người vậy.

Chỗ mà ba người bọn họ ở hiện tại là không gian Trần Danh Khải huyễn hóa ra, hết thảy những thứ bên trong đều có liên quan đến tư duy của Trần Danh Khải, bọn họ thật sự không dám đoán vì sao dưa hấu đỏ như vậy, trong lòng càng sợ hãi Trần Danh Khải sẽ gọi bọn họ cùng nhau ăn những dưa hấu này.

Cách ngôn nói rất hay, sợ cái gì đến cái đó, trong lòng ba người vừa nói thầm xong, Trần Danh Khải dính nước dưa hấu đầy mặt ngẩng đầu, bất mãn mà nhìn ba người: “Vì sao các ông không ăn?”

Chu Hạc Minh không chút do dự, lập tức nói: “Dạ dày tôi không tốt, bác sĩ nói rõ buổi tối không thể ăn gì hết.”

Trần Danh Khải có chút tiếc nuối mà liếm môi: “Vậy tiếc ghê, ông không nếm được dưa hấu ngọt ngào như vậy.”

Chu Hạc Minh cũng không dám khách khí tầm bậy với Trần Danh Khải, dù sao thì mạch não của đồ điên không giống với người bình thường, lỡ mà chính mình cũng nói một câu đáng tiếc theo, tên kia thế nào cũng ép mình ăn thế thì tuyệt vọng.

Đối mặt với ánh mắt không vui của Trần Danh Khải, Chu Hạc Minh kiên quyết không sửa miệng: “Bác sĩ cố ý nói rõ, không thể không nghe lời.”

Cũng không biết miệng Trần Danh Khải than thở hai câu gì, có điều gã vẫn là buông tha cho Chu Hạc Minh, ngược lại là đưa ánh mắt nhìn chăm chú đến trên người hai người khác.

Trương Thiên Hải giật nảy một cái, đang lúc vắt hết óc nghĩ cớ ấy, phía sau bỗng truyền đến giọng của một người phụ nữ: “Tiểu Khải, sao con lại làm cho phòng bệnh loạn như vậy? Nếu mà để y tá thấy được thì mẹ cũng bị mắng.”

Ba người lập tức nhìn lại, chỉ thấy người phụ nữ cỡ 50 tuổi nhìn thấy tại văn phòng bác sĩ trước đó chẳng biết lúc nào đã đứng sau bọn họ, đang sầu khổ đầy mặt nhìn Trần Danh Khải.

Nhìn đến ánh mắt ba người, người phụ nữ hơi xấu hổ mà nói: “Tinh thần con tôi có chút vấn đề, các chú không cần để ý, tôi lập tức dọn dẹp sạch sẽ.”

Ba người lập tức tìm được cái cớ để lui ra từ trong phòng bệnh, nhưng lúc còn chưa thương lượng ra đối sách thì y tá đi ra từ văn phòng, nhìn thấy ba người thì mười phần không vui: “Tối rồi, sao còn không đi ngủ?”

Chu Hạc Minh nghe vậy thì theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, vừa nãy ngoài cửa sổ còn đang ánh nắng tươi sáng, chỉ có 2 phút mà đã tối đen hết rồi. Trong phòng, Trần Danh Khải cũng đã nằm trên giường, mẹ của gã thì lại ngồi bên người gã ngẩn người.

Chu Hạc Minh thu hồi tầm mắt, khô khốc mà cười nói: “Bọn tôi muốn đi WC trước đã.”

“Đi đi, lên giường ngủ sớm một chút, sau khi vào đêm đừng có lắc lư ở hành lang.” Y tá nói xong thì đi phòng bệnh cách vách, Chu Hạc Minh nhẹ nhàng thở ra, dè dặt cẩn trọng mà đưa tay đóng cửa phòng bệnh của Trần Danh Khải lại, sau đó vẫy vẫy tay với hai người khác, ý bảo bọn họ đi theo mình.

Hai người Trương Thiên Hải với Thành Ninh cùng đi theo sau lưng Chu Hạc Minh đến phòng bệnh cuối hành lang, ba người rón ra rón rén đi vào, nhẹ nhàng mà chốt cửa phòng bệnh lại.

Chu Hạc Minh hạ giọng nói: “Phòng bệnh này chỉ có 14 người, nhất trí với nhân số tử vong ghi lại trên hồ sơ vụ án năm đó, tôi phỏng chừng hồi nữa bệnh tâm thần của Trần Danh Khải liền sắp phát tác bắt đầu chém người, chúng ta phải trốn đi, chỉ cần tránh thoát tối nay, sáng mai chúng ta có thể đi ra ngoài.”

“Nào có chỗ để mà trốn nha?” Trương Thiên Hải có chút tuyệt vọng: “Cầu thang bị quỷ đánh tường, chúng ta không đi các tầng khác được. Nhưng mà một tầng này trừ bỏ phòng bệnh thì chính là văn phòng bác sĩ, năm đó nhân viên y tế trực đêm đã chết mấy người, chỗ đó chắc chắn cũng không an toàn.”

Thành Ninh khẩn trương đến toát mồ hôi: “Chỉ có mấy gian phòng bệnh cạnh phòng bệnh số 4 kia có người, phỏng chừng năm đó Trần Danh Khải là qua bên kia giết người, chúng ta liền đứng ở trong phòng bệnh này khóa cửa lại đi.”

Tư duy của Trương Thiên Hải còn khá bình tĩnh: “Tôi nhớ ở tư liệu tôi từng xem qua, Trần Danh Khải là vào lúc bị bảo an với một bộ phận bệnh nhân bác sĩ khống chế, chân đạp tới máu ướt mới bị trượt vô ý cắt phải động mạch chủ mới chết. Mà trong cái thế giới quỷ quái bị Trần Danh Khải khống chế này, những người đó là không tồn tại, cho nên Trần Danh Khải thật sự có thời gian với cơ hội đi tìm từng phòng bệnh để tìm chúng ta. Nếu mà tên kia phát hiện chỉ có một cái phòng bệnh này là khóa lại, thì có khả năng sẽ giúp ngược lại hắn để xác định vị trí của chúng ta.”

“Nhưng mà không khóa thì phiêu lưu quá lớn.” Thành Ninh cắn chặt răng, lấy một sợi dây câu cá thật dài từ trong túi ra: “Thừa dịp Trần Danh Khải còn chưa có nổi điên, ta khóa hết các cửa phòng trống lại, như vậy thì dù gã có bổ cửa của mỗi gian ra cũng cần thời gian nhất định, nếu mà có thể để dao của thằng đó chém cho cùn, vậy thì không thể tốt hơn.”

Trương Thiên Hải do dự một chút, nhìn nhìn Thành Ninh: “Giờ phút này đi ra ngoài quá nguy hiểm đi.”

“Chẳng lẽ ngu người trong này sẽ không nguy hiểm sao? Thừa dịp còn có thời gian nhanh nhanh động thủ mới phải.” Thành Ninh sờ soạng hết một lượt túi trên người, tìm hết những thứ có thể xài được ra, mười phần quả quyết nói: “Giờ liền đi. Người đầu tiên Trần Danh Khải giết mà mẹ gã, đến lúc đó chắc chắn sẽ xuất hiện chút động tĩnh, khi đó chúng ta trốn cũng kịp.”

Chu Hạc Minh cắn răng một cái ra quyết định: “Được, bọn tôi phối hợp ông, tôi đi cửa phòng bệnh số 4 trông chừng, Trương Thiên Hải phụ trách hấp dẫn nhân viên y tế ở trạm y tá, Thành Ninh tranh thủ dùng thời gian nhanh nhất để khóa cửa lại, chúng ta lấy tiếng ho khan làm tín hiệu, tôi ho khan 3 tiếng liên tục, chúng ta liền lập tức rút về phòng này. Nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp gì đó rồi không kịp, mọi người có thể đi phòng nào thì đi phòng đó, vào lúc trốn nhớ khóa cửa lại.”

Trong thế giới quỷ quái, thời gian trên đồng hồ, trên di động của mấy người đều đã đình trệ, không biết rốt cuộc là mấy giờ, có điều lúc mấy người đi ra thì phát hiện trong hành lang im ắng, giống như tất cả bệnh nhân đều đang ngủ, ngay cả hai y tá ở trạm y tá cũng nằm trên bàn ngủ gà ngủ gật.

Chu Hạc Minh đứng ở cửa phòng bệnh số 4, lẳng lặng mà ghé vào trên cửa, trong phòng bệnh yên tĩnh trừ bỏ tiếng ngáy của mẹ Trần khá rõ ràng ra, còn lại là động tĩnh gì cũng không có.

Vì lưu lại đường lui để chạy trốn, Thành Ninh là bắt đầu khóa cửa từ một cái tận cùng khác của hành lang, cũng may mà tuổi của cái bệnh viện này khá lâu, khóa của cửa phòng bệnh là cái loại khá đơn giản kia, chỉ cần kéo tay nắm cửa lên là có thể khóa cửa phòng bệnh lại.

Thành Ninh tròng dây câu cá trên tay nắm cửa phía trong cửa, giật sợi dây lên trên sau khi đóng cửa phòng bệnh lại, chỉ nghe thấy tách một tiếng, cửa phòng bệnh liền khóa kỹ.

Trong loại hoàn cảnh khẩn trương cao độ này, Thành Ninh cảm thấy tư duy cùng động tác của mình đều vô cùng bình tĩnh và nhanh chóng, ông cơ hồ là dùng chưa tới 10s là có thể khóa kỹ một cánh cửa, nếu mà thuận lợi, trong 3 phút là bọn họ có thể về lại phòng bệnh tại tận cùng hành lang bên sườn khác.

Một cánh hai cánh ba cánh……

Cửa phòng bệnh được khóa lại càng ngày càng nhiều, cách phòng bệnh số 4 càng ngày càng gần.

Rốt cuộc Thành Ninh đi đến trước cửa phòng bệnh nghe được tiếng ngáy trong cửa, ông lập tức rón ra rón rén khóa kỹ cửa lại, bỏ qua phòng bệnh số 7, số 6, số 5 có người, chỉ cần khóa lại số 3 với số 2, bọn họ liền đại công cáo thành.

Thành Ninh đưa một ánh mắt cho Trương Thiên Hải đứng ngoài trạm y tá với Chu Hạc Minh ở cửa phòng số 4, để cho hai người họ cùng nhau lui lại với mình. Trương Thiên Hải lập tức đi về với Thành Ninh, cơ mà vào lúc đi ngang qua cửa phòng số 4, ba người đồng thời rõ ràng mà nghe thấy tiếng Trần Danh Khải ở bên trong xốc chăn lên đeo dép xuống giường.

Mồ hôi của ba người nháy mắt rơi xuống, nhưng lúc này ba người lại vô cùng ăn ý, Chu Hạc Minh nhanh chóng buông tha cho vị trí cửa phòng bệnh số 4, nhanh chóng mở cửa phòng bệnh số 3 ra, Trương Thiên Hải thì trực tiếp mở cửa phòng bệnh số 2 ra.

Trong ban đêm yên tĩnh như này, mỗi một tí thanh âm đều bị phóng đại vô hạn, ba người có thể rõ ràng mà nghe thấy tiếng Trần Danh Khải táo bạo mà xoay tới xoay lui trong phòng, bệnh tâm thần của gã phát tác.

Mồ hôi trên trán Thành Ninh tuôn ra, ông tròng sợi dây trên tay nắm cửa phòng số 3, cơ mà vào lúc giật một cái thì lại sơ suất, vào lúc cửa phòng số 3 còn chưa khóa lại đã rút sợi dây ra.

Thành Ninh nuốt nước miếng, lại lần nữa mở cửa phòng số 3 ra, cũng may, lần này lúc này thành công, ngay sau đó cửa phòng bệnh số 2 cũng thành công khóa lại, ba người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, Chu Hạc Minh với Trương Thiên Hải đã chờ tại cửa phòng bệnh số 1 lập tức lắc mình vào phòng bệnh, lưu vị trí ra cho Thành Ninh, vào nháy mắt Thành Ninh trở về cửa phòng bệnh đó, cửa phòng bệnh số 4 mở.

Ba người đóng cửa phòng bệnh số 1 lại cũng không dám lập tức khóa lại, sợ tiếng khóa cửa làm cho Trần Danh Khải chú ý. Ba người thì người dựa vào trên tường người thì lại dựa trên cửa, đều gắt gao mà che miệng mình không dám thở lớn tiếng, lẳng lặng mà nghe tiếng bên ngoài.

Tiếng bước chân của Trần Danh Khải tại ban đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng cửa phòng mở ra, ngay sau đó lại truyền đến một tiếng thét chói tai, ba người lập tức hiểu được đây là Trần Danh Khải vào phòng bệnh khác.

Nương theo cơ hội này ba người khóa cửa phòng bệnh lại, vọt tới chỗ tủ quần áo ở góc tường.

Tủ quần áo của bệnh viện hẹp dài nhỏ, chính giữa còn có một tấm ngăn. Nhưng dù là vậy, Thành Ninh với Chu Hạc Minh vẫn là bùng nổ tiềm lực lớn nhất, cố gắng mà nhét chính mình vào tấm ngăn ngầm, đóng cửa tủ lại.

Hình thể của Trương Thiên Hải có chút phúc hậu, ông nếm thử mấy lần cũng không cách nào nhét chính mình vào, mà lúc này trong hành lang đã loạn thành một cục, tiếng khóc tiếng la rồi tiếng bước chân chạy trốn giao tạp với nhau, hỗn loạn vô cùng.

Trương Thiên Hải lập tức về tới cửa nhìn quanh căn phòng một chút, dưới giường bệnh thì có thể giấu người đó, nhưng mà khăn trải giường của giường bệnh đều là chặt chẽ mà nhét dưới đệm giường, cho dù kéo ra cũng không đủ cản tầm mắt, dù cho trốn vào cũng rất dễ bị phát hiện.

Phòng bệnh chỉ có bây lớn đó thôi, tủ không vào được, dưới giường bệnh thì quá rõ ràng, Trương Thiên Hải có chút gấp đến xoay quanh. Đúng lúc này, ông bỗng nhìn thấy giữa tủ với cửa sổ có một cái khe, mà phòng này lại vừa khéo có rèm cửa sổ rũ dài chấm đất, nếu mà giấu vào trong cái khe kia rồi lại lấy rèm cửa sổ chắn một chút thì cũng là vị trí tốt.

Tủ là bằng sắt, rất nặng, càng miễn bàn bên trong còn có hai người cộng lại cũng phải hơn 300 cân. Nhưng mà giờ phút này Trương Thiên Hải chả buồn gọi bọn họ ra, cũng hổng biết sức lực ở đâu ra mà bỗng chốc bùng nổ, trực tiếp đẩy cái tủ ra cỡ 20cm, khó khăn mà nhét chính mình vào.

Rèm cửa sổ vốn là mở ra, Trương Thiên Hải duỗi tay chồng hết rèm cửa sổ tại vị trí khe hở, che chính mình chặt chặt chẽ chẽ.

Cũng hổng biết bên ngoài đã hỗn loạn bao lâu, bỗng nhiên tất cả đều liền an tĩnh xuống, chỉ để lại tiếng bước chân táo bạo của Trần Danh Khải. Gã ta thong thả bước trong hành lang, liều mạng mà đập cửa phòng bệnh bị khóa, thậm chí có khi còn truyền đến một tràng tiếng cười bệnh trạng: “Chơi trốn tìm? Tôi thích, ha ha ha, để cho tôi tìm xem bạn cùng phòng mới của tôi trốn ở đâu, sau đó mời các ông ăn dưa hấu nha.”

Ba người trong tủ và ngoài tủ đều thở mạnh cũng không dám, lẳng lặng mà cùng đợi vận mệnh buông xuống.

Tiếng chém cửa, tiếng đá cửa, về sau thậm chí còn truyền đến tiếng toàn bộ cửa ầm ầm sập xuống, ba người nghe mà đều có chút tuyệt vọng, thằng điên này chẳng những có dao còn sức lớn vô cùng, chỉ hy vọng gã ta có thể đi tìm các phòng khác trước, cuối cùng mới tới chỗ này.

Đáng tiếc, lúc này trời không chiều lòng người, Trần Danh Khải thế mà chẳng bao lâu liền đi tới cửa phòng bệnh số 1, còn phát ra tiếng cười hề hề hề: “Để cho tôi đoán coi, dựa theo tư duy logic, các ông chắc chắn cho rằng tôi đi tìm từ phòng bệnh số 5 tới phòng bệnh số 13, mà sao tôi lại thấy tỉ lệ các ông trốn ở phòng bệnh số 1 lớn hơn chứ nhỉ.”

Ba người đều run rẩy, mày một thằng bệnh tâm thần cứ dựa theo bản năng nóng nảy điên cuồng không tốt sao, vì sao lại nói tư duy logic?

Một cước hai cước ba cước bốn cước……

Cửa gỗ bình bình thường thường rốt cuộc không chịu nổi cú đá nặng nề ầm ầm ngã xuống, thậm chí vào lúc cửa gỗ ngã xuống còn mang theo chút dòng khí, làm tấm rèm giật mình, lộ ra một tia khe hở.

Trương Thiên Hải muốn dịch ra sau một chút miễn cho mình bị bại lộ, nhưng lúc đó ông là thật vất vả mới chen vào được, không có thừa chỗ để có thể hoạt động giữa ngăn tủ, huống hồ ông cũng không dám quá dùng sức, lỡ mà tạo ra một chút tiếng vang thì chết là ba người bọn họ.

Ông chỉ có thể mãi không động đậy, nhịn không được mà trộm nhìn thoáng qua Trần Danh Khải từ trong chút kẽ hở này.

Phòng không có bật đèn, nhưng mà ánh trăng cũng đủ sáng, có thể để ông nhìn thấy rõ ràng vết máu trên người Trần Danh Khải cùng hai con dao bổ dưa hấu làm cho trong lòng người ta run sợ.

“Là trốn rồi à? Các ông cũng thật nghịch ngợm!” Trần Danh Khải cười ha ha ha, ánh mắt cuồng nhiệt lại hỗn loạn: “Sao các ông đều thích giấu như vậy? Mẹ tôi giấu dao bổ dưa hấu của tôi dưới đệm giường, các bệnh nhân cách vách đều giấu ở dưới chăn, có điều tất cả bọn họ đều bị tôi tìm được rồi, giờ tôi nên tìm các ông.”

“Nếu mà bị tôi tìm được, các ông liền thua!”

“Để tôi xem xem dưới giường có hay không?”

“Không ở dưới giường, trốn càng bí ẩn hơn những người khác, có điều là bạn cùng phòng mới tôi tìm đến, chính là chơi vui hơn những người khác.

Trần Danh Khải thẳng lưng lên, lại ha ha ha mà cười: “Nếu dưới giường đã không có, vậy thì để tôi xem xem trong tủ có hay không?”

Nghe câu đó, Chu Hạc Minh với Thành Ninh suýt chút nữa chết ngất đi, trong lòng bàn tay hai người đều toát mồ hôi, còn không nhịn được mà não bổ cảnh tượng chính mình bị dao bổ dưa hấu đâm thủng.

Ngay vào loại thời khắc nguy cơ như này, Chu Hạc Minh cảm tháy túi quần mình run lên, tiếp theo truyền đến tiếng chuông di động quen thuộc. Lần này không chỉ có 3 người trốn đi ngây ngẩn cả người, ngay cả Trần Danh Khải ngoài tủ cũng dừng bước.

Chu Hạc Minh run run rẩy rẩy móc di động trong túi ra, sau khi nhìn thấy ba chữ Phạm Vô Cữu trên màn hình thì lập tức lệ rơi đầy mặt. Điện thoại của Phạm Vô Cữu gọi vào được, chứng minh cậu ấy phát hiện ba người bọn họ mất tích, cũng phát hiện ra kết giới quỷ đánh tường mà Trần Danh Khải bày ra.

Có điều không thể không nói, Phạm Vô Cữu phát hiện cũng quá chậm chút, chẳng sợ lại sớm hơn 2 phút thì cũng không tới nỗi 3 người 1 quỷ bị vây trong cảnh giới xấu hổ như vậy a, ông thật sự không biết mình có thể chống được tới khi Phạm Vô Cữu tới cứu mình hay không á!

Trượt phím kết nối, trong tủ quần áo bị đóng kín vang lên tiếng tru tê tâm liệt phế của Chu Hạc Minh: “Bọn tôi ở trong phòng bệnh số 1 khoa hô hấp lầu 2, Phạm Vô Cữu cậu mau tới cứu bọn tôi nha! Bọn tôi sắp chết!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.