Cửa tủ leng keng một chút rồi mở ra, Chu Hạc Minh dắt ở trong ngăn tủ bốn mắt nhìn nhau với Trần Danh Khải ánh mắt điên cuồng.
Nhìn dao nhọn nhuốm máu trong tay Trần Danh Khải, Chu Hạc Minh ý đồ dời đi lực chú ý của Trần Danh Khải: “Tôi gọi một người bạn mới đến cùng chơi trốn tìm với chúng ta được không?”
“Được!” Trần Danh Khải giơ dao trong tay lên hung hăng mà đâm về phía Chu Hạc Minh: “Chờ trừng phạt ông xong tôi lại đi tìm hắn!”
Đầu dao hung hăng mà đâm vào trong lồng ngực Chu Hạc Minh, mà ông ấy trốn thì chả có cách nào trốn, chạy lại chả có chỗ chạy, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn dao kia thẳng tiến về phía mình.
Mắt thấy dao kia liền đâm đến chỗ ngực mình, bỗng một mảnh màng sáng màu trắng trong suốt bắn ra từ chỗ ngực Chu Hạc Minh, chặn đầu tiến công của đầu dao.
Chu Hạc Minh cúi đầu nhìn màng sáng cứu mình một mạng, không biết đây là cái gì, cũng hổng biết là từ đâu ra.
Mà Trần Danh Khải rõ ràng là bị một màn trước mắt này chọc giận. Gã thế mà vươn tay trái ra không quan tâm mà muốn xé nát quầng sáng cản trở gã này.
Nhưng tay gã vừa chạm tới quầng sáng thì giống như là bị lửa đốt vậy, bốc ra một cỗ khói đen thấu xương, mà cái tay trước đó còn lộ gân xanh đã trở nên có chút trong suốt, Trần Danh Khải phát ra tiếng hét thống khổ.
Nhìn thấy một màn như vậy, Chu Hạc Minh thử thăm dò đi ra ngoài một bước, Trần Danh Khải không tự chủ được mà lui về sau 1 bước, đôi mắt đỏ tươi nhìn Chu Hạc Minh, hận không thể bằm thây ông ấy vạn đoạn.
Thành Ninh ở ngăn tủ bên cạnh không biết bên ngoài là tình huống gì, không dám lên tiếng cũng không dám động, chỉ có thể im lặng và chờ đợi, trong lòng áng chừng chờ thằng điên kia giết đạo diễn xong kế tiếp có khả năng liền tới phiên mình.
Nhưng thật ra thì Trương Thiên Hải tránh ở một bên tủ lại nhìn thấy rành mạch rõ ràng chuyện phát sinh bên ngoài, trong lòng đối với việc còn sống mà chạy đi cũng thêm mấy phần chờ mong.
Ngay vào lúc Chu Hạc Minh với Trần Danh Khải giằng co không chừng đó, trong hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân vô cùng rõ ràng, hơn nữa nghe tiếng tựa hồ không chỉ một người.
Đầu Trần Danh Khải cứng ngắc mà xoay một chút, nhìn lại về phía cửa phòng bệnh, trên mặt lộ ra nghi hoặc thật to. Tuy tư duy gã hỗn loạn, nhưng gã cũng biết rõ ràng là “người” trong khoa nội hô hấp hiện tại đều bị gã chém chết rồi, dựa theo lệ thường tuần hoàn mỗi ngày thì bọn họ sẽ mãi lẳng lặng nằm trên mặt đất, thẳng đến sáng ngày hôm sau mới biến mất, trước nay chưa từng xuất hiện tình huống “chết” rồi lại dậy.
Nếu mà là lầu 1 mà nói thì chỉ 3 gã người sống này, gã đều mang về hết rồi, lúc đó gã vòng vo mấy vòng ở lầu 1 căn bản không phát hiện có ai khác ở đây. Mặc dù là người về sau mới vào bệnh viện này, thì hẳn cũng không vào lầu 2 được a, dù sao chỗ này đã là thế giới của gã.
Chu Hạc Minh nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, trên mặt lộ ra biểu cảm mừng như điên, thử thăm dò gọi một tiếng: “Phạm Vô Cữu?”
Hai bóng người một nam một nữ xuất hiện tại cửa phòng bệnh, Lý Tiểu Tiểu hai gò má nhuộm cơn say phất phất tay với Chu Hạc Minh, cười ha ha ha nói: “Tôi ca hát cho Phạm ca của tôi, hát hát rồi nhớ tới mấy ông, ra cửa xem một cái thì ra các ông đều chạy tới lầu 2 chơi rồi đây!”
Chu Hạc Minh dở khóc dở cười, tiểu Lý tổng cũng quá để mắt ông, trò chơi kích thích như này ông thiệt sự tuyệt hổng muốn chơi.
Phạm Vô Cữu theo ở phía sau có chút xin lỗi mà gật gật đầu với Chu Hạc Minh, lúc tối bởi vì Lý Tiểu Tiểu uống nhiều cứ hát hoài, nên anh vì không ầm ỹ đến 3 người ở phòng cách vách mới thiết kết giới, không nghĩ tới thế mà bị Lý Tiểu Tiểu quậy cho quên thời gian, thiếu chút nữa không kịp cứu ba ông anh không hay ho này.
Trần Danh Khải nhìn hai người đột nhiên xuất hiện này mà sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh, sự điên cuồng của gã chiếm thượng phong, buông tha cho Chu Hạc Minh trong ngăn tủ, xách dao bổ về phía Lý Tiểu Tiểu ở gần gã nhất.
Nhìn thấy một màn như vậy, chẳng những Chu Hạc Minh phát hoảng, ngay cả Phạm Vô Cữu cũng thay đổi sắc mặt, ngay cả xích sắt giấu ở bên hông cũng không kịp lấy, trực tiếp đưa tay bấm pháp quyết.
Nhưng Lý Tiểu Tiểu cách Trần Danh Khải gần quá, tốc độ của Trần Danh Khải lại quá nhanh, ngay cả pháp quyết của Phạm Vô Cữu cũng có chút không kịp, mọi người trơ mắt mà nhìn con dao kia bổ từ trên cổ Lý Tiểu Tiểu xuống, xuyên qua toàn bộ thân thể.
Lý Tiểu Tiểu thế mà lại bình yên vô sự!
Lý Tiểu Tiểu đang chào hỏi với Chu Hạc Minh bất thình lình bị phát hoảng, quay đầu mới phát hiện con quỷ điên mang theo dao này cách mình gần trong gang tấc.
Cô đưa tay bốp một phát vả vào trên ót Trần Danh Khải: “Phiền người ghê, làm tui sợ nhảy dựng!”
Trần Danh Khải bị tát một cái chắc nịch, cả quỷ đều ngã sấp trên đất, cố tình Lý Tiểu Tiểu uống nhiều nên mạch não cũng có hơi bị ngắn, đánh cho Trần Danh Khải úp sấp trên đất rồi quên mất gã ta, một chân dẫm trên người gã ta đi qua.
Trần Danh Khải vừa mới muốn đứng dậy lại chắc nịch mà bị đạp về mặt đất, dao bổ dưa hấu trong tay cũng theo đó bị đánh rơi trên đất.
Giây tiếp theo Lý Tiểu Tiểu liền lảo đảo mà ngã ra sau một chút, vừa khéo lại đạp lên con dao bổ dưa hấu kia, dao bổ dưa nháy mắt tan thành mây khói.
Chu Hạc Minh với Trương Thiên Hải núp trong khe hở nhìn thấy một màn như vầy xong thì sửng sốt một chút, ngay sau đó trong lòng trào ra mừng như điên, nguyên nhân mà bọn họ sợ thằng điên này trừ bỏ gã là quỷ ra còn bởi vì trong tay gã có dao, giờ dao không còn, hai người nháy mắt cảm thấy an toàn hơn, vội vàng đi ra khỏi chỗ ẩn thân.
Lý Tiểu Tiểu lảo đảo đi đến trước mặt Chu Hạc Minh, vui tươi hớn hở mà vỗ vỗ vai ông ấy: “Đạo diễn, bùa hộ mệnh tôi cho ông mượn xài tốt chứ? Giờ an toàn rồi, trả bùa hộ mệnh lại cho tôi đi!”
Chu Hạc Minh sờ sờ dây thừng trên cổ, mới nhớ tới buổi tối lúc ăn cơm Lý Tiểu Tiểu treo một thứ gì đó trên cổ mình bảo mình bảo quản thay cô ấy một chút, chờ cơm nước xong ông lại vội vàng quay phim nên liền quên vụ này. Nói như vậy, hào quang phát ra cản một dao thay mình vừa nãy chính là do cái bùa hộ mệnh này?
Chu Hạc Minh lấy bùa hộ mệnh từ trong áo ra, lúc này mới nhìn thấy, thì ra là một miếng bạch ngọc ôn nhuận, trên đó còn có khắc đồ án huyền điểu.
“Đúng đúng đúng, chính là miếng này.” Lý Tiểu Tiểu cố gắng đem ánh mắt mê ly đi ngắm nhìn, nhận ra mặt dây chuyền ngọc của mình, còn không quên khoe một phen: “Thế nào? Đẹp chứ, là Huyền tỷ khắc cho tôi đó, nghệ sĩ công ty bọn tôi 18 loại vũ khí mọi thứ tinh thông, vẽ bùa xem bói bắt quỷ đều không gì không làm được, loại bảo bối này muốn mua cũng không mua được.”
“Đúng là rất đẹp, không chỉ đẹp còn xài tốt!” Chu Hạc Minh cầm mặt dây chuyền không nỡ thả lỏng tay, giương mắt nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, ta thương lượng một chút, bùa hộ mệnh của cô có thể để tôi lại mượn mang chút không? Vừa nãy tôi đây xém chết trong tay quỷ, trái tim nhỏ còn có chút không chịu nổi kích thích. Nếu có thể đeo bùa hộ mệnh của cô thì trong lòng tôi còn kiên định chút.”
“Không được.” Lý Tiểu Tiểu ngốc manh lắc lắc đầu nói: “Bùa hộ mệnh này là thấy ấn đường ông biến thành màu đen, tướng không hay ho đầy mặt, đoán được ông sắp gặp quỷ mới cho ông mượn. Giờ gặp quỷ xong rồi, ông nhanh nhanh đưa bùa hộ mệnh cho tôi, không thì lần tới không cho ông mượn!”
Vừa nghe nói còn có lần tới, Chu Hạc Minh khóc không ra nước mắt, run rẩy đưa tay vào tháo bùa hộ mệnh xuống, lưu luyến trả lại cho Lý Tiểu Tiểu.
Nhưng Trương Thiên Hải ở kế bên lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, quay đầu thương lượng với Lý Tiểu Tiểu: “Chờ lần tới lúc cô phát hiện ổng sắp đụng quỷ có thể nói trước cho tôi chứ? Tôi muốn cách ổng xa một chút, ngàn vạn đừng có chịu liên lụy nữa!”
Vừa nghe thế, Chu Hạc Minh mặc kệ, bài xả với Trương Thiên Hải: “Tui đã sớm nói với ông rồi, đừng có viết mấy chỗ như thôn hoang, bệnh viện bỏ hoang như này hoài, dễ nháo quỷ. Ông cứ còn nói đây là địa điểm thiết yếu của phim ma, kích thích! Ông nên gặp quỷ nhiều chút, miễn cho chịu kích thích không đủ!”
Trương Thiên Hải chột dạ sờ sờ cái mũi, cố gắng biện giải vì mình: “Không phải ở thôn hoang chúng ta không gặp quỷ sao?”
“Đó là ông không gặp!” Chu Hạc Minh trợn trừng mắt: “Quỷ bắt đi luôn hai chuyên gia trang điểm, nếu không có Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu ra tay cứu người, hai tiểu cô nương liền mất mạng.”
Trương Thiên Hải chấn kinh rồi: “Thôn hoang cũng có quỷ?”
Lý Tiểu Tiểu nấc một cái rồi bổ sung thêm: “Không nhiều lắm, cũng chỉ hơn một trăm đi.”
Hai cái chân của Trương Thiên Hải run lên, xém chút bị dọa tè ra quần, khắp nơi đều gặp quỷ cũng quá dọa người!
Chu Hạc Minh nói mấy câu rốt cuộc cũng xem như trở lại bình thường từ cảm xúc khẩn trương, ông phát hiện Thành Ninh còn chưa ra, vội vàng mở ngăn tủ bên cạnh ra, thế này mới phát hiện Thành Ninh chẳng biết lúc nào đã bị dọa ngất xỉu rồi.
Chu Hạc Minh với Trương Thiên Hải lôi Thành Ninh từ trong ngăn tủ ra, vừa là ấn nhân trung vừa là làm hồi sức tim phổi cho, rốt cuộc làm ổng tỉnh lại.
Thành Ninh mở to mắt, nhìn hai gương mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng mười phần bất an, vô cùng khẩn trương mà hỏi: “Chúng ta là còn sống hay là bị quỷ giết chết?”
Chu Hạc Minh đỡ ông ấy lên: “Còn sống đâu, Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu Tiểu tới cứu chúng ta.”
Thành Ninh ngồi dậy vừa vặn thấy được Trần Danh Khải quỳ rạp trên đất. Trần Danh Khải của lúc này đã hoàn toàn không có khí phách đại sát tứ phương của boss vừa nãy, ngược lại là quỳ rạp trên đất hơi thở thoi thóp.
Thành Ninh vừa định hỏi một chút là con quỷ này sao vậy, liền trơ mắt mà nhìn Lý Tiểu Tiểu đạp lên lưng Trần Danh Khải đi tới, Trần Danh Khải quỳ rạp trên đất trông càng hư nhược rồi.
Thành Ninh: “…………”
Thế mà không chịu nổi đạp như vậy sao?
Đột nhiên cảm thấy quỷ hình như cũng hổng có đáng sợ như vậy!
***
Phạm Vô Cữu xách Trần Danh Khải từ trên đất lên, 5 người đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ thấy trong hành lang vết máu cả một mảnh, mấy cỗ thi thể tứ tung ngang dọc nằm trên đất.
Phạm Vô Cữu đưa tay phải búng một cái, các “thi thể” bay lên khôi phục hình thái hồn phách, vết máu trên đất biến mất hết, hành lang khôi phục lại bộ dáng chứng kiến ban ngày.
Đám quỷ khôi phục ý thức, sau khi nhìn thấy Trần Danh Khải bị Phạm Vô Cữu xách trong tay thì đều vui cực mà khóc, ào ào hỏi: “Có phải bọn tôi không cần lặp lại tình cảnh bị giết ngày qua ngày trong ảo cảnh hay không? Có phải bọn tôi được giải thoát rồi không?”
“Đúng, các người giải thoát rồi.” Phạm Vô Cữu nhìn bọn họ, giọng nói nhu hòa ngoài ý muốn: “Tôi mở quỷ môn thay các người, các người có thể đi Địa Phủ chuyển thế đầu thai.”
“Rốt cuộc giải thoát rồi.” Mẹ Trần lão lệ tung hoành nhìn Trần Danh Khải trong tay Phạm Vô Cữu, thần sắc mười phần phức tạp: “Con trai, mẹ sinh con lại không nuôi con cho tốt, muốn ép con tiến tới nhưng lại ép con thành bệnh tâm thần. Giờ mạng mẹ cho con, hồn phách cũng bị con tra tấn rất nhiều năm, nợ nần của hai ta cũng coi như là một bút thanh toán. Kiếp sau hi vọng chúng ta cũng đừng làm mẹ con nữa, tốt nhất là về sau vĩnh viễn cũng không cần gặp lại nhau.”
Trần Danh Khải cúi đầu, phảng phất như chẳng nghe thấy vậy.
“Tôi có thể trước hết không đi Địa Phủ chứ?” Một y tá thoạt nhìn mới đầu 30 bất an hỏi: “Tôi muốn về xem ba mẹ tôi còn có con của tôi.”
“Có thể!” Phạm Vô Cữu mở tay ra, một lá bùa bay về phía đám oan hồn bị hại này: “Các người cất kỹ lá bùa bên người, chờ sau khi kết thúc tâm nguyện thì lá bùa sẽ mang các người đến Âm Phủ báo danh.”
Đám hồn phách ào ào gật đầu nói cảm ơn, thân ảnh nhoáng lên cái rồi đều biến mất.
Phạm Vô Cữu cúi đầu nhìn nhìn Trần Danh Khải trong tay, cười lạnh một tiếng: “Sát hại 13 mạng người, sau khi chết còn dùng chấp niệm mượn dùng hung địa để tạo ra không gian quỷ vực, hiện tại lại là to gan lớn mật bắt người sống, muốn dùng máu người sống để củng cố trận pháp của ngươi, dã tâm ngươi không nhỏ nhỉ?”
Trần Danh Khải gian nan ngẩng đầu, dùng ngón tay đẩy kính mắt bị trượt đến bên miệng, lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Còn sống tao không làm vương nổi, chết rồi tao có thể dùng máu tươi để đúc ra vương quốc của tao. Tao dùng rất nhiều năm mới ổn định được không gian lầu 2, chỉ cần thêm một chút máu người sống là có thể mở rộng phạm vi lãnh địa, đáng tiếc, mấy cái đó đều bị mày phá hủy!”
Phạm Vô Cữu duỗi tay chạm giữa trán Trần Danh Khải một cái, một cái màn hình trong suốt bay từ bên trong ra, trên đó chi chít rậm rạp những chữ cái làm người ta không nhìn hiểu.
Nhưng hiển nhiên, Phạm Vô Cữu nhìn hiểu: “Ác nhân mười đời (*), mỗi đời đều tay dính máu tươi, tổng cộng bị tù ở 18 tầng địa ngục hơn 800 năm.”
(*): nhìn mà muốn bình luận một chút, có chương nào đó trong truyện có nhắc tới ông Vương tổng nào đó là thiện nhân 5 đời, haiz, ác nhân thì có tới 10 đời mà thiện nhân mới có 5, người duy trì làm chuyện tốt được quá ít.
Trên cái mặt trắng nõn của Trần Danh Khải lộ ra tươi cười tàn nhẫn: “Xem ra 18 tầng địa ngục của bọn mày chẳng thế nào xài được nha, nhốt tao nhiều năm như vậy cũng không cải tạo tao thành công được.”
“Đúng vậy thật, cho nên ngươi không cần thiết phải cải tạo nữa.” Thần sắc Phạm Vô Cữu nhàn nhạt mà nhìn gã, ngón tay dần dần khép lại: “Đối với loại ác quỷ như ngươi vậy, ta vừa khéo có quyền lợi trực tiếp xử quyết.”
Trần Danh Khải rốt cuộc có hoảng sợ tử vong, gã mở to hai mắt, ra sức giãy dụa, nhưng gã trong tay Phạm Vô Cữu chẳng có sức phản kháng nào, cuối cùng póc một tiếng bị bóp nát, hồn phách theo gió tan thành mây khói.
Búng rớt âm khí trên tay đi, Phạm Vô Cữu vừa quay đầu thì phát hiện Lý Tiểu Tiểu ghé vào trên tường, anh đi qua xem một cái, mới phát hiện nha đầu kia chả biết lúc nào đã ngủ mất.
Phạm Vô Cữu có chút bất đắc dĩ, trước kia lúc live stream Lý Tiểu Tiểu cũng từng xuất hiện tình huống ăn cua ngâm rượu ăn tới xỉn, chỉ là tối nay tán gẫu vui quá, anh liền quên mất chuyện tửu lượng của Lý Tiểu Tiểu không tốt, một không cẩn thận liền để cô uống nhiều.
Đưa tay đỡ Lý Tiểu Tiểu ghé vào trên tường ngủ, nhẹ nhàng lắc lư vai cô, nhưng không nghĩ tới Lý Tiểu Tiểu tựa hồ là ngủ càng sâu.
Phạm Vô Cữu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người bế Lý Tiểu Tiểu vào lòng, Lý Tiểu Tiểu cũng là tự giác, trực tiếp ngả đầu chôn trong lòng Phạm Vô Cữu, ngủ vô cùng kiên định.
Nhìn Lý Tiểu Tiểu trong lòng, Phạm Vô Cữu đột nhiên cảm thấy nhịp tim có chút gia tốc.
Phạm Vô Cữu ôm Lý Tiểu Tiểu xoay người xuống lầu, Trương Thiên Hải giật giật tay áo Chu Hạc Minh, đặc biệt nhiều chuyện mà nói thầm: “Sao đột nhiên tôi cảm thấy hai vị này có chút mờ ám nhể?”
Trương Thiên Hải lập tức nói: “Ngày mai tôi lập tức làm bộ phận cảnh diễn tình cảm phong phú một chút, nhất định sẽ làm cho yêu của bọn họ nước chảy thành sông!”
Hai người nói chuyện rồi liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy được ăn ý trong ánh mắt của nhau: Bọn tôi có thể giúp các cô cậu chỉ có như này thôi, còn lại phải dựa vào chính các cô cậu cố gắng!