Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 3



Ông Thổ không phát hiện cảm xúc Lý Tiểu Tiểu hạ xuống, hứng thú bừng bừng mà giới thiệu cho Lý Tiểu Tiểu: “Nghệ sĩ của công ty chúng ta đều đa tài đa nghệ, chỉ là không gặp được cơ duyên thích hợp, bằng không thì chắc chắn có thể hot.”

Trong lòng Lý Tiểu Tiểu nặng nề mà thở dài, đã gặp ông Táo với ông Thổ rồi, cô thực sự không có ôm mong đợi gì đối với nghệ sĩ của công ty. Ngay cả hai vị cụ ông cũng có thể trở thành nghệ sĩ được công ty chọn, mấy cái nghệ sĩ kia chắc cũng chẳng ra gì, bằng không thì sao có thể đã nhiều năm rồi cũng không nhận được chút việc nào chứ.

Nhớ tới đội ngũ tuyển chọn ông Thổ nói lúc trước, trong lòng Lý Tiểu Tiểu lại dâng lên một tia hy vọng: “Ông ơi, trước đó ông nói với con là nghệ sĩ công ty ta là trải qua tuyển chọn* chọn ra phải không?”

Ông Thổ gật đầu: “Đúng vậy, đại hội tuyển chọn mở ở Đông Hải đấy!”

*: Cái tuyển chọn này từ gốc là “hải tuyển”, mình kiếm chữ trung rồi bỏ lên google dịch thì nó dịch là thử giọng. Trong truyện ở trường hợp này ông Thổ dùng nó đúng theo nghĩa đen từ cái chữ ‘Hải Tuyển’, nghĩa là chọn từ trong biển ra, đại hội tuyển chọn diễn ra ở Đông hải => Hải tuyển.

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Ông à, thử giọng mà ông hiểu có phải không quá giống với người bình thường hay không?

Cũng may câu tiếp theo của ông Thổ làm cho Lý Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra: “Người báo danh rất nhiều đó, ông phỏng đoán bảo thủ thế nào cũng hơn 1 vạn!”

“Thật sự?” Lý Tiểu Tiểu kinh ngạc mà nhìn ông Thổ: “Vậy quy mô thử giọng lúc đó của ta rất khổng lồ nha!”

Ông Thổ nhớ lại lúc thử giọng năm đó ký ức hãy còn mới mẻ: “Quy mô đó tương đối long trọng, chiêng trống vang trời, tiên pháo tề minh, bởi vì ta lùn nên không chen vào được. Những người tham gia tuyển chọn đều tài nghệ xuất chúng, tất cả đều muốn đến công ty giải trí Tiên Phàm chúng ta làm nghệ sĩ. Nhưng danh ngạch này có hạn nha, chúng giám khảo nói một đám chỉ chọn nhiều nhất là sáu người.”

Lý Tiểu Tiểu chỉ nghĩ đến cảnh tượng kia thôi hai mắt liền tỏa sáng: “Chọn lựa này rất kịch liệt a?”

“Đó là tương đối kịch liệt a!” Ông Thổ vuốt râu cảm thán thẳng: “Đánh cho trời đất mù mịt một tháng cũng chưa đánh ra kết quả, ngay cả giám khảo cũng tạch. Tay chân già cả kiểu giống ta đây cũng không dám xáp lên phía trước, sợ bị đánh gãy xương. Về sau vẫn là chúng giám khảo nghĩ ra một ý kiến hay công bằng, rút thăm định thắng bại!”

“Cái thứ đồ chơi gì?” Biểu cảm của Lý Tiểu Tiểu nứt toạc, thanh âm nháy mắt cao tám độ, trực tiếp phá âm đến giạng thẳng chân: “Con không có nghe lộn đó chứ? Thử giọng chọn nghệ sĩ, kết quả là dựa vào rút thăm?”

Ông Thổ thở dài: “Cái này cũng là biện pháp trong không có biện pháp, chỉ dựa vào đánh nhau quá khó phân thắng bại, còn nháo cho Đông Hải của người ta bão quét cuồng phong.”

Lý Tiểu Tiểu cảm thấy chén chè hạt sen lá sen mình ăn vừa nãy kia ăn uổng rồi, cảm xúc đã bình tĩnh lại bắt đầu sôi trào, huyệt thái dương nhảy nhảy thình thịch: “Cái đó có liên quan gì đến đánh nhau? Thử giọng không phải là so diện mạo so kỹ thuật diễn so tài nghệ sao?

Ông Thổ một mặt mờ mịt: “A? Cái đó giảm khảo chưa nói nha, dù sao mọi người vừa đến đều liền đánh nhau.”

Lý Tiểu Tiểu một tay che trán một tay che tim, cũng không biết nên che bên nào.

“Cho nên nghệ sĩ công ty ta chính là mấy vị rút thăm được cuối cùng kia?”

“Đúng rồi, chúng giám khảo khẩn cấp họp thảo luận sau đó mở rộng phạm vi thử giọng, quyết định cuối cùng dựa vào rút thăm định thắng bại. Một vài người trước đó không thể báo danh cũng tới tham gia, tổng số rút thăm lập tức đột phá 3 vạn.” Ông Thổ hồi tưởng tới tình cảnh lúc đó đầy mặt vẫn hưng phấn như cũ: “Tiểu Tiểu con nói, không dựa vào năng lực, chỉ bằng vận khí rút trúng được thăm nghệ sĩ, cái số mệnh này có mạnh không?”

Lý Tiểu Tiểu vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “……Mạnh……”

Ông Thổ sâu kín thở dài: “Ai, đáng tiếc lúc ấy vận may của ta không tốt lắm, không rút được thăm nghệ sĩ. Có điều cũng may ta biết dưỡng hoa trồng cây có sở trường đặc biệt, mấu chốt là tòa nhà này cũng là ta quyên cho công ty, cho nên ký hợp đồng làm nhân viên cũng thuận lợi nhập chức.”

Lý Tiểu Tiểu càng muốn khóc, cái gọi là bất động sản được kế thừa trên thực tế cũng là của người khác, cho nên công ty giải trí mà cô thừa kế kỳ thực chỉ có một cái xác rỗng phải không?

Ông Thổ nói xong chưa đã thèm, sải bước đi đến ký túc xá nhân viên: “Đi, ta mang con xem thiên tuyển chi tử* của công ty chúng ta.”

*: đứa con mà trời chọn.

Lý Tiểu Tiểu hai mắt đăm đăm, mất hồn mất vía đi theo sau ông Thổ, trong đầu không ngừng nhớ lại hiệp nghị chính mình ký tên: Phải tuân thủ các hạng điều lệ chế độ của công ty, phải ở trong ký túc xá nhân viên của công ty, phải dụng tâm với công việc nâng đỏ nghệ sĩ của công ty………… Cái quan trọng nhất là, trong lúc nhậm chức, không được từ chức.

Lý Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, lúc ấy cô thật sự là bị ăn ở hướng cho mê muội đầu óc mới có thể ký xuống cái hiệp nghị thừa kế kỳ quái như thế. Cô có chút không cam lòng kéo cái cặp đeo sau lưng xuống, tìm hiệp nghị từ cặp hồ sơ ra, cấp tốc lật tới tờ cuối cùng về điều khoản nếu vi phạm hợp đồng: Nếu như vi phạm hợp đồng, phải trả tiền vi phạm hợp đồng 9.000.000.000 nguyên, cũng chịu phạt hồn phi phách tán.

Bốn chữ “Hồn phi phách tán” đối với Lý Tiểu Tiểu mà nói căn bản không tính là trừng phạt, làm một sinh viên thời đại mới, học chính trị triết học nhiều năm như vậy, không mê tín là nguyên tắc trụ cột nhất. Mà số tiền bồi thường không đếm được bao nhiêu số không kia mới chấn kinh tới tiếng lòng cô, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy mình nhìn chuỗi số kia cũng rất muốn hồn phi phách tán!

Lý Tiểu Tiểu cảm thấy kỳ thực bao nhiêu tiền đã không quan trọng, dù sao số không này xếp cùng nhau chính là nợ mà đời này cô cũng không trả hết. Mấu chốt là sao lúc trước cô ký hợp đồng lại không chú ý tới cái này nhể, cô nhớ rõ ràng mình đã nhìn hợp đồng từ đầu tới đuôi một lần nha, đối với cái chuyện tiền bồi thường này cô thật sự một chút ấn tượng cũng không có.

Nhưng nói mình không có ấn tượng không có ý nghĩa trên luật pháp, trên chỗ tiền bồi thường còn có dấu tay cùng chữ ký của cô đấy, chứng minh cô tán thành phần hợp đồng này, muốn bội ước không có cửa đâu.

Chú họ à, lúc này chú hố con khổ rồi!

Ngay vào lúc Lý Tiểu tiểu chuẩn bị tìm cái góc tường ôm đầu khóc rống một hồi, một giọng nói trẻ con thanh thúy dễ nghe vang lên phía sau: “Cô gái này là ai a?”

Lý Tiểu Tiểu theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy một bé trai bốn năm tuổi đứng sau lưng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, đôi mắt vừa đen vừa sáng vừa to giống quả nho, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng nhuận nhuận, trên cái đầu trơn bóng giữ kiểu tóc trái đào, thân mình trắng nõn bao một cái yếm đỏ, toàn thân liền lộ ra một chữ: Đáng yêu!

Lý Tiểu Tiểu nháy mắt quên mất buồn rầu của mình, trên mặt không kìm lòng được lộ ra nụ cười bà dì, nhìn đứa bé trước mắt cảm thấy tim mình đều hòa tan: “Ai nha nha, đứa nhỏ này lớn lên thật là đẹp mắt.”

Bé trai nhìn cô một cái, ngẩng đầu nhìn ông Thổ, lại lặp lại vấn đề vừa rồi: “Cô gái này là ai a?”

“Con bé gọi là Lý Tiểu Tiểu.” Ông Thổ cong eo giới thiệu cho bé trai: “Là cháu gái của vị Lý tổng trước kia, người phụ trách mới của công ty giải trí Tiên Phàm chúng ta.”

Biểu cảm lãnh khốc của bé trai nháy mắt liền hòa tan, đôi mắt xinh đẹp cong xuống, ngay cả nốt ruồi son giữa trán tựa hồ cũng sáng lên theo: “Thì ra là chị gái nhỏ, chào chị, chị lớn lên thật đẹp.”

“Tiểu đáng yêu miệng rất ngọt!” Lý Tiểu Tiểu vội vàng cởi ba lô xuống, lấy một cây kẹo que từ trong túi ra cho bé, trên mặt xuất hiện ánh sáng từ ái trước ba mươi tuổi: “Chị mời tiểu bảo bối em ăn kẹo.”

Bé trai bóc giấy gói kẹo bỏ vào miệng, ngoan ngoãn lễ phép nói: “Cảm ơn chị.”

Tay Lý Tiểu Tiểu ngo ngoe rục rịch mà cấp tốc sờ soạng trên mặt bé trai một chút, bé trai tựa hồ muốn né, nhưng dường như lại nghĩ đến cái gì, chịu đựng không nhúc nhích. Lý Tiểu Tiểu biết mình tự tiện sờ mặt người ta không tốt, nhanh chóng rụt tay trở về, nhưng ánh mắt lại luyến tiếc dời khỏi mặt bé: “Ông Thổ, đây là con nhà ai nha? Lớn lên cũng quá đẹp đi! Giống như là kim đồng ngọc nữ trên tượng Quan Âm bà nội con để trên tường vậy.”

Bé trai nghe câu đó nâng tay mỉm cười ngọt ngào về phía cô: “Ánh mắt chị tốt.”

Ông Thổ vuốt râu nở nụ cười: “Đây là một trong thiên tuyển chi tử, nghệ sĩ công ty ta Ngưu Hồng Hải.”

Khóe miệng Lý Tiểu Tiểu giật một chút, trong lúc nhất thời không biết nên châm chọc công ty ký nghệ sĩ nhỏ tuổi như vậy hay là châm chọc năng lực lấy tên của ba mẹ Ngưu Hồng Hải. Một đứa bé thật xinh đẹp, sao lại gọi cái tên này chứ?

Nhìn Ngưu Hồng Hải ăn kẹo que ngon lành, Lý Tiểu Tiểu kéo ông Thổ sang một bên hạ giọng hỏi: “Đứa bé này quá nhỏ đi? Công ty chúng ta ký kết nghệ sĩ nhỏ như vậy thực sự không thành vấn đề sao?”

“Không có vấn đề.” Ông Thổ vô cùng thành thật nói: “Người ta tự mình bắt được danh ngạch, ký kết với ta không có tật xấu.”

Thái dương Lý Tiểu Tiểu nhảy nhảy, cô cảm thấy ý nghĩ của mình với ông Thổ không ở trên cùng một đường chân trời. Hít sâu một hơi, Lý Tiểu Tiểu cố gắng khống chế gương mặt mỉm cười của mình: “Tuổi em ấy quá nhỏ, hơn nữa giờ ở công ty không có công việc, dưới loại tình huống này em ấy không phải nên ở bên người ba mẹ đi nhà trẻ sao? Chẳng lẽ ba mẹ em ấy cũng ở đây với em ấy?”

Ông Thổ nháy đôi mắt nhỏ vô tội lắc lắc đầu: “Lúc trước ba mẹ nó đều không lắc được số, khóc rống một hồi rồi bỏ chạy.”

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Ta đi*, đây đều là kỳ ba tìm được ở đâu vậy!

*: cái câu này phát âm giống như một câu nói tục bên đó vậy, nhưng không biết nên chuyển thành câu gì bên mình, không lẽ nói tục? Mình thấy không nên, nên mình giữ đó rồi giải thích dưới đây.

Có điều trừ bỏ vấn đề tuổi ra, Ngưu Hồng Hải này lên thật ra rất là xinh đẹp, nhan giá trị này tuyệt đối đủ tiêu chuẩn làm nghệ sĩ!

Ngưu Hồng Hải liếm kẹo que vẻ mặt ngây thơ mà nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Chị, em muốn làm minh tinh, em muốn đỏ!”

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Công ty này từ nghệ sĩ đến nhân viên, mục tiêu cuộc đời trái lại còn rất thống nhất.

Lý Tiểu Tiểu nhấn nhấn thái dương thở dài một hơi: “Chuyện công việc không nóng nảy, hồi nữa chị mua mấy bộ quần áo về cho em, trước che cái mông trứng nhỏ của em lại nói!”

Đội ngũ đi ký túc xá từ 2 người gia tăng đến 3 người, ông Thổ vẫn bước đi như bay ở tuốt đằng trước như cũ, Lý Tiểu Tiểu gắt gao mà theo đằng sau, đặc biệt chấp nhất muốn cướp vali về, Ngưu Hồng Hải đi ở cuối cùng vui vẻ thoải mái mà liếm kẹo que.

Rất nhanh ba người liền đến viện sau một mặt, chỉ thấy viện có một gốc đại thụ cành lá sum xuê, dưới tàng cây có một bàn đá, cành lá rậm rạp vừa vặn ngăn trở ánh nắng chung quanh bàn đá, tưới xuống một mảnh mát lạnh.

Lúc này có ba cô gái ngồi bên bàn đá uống trà, một người vừa vặn nhìn đến chính diện, một người thì có thể nhìn đến góc nghiêng, còn có một người thì đưa lưng về phía cửa viện.

Lý Tiểu Tiểu một đường chạy chậm lại đây nhìn lướt qua bên này, mạnh mẽ dừng bước, trên mặt lộ ra biểu tình kinh diễm. Chỉ thấy người con gái đối diện cửa viện thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, dáng người mảnh dẻ, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt hơi hơi mỉm cười đảo mắt, trong lúc giơ tay nhấc chân quý khí mười phần.

“Ta đi, cô gái này lớn lên cũng quá đẹp đi! Cô ấy không phải cũng là nghệ sĩ công ty chúng ta chứ?”

Thổ lão đầu nghe thấy Lý Tiểu Tiểu kinh hô cũng dừng bước chân: “Ba vị này đều là nghệ sĩ công ty chúng ta, người đối diện chúng ta kia tên Ngụy Giai Ý, trừ bỏ vận khí tốt ra không có gì đặc thù. Vốn dĩ lần tuyển chọn này không có gì liên quan đến lọai thân phận này của cô ấy, nhưng mà về sau khi giám khảo quyết định rút thăm thì mở rộng hạn chế thân phận, cô ấy mới có tư cách tham gia. Không nghĩ tới số mệnh cô này vẫn có đủ, sáu cái danh ngạch thế mà bị cô ấy rút đến một cái.”

Đây là lần thứ hai Lý Tiểu Tiểu nghe thấy ông Thổ nói về mở rộng hạn chế thân phận, đang buồn bực muốn hỏi, liền thấy hai cô gái khác đều xoay người nhìn lại đây. Người trước đó chỉ lộ góc nghiêng xinh đẹp vô song, thiên kiều bá mị mà lười biếng cười, dường như có thể câu đi tâm phách người ta vậy.

Mà cô gái trước đó đưa lưng về phía mình kia vừa xoay người lại làm cho Lý Tiểu Tiểu chấn kinh rồi, phảng phất toàn bộ thế giới đều biến mất trước mắt, trong mắt trong lòng đều chỉ còn lại bóng dáng cô gái này.

Giờ cô mới biết được, kinh vì thiên nhân rốt cuộc có ý gì.

Lý Tiểu Tiểu ngây ngốc nhìn cô ấy, lộ ra nụ cười mê muội: Tỷ tỷ này là thiên tiên hạ phàm đi, lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu mà không đỏ quả thực thiên lý khó dung a!

Đúng lúc này, cô gái như thiên tiên kia nâng mí mắt, khóe miệng lộ ra một nét cười nhàn nhạt: “Đây là tân nhậm tổng tài của công ty đi, tiên cốt tiên cách nhưng thật ra có linh khí.”

Lý Tiểu Tiểu mắt ngôi sao: Tiên nữ tỷ tỷ nói rất đúng, cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ khen!

Ông Thổ:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.