Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 33



Biết được chân tướng măng tím từ ông Thổ rồi, Lý Tiểu Tiểu trả lời một tin nhắn riêng về cho Trương Uyển Di, tỏ vẻ măng tím chỉ là một loại nguyên liệu nấu ăn trân quý, không phải dược phẩm, mẹ Trương khôi phục nhất định là sự trị liệu của bác sĩ bắt đầu có tác dụng, người tốt có hảo báo, cô tin tưởng mẹ Trương nhất định sẽ sớm ngày khôi phục khỏe mạnh.

Trương Uyển Di gửi tin nhắn riêng chỉ là muốn biểu đạt cảm tạ của mình với công ty giải trí Tiên Phàm, không ngờ Lý Tiểu Tiểu thế mà thật sự trả lời, lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng.

Mẹ Trương nằm trên giường bệnh nhìn nụ cười trên mặt Trương Uyển Di, không nhịn được hỏi: “Cái công ty tặng măng tím cho chúng ta kia trả lời con hở?”

“Trả lời rồi!” Trương Uyển Di ôn nhu nhìn mẹ cười: “Cô chủ nhỏ của công ty đó nói mẹ là người tốt có hảo báo, cho nên nhất định sẽ hồi phục rất nhanh.”

Mấy chữ mà bệnh nhân thích nghe nhất cùng lắm cũng chỉ thế thôi, nhất là mẹ Trương đã thấy được hy vọng hồi phục của mình, càng là lộ ra vui vẻ từ trong lòng: “Công ty này cũng thật tốt, đúng rồi, con nói bọn họ là công ty chỗ nào vậy? Họ làm cái gì vậy?”

“Là công ty giải trí, nghệ sĩ nhà bọn họ tuy còn chưa có tiếng tăm gì, nhưng mà đều dễ nhìn lắm.” Nhắc đến giải trí Tiên Phàm mà mình đu, Trương Uyển Di cực kỳ thích thú mà cho mẹ xem ảnh chụp các nghệ sĩ của công ty giải trí Tiên Phàm: “Đúng rồi, bọn họ còn phát sóng trực tiếp nữa đó, con chính là rút được quà ở trong phòng phát sóng trực tiếp.”

Trương Uyển Di mở phần mềm phát sóng trực tiếp ra, tìm được bản phát lại của cái kỳ mình trúng thưởng kia, gửi qua cho mẹ Trương.

Mẹ Trương ăn no trên người có sức, tay chân có thể động tâm tình cũng tốt lên theo, cực kỳ thích thú mà bắt đầu xem phát sóng trực tiếp phát lại. Mẹ Trương tuy cảm thấy hoa ông Thổ trồng đẹp mắt, nhưng mà lúc nhìn thấy mảnh rừng trúc tía kia hai mắt mới thật tỏa sáng.

Lúc ông Thổ kể truyền thuyết về mảnh rừng trúc tía kia, bạn trên mạng đều lấy làm chuyện truyền thuyết mà nghe, nhưng câu chuyện này đối với mẹ Trương mà nói thì ấy là tin tưởng trăm phần trăm, nửa người bị liệt của bà chính là công ty giải trí Tiên Phàm chữa khỏi, về sau bà chính là fan sắt của ông Thổ với ông Táo!

***

Sau khi Lý Tiểu Tiểu trả lời tin nhắn riêng cho Trương Uyển Di rồi thì lấy cớ đi văn phòng tiền viện xem hợp đồng, vừa ra khỏi cửa viện né khỏi tầm mắt ông Thổ, Lý Tiểu Tiểu liền rón ra rón rén như mèo mà chạy về phía viện của ông Táo.

Vừa nãy ông Táo cười tủm tỉm nói bản thân chỉ là một ông lão biết nấu ăn bình thường mà thôi, loại lời này trước kia cô cũng không tin, cảm thấy bằng tay nghề của ông Táo thì chắc chắn là trù thần cấp quốc gia, cả đời danh lợi đều có, nghĩ tới cuộc sống nhàn tản mới đến công ty giải trí Tiên Phàm làm đầu bếp. Giờ đây sau khi biết ông Thổ là ông Địa trong truyền thuyết rồi, cô lại càng không tin ông Táo chỉ là một ông lão biết nấu ăn bình thường, cụ ông nhà nào có thể có quan hệ tốt đến xưng huynh gọi đệ với ông Địa, còn dám sai khiến ông Địa lên nóc nhà phơi đậu que khô.

Trước đó cô là thật khiếp sợ với trình độ trâu bò của hai cụ ông, nhưng mà vì tư tưởng kiên định với chủ nghĩa duy vật nên đã làm cô vẫn luôn không nghĩ đến cái cấp bậc thần tiên kia. Giờ hay rồi, ông Thổ bại lộ thân phận, thân phận của ông Táo cũng được miêu tả sinh động, lấy Táo làm họ, lại có một tay trù nghệ tốt đến có thể nói là tuyệt kỹ, trừ bỏ Táo Quân tiếng tăm lừng lẫy ra thì còn có thể là vị nào chứ.

Ông Táo con vịt chết không thừa nhận, Lý Tiểu Tiểu cũng liền tương kế tựu kế vờ không biết, khi nào ông Táo không lưu ý mà để lộ chân tướng như ông Thổ, ông ấy dù có muốn không thừa nhận cũng khó.

Có điều phải nói trở lại, công ty giải trí Tiên Phàm mà cô thừa kế này rốt cuộc là cái công ty thần kỳ gì thế, Hắc Vô Thường làm nghệ sĩ cho cô cũng được đi, hai vị thần tiên Táo Quân, Ông Địa làm nhân viên cho cô, còn mấy người nghệ sĩ còn lại là thân phận gì, cô đã có chút không dám nghĩ nữa.

Vào viện của ông Táo, ông Táo đang nửa nằm trên ghế ở trong sân chat wechat đây, bộ dáng mặt mày hớn hở vừa thấy rất là vui vẻ. Lý Tiểu Tiểu rón ra rón rén trượt đến sau lưng ông Táo muốn xem xem ông đang tán gẫu với ai, nhưng ông Táo mắt tinh tai thính đã lập tức ụp di động xuống, vui tươi hớn hở cười với Lý Tiểu Tiểu: “Bận việc xong rồi? Ông mang chút điểm tâm lại cho con ăn.”

“Con lại bị ông cho ăn nữa sẽ thêm thịt mất.” Lý Tiểu Tiểu thuận thế ngồi xuống cái ghế dựa trống cạnh ông Táo, cũng lấy di động ra. Tuy vừa nãy cô không thấy được nội dung tán gẫu trên di động ông Táo, nhưng mà đôi mắt lại thật linh mẫn mà bắt được ảnh chân dung trong khung chat, trong đó hai người Thân Văn Duệ với Ngưu Hồng Hải là rõ ràng nhất.

Mở nhóm wechat ra, bên trong im ắng, lịch sử một tin tán gẫu cuối cùng còn dừng lại ở ảnh selfie Thân Văn Duệ gửi đến lúc sáng. Lý Tiểu Tiểu cười ha ha, hay lắm*, còn lập ra một nhóm vứt bỏ ông chủ tôi đây, các ông thế này không phải giống với bọn con chặn thầy cô lúc đi học sao?

*: từ gốc của nó là tiểu dạng, cho lên gg thì nó có nghĩa như là demo ấy, nên mình chuyển lên baidu tra thử, nó có cho một kết quả rằng đây là phương ngữ Đông Bắc Trung Quốc, phần lớn là đại từ chỉ những nhân vật khinh miệt hoặc đùa cợt lẫn nhau, thế nên mình chọn cái câu hay lắm này, nó khá hợp với ngữ cảnh.

Ông Táo mang hộp đồ ăn đi ra, từng món điểm tâm tinh xảo bày lên bàn đá giữa hai người, tổng cộng 6 đĩa điểm tâm, mỗi đĩa 6 cái, mặt khác còn bưng hai ly dương chi cam lộ tới, hai người mỗi người một ly.

Lý Tiểu tiểu ăn dương chi cam lộ lành lạnh ngon miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm ông Táo: “Ông ơi, tay nghề này của ông tốt như vậy, không mấy trăm năm không luyện được nhỉ?”

“Còn được đi, chủ yếu là thiên phú cao!” Ông Táo ăn hai miếng bánh gạch cua, chính là không vào tròng.

Lý Tiểu Tiểu cũng cầm một cái bánh gạch cua, cắn một miếng tràn đầy thịt cua với gạch cua, ngon đến làm Lý Tiểu Tiểu quên mất lời đang muốn nói: “Điểm tâm này ăn ngon quá, con trước kia chưa từng nghe nói qua.”

Ông Táo chậm rì rì nói: “Cách làm bánh gạch cua này không khó, khó là chọn cua phải chọn màu mỡ tươi mới, làm ra phải thừa lúc nóng mà ăn, thế này mới có cái vị kia. Bên ngoài có mấy quán cũng làm cái này, nhưng bọn họ dùng vật liệu không thật bằng chúng ta, khách hàng bình thường cũng khó ăn được món vừa ra nồi, cho nên cũng không tính là rất nổi tiếng.”

Lý Tiểu Tiểu cười cười: “Bên ngoài dù có thực tài thực liệu chắc chắn cũng không làm ăn ngon như ông Táo, con cảm thấy ông tuyệt đối là đầu bếp đệ nhất Hoa quốc chúng ta!”

“Còn rất có thể vuốt mông ngựa!” Ông Táo ăn xong một cái bánh gạch cua, lại gắp một miếng bánh mứt táo lên, bánh mứt táo này cũng là tự ông Táo làm, hương táo nồng đậm, cũng sẽ không ngọt ngấy giống như mua ở bên ngoài vậy, toàn dựa hết vào vị ngọt của táo đỏ để thêm vinh dự cho điểm tâm, ăn ngon lại không ngấy.

“Ông Táo, sao thần tiên giống như ông Thổ đây lại có thể đến công ty chúng ta đi làm vậy?” Lý Tiểu Tiểu hỏi dò: “Nếu không phải thấy tận mắt, con còn thật không tin có cái chuyện là có thần tiên này.”

Nghe thấy vấn đề này, ông Táo sâu kín thở dài: “Có tín ngưỡng mới có thể có thần tiên, không có tín ngưỡng thì không có niệm lực, chẳng những thần vị nguy ngập nguy cơ, còn có khả năng biến mất trên thế giới này. Ông Thổ con dù được người biết rộng rãi ở nhân gian, nhưng hiện tại trên cơ bản là không ai tín ngưỡng ổng. Vì bảo trụ thần vị, vì không biến mất trong tam giới, làm cho phàm nhân thích ổng lần nữa, đây là mục đích mà ông ấy đến.”

Lý Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, cô nghĩ tới rất nhiều loại khả năng làm thần tiên hạ phàm, chỉ không có là bọn họ thế mà vì tồn tại.

Nghĩ đến mình đã thấy ông Thổ ngã ngựa, lại chọc phá thân phận ông ấy, Lý Tiểu Tiểu có chút lo sợ bất an: “Giờ con đã biết thân phận ông Thổ, ông Thổ có thể bị nhận trừng phạt gì không hở ông?”

“Vậy ngược lại là sẽ không.” Ông Táo vui tươi hớn hở nói: “Chỉ cần con có thể đoán được, vậy cứ tùy tiện đoán.”

Lý Tiểu Tiểu nhìn bộ dáng thoải mái tự nhiên kia của ông Táo, cũng cười theo: “Vậy thì để con đoán thân phận ông thử xem nhé, ông Táo?”

Ông Táo nghe thấy Lý Tiểu Tiểu cố ý gằn nặng chữ “Táo”, lập tức bắn dậy chạy về phía phòng bếp: “Á á á, nồi của ông!”

Nhìn bóng dáng biến mất nháy mắt của ông Táo, Lý Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười đạt được, sớm muộn gì cũng lột được áo lót của ngài xuống.

*****

Ngây người ở nhà hơn 1 tháng, suất diễn diễn ngốc bạch ngọt của Thân Văn Duệ đóng máy, vốn là Lý Tiểu Tiểu tính để chính cậu ta trở về, nhưng mà Thân Văn Duệ cực kỳ tội nghiệp khóc nửa ngày ở trong nhóm, thế nào cũng phải khiến Lý Tiểu Tiểu đi đón, nói là sợ mình bị người lừa bán.

Lý Tiểu Tiểu đều bất đắc dĩ, thằng buôn người nào luẩn quẩn trong lòng đi bắt một đại lão gia như cậu chứ!

Hỏi thăm tiến độ quay chụp của các nghệ sĩ trong nhóm, Cuộc Chiến Thượng Cổ mà Huyền Phinh với Hồ Linh Lung mới vừa bắt đầu quay, cách lúc chuỗi tài chính gãy còn 2 tháng, cách lúc diễn xong rồi đóng máy phỏng chừng ít nhất còn có nửa năm. Hai người trong đoàn phim không chỉ có là diễn viên mà còn thành chỉ đạo võ thuật, chừng nào phim quay xong mới có thể trở về.

Suất diễn của Ngụy Giai Ý phỏng chừng còn một tháng nữa là có thể đóng máy, quý phi mà cô ấy diễn vốn là một vật hi sinh, sống chưa được 3 tập đã bị KO. Nhưng vì trang sức cổ cùng quần áo sang quý của Ngụy Giai Ý, đạo diễn cùng biên kịch đã sửa lại kịch bản một lần nữa, sinh sôi mà đem phần diễn 3 tập của Ngụy Giai Ý kéo dài đến 30 tập, quý phi vật hi sinh nhanh chóng biến hóa thành nhân vật khá quan trọng, làm cho người mới khác trong đoàn phim hâm mộ đến đỏ cả tròng mắt.

Phạm Vô Cữu đã cứu đạo diễn, phó đạo diễn cùng nam chính nữ chính, giờ đã nhanh chóng biến hóa thành Phạm ca trong cả đoàn phim. Tuy đạo diễn không thể nói rõ cái vụ gặp quỷ này, nhưng mà trong lòng có đo đếm, đem màn ảnh có thể thêm vào cho Phạm Vô Cữu thêm chút, còn đề cử anh ấy cho bạn của mình, quay xong bộ này là có thể đi thử vai.

Ngưu Hồng Hải tuy đã nhận hai bộ phim, nhưng đều là diễn nhân vật chính lúc còn bé, một bộ phim cũng chỉ có thời gian chừng ba bốn tập, cậu chạy qua chạy lại giữa hai đoàn phim, nhân vật cũng sắp đóng máy rồi.

Lý Tiểu Tiểu vừa cân nhắc xong liền dứt khoát đi thành phố điện ảnh đón hai người Thân Văn Duệ với Ngưu Hồng Hải về luôn là xong, hai người này một vị thì ngốc một vị thì nhỏ, để chính bọn họ đi về thì thật dễ bị mất thật, vẫn là tự mình đi một chuyến cho xong.

Lý Tiểu Tiểu đã tới căn cứ điện ảnh lần thứ 3, ở khách sạn quen rồi, cũng quen luôn đường của thành phố điện ảnh rồi. Lần này cô là vì Thân Văn Duệ mà đến, cũng thẳng tiến về đoàn phim của Thân Văn Duệ.

Lúc Lý Tiểu Tiểu đến thì vừa đúng lúc Thân Văn Duệ còn thừa một cảnh cuối cùng, Thân Văn Duệ đã đem một tên phú nhị đại ngốc bạch ngọt suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn trước màn ảnh, Lý Tiểu Tiểu nhìn mà cũng không biết là cậu ta biểu diễn đúng bản sắc hay là kỹ thuật diễn tốt quá nữa.

Trong phim, sau khi nữ chính nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cự tuyệt phú nhị đại ngốc bạch ngọt theo đuổi, quyết định đi cùng nam chính tranh đua tương lai của mình một chút.

Thả tay nắm xe ra, Thân Văn Duệ bị xối cho ướt nhẹp cả người, trên khuôn mặt vẫn luôn cười ha ha của dĩ vãng lần đầu tiên lộ ra biểu cảm đau lòng muốn chết. Anh thấp hèn níu giữ, cố gắng tranh thủ, nhưng mà đổi lại vẫn là bóng dáng xoay người rời đi cửa nữ chính.

Thân Văn Duệ ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, bọt nước chảy xuống từ trên mặt cậu ấy, làm cho người ta không phân rõ là mưa hay là lệ.

“Cắt!” Đạo diễn bảo ngừng một tiếng, xem kỹ bản phát lại một lần, vừa lòng ra dấu tay OK: “Qua!”

Trợ lý của nữ chính lập tức cầm khăn tắm bọc nữ chính lại, đưa cô ấy đến RV bên ngoài đi tắm rửa thay quần áo. Thân Văn Duệ không có trợ lý cũng không có RV, lau nước trên mặt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lý Tiểu Tiểu, lập tức cười sáng lạn như hoa: “Cô chủ nhỏ, cô tới đón tôi.”

Nhìn bộ dáng ướt nhẹp cả người của Thân Văn Duệ, Lý Tiểu Tiểu nhanh chóng rút khăn tay nhỏ lau mồ hôi của mình trong ba lô ra đưa cho cậu ấy: “Sao cậu không nói sớm là có cảnh chia tay trong mưa, có mang khăn tắm với quần áo hay không.”

“Xối chút mưa thôi, không có gì mà sợ.” Thân Văn Duệ nhận lấy khăn mặt khò khè một chút, vui vẻ hỏi: “Cô chủ nhỏ, phần diễn của tôi đóng máy rồi, có phải có thể về nhà hay không?”

Lý Tiểu Tiểu vừa muốn trả lời, chợt nghe thấy một tiếng la truyền đến từ bên cạnh, hai người đồng thời quay đầu nhìn qua, thế mới phát hiện diễn viên đóng vai ông nội nam chính bị ngất ngã xuống.

Vị diễn viên này tên là Trần Đại Hà, đã bảy mấy tuổi rồi, là diễn viên gạo cội rất nổi tiếng trong nước. Bởi vì tuổi tác, mấy năm nay ông ấy đã rất ít đóng phim rồi, đạo diễn vì mời ông đến đã dùng không ít quan hệ. Cụ diễn viên gạo cội này thấy kịch bản còn được, phần diễn của mình cũng không nhiều, liền gật đầu đáp ứng.

Hôm nay là ngày thứ hai Trần Đại Hà vào đoàn, sáng sớm nay tỉnh dậy Trần Đại Hà đã cảm thấy trên người không có sức lực gì, ông liền lấy một miếng nhân sâm đã cắt thành miếng cho vào miệng ngậm. Qua chừng 10 phút, Trần Đại Hà cảm thấy đã trở lại bình thường, liền trực tiếp đến đoàn phim, chuyện thân thể không thoải mái căn bản là không nhắc với trợ lý.

Trước kia Trần Đại Hà cũng thường xuyên có bệnh cũ là choáng váng, tứ chi vô lực, bình thường thì ngậm một mảnh nhân sâm lẳng lặng ngồi một hồi là ổn rồi. Nhưng trong đoàn phim lại là hoàn cảnh khắp nơi đều là ồn ào, lại vừa vặn có nắng gắt cuối thu đột kích, vừa bí vừa nóng, làm cho Trần Đại Hà không chịu được, trực tiếp té xỉu.

Đạo diễn vừa móc di động ra gọi 120, vừa chỉ huy người đoàn phim lùi về sau, chừa ra một khoảng trống đủ hô hấp bớt nóng cho Trần Đại Hà. Bác sĩ đoàn phim thuê lập tức đi lên cấp tốc kiểm tra tình huống thân thể ông Trần một chút, quay đầu hỏi trợ lý: “Trần lão có hay mang thuốc theo bên người không?”

Trợ lý Vương Thánh Hạ của Trần Đại Hà vội vàng nói: “Bình thường Trần lão có mang theo nhân sâm, nếu mà thể lực chống đỡ hết nổi, cả người mệt mỏi thì sẽ ngậm một mảnh.”

Bác sĩ dẩu miệng, rõ ràng là cảm thấy không quá đáng tin, nhưng tình huống trước mắt khẩn cấp, ông ta không biết tiền sử bệnh tật của Trần lão, không tiện cho Trần lão uống thuốc lung tung, cũng chỉ có thể cho ngậm mảnh sâm trước khi xe cứu thương tới.

Vừa nghe câu đó, lập tức có người tìm được một cái cặp chỗ ghế dựa mà Vương Thánh Hạ ngồi mới nãy đưa tới. Vương Thánh Hạ nhanh chóng nhận lấy lục lọi bên trong, nhưng lục tới lục lui cũng không tìm được cái bình chứa nhân sâm.

Đạo diễn ở kế bên nhìn mà sốt ruột, cướp cái cặp lại đây một phát, dốc hết tất cả các thứ bên trong ra. Trên đất có vật phẩm hạ nhiệt phòng trúng gió, có di động chìa khóa, có một đống loạn xì ngầu lớn, chính là không có bình chứa nhân sâm.

Mặt mũi Vương Thánh Hạ trắng bệch, nhìn bộ dáng sắp muốn khóc: “Làm sao bây giờ, tôi quên mang theo.”

Bác sĩ nhìn anh ta một cái, nhặt một chiếc khăn lông trong một đống đồ lên, dùng nước khoáng ướp lạnh thấm ướt rồi đắp lên trán ông Trần.

Thân Văn Duệ đứng xa xa nhìn một màn này thở dài: “Trần lão thể hư, cần nhờ nhân sâm mới có thể bổ khí, khăn lông lạnh không có tác dụng gì với ông ấy hết.”

Lý Tiểu Tiểu cũng gấp đến dậm chân theo: “Nếu biết thì tôi mang theo chút nhân sâm bên mình thì hay, gói nhân sâm to mà cậu cho tôi lần trước kia ông Táo đã bào chế tốt lắm rồi, cậu nói sao tôi lại quên mang theo chứ. Ấy, đúng rồi, Thân Văn Duệ, cậu có mang nhân sâm theo không?”

Thân Văn Duệ mếu máo: “Mang theo thì có mang theo, nhưng mà……”

“Ây dà, đừng có nhưng mà.” Lý Tiểu Tiểu tức giận: “Lúc này là lúc đau lòng nhân sâm sao? Cứu người quan trọng hơn đó!”

Thân Văn Duệ ấm ức nhìn nhìn Lý Tiểu Tiểu, duỗi tay giật một cái trên đầu, một sợi tóc ngắn đen bóng bị cậu ấy lấy xuống.

Lý Tiểu Tiểu vừa định hỏi cậu ấy lấy tóc làm gì, liền thấy sợi tóc ngắn ngủn kia lóe hai cái, ngay sau đó tóc biến mất, một sợi râu sâm quen thuộc xuất hiện trên tay Thân Văn Duệ.

Lý Tiểu Tiểu: “!!!”

Tôi đệt, nhân sâm thành tinh á!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.