Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 54



“Oa, thầy Trần đối với cậu cũng thật quá tốt đi.” Lý Hạo Trạch nhìn Bạch Trạch, vô cùng cảm thán: “Cậu nói tên hai ta đều có chữ Trạch, sao ở trong lòng thầy Trần lại kém lớn đến vậy chứ?”

“Chủ yếu là Bạch sư đệ lớn lên đẹp trai, hơn nữa người ta còn nhỏ tuổi, thầy khẳng định sẽ cưng cậu ấy, cậu đây một đại lão gia thô lỗ so với người ta cái gì chứ.” Lưu Văn Bằng nói nịnh xong thì đấm đấm bả vai cho Trần Đại Hà: “Thầy, thầy nói con nói rất đúng chứ?”

Trần Đại Hà dịch móng giò đến bên miệng mình, ghét bỏ mà nhìn anh ta một cái: “Cậu nói chuyện thì nói chuyện, đừng có nuốt nước miếng cạnh tôi được không?”

“Đây không phải là đến giờ cơm nên đói sao?” Lưu Văn Bằng cười hề hề hai tiếng, lấy gel rửa tay trong túi ra làm vệ sinh tay một chút, cười xòa nói: “Con vừa vào toa xe này đã ngửi thấy mùi dê nướng rồi.”

Ánh mắt Lý Hạo Trạch thì lại chăm chú vào trên vò rượu của Trần Đại Hà: “Thầy, có phải thầy muốn uống một ly không? Học trò uống với thầy nha!”

Trần Đại Hà vốn định vừa ăn thịt vừa uống một ly, cơ mà nhìn bộ dáng Lý Hạo Trạch hai mắt tỏa sáng, Trần đại gia ha ha một tiếng: “Tôi một chút cũng không muốn uống.”

“Thôi dẹp đi thầy, ly rượu thầy cũng mang lên rồi, lừa gạt ai vậy!” Lý Hạo Trạch chủ động giúp đỡ Trần Đại Hà nhấc vò rượu lên, vẻ mặt chờ mong nói: “Thầy Trần, con rót ra cho thầy, con luyện Thiết sa chưởng lợi hại lắm.”

Trần Đại Hà tức giận nhìn anh ấy: “Cậu nói sao cậu lại đáng ghét vậy chứ? Các cậu quay chương trình còn có thể uống rượu à?”

“Có thể uống một chút, bọn con đây là chương trình nhàn thoại chuyện nhà, cũng không phải vượt ải thi đấu thể thao gì, uống chút cũng không sao.” Lý Hạo Trạch quay đầu rống một tiếng về phía đạo diễn: “Tôi nói rất đúng chứ hả, đạo diễn.”

Đạo diễn ở đằng sau camera bất đắc dĩ mười phần: “Anh cũng đã ôm vò rượu không buông tay rồi, tôi còn có thể nói cái gì.”

Lý Hạo Trạch liền buông tay: “Thầy xem, đạo diễn cũng đồng ý, chủ yếu hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt sư đệ Bạch Thụy Trạch, uống chút rượu có thể kéo lấy cảm tình giữa sư huynh đệ bọn con, tiểu sư đệ, cậu nói đúng không?”

Bạch Trạch nhìn Lý Hạo Trạch một ngụm một tiếng sư đệ, kêu đến rất tự nhiên, cũng cười phối hợp với anh ấy: “Sư huynh nói có đạo lý.”

“Ai!” Lý Hạo Trạch đặc biệt cao hứng mà ôm bả vai Bạch Trạch: “Thầy, thầy xem sư đệ con nhiệt tình hiếu khách cỡ nào, giống như thầy á, quá kiệt.”

Trần Đại Hà trợn trắng mắt, hoàn toàn không muốn quan tâm anh ấy nữa.

Lưu Văn Bằng thấy Trần Đại Hà không hé răng, xem như ông ấy đã cam chịu đồng ý, vừa tự giác hỗ trợ bày ly rượu, vừa trêu ghẹo nói với tổ chương trình: “Tôi phỏng chừng trong lòng đạo diễn đã tức điên rồi, vốn là sợ chúng ta gặp người quen nên cũng không cho chúng ta ngồi máy bay, ngồi tàu cao tốc, kết quả không ngờ được lại gặp được người quen cũ trong khoang giường nằm bình thường nhất tại đây, cậu nói có đáng giận hay không.”

“Tôi cảm thấy đạo diễn là mừng đến điên rồi mới đúng chứ, thầy Trần của chúng ta từng lên loại gameshow này lúc nào chứ, người ta chỉ nhàn nhã ngồi giường nằm một hồi một phen còn bị ta gặp phải.” Lý Hạo Trạch nói xong thì chế nhạo đạo diễn: “Đạo diễn quay đầu lại đừng có quên tính phí lên sàn một chút cho thầy Trần của bọn tôi đó.”

Nói xong, anh ấy còn nghịch ngợm với thầy Trần một chút: “Thầy, thầy xem học sinh thật tốt mà, còn xin tiền lương giúp thầy, thế nào cũng đủ tiền giường nằm lần này cho thầy.”

Hai người kẻ xướng người họa, chỉnh cho cả tổ đạo diễn hết lời để nói, Trần Đại Hà cũng không có tính tình gì, nhận mệnh mà dịch vào trong, chừa chỗ non nửa cái bàn cho Lưu Văn Bằng.”

Trần Đại Hà với Lưu Văn Bằng ngồi kề bên, Lý Tiểu Tiểu, Bạch Trạch với Lý Hạo Trạch ngồi bên kia. Mở vò rượu ra, Trần Đại Hà lấy muỗng múc rượu tự mang theo múc một ít ra, rót cho Lưu Văn Bằng mỗi người chừng hai lượng rượu, vội vàng đậy vò rượu lại, sợ hai cậu học trò này uống hết.

Rượu cũng rót rồi, Trần Đại Hà mang hết cả món thịt lên, Lý Hạo Trạch vỗ tay xuống: “Tuy bọn tôi quen biết thầy Trần, nhưng lại lần đầu gặp Bạch sư đệ với vị cô nương bên trong kia, chúng ta tự giới thiệu trước đi. Tôi tên Lý Hạo Trạch, là học sinh 20 năm trước của thầy Trần, lúc đó, thầy Trần là thầy của tôi.”

Lưu Văn Bằng cười nói: “Tôi lớn hơn 3 lứa so với Lý Hạo Trạch, cũng là đệ tử thân truyền của thầy Trần.”

Lý Tiểu Tiểu: “Tôi tên Lý Tiểu Tiểu, người phụ trách của công ty giải trí Tiên Phàm.”

Lúc này Lý Hạo Trạch là kinh ngạc thật, anh ấy quay đầu nhìn lại Lý Tiểu Tiểu: “Vị cô chủ này cũng quá trẻ tuổi, nhìn còn giống như học sinh vậy.”

Lý Tiểu Tiểu cười cười: “Tôi đúng thật là vừa tốt nghiệp năm nay.”

Lưu Văn Bằng tò mò hỏi: “Sao cô lại có thể nghĩ tới đi mở một công ty giải trí vậy? Là học ngành cùng loại sao?”

“Cái đó ngược lại là không phải.” Lý Tiểu Tiểu xấu hổ nói: “Công ty là tôi được kế thừa.”

Lưu Văn Bằng: “…………”

Lý Hạo Trạch: “…………”

Chua chua, triệt để chua!!!

Lưu Văn Bằng thở dài một hơi: “Sao người với người lại chênh lệch lớn như vậy chứ!”

Một vòng này cũng chỉ có Bạch Trạch còn chưa có tự giới thiệu, Lý Hạo Trạch đụng đụng cánh tay Bạch Trạch: “Tới phiên cậu, cậu tự giới thiệu bản thân chút đi.”

“Tôi tên Bạch Thụy Trạch, là nghệ sĩ ký kết với công ty giải trí Tiên Phàm, Lý Tiểu Tiểu chính là cô chủ nhỏ của tôi.” Bạch Trạch chậm rì rì nói: “Tôi không phải học chuyên ngành biểu diễn chính quy, có điều vì tăng lên kỹ thuật diễn nên gần nhất vẫn luôn ở cùng thầy Trần, trước lúc các anh đến thầy Trần còn đang mở bếp nhỏ cho tôi, một mình lên một tiết.”

Lý Hạo Trạch ghen tị nói: “Bọn tôi cái đám học trò ruột này cũng không có đãi ngộ lên lớp một mình đâu, thầy, thầy quá bất công.”

“Tôi thích!” Trần Đại Hà đúng lý hợp tình nói: “Bạch Thụy Trạch thiên phú linh tính cao, tôi cứ thích dạy cậu ấy.”

Lưu Văn Bằng với Lý Hạo Trạch đồng loạt oa một tiếng, nhiều năm như vậy thầy Trần vẫn luôn là nghiêm sư trong lòng các học trò, học sinh mà ông ấy khen ngợi đều là cụ thể liên quan đến màn biểu diễn ở bộ điện ảnh hoặc phim truyền hình nào đó, trước nay chưa từng khen chữ thiên phú này, xem ra địa vị của Bạch Thụy Trạch trong lòng thầy Trần cũng là rất không bình thường.

Lưu Văn Bằng tò mò mà nhìn Bạch Trạch với Lý Tiểu Tiểu, không nhịn được hỏi: “Các cô là thế nào mà quen thầy Trần?”

Cái này thì Lý Tiểu Tiểu có quyền lên tiếng nhất, dù sao cũng là cô mang thầy Trần về công ty: “Nửa năm trước gặp được thầy Trần ở phim trường, lúc đó thân thể thầy Trần không khỏe, vừa lúc công ty bọn tôi có một nghệ sĩ mang theo nhân sâm trên người đã đưa gấp cho thầy Trần. Sau đó nhân vật của nghệ sĩ công ty bọn tôi đóng máy, thầy Trần muốn tìm một chỗ non xanh nước biếc nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tôi liền mang ông ấy về công ty.”

Lưu Văn Bằng chấn kinh rồi: “Vừa ở chính là nửa năm?”

Trần Đại Hà liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Nửa năm thì sao? Nửa năm tôi còn chưa ở đủ! Nếu không phải sư nương cậu thế nào cũng bắt tôi phải về nhà mừng năm mới, thì tôi thật không muốn đi.”

Lưu Văn Bằng nhớ tới mấy tháng trước trên mạng có truyền lời đồn Trần Đại Hà đến một công ty giải trí nào đó dẫn dắt diễn viên, nói có mũi có mắt. Nhưng người rất hiểu Trần Đại Hà giống như Lưu Văn Bằng đây, phản ứng đầu tiên khi vừa nghe đồn chính là giả, thầy bọn họ là một người kiêu ngạo cỡ nào a, mấy năm trước có rất nhiều công ty giải trí lớn nổi tiếng muốn mời ông ấy đến làm huấn luyện, nhưng mà thầy Trần, không ngoại lệ, đều cự tuyệt hết. Giờ thầy Trần lớn tuổi như vậy, thân thể cũng không tốt, sao có thể chạy tới một công ty giải trí nhỏ không tiếng tăm gì làm thầy dạy biểu diễn?

Nhưng không nghĩ tới vụ này thế mà là thật!!!

Lưu Văn Bằng buồn bực: “Thầy, thầy thiếu tiền sao?”

“Cậu nhìn tôi giống người thiếu tiền sao?” Trần Đại Hà tức giận trợn trắng mắt: “Lại nói, công ty bọn họ cũng không có đưa tiền cho tôi á!”

Lưu Văn Bằng càng trợn tròn mắt: “Vậy thì thầy kiếm cái gì ạ?”

Trần Đại Hà chỉ vào rượu và thức ăn bày đầy trên bàn: “Ăn đi, ăn xong rồi các cậu biết liền.”

Rốt cuộc có thể ăn cơm, Lý Hạo Trạch khẩn cấp mà cầm một miếng sườn dê lên cắn một miếng, lập tức tán thưởng một tiếng, sườn dê này độ lửa vừa vặn, tươi mới mềm nát lại ngon miệng, chỉ một miếng này đã làm cho Lý Hạo Trạch kêu một tiếng tốt.

Vừa thấy Lý Hạo Trạch bắt đầu ăn, Lưu Văn Bằng cũng không khách khí, cầm cái chén nhỏ lên gắp một miếng thịt đùi dê về, há to mồm cắn một miếng, mắt lập tức trợn to tròn: “Cái đùi dê này nướng thật non, hương vị quả thật ngon quá.”

Chương trình này vốn là làm cho khách quý tìm kiếm hành khách tự mình mang đồ ăn trên xe lửa, sau khi được hành khách mời thì có thể cùng nhau ngồi xuống ăn chút gì đó cùng tán gẫu, cùng có một đoạn hành trình khó quên. Nhưng Lưu Văn Bằng với Lý Hạo Trạch vừa nếm được hương vị đã liền quên mất tiết mục, hai người liền y như sói đã đói bụng mấy tháng, miệng thì ăn mắt còn nhìn chằm chằm, hoàn toàn đã quên vụ tán gẫu.

Ăn thịt dê, mắt hai người còn chằm chặp thịt gà, thịt bò, móng giò, ngỗng kho…… trên bàn.

Tuy chủng loại mà Trần Đại Hà mang nhiều, nhưng mà số lượng của mỗi món đều có hạn, mắt thấy hai ông anh kia ăn nhanh như bay, tim Trần Đại Hà đều có chút run rẩy, cảm thấy mấy món ăn này phỏng chừng không chống đỡ nổi đến khi về nhà, có khả năng chầu này thôi liền bụp sạch hết.

Đạo diễn đứng cạnh camera ngửi thấy mùi cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, ông lại ăn không được, nhìn đám người này chỉ ăn không mà không nói lời nào liền thiệt tức quá, không nhịn được mà nhắc nhở một câu: “Mấy anh đừng có ăn không thôi, đi tán gẫu đi chứ!”

Lý Hạo Trạch bỏ xương cốt đã sạch sẽ còn hơn cả chó cạp sang một bên, lấy khăn ướt lau lau tay rồi lấy một miếng bánh tráng lên cuốn thịt đầu heo với tương vào trong, lại cho thêm chút dưa chuột cùng hành thái chỉ vào cuốn lại, thật sự cắn một miếng, lập tức thỏa mãn đến nheo mắt lại: “Cái này cũng quá ngon, thầy Trần, mấy cái này đều là ai làm vậy ạ!”

Trần Đại Hà: “Bạn tôi.”

Lưu Văn Bằng gắp một miếng thịt bò lên bỏ vào miệng, đầu cũng chẳng ngẩng mà hỏi: “Thầy Trần, bạn của thầy có còn thiếu bạn không? Con cũng muốn làm bạn với người đó.”

“Không thiếu!” Trần Đại Hà trực tiếp nói dỗi lại anh ấy: “Ông ấy có tôi làm bạn là đủ rồi, cậu đi chỗ nào mát mẻ chơi đi.”

Lưu Văn Bằng bị dỗi cho không còn lời nào mà nói, chỉ có thể vứt nan đề cho Lý Hạo Trạch: “Cũng là cậu tới hỏi đi.”

Lý Hạo Trạch biết Trần Đại Hà đáp ứng ghi hình đợt chương trình này là vì để Bạch Thụy Trạch lên màn ảnh, không thì lấy tính tình của ông ấy thì đừng nói hai người bọn họ, dù cho đem ảnh đế ảnh hậu lứa bọn họ cộng thêm tổng giám đốc đài truyền hình xuất mã thì cũng không nhất định có thể thuyết phục ông lão quật cường này.

Nếu thầy Trần đã thích sư đệ, vậy thì làm học sinh tự nhiên phải phối hợp với thầy, tranh thủ thêm một ít màn ảnh cho sư đệ, dẫn dắt cậu ấy cho tốt.

“Tiểu sư đệ.” Lý Hạo Trạch chủ động cầm một miếng sườn dê nướng cho Bạch Trạch: “Cậu có biết mấy món ngon mà thầy mang tới đây là từ đâu ra không? Đại hán Đông Bắc tôi đây thích ăn nhất chính là thịt, chỉ với hương vị của món sườn dê nướng này thôi đã rất tuyệt, còn có thịt đầu heo này, thịt bò này đều quá thơm, bạn của thầy chúng ta rốt cuộc là vị cao nhân nào vậy?”

Bạch Trạch mỉm cười: “Ông Táo của căn tin công ty bọn tôi làm.”

“Ông Táo của căn tin các cậu?” Lý Hạo Trạch bừng tỉnh đại ngộ, lập tức quay đầu nhìn Trần Đại Hà: “Thầy sẽ không phải là bởi vì cơm của công ty bọn họ ăn ngon nên mới ngây người nửa năm ở đó chứ.”

Trần Đại Hà vô cùng nghiêm tức sửa đúng: “Đây chỉ là một phần nguyên nhân.”

Bạch Thụy Trạch hiểu rõ gật gật đầu: “Đúng, rượu của chỗ bọn tôi kia cũng ngon, cũng là tự ông Táo ủ, bên ngoài thì không mua được rượu tốt như vậy đâu.”

“Thật hay giả?” Lý Hạo Trạch với Lưu Văn Băng không hẹn mà cùng bưng ly rượu nhỏ trên bàn lên: “Vậy thì tôi nếm thử một ngụm?”

Trần Đại Hà vui tươi hớn hở mà nhìn bọn họ, đặc biệt tri kỷ mà nói: “Nếm ít chút, uống hết rồi cũng không có rót cho mấy cậu đâu.”

Hai người không hẹn mà cùng vờ như không nghe câu đó, gọi Bạch Thụy Trạch với thầy Trần cùng nhau cụng ly, sau đó nhấp một ngụm nho nhỏ.

Rượu trắng trơn mịn trượt từ khoang miệng vào cổ họng, hương rượu nồng đậm nở rộ trong miệng, không có hương vị cay độc, ngược lại là trong veo giống như nước suối ngọt.

Lưu Văn Bằng cùng Lý Hạo Trạch bưng lấy ly rượu, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, trăm miệng một lời hú lên một tiếng: “Rượu ngon!”

Lý Hạo Trạch ngửi lấy hương vị rượu trắng trong ly, trong lúc nhất thời đều có chút luyến tiếc thả xuống, không nhịn được nhấp một ngụm nữa, trên mặt lộ ra biểu cảm say mê: “Rượu này đúng là không tệ.”

“Đúng, chính là độ mạnh có đủ.” Lý Tiểu Tiểu vừa bóc tôm vừa nói: “Lúc hè ông Táo lấy rượu đi ngâm cua ngâm rượu làm tôi ăn say xỉn đó.”

Lý Hạo Trạch cùng Lưu Văn Bằng vừa nghe thế thì suýt nữa không có đau tim té xỉu: “Rượu tốt như vậy dùng để ngâm cua ngâm rượu?”

“A!” Lý Tiểu Tiểu một mặt vô tội: “Công ty bọn tôi trừ bỏ rượu này không có cái khác nha!”

“Quá xa xỉ!” Lý Hạo Trạch đau lòng đấm ngực dậm chân: “Lúc nào công ty các cô làm cua ngâm rượu nữa? Tôi muốn nếm thử.”

Lưu Văn Bằng cũng giơ cái tay rảnh lên: “Có rượu hay không chẳng sao cả, chủ yếu là tôi muốn gặm cua.”

Lý Tiểu Tiểu tính thời gian một chút, nói: “Kiểu gì cũng phải chờ tháng 8 sang năm, cua ngâm rượu năm nay đều bị thầy Trần ăn sạch hết rồi.”

Lý Hạo Trạch lắc đầu cảm thán, trách không được thầy Trần vừa ở chỗ người ta một cái liền không đi, thì ra là ăn ngon uống tốt quá nhiều, luyến tiếc đi rồi!

Cua ngâm rượu không ăn được, chỉ có thể lại nhấp miếng rượu cho đỡ thèm.

Hai người uống rượu vốn là vì sinh động bầu không khí của chương trình một chút, cũng là đùa ân sư một chút. Nhưng không nghĩ tới hương vị rượu này tốt bất ngờ, so với rượu này, mấy cái thứ đồ chơi bọn họ uống trước kia đúng thật là cồn pha nước.

Rượu ngon thức nhắm ngon, mấu chốt là rượu này cũng quá ít, mắt thấy hai lượng rượu rất nhanh liền thấy đáy, Lưu Văn Bằng với Lý Hạo Trạch đều giương mắt nhìn vò rượu cạnh Trần Đại Hà.

“Thầy Trần à!”

“Con yêu thầy nhất!”

“Con yêu thầy Trần nhiều năm!!”

“Con sắp yêu thầy cả đời!!!”

“Cho bọn con một ly nữa đi!”

Lưu Văn Bằng với Lý Hạo Trạch kẻ xướng người họa đến suýt nữa khóc ra nước mắt, Trần Đại Hà thấy thế thì trực tiếp thả vò rượu xuống bên chân mình, không chút lưu tình mà lạnh lùng a một tiếng về phía hai ông anh này: “Đừng có kêu thầy, dù cho kêu tổ tông cũng không có.”

Hai người lập tức xoay đầu về phía Lý Tiểu Tiểu, tội nghiệp hỏi: “Rượu này là của công ty các cô hỉ? Có phải cô định đoạt hay không?”

“Không phải!” Lý Tiểu Tiểu không chút lưu tình nào mà chọc thủng ảo tưởng của bọn họ: “Vò rượu này đã đưa cho thầy Trần, tôi cũng không có quyền cho các anh uống. Có điều tôi có thể cho các anh một đề nghị, lúc mừng năm mới đó, có thể đến nhà thầy Trần chúc tết, kiểu gì ông ấy cũng giữ các anh lại uống một bữa rượu.”

Lưu Văn Bằng cười: “Thật đúng là một ý kiến hay.”

“Cậu nằm mơ.” Trần Đại Hà không chút lưu tình nào mà nói: “Chia thịt cho các cậu ăn đã xem trên phần thầy trò một hồi rồi, rượu này thì không thể cho các cậu nhúng chàm nữa, các cậu dọn dẹp một chút rồi đi toa xe khác tìm cuộc gặp gỡ bất ngờ đi.”

“Toa xe khác có khách quý khác mà.” Lý Hạo Trạch nói xong, vừa muốn cầm chén đi gắp móng giò, lại bị Trần Đại Hà nhanh tay lẹ mắt đoạt trước.

Biểu cảm vui đùa ầm ĩ của Lưu Văn Bằng nháy mắt liền biến mất, đưa tay cướp móng giò trong tay sắc của Trần Đại Hà lại: “Thầy, vừa nãy thầy đã gặm một cái rồi, lại ăn nữa thì thân thể thầy liền không chịu được.”

“Ai nói tôi không chịu được.” Mặt Trần Đại Hà đều tức tái rồi, nếu không phải không gian chỗ giường nằm quá nhỏ, ông kiểu gì cũng phải đá Lưu Văn Bằng ra: “Mau trả lại cho tôi!”

Lưu Văn Bằng trực tiếp đưa móng giò heo cho đạo diễn: “Đạo diễn quay cùng chúng ta nuốt nửa nước miếng nửa ngày rồi, cái móng giò này con làm chủ cho ông ấy gặm.”

Đạo diễn thật đúng là không khách khí, nhận lấy liền gặm một miếng, nháy mắt liền kinh sợ: “Tôi đ**, ăn quá ngon, trách không được thầy Trần lại thích, chỉ cái móng giò này tôi có thể một hơi gặm ba cái.”

Lưu Văn Bằng tức giận liếc mắt trừng ông ấy một cái: “Mau, đừng nói nữa, nói nữa thì thầy Trần của chúng ta phải tức giận.”

Lý Hạo Trạch sợ thầy thật tức giận, vừa ăn vịt kho vừa dỗ ông ấy: “Thầy, Đại Bằng cũng là vì tốt cho thân thể thầy, không phải thầy không thể ăn quá nhiều thịt sao?”

“Đó là trước đây, giờ tôi một hơi chạy 800 mét không thành vấn đề.” Nhắc tới thân thể của mình, Trần Đại Hà mặt mày hớn hở: “Tôi nói với các cậu, công ty giải trí Tiên Phàm nuôi người lắm, núi tốt, nước tốt, cảnh đẹp, ăn ngon, uống cũng tốt, người trong công ty rất tốt. Tôi rất có tiếng nói chung với Táo đại ca và Thổ đại ca của công ty, mỗi ngày ngồi trên giường sưởi tán gẫu với bọn họ hoặc là tới sông câu cá, tâm tình kia không biết dễ chịu cỡ nào, thường xuyên qua lại, mấy cái tật xấu rách rưới trên người tôi đều không còn. Hiện giờ, ngọn núi phía sau công ty bọn họ kia nửa tiếng thôi tôi có thể leo đến đỉnh.”

“Thật hay giả?” Lưu Văn Bằng cẩn thận đánh giá Trần Đại Hà một chút, phát hiện ông ấy hiện tại đúng là sắc mặt hồng nhuận, trung khí mười phần, hoàn toàn không có cái bộ dáng ốm yếu mấy năm trước kia.

“Thân thể thầy khỏe mạnh là chuyện học trò vui vẻ nhất.” Lý Hạo Trạch nhân cơ hội bưng ly rượu lên: “Đến đến đến, ta chúc thân thể thầy khỏe mạnh, uống một ngụm.”

“Đúng là nên uống một ngụm, đáng tiếc…” Lưu Văn Bằng dòm ly rượu, trong giọng nói khó nén tiếc nuối: “Rượu không còn.”

“Được rồi, đừng có vờ vịt đóng kịch, hai cậu diễn đều là tôi dạy, một ánh mắt là tôi có thể nhìn ra hai cậu là ý gì rồi. Xem trên phần các cậu chúc tôi thân thể khỏe mạnh, lại cho các cậu uống chút.” Trần Đại Hà cúi cong người ôm vò rượu ra, lại rót đầy cho hai người, còn rót thêm một ly cho đạo diễn: “Cậu cũng nếm thử.”

Đạo diễn quay cùng cảm động đến lệ rơi đầy mặt, quay chương trình nhiều kỳ như vậy, lần đầu tiên có đãi ngộ này, chẳng những có móng giò gặm còn có rượu ngon uống, đạo diễn cùng quay tổ khác chắc phải thèm khóc.

Đạo diễn ăn một miếng uống một ngụm rất thoải mái, nhưng camera man với người chỉnh ánh sáng bên cạnh ngửi mùi cứ không nhịn được mà đưa ánh mắt bay về phía đạo diễn bên kia, tiếng nước miếng cạnh camera hết đợt này đến đợt khác.

Lý Tiểu Tiểu thấy thế thì dứt khoát chia một nửa thịt trên bàn ăn qua đó, để cho nhân viên công tác đã đói bụng nửa ngày cũng ăn lót bụng một chút.

Lý Hạo Trạch với Lưu Văn Bằng cũng ăn được bảy tám phần no rồi, dù sao thì giờ là đang ghi hình chương trình, hai người cũng đặt trọng điểm lên tán gẫu, giờ kỳ tốt nhất của bọn họ chính là công ty giải trí Tiên Phàm này.

Lưu Văn Bằng tò mò hỏi: “Công ty giải trí Tiên Phàm các cô có bao nhiêu người vậy?”

Lý Tiểu Tiểu tính một chút: “Công ty bọn tôi có 8 nghệ sĩ, hiện tại Huyền Phinh với Hồ Linh Lung đang diễn 《 Cuộc chiến thượng cổ》của đạo diễn Lưu Hạo.”

Vừa nghe cái đó, Lý Hạo Trạch thường xuyên đóng điện ảnh hiểu rõ gật đầu: “Tôi biết 《 Cuộc chiến thượng cổ 》của đạo diễn Lưu Hạo, vì bộ phim này mà Lưu đạo đã trù bị hai ba năm, nhưng mà vì là đề tài khá ít được lưu ý nên không có nhiều công ty nguyện ý đầu tư lắm. Mấy tháng trước nghe nói có nhà tư sản đột nhiên rút đầu tư, may thay gặp quý nhân lâm thời đầu tư cho hơn 100 triệu, không thì bộ phim này liền chết non.”

Lý Tiểu Tiểu lạnh nhạt mỉm cười: “Công ty bọn tôi đầu tư!”

“Đm!”

Vẻ mặt Lý Hạo Trạch khiếp sợ mà nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Cô chủ nhỏ, cô được nha!”

Lý Tiểu Tiểu cười gượng nói: “Chủ yếu là Huyền tỷ nhà bọn tôi thích điện ảnh, công ty phải ủng hộ chị ấy quay xong phim.”

Lưu Văn Bằng nghe đến đây thì thích thú: “Công ty các cô còn có diễn viên khác sao?”

“Có, lúc hè Ngụy Giai Ý đóng phim Thanh triều của đạo diễn Lý Phong, đợt trước hai bọn tôi còn đi đóng 《Nam nữ cưới chui 》của đạo diễn Vương Thành Hải, hai bọn tôi diễn nữ số 3 với nữ số 4 trong đó.”

Lưu Văn Bằng là diễn phim truyền hình, đều rất quen thuộc với hai đạo diễn này: “Đều là đạo diễn không tệ, khởi điểm của nghệ sĩ công ty các cô còn rất cao.”

Lý Hạo Trạch cười hỏi: “Cô không phải là ông chủ sao? Sao cũng đi đóng phim?”

Lý Tiểu Tiểu xấu hổ: “Đạo diễn nói thích hợp nên liền bảo tôi đóng.”

Lý Hạo Trạch tò mò hỏi: “Mấy vị này đều là nữ, vậy công ty các cô có mấy nghệ sĩ nam vậy?”

“5.” Lý Tiểu Tiểu chỉ chỉ Bạch Thụy Trạch: “Anh ấy chính một trong số đó, nghệ sĩ được ký kết mới nhất của nhà tôi.”

Lưu Văn Bằng nhìn dung mạo ôn nhuận như ngọc của Bạch Thụy Trạch, tò mò mà hỏi: “Có phải Bạch Thụy Trạch là nghệ sĩ nam đẹp trai nhất công ty các cô không?”

“Tôi cảm thấy chắc chắn là vậy.” Lý Hạo Trạch lại đưa tay phủ lên bả vai Bạch Thụy Trạch, một bộ dáng anh em tốt: “Không chỉ ở công ty bọn họ, phỏng chừng là trong giới giải trí, diện mạo này đều được cho là số 1 số 2.”

Lúc này Trần Đại Hà chỉ mới ăn vài miếng thịt bò ngẩng đầu lên: “Công ty bọn họ trừ hai cụ ông ra, là người thì đều lớn lên đặc biệt đẹp mắt.”

Lý Hạo Trạch nghe vậy thì cười nói: “Sao con cứ không phục đâu? Đừng có nhìn tôi hiện giờ là đại lão gia thô lỗ râu ria xồm xoàm, lúc trước tôi cũng là cấp bậc giáo thảo* đó, tôi cũng không tin nghệ sĩ của công ty bọn họ đều đẹp hơn tôi. Có ảnh chụp không, cho tôi xem xem!”

*: ý nói hot boy, giáo này là ở trong trường, mà chữ thảo này ý chỉ những anh chàng đẹp trai dạng hàng hot rồi, giống như bên đó họ có từ hệ thảo – nghĩa là hot boy của ngành (nào đó)

Lý Tiểu Tiểu lấy di động ra, tìm ảnh chụp Hồng Hài Nhi: “Cho anh xem nghệ sĩ nhỏ tuổi nhất công ty bọn tôi trước nè.”

Lý Hạo Trạch với Lưu Văn Bằng đều xáp lại đây, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một bức ảnh một bé trai mặc yếm. Bé trai môi hồng răng trắng, đôi mắt trong veo như nước lộ ra một dòng linh khí, đáng yêu giống y như đồng tử trên tranh tết trước kia vậy.

Lý Hạo Trạch giơ ngón cái lên: “Đây đúng là đẹp mắt.”

Lưu Văn Bằng: “Lớn lên đáng yêu quá, tôi muốn ôm về nhà làm con trai mà nuôi.”

Lý Tiểu Tiểu lướt xuống một tấm là ảnh chụp chung của Thân Văn Duệ với Phạm Vô Cữu, ảnh này vừa nhìn chính là ảnh đời sống, mặc cũng bình thường, nhưng tướng mạo vẫn xuất chúng như cũ.

Lưu Văn Bằng gật gật đầu: “Dáng vẻ hai người này đúng là không tệ, còn đẹp hơn Lý Hạo Trạch lúc trẻ tuổi.”

Tấm tiếp theo chính là Khổng Minh Tuyên, Lưu Văn Bằng với Lý Hạo Trạch không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời không biết nên dùng lời gì bình luận.

Đây là người sao? Đây thật là yêu nghiệt mà!

Lại lướt một tấm chính là ảnh Bạch Thụy Trạch, anh ấy mặc trường bào màu trắng ôn nhuận như ngọc, quý không thể nói. Nhưng mắt Lý Hạo Trạch chỉ lưu lại trên người Bạch Thụy Trạch vài giây, liền chuyển đến trên ngăn tủ phía sau Bạch Thụy Trạch trong ảnh.

Chỉ thấy trên ngăn tủ kia bày mấy vò rượu gần kề nhau, nhìn ra có chừng mấy chục vò, giống như đúc với cái vò giấu bên chân Trần Đại Hà kia.

Lý Hạo Trạch lập tức kích động: “Cô chủ nhỏ, công ty các cô còn thiếu nghệ sĩ không? Không bằng thu mua phòng làm việc của tôi đi! Tôi cũng muốn làm đồng nghiệp với các sư đệ sư muội xinh đẹp, thuận tiện giải quyết vấn đề rượu tồn giúp công ty một chút.”

Trần Đại Hà vừa nghe liền vui vẻ: “A, thằng nhóc cậu đây còn không biết xấu hổ hơn tôi đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.