Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 66



《Nhóm nhạc nam mạnh nhất》 có ký túc xá riêng cùng ký túc xá mỗi bốn người một gian tại trại huấn luyện, dùng chung một phòng vệ sinh cùng ban công, hoàn cảnh của ký túc xá cũng rất bình thường. Tuyển thủ top 100 trúng cử phải tập trung huấn luyện một tháng ở trại huấn luyện, sau đó mỗi một tuần tuyển chọn một lần, tuyển thủ bị rớt chuyển ra khỏi ký túc xá, cáo biệt trận đấu.

Chỉ có vào top 20 cuối cùng, tổ chương trình mới sẽ sắp xếp ký túc xá tốt một chút, có thể đạt tới tiêu chuẩn mỗi người một phòng. Có điều trước lúc đó, tất cả mọi người phải ở trong ký túc xá 4 người, không thể tự tiện ở lại bên ngoài, không thì ấn theo từ bỏ cuộc thi mà xử lý.

Tuyển thủ có thể trổ hết tài năng trong cuộc tuyển chọn trên vạn người ở năm khu cạnh tranh mà tiến vào top 100 đều có trụ cột nhất định, cũng ai cũng có ưu thế của người nấy, trong đó không thiếu người mới đã ký kết công ty giải trí giống như Khổng Minh Tuyên vậy, cũng có một vài phú nhị đại gia cảnh ưu việt lại mê âm nhạc.

Đừng có thấy Khổng Minh Tuyên bình thường kiêu ngạo đến đuôi sắp sửa vểnh đến trên trời, nhưng so sánh với những người trẻ tuổi gia cảnh ưu việt từ nhỏ kia, anh ấy không có quá nhiều yêu cầu đối với nơi ở, tất cả bắt bẻ của anh ấy đều tập trung ở ăn cùng mặc và vào mặt.

Đầu tiên, anh ấy yêu cầu quần áo trên người mình phải tinh xảo hoa lệ, có thể xứng đôi với thân phận con công đầu tiên trong thiên địa và cũng là con công đẹp nhất của ảnh đây mới được. Mà cũng chính là giờ Chức Nữ là nhà thiết kế phục trang của công ty giải trí Tiên Phàm, không thì trên thế giới này thật đúng là không có nhà thiết kế nào có thể để Khổng Minh Tuyên đập vào mắt.

Ở phương diện ăn, Khổng Minh Tuyên cũng là ông chủ bắt bẻ, từ thời hỗn độn sống đến giờ, ảnh sớm đã có thể không ăn cơm. Lý do duy nhất làm ảnh mở miệng ăn gì đó chính là thứ này cũng phải đủ ngon, không thì anh tội gì phải làm khó vị giác của mình, cứng rắn ăn mấy thứ làm cho chính mình không nuốt nổi kia.

Trừ bỏ ăn cùng mặc ra, Khổng Minh Tuyên thật không yêu cầu với chỗ ở nhiều lắm. Mấy ngàn năm trước lúc cuộc chiến phong thần kia, đánh trận lên cái trời đất tối tăm, chậm thì mấy ngày lâu thì mấy tháng, trên người mang máu mang đất là chuyện thường, có đôi khi mệt mỏi thì cả sơn động cũng có thể qua đêm. Lại ngược dòng về phía trước, lúc thượng cổ làm yêu vương ấy, chỗ ở cũng chả tinh xảo bao nhiêu.

Giờ đây tuy cái ký túc xá này là phòng bốn người, nhưng cũng không chậm trễ tắm rửa đi ngủ, nhiều lắm là sẽ phiền toái chút khi chung sống với những người khác, nhưng chỉ cần không có đồ kỳ ba chọc giận anh, cái khác đều không sao cả. Huống hồ, thế nào đi nữa thì tương lai có mấy thập niên Khổng Minh Tuyên đều sinh hoạt ở nhân gian, anh còn rất muốn tiếp xúc nhiều chút với những phàm nhân này, xem cái xem những phàm nhân bình thường này sinh hoạt như thế nào.

Lúc Khổng Minh Tuyên đến, trong phòng đã có 2 người đến trước, một người là một nam sinh tên Trương Dược Đằng mang mắt kính thoạt nhìn rất thành thật, một người khác là Lưu Thành Vĩ một cậu trai lớn diện mạo như ánh mặt trời, hai người họ vừa thu xếp đồ đạc xong thì Khổng Minh Tuyên liền kéo valy đi vào.

Hai người nghe thấy tiếng thì không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Khổng Minh Tuyên thì lập tức kinh ngạc một trận, tựa hồ là không ngờ được thế mà lại có anh chàng diện mạo tuyệt mỹ như vậy. Lưu Thành Vĩ thậm chí còn theo bản năng mà nhín thoáng qua phía dưới của Khổng Minh Tuyên, muốn phân rõ chút xem giới tính của ảnh rốt cuộc là nam hay nữ.

Đáng tiếc là, quần áo của Khổng Minh Tuyên chặn mất tầm mắt anh ta.

Khổng Minh Tuyên tùy tay thả valy sang một bên, nhìn thoáng qua hai người bạn cùng phòng một cái, thuận miệng chào hỏi một phen: “Các cậu đến rất sớm nha.”

“Bọn tôi cũng mới tới.” Trương Dược Đằng câu nệ lên, cảm thấy mình hẳn là chủ động tìm đề tài gì đó kéo gần quan hệ với bạn cùng phòng một chút, nhưng mà cậu lại đầy khẩn trương nên chẳng biết nên nói gì. Mắt thấy thời gian đã sắp đến giữa trưa, cậu theo bản năng nói: “Trưa nay căn cứ không sắp xếp cơm trưa, các cậu tính ăn cái gì?”

Đúng lúc này, di động Khổng Minh Tuyên vang một tiếng, anh ấy móc di động ra nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vẻ mặt vừa lòng, tiếp đó anh ấy quay đầu hỏi Trương Dược Đằng: “Vừa nãy cậu mới nói cái gì?”

Trương Dược Đằng lộ ra biểu cảm khiếp đảm, dè dặt cẩn trọng hỏi: “Tôi nói là cơm trưa cậu tính ăn cái gì?”

Khổng Minh Tuyên vừa mới vào sổ 9 con số vung bàn tay to lên: “Đi ra ngoài ăn, hôm nay tôi mời khách!”

Trương Dược Đằng không nghĩ tới chính mình thuận miệng hỏi một cái thế mà lại được đến câu trả lời như vậy, lập tức đỏ mặt lên, có xấu hổ mà giải thích nói: “Tôi không phải ý này.”

Lưu Thành Vĩ đã ở chung với Trương Dược Đằng một tiếng, biết cậu bạn ký túc xá này của mình có chút ngại ngùng quá mức, thậm chí còn có chút sợ xã giao, cũng chả biết người tính cách như vầy sao có thể dồn lấy dũng khí lớn như thế mà tham gia chương trình tuyển tú. Có điều đã ở trong một ký túc xá rồi, Lưu Thành Vĩ cảm thấy dù là từ góc độ nào cũng nên giúp đỡ nhau, những ngày ở chung một phòng này cũng là trải nghiệm khó quên.

“Mọi người là ngày đầu gặp mặt, đúng là phải ra ngoài ăn một bữa cho ngon để tăng tiến cảm tình một chút, trong mấy tháng tương lai chúng ta chính là bạn cùng phòng thân mật khăng khít nhất.” Lưu Thành Vĩ cười sang sảng: “Còn có cậu bạn cùng phòng chưa tới, ta đợi cậu ấy một hồi, ta ra ngoài ăn.”

Vừa dứt lời, cửa lại vào một vị, trên mặt mang theo biểu cảm kiệt ngạo vô lễ, vừa vào đã đẩy valy: “Các cậu đang đợi tôi?”

Khổng Minh Tuyên nhìn cậu ta một cái: A, tên này cũng không đẹp bằng ta!

****

Khổng Minh Tuyên tham gia chương trình tuyển tú, Bạch Thụy Trạch thì lại báo danh 《 siêu cấp trí tuệ 》. Trận phong ba nội tình trước Tết kia đã làm cho Bạch Thụy Trạch cùng tổ chương trình 《 kỳ khai đắc thắng 》 bị đẩy lên phong ba dư luận, có điều sự việc mới lên men ba bốn ngày đã liền đảo ngược lại, Lôi chủ trước đó vì ghen tị nên không cam lòng mới bịa đặt sự thật ác ý phỉ báng truyền bá.

Chuyện này làm cho Bạch Thụy Trạch có không ít độ chú ý, anh vừa báo danh tham gia 《Siêu cấp trí tuệ》 liền lên hot search. So với chương trình chỉ đơn thuần là thi về phương diện tri thức như 《 kỳ khai đắc thắng 》 này, 《Siêu cấp trí tuệ》 mới thật sự là người có chỉ số IQ cao trí nhớ siêu mạnh cùng với năng lực tư duy logic siêu mạnh mới có thể tham gia, chương trình kiểu này chính là muốn nội tình cũng không nội tình được, đến lúc đó có thể nhìn ra năng lực thật sự của Bạch Thụy Trạch.

Hai nghệ sĩ mới tới đã đều tìm được con đường của mình rồi, Lý Tiểu Tiểu xem như kiên định mà nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc này Phạm Vô Cữu chủ động tìm tới Lý Tiểu Tiểu, vừa vào cửa liền trực tiếp sảng khoái nói: “Có một đoàn phim muốn hẹn hai chúng ta cùng đi diễn thử.”

Lý Tiểu Tiểu đầy mặt ngu người chỉ vào chính mình: “Sao còn có chuyện của tôi chứ?”

Phạm Vô Cữu nhìn bộ dáng Lý Tiểu Tiểu mà trong mắt thêm vài phần ý cười: “Đúng vậy, đạo diễn Vương Ngự Thiên của 《Truy tung kẻ hiềm nghi》 mà tôi đóng đề cử.”

Lúc Phạm Vô Cữu đang đóng 《Truy tung kẻ hiềm nghi》 đó, đoàn phim bị một con lệ quỷ tự sát 3 năm trước bò lên, đem đạo diễn, phó đạo diễn, nam nữ chính đều tóm vào trong cung điện mà gã ta dùng oán niệm xây lên, lúc trước Lý Tiểu Tiểu đi thăm bất hạnh mười phần cũng bị lệ quỷ bắt đi vào, còn phải cưới gã ta làm quý phi.

Ngay vào lúc đám người Vương Ngự Thiên sắp bị lệ quỷ bóp chết đó, Phạm Vô Cữu cầm một sợi xích sắt đến đây, đánh vỡ ảo cảnh thu thập lệ quỷ, còn cứu mọi người ra.

Đối với mấy người này mà nói, Phạm Vô Cữu đối với bọn họ quả thực là ân tình cứu mạng á! Ân tình này tuy không tiện nói công khai ra, nhưng mà nếu bọn họ có tài nguyên thích hợp thì chắc chắn sẽ nghĩ đến muốn giới thiệu cho Phạm Vô Cữu trước tiên.

Bộ phim mà Vương Ngự Thiên giới thiệu này tuy là phim chiếu mạng, nhưng đạo diễn, biên kịch cùng với thành viên tổ chế tác đều rất đỉnh, có tiềm lực hot lớn, chỉ là đây là một bộ phim đơn nguyên* loại hình thần quái.

*: mình tra qua baidu, và lựa chọn giải thích cho các bạn bằng cách đưa ví dụ (vì dịch qua gg nên hơi khó cho mình hiểu, nhưng may mà có ví dụ), ví dụ là vầy: chúng ta chắc ai cũng xem doraemon rồi nhở, mỗi một tập của doraemon có những bảo bối khác nhau, và lấy bảo bối đó làm chủ đạo của một tập, và cái này được gọi là một đơn nguyên. Nó tách riêng biệt tình tiết ra, nhưng phim vẫn là nói về doraemon và những người bạn. Hoặc như Tây du ký đó, mỗi một lần đánh một yêu quái qua một kiếp nạn được tính thành một đơn nguyên, yêu quái tạch rồi là sang đơn nguyên mới.

Loại hình phim như này vào mấy năm trước thẩm tra nghiêm lắm, nhưng mà rất nhiều người xem đều rất thích loại hình phim này, tổng cục đành cam chịu thả rộng hạn chế, nhưng mà không thể chiếu trên TV, chỉ có thể lên bình đài internet.

Trang web truyền bá tin tức nào đó nhìn trúng thời cơ này, tìm đạo diễn cùng biên tập nổi tiếng trong nghề, định chế ra bộ phim chiếu mạng loại hình thần quái này, một vài diễn viên nổi tiếng cũng sẽ làm khách mời trong những tập phim khác nhau.

Hiện tại cái bộ phim này thiếu là nam nữ chính, một trinh thám có âm dương nhãn, cùng một nữ phóng viên chính nghĩa bạo lều.

Người quay phim chú ý hơi bị nhiều, phim chiếu mạng loại hình thần quái lại càng chú ý nhiều, đạo diễn Chu Hạc Minh tuy còn chưa chọn vai, nhưng mà đã suy xét đến vấn đề làm pháp sự trước khởi động máy rồi, thuận tiện tán gẫu tới vụ này với một ít bạn bè quan hệ khá là tốt, hỏi có đại sư nào đáng tin không giới thiệu với.

Vương Ngự Thiên với Chu Hạc Minh là bạn học và cũng là bạn bè nhiều năm, Chu Hạc Minh nghe nói Vương Hải lúc đang quay 《Truy tung kẻ hiềm nghi》 ấy có từng đi tìm đại sư, liền hẹn ông ấy ra uống rượu, trong tiệc trực tiếp hỏi vụ này.

Vương Ngự Thiên vừa nghe liền cười, cần gì cúng bái hành lễ nha, tôi trực tiếp đề cử một diễn viên cho ông, chỉ cần có cậu ấy ở, dù cho phát hiện chuyện thần quái gì gì đó ông cũng không cần lo lắng.

Chu Hạc Minh có chút buồn bực: “Diễn viên nào ép nổi như vậy nha?”

Trong bàn tiệc không có người ngoài, Vương Ngự Thiên cũng không che đậy, trực tiếp nói chuyện mình gặp phải ra: “Cái vụ  ba bốn năm trước ở thành phố căn cứ điện ảnh có diễn viên quần chúng cố chấp tự sát đó, ông nhớ chứ?”

“Nhớ, kỹ thuật diễn rất kém cỏi nhưng lại tự cho là mình siêu phàm, diễn quần chúng không nhận, thế nào cũng muốn diễn vai chính. Các đoàn phim đều không quan tâm cậu ta, chỉ có ông hảo tâm cho cậu ta một nhân vật hoàng đế áo rồng, kết quả kỹ thuật diễn của cậu ta thật sự là quá kém, ngay cả vai hoàng đế chỉ có mấy phút ra sân cũng không diễn tốt, ông liền đổi cậu ta đi, tiếp đó cậu ta liền tự sát.” Chu Hạc Minh nói đến đây thì không khỏi lắc lắc đầu: “Con người ông đây chính là quá hảo tâm, vốn là chả liên quan gì đến ông, kết quả ngược lại là chọc một cái phiền toái cho chính mình, còn bồi cho người nhà cậu ta một ít tiền.”

“Bồi tiền thì thiệt chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là sau khi thằng đó chết lại biến thành lệ quỷ đến tìm tôi báo thù đây.” Vương Ngự Thiên hồi tưởng đến cảnh tượng chính mình bị lệ quỷ bóp chặt cổ mà sắc mặt có chút trắng bệch, ông bưng ly rượu lên nốc một ngụm rượu trắng mới nói: “Cũng may mà trong đoàn phim bọn tôi có một diễn viên đã cứu tôi, cậu ấy chính là người mà tôi muốn đề cử cho ông.”

Chu Hạc Minh nghe thế thì chân có chút phát run: “Thật sự có quỷ?”

Vương Ngự Thiên kể lại phát sinh lúc đó cho Chu Hạc Minh một lần, lại tiếp tục nói: “Cậu diễn viên Phạm Vô Cữu này tuy là người mới, nhưng kỹ thuật diễn tốt lắm, hơn nữa tình huống của cậu ấy có chút giống với nam chính trong phim của ông, quan trọng nhất là có cậu ấy ở đó không cần gặp phải thứ gì không sạch sẽ.”

Chu Hạc Minh có chút do dự hỏi: “Kỹ thuật diễn của cậu ta thật sự được?”

Vương Ngự Thiên vỗ vỗ bả vai Chu Hạc Minh: “Phim của tôi phát sóng ngay tuần sau, kỹ thuật diễn có được không tự ông xem đi. Tôi nói lời thật với ông, vốn dĩ phần diễn của nhân vật của cậu ấy không nhiều lắm, sau khi phát sinh vụ này tôi vì để cậu ấy ở lại đoàn phim lâu hơn mấy tháng, sinh sôi là bỏ thêm phần diễn cho cậu ấy, diễn đến cuối cùng phần diễn còn nhiều hơn nam số 3.”

Chu Hạc Minh với Vương Ngự Thiên là bạn cũ, tất nhiên là tin tưởng ông ấy nói, tính tuần sau xem thử kỹ thuật diễn của Phạm Vô Cữu này, nếu mà không thành vấn đề liền mời cậu ta đến diễn thử cái.

Nam chính có đầu mối, nữ chính còn chưa có chọn vai đâu, Chu Hạc Minh thuận miệng hỏi: “Có nữ diễn viên thích hợp để đề cử không?”

Vương Ngự Thiên nghe câu đó thì trên mặt lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: “Nếu ông thật để tôi đề cử, tôi thật đúng là có người được chọn.”

Chu Hạc Minh nhìn ông ấy buồn bực hỏi: “Thế nào? Nữ diễn viên này có chỗ nào đặc thù sao? Thân thích nhà ông?”

“Thế ngược lại là không phải.” Vương Ngự Thiên nghiêm chỉnh nói: “Cái vụ gặp quỷ mà tôi nói với ông vừa nãy kia, trừ bỏ tôi với phó đạo diễn và hai người diễn viên ra, không phải còn có một cô gái bị bắt sao.”

Chu Hạc Minh hồi tưởng một chút: “Vừa nãy ông nói cô ấy là cô chủ của công ty mà Phạm Vô Cữu ký kết, tên là Lý Tiểu Tiểu gì đó.”

Vương Ngự Thiên gật gật đầu: “Đúng, chính là cổ, lúc đó Khương Mai Mai với trợ lý Tiểu Khê của cổ đã bị quỷ mê hoặc tâm trí, đã hoàn toàn không có tư duy của mình mà giống y như là rối gỗ bị giật dây vậy, mà Lý Tiểu Tiểu này chẳng những không chịu chút ảnh hưởng nào, còn mém chút đánh lên với nam quỷ đó.”

Chu Hạc Minh buồn bực nhìn ông ấy: “Tôi cần là nữ diễn viên, ông nói cô gái này với tôi có ích gì?”

Vương Ngự Thiên lấy di động ra tìm một cái video rồi đưa cho Chu Hạc Minh: “Đợt trước đó, Lý Tiểu Tiểu này diễn nữ số 3 trong 《Nam nữ cưới chui》 của Vương Thành Hải. Cái lão Vương Thành Hải kia ông biết mà, rất soi mói với diễn viên, nếu Lý Tiểu Tiểu có thể diễn nhân vật có phân lượng như vậy trong phim của ổng, chắc chắn là rất có thiên phú. Đợt trước đó trên mạng có đăng trailer 《Nam nữ cưới chui》, vừa khéo có một đoạn cổ diễn, ông coi cái coi, nếu mà thích hợp liền dứt khoát gọi cổ cùng nhau diễn thử. Có hai người kia ở, ông quay phim thần quái gì cũng không sợ, quỷ cũng bị dọa đi đường vòng luôn.”

Chu Hạc Minh vừa nghe đến những lời quỷ cũng đi đường vòng này thì mắt lập tức sáng: “Thành, cứ định như vậy đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.