Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 77



Hiện trường yên tĩnh một mảnh, chúng cảnh sát đến tham gia chương trình sờ trên lưng một cái không đụng tới còng tay, lúc này mới nhớ tới vì tham gia chương trình nên trang bị gì cũng không mang, vội vàng gọi điện thoại về trong cục xin trợ giúp.

Mười phút sau, năm chiếc xe cảnh sát đứng ở cửa đài truyền hình, chúng cảnh sát xuống xe dựa theo tin của đồng nghiệp thẳng về phía đại sảnh phát sóng, đi vào liền thấy giữa vũ đài có một anh chàng diện mạo đẹp trai đang nói chuyện với đồng nghiệp, dưới lòng bàn chân cậu ta đạp một người đàn ông trung niên đang cố gắng giãy dụa, phỏng chừng chính là nghi phạm.

Mấy người cảnh sát quát một tiếng: “Lý Lực Sơn!”

Kẻ bị tình nghi nghe thấy tên của mình thì theo bản năng ngẩng đầu nhìn về bên kia, vừa thấy phản ứng này của gã ta, chúng cảnh sát liền có thể khẳng định trên cơ bản kẻ này chính là kẻ bị tình nghi, Lý Lực Sơn.

Mấy người cảnh sát xông lên xách kẻ bị tình nghi dưới chân Bạch Thụy Trạch lên, camera man chuyên nghiệp không nhịn được mà cho kẻ hiềm nghi một màn cận cảnh, diện mạo cơ hồ là giống như đúc với Bạch Thụy Trạch vẽ.

Chúng cảnh sát mang người bị tình nghi đi, tại hiện trường dù là chúng khách quý hay là khán giả thì đều có chút chưa hồi thần được, tất cả đều là bộ dáng đầy mặt mộng bức.

Trọng điểm là, cảnh sát Vương phụ trách cung cấp tư liệu cho Bạch Thụy Trạch để anh vẽ tranh nhận một cuộc điện thoại rồi đi theo mất rồi.

Bạch Thụy Trạch cười cười với các tuyển thủ khác: “Không thì các vị khiêu chiến trước?”

MC: “………………”

Tuyển thủ khác: “………………”

Khán giả: “………………”

Có thể để bọn tôi giảm xóc cảm xúc trước rồi hãy tiếp tục tiếp không hả, mấy người không biết là cái này hơi bị quá kích thích sao? Dưới tình huống như vậy mà khiêu chiến bọn tôi không làm được á!

Ngay vào lúc mọi người hai mắt nhìn nhau kia, cảnh sát Vương tham gia chương trình vội vã chạy trở về, ngại ngùng mà giải thích: “Trong cục lâm thời quyết định rút đi tài liệu vụ án nhỏ trong này ra, thay vụ án tình tiết nặng vào, tôi về đổi tài liệu cái.”

MC: “………………”

Cảnh sát Vương, anh còn nhớ rõ bọn tôi chỉ là một chương trình khiêu chiến thôi không? Anh thật đến đây phá án à!

Chương trình tiếp tục ghi hình, Bạch Thụy Trạch căn cứ miêu tả vẽ xong bức tranh về kẻ hiềm nghi thứ 2, sau khi bức tranh được triển lãm trên màn hình, tất cả khán giả đều khẩn trương mà nhìn nhìn người kế bên, sợ cạnh mình ngồi một tội phạm giết người.

Cũng may, lúc này Bạch Thụy Trạch không đưa tay về phía thính phòng, điều này làm cho tất cả mọi người ở hiện trường nhẹ nhàng thở ra, đạo diễn lại là lau mồ hôi nơi ót. Nếu lại bắt một tội phạm ở hiện trường nữa, về sau vé thính phòng của chương trình bọn họ liền không bán được nữa.

Chỉ có cảnh sát Vương có chút tiếc nuối nhìn Bạch Thụy Trạch: “Người này không ở hiện trường sao?”

“Không ở.” Bạch Thụy Trạch cười nhẹ: “Có điều khiêu chiến của tôi là vẽ 10 bức tranh và cũng giúp các anh bắt được 10 người này mới xem như khiêu chiến thành công. Vừa nãy đã quên nói kỳ hạn, chúng ta liền định tại trước lúc thu chương trình kỳ sau đi.”

Tổ chương trình vì tránh cho tuyển thủ cứ qua lại bôn ba hoài, nên mỗi lần thu đều sẽ gộp luôn 2 đến 3 kỳ chương trình. Thời gian thu chương trình kỳ sau là nửa tháng sau, cái này đã nói lên rằng Bạch Thụy Trạch cần trợ giúp bắt được 9 gã bị tình nghi cùng đào phạm khác trong nửa tháng.

Ngày nay khi phương tiện giao thông hiện tại quá mức tiện lợi, dưới tình huống không có tin tức gì về đào phạm mà muốn tóm gọn bọn chúng về quy án xem như mò kim đáy bể.

Bạch Thụy Trạch vẽ xong 9 bức tranh tại hiện trường, khiêu chiến xem như hoàn thành một nửa, về phần kết quả sẽ công bố vào kỳ sau.

****

Thu chương trình xong, dù là MC hay là khách quý đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước giờ bọn họ không nghĩ tới loại chương trình khiêu chiến đốt não này cũng có thể để cho Bạch Thụy Trạch chơi đến kích thích như vậy.

Khán giả phục hồi tinh thần lại thì thật sự ra còn chưa đã thèm, cảm thấy vé bữa nay quả thật siêu đáng giá!

Khán giả tới hiện trường bởi vì ký hiệp nghị giữ bí mật nên không thể để lộ chi tiết cùng nội dung trước lúc chương trình phát sóng, cả đám nghẹn, chỉ có thể đăng một tin vòng bạn bè hoặc là weibo không nói tỉ mỉ: Nhất định phải xem kỳ thứ 4 《Siêu cấp trí tuệ》 quý này, chương trình hơi bị kích thích.

Thu chương trình xong rồi, biên tập cắt nối hậu kỳ to đầu rồi, nội dung đoạn tóm gọn nghi phạm tại hiện trường này rốt cuộc có thể phát sóng không. Đạo diễn cũng có chút mò không ra, sau khi thương lượng với cảnh sát phụ trách thẩm tra vụ án này thì quyết định chờ kết quả điều tra đã.

May mà tổ chương trình cũng không chờ lâu lắm, tuy năm tháng xa xưa, nhưng mà hiện trường phát hiện vụ án năm đó có vân tay, dấu chân của kẻ hiềm nghi, lúc người bị hại vật lộn còn từng cắn kẻ hiềm nghi một cái, cả da lẫn thịt xé xuống một miếng.

Trước mặt chứng cứ mạnh mẽ, nghi phạm Lý Lực Sơn thừa nhận sự thật năm đó mình giết người bỏ trốn, ảo não mà ôm đầu khóc rống: “Lúc trước tôi cố ý tiêu hủy tất cả ảnh chụp đi, cũng đã sớm thay tên đổi họ rồi có thân phận mới, còn làm ăn buôn bán lời không ít tiền. Mấy năm nay tôi như bước trên băng mỏng, không dám đánh nhau ẩu đả, không dám lái xe phạm luật, làm buôn bán cũng nộp thuế đúng hạn, thậm chí sinh bệnh cũng dựa vào uống thuốc mà gánh, sợ lúc đi bệnh viện thử máu bị phát hiện gì đó. Lần này là bạn gái mới của tôi một hai cứ muốn tới xem cái chương trình rách này tại hiện trường, nói thích Bạch Thụy Trạch trong này, chết sống mà nháo muốn đi xem.”

Lý Lực Sơn lau nước mắt hối hận nói: “Tôi vốn không muốn đến, tuy năm đó tôi giết người ở quê, nhưng dù sao cũng là địa bàn tỉnh Giang Tô, từ cái năm tôi chạy đi đến giờ, trước nay tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn về Tô tỉnh. Nhiều năm như vậy, tôi có thể đào thoát khỏi lưới pháp luật chính nhờ vào dè dặt cẩn thận của tôi, nhưng lần này tôi thật sự là bị bạn gái nhỏ của mình nháo cho choáng đầu, lòng tồn may mắn cảm thấy quê cũ của tôi là nông thôn nhỏ cách tỉnh lị mấy trăm km, tỉ lệ đụng phải người quen tôi quá nhỏ.”

“Không dối gạt các anh, bọn tôi là sáng sớm đã lái xe tới rồi, tính tới tối sau khi chương trình thu xong thì lại lái xe mấy tiếng trở về, tôi căn bản cũng không cân nhắc ở đây lâu. Lúc thu chương trình phàm là có camera chuyển tới bên khán giả đây, tôi đều là cúi đầu dùng mũ che mặt, như vậy thì hậu kỳ chắc chắn sẽ cắt tôi ra ngoài.”

“Mà tôi ngàn tính vạn tính, vạn vạn không nghĩ nhiều đến cái thứ như là Bạch Thụy Trạch sẽ khiêu chiến này, khi anh cảnh sát kia giới thiệu tình tiết vụ án ở trên đài đó, tim của tôi đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Lúc ấy tôi đặc biệt muốn chạy, mà tôi căn bản là cũng không dám động, tôi sợ tôi động thì anh cảnh sát kia sẽ nhìn về phía tôi, lỡ mà anh ta liếc mắt một cái liền nhận ra tôi thì sao. Lúc đó tôi liền tồn tâm lý may mắn, cảm thấy Bạch Thụy Trạch có thể sẽ không vẽ giống như vậy, nhưng không ngờ tới cậu ta không chỉ vẽ giống tôi như đúc, còn chỉ ra và xác nhận ra tôi ngay lúc đó!”

Lý Lực Sơn nức nở một trận thật lớn: “Bạch Thụy Trạch này rốt cuộc có chút tự giác của tuyển thủ hay không, cậu ta là tới tham gia khiêu chiến, không phải đến bắt người thay cảnh sát.”

“Ông câm miệng đi!” Cảnh sát ghi chép hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn Lý Lực Sơn một cái: “Lưới pháp luật tuy thưa lại khó lọt, cho dù hôm nay bọn tôi không bắt được ông, nhưng về sau cũng sẽ bắt được ông. Không có khả năng để ông nhở nhơ ngoài vòng pháp luật cả đời!”

Lý Lực Sơn chảy xuống nước mắt hối hận: “Tôi không nên đến xem cái gì mà Bạch Thụy Trạch, cậu ta là người à? Cậu ta chính là ma quỷ!!!”

Vụ án được phá thuận lợi, cảnh sát công khai thông báo tình tiết vụ án, tổ chương trình được tin yên tâm lớn mật mà cắt quá trình Bạch Thụy Trạch vẽ tranh và chỉ ra cùng xác nhận kẻ hiềm nghi lên. Vì điểm đặc sắc cho chương trình nên ngay cả nội dung kẻ hiềm nghi chạy trốn rồi bị Bạch Thụy Trạch dẫm bẹp dưới lòng bàn chân với cuối cùng bị mang đi cũng bị cắt vào trong chương trình.

Tuy nội dung đoạn này có chút chạy lệch, nhưng xem như là một phần khiêu chiến của Bạch Thụy Trạch, để trong chương trình không có gì không ổn.

****

Từ lúc thu chương trình đến khi phát sóng có nửa tháng, khán giả ở hiện trường cùng tuyển thủ khác ruột gan cồn cào trong đợi chờ, trailer chương trình kỳ này ra rồi, màn ảnh lướt qua mấy tuyển thủ cái rồi qua, chỉ có đến chỗ Bạch Thụy Trạch đây thì hình ảnh mới dừng, chỉ thấy trong màn ảnh Bạch Thụy Trạch nói với ngữ khí nghiêm túc: “Hạng mục tôi khiêu chiến là…………”

Nội dung mấu chốt mất tiếng, ống kính dừng lại ở biểu cảm của MC, tuyển thủ cùng với một bộ phận khán giả, mỗi người đều không ngoại lệ là đều là biểu cảm khiếp sợ. Lúc này trên màn hình xuất hiện một hàng chữ to: “Bạch Thụy Trạch rốt cuộc muốn khiêu chiến cái gì? Thế mà lại làm cho mọi người khiếp sợ như thế?”

Ngay sau đó, hết thảy màn ảnh, tuyển thủ trên đài thì trợn mắt há hốc mồm, MC đã quên quản lý biểu cảm, dưới đài thì khán giả lại là che kín miệng với một bộ biểu cảm hoảng sợ, mười mấy người bảo vệ vọt vào từ cửa…………

Tổ phụ đề lại lên sàn: “Hiện trường rốt cuộc đã xảy ra cái gì mà làm cho hiện trường không khống chế được như thế?”

“Chương trình phấn khích, kính xin chờ 《 Siêu cấp trí tuệ 》kỳ X ngày X tháng X!”

Trailer đến đây thì dừng lại, nhưng nội dung trong đó lại câu hết lòng hiếu kỳ của mọi người lên như phim huyền nghi vậy. Đám anti thấy thế thì lại múa lên trước tiên:

“Có phải vụ Bạch Thụy Trạch gian lận bị lòi không?”

“Tham gia chương trình như này có thể đừng có hút view hoài không? Trông đẹp trai giỏi lắm à?!!”

“Khán giả ở hiện trường rốt cuộc là xem chương trình hay là xem Bạch Thụy Trạch? Tôi thấy hiện trường đều sắp sửa thành hội fan của Bạch Thụy Trạch rồi.”

“Tôi trái lại là muốn coi chút coi Bạch Thụy Trạch có thể làm ra cái thứ đa dạng gì!”

“………………”

Bình luận của đám anti rất nhanh đã bị fan của Bạch Thụy Trạch với bình luận của khán giả ở hiện trường bao phủ hết, trong điên cuồng đánh call, chúng fan phát hiện các tuyển thủ khác của 《Siêu cấp trí tuệ》 cũng share cái weibo này, mà nội dung mỗi người bọn họ đăng đều là cùng một câu: Muốn hiến đầu gối cho Bạch ca.

Nhìn đến weibo của tuyển thủ khác, bạn bè trên mạng càng thêm tò mò, 《Siêu cấp trí tuệ》 đã tổ chức nhiều năm rồi, chưa từng thấy chuyện tất cả tuyển thủ công khai cúng bái một tuyển thủ trong đó. Bạch Thụy Trạch rốt cuộc đã làm chuyện gì, thế mà ngay cả các tuyển thủ khác cũng chinh phục được.

Bởi trailer mang đến độ đề tài, rating của kỳ 《Siêu cấp trí tuệ》 này vừa phát sóng liền đến một độ cao mới. Khán giả cũ, khán giả mới đều ngồi trước TV nhón chân chờ mong hạng mục Bạch Thụy Trạch khiêu chiến.

Khán giả cũ đều kiến thức được cái trâu bò của Bạch Thụy Trạch trong mấy kỳ chương trình trước rồi, khán giả mới lần đầu xem cũng bị phản ứng siêu nhanh cùng trí nhớ siêu mạnh của Bạch Thụy Trạch làm khiếp sợ rồi, nhanh chóng bị anh ấy hút fan.

Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây, rất nhanh liền đến phân đoạn mà tất cả khán giả cùng bạn trên mạng chờ mong nhất: Siêu cấp đại khiêu chiến.

Còn tốt là lúc này không để cho khán giả chờ quá lâu, Bạch Thụy Trạch là người đầu tiên lên sân khấu, giờ phút này khán giả ngoài màn hình đều ngừng thở, chợt nghe Bạch Thụy Trạch thần sắc nghiêm túc mà nói: “Hạng mục khiêu chiến của tôi là: Căn cứ miêu tả của cảnh sát hoặc là ảnh chụp xa xưa của đào phạm, thay cảnh sát vẽ mười bức tranh về bộ dáng hiện tại của đào phạm, cũng hiệp trợ cảnh sát tìm được bọn họ.”

Lời vừa dứt, tuyển thủ cùng khán giả đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, tựa hồ là không ngờ Bạch Thụy Trạch sẽ chọn một khiêu chiến như vậy.

MC rất nhanh liền dựa theo quy tắc khiêu chiến, cảnh sát Vương phụ trách cung cấp tư liệu lên đài.

Cảnh sát Vương giảng cơ bản về tình tiết vụ án rồi bắt đầu miêu tả đặc thù bề ngoài của kẻ hiềm nghi, Bạch Thụy Trạch bắt đầu vẽ tranh. Mặc dù vẽ tranh tại hiện trường có 10 phút, nhưng trong chương trình cắt nối biên tập lại chỉ còn có nửa phút, từ khi viết đến mấy màn cận cảnh, cuối cùng phiên bản đầy đủ của bức chân dung xuất hiện trên màn hình.

Tuy Bạch Thụy Trạch vẽ giống như đúc, thoạt nhìn rất thật đến mười phần, nhưng mà khán giả đều chả cảm thấy cái này trâu cỡ nào nha. Đúng lúc này, Bạch Thụy Trạch chỉ vào thính phòng nói: “Nghi phạm ngồi ngay ở hàng 5 số 8, người đàn ông mặc áo màu lam kia.”

Tiếp đó hiện trường binh hoang mã loạn một mảnh, nghi phạm sau khi phát hiện rất cả cửa ra vào đều bị chặn rồi thì hoảng hốt không chọn đường mà vọt lên vũ đài, tựa hồ muốn bắt Bạch Thụy Trạch làm con tin.

Khán giả trước TV nhìn thấy nghi phạm cao to thô kệch vọt tới trước mặt Bạch Thụy Trạch, bị dọa đến che kín miệng giống như khán giả ở hiện trường, kết quả giây tiếp theo Bạch Thụy Trạch đã một tay liền chế phục nghi phạm, còn đặc biệt thuận tiện mà dẫm bẹp dưới lòng bàn chân.

Khán giả trước TV: “………………”

Theo chú cảnh sát dẫn nghi phạm đi, bạn bè trên mạng bắt đầu ào ào đăng weibo: “Bạch ca, xin nhận lấy đầu gối của em!”

Anti xắn tay áo chờ phun: “………………”

Tôi đệt, Bạch Thụy Trạch mi cứ dựa vào mặt mi mà ăn cơm cho ngon lành không được sao? Vì sao lại có năng lực như vậy! Mi như vậy làm bọn ta phun như nào hả?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.