Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 89



Kịch bản phim võ thuật tuy tạm thời còn chưa có, nhưng mà kịch bản của các phim khác lại bay tới giống tuyết rơi vậy, đều là muốn hẹn Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng đóng phim, nhân khí này đủ đến có chút bạo lều.

Hiện tại có Chiêu Tài Tiến Bảo ở đây, Lý Tiểu Tiểu không cần lại lo vấn đề nghệ sĩ công ty nhận phim nữa, dù sao thì ai trong công ty cũng có thể bấm độn biết tính, kịch bản được chọn ra chắc chắn đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, không có gì mà lo.

Nhưng cũng không biết là bản thân mấy cái kịch bản này không tốt hay là nhân vật không đủ được thích, Tiến Bảo xem một lần thế mà một cái cũng chưa đáp ứng, vùi đầu bận bịu 2 ngày, thế mà nhận một gameshow về, hơn nữa gameshow này không chỉ có Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng tham gia, những người khác của công ty cũng phải tận lực nặn ra thời gian để phối hợp.

Gameshow này tên “Tôi đến nhà nghệ sĩ”, tổ chương trình có hai khách quý thường trú, một người là diễn viên hài kịch nổi tiếng Trâu Tiêu Dược, một vị khác là ảnh đế lâu năm Khương Minh Vũ, mỗi kỳ còn có hai khách mời đặc biệt, bọn họ sẽ tới trong nhà nghệ sĩ làm khách 2 ngày 1 đêm, phô bày ra cuộc sống chân thật của nghệ sĩ.

Vì vậy show khá sinh hoạt hóa, các khách quý đến trong nhà nghệ sĩ sẽ giúp đỡ nấu cơm, cùng nhau chuyện trò, là một show rất làm người thả lỏng tinh thần, rất nhiều khán giả đều thích xem.

Lý Tiểu Tiểu không nghĩ tới Tiến Bảo có thể nhận được gameshow hấp dẫn như vậy, vội vàng vào group hỏi ý kiến mọi người một chút, chúng thần tiên yêu quỷ trong nhà đều rất vui, chỉ cần sắp xếp thời gian xong xuôi trước, hiệp thương một chút với bên đoàn phim là được.

“Tôi đến nhà nghệ sĩ” muốn mượn nhiệt độ còn dư lại của vụ Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng thấy việc nghĩa hăng hái làm, ghi hình show sớm một chút rồi chiếu sớm một chút. Tiến Bảo liền nhất nhất liên hệ chỗ đoàn phim của nghệ sĩ, định thời gian ghi hình show vào 2 ngày sau.

Đối với người của công ty giải trí Tiên Phàm mà nói, hai ngày này cũng chả có gì mà chuẩn bị trước, phòng khách thì ông Thổ phất tay áo một phát là gì cũng đầy đủ hết, ngay cả vệ sinh cũng chẳng cần lo lắng, bảo đảm trong phòng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

****

Chương trình bắt đầu ghi hình từ lúc khách quý xuống máy bay, hai vị khách quý thường trú Trâu Tiêu Dược với Khương Minh Vũ xuống máy bay rồi thì rất nhanh đã tìm được xe của tổ chương trình ở bãi đỗ xe, sau khi mở cửa sau xe thì thấy được hai gương mặt quen mắt, một người là minh tinh điện ảnh con người rắn rỏi Lưu Hạo Trạch, một người khác là MC đài Hoa quốc Tiết Bảo Ninh tính cách hài hước thú vị.

Khách quý thường trú với khách mời đặc biệt kỳ này đã chạm trán, làm khách quý thường trú thì Trâu Tiêu Dược tất nhiên là giới thiệu tình huống chương trình cho khách mời đặc biệt một chút: “Lệ thường của chương trình chúng ta là khách quý chúng ta đây đến trong nhà nghệ sĩ làm khách, buổi tối còn phải đến trong nhà nghệ sĩ qua đêm. Bởi vì tình huống trong mỗi nhà nghệ sĩ bất đồng, có thể không có nhiều phòng khách để cung cấp cho chúng ta, cho nên tổ chương trình chúng ta chuẩn bị lều cùng đệm chăn cho chúng ta, để tiện cho chúng ta ở trong phòng khách.”

Lưu Hạo Trạch hiểu rõ gật gật đầu: “Hiểu, cố mà xin ăn không đi là xong rồi.”

Trâu Tiêu Dược tiếp tục nói: “Trước kia lúc chúng ta đi nhà nghệ sĩ thì hoặc là nghệ sĩ sống một mình, hoặc là ở cùng với ba mẹ, đương nhiên cũng có loại tình huống hai vợ chồng vừa khéo đều là nghệ sĩ, đối với cái nhà mà hôm nay chúng ta đi thì có chút đặc biệt, nghệ sĩ nhà bọn họ hơi bị nhiều.”

Tiết Bảo Ninh thuận miệng hỏi: “Có bao nhiêu nha?”

“Cái này tôi còn thật không tính được.” Trâu Tiêu Dược có chút buồn rầu nói: “Ví dụ như nói tới đầu bếp nhà này, tôi liền không nói chắc được ông ấy là đầu bếp hay là nghệ sĩ.”

Lưu Hạo Trạch lập tức liền cười: “Vừa nghe liền biết là phải đến công ty giải trí Tiên Phàm, tôi chính là nghe được tin này mới chủ động làm khách quý.”

“Đúng, là công ty giải trí Tiên Phàm.” Trâu Tiêu Dược nói: “Thật ra thì hiện tại chúng ta có khả năng có công ty hoặc là phòng làm việc của chính mình, nhưng lúc mấy người chúng ta mới xuất đạo ấy đều là ký công ty hoặc là ký người đại diện. Bình thường thì sau khi ký kết công ty nếu không có nhà của mình, công ty sẽ hỗ trợ thuê phòng cho, tình huống tất cả nghệ sĩ ở cùng một chỗ giống công ty giải trí Tiên Phàm đây ở giới giải trí thật sự vẫn là rất hiếm thấy.”

Khương Minh Vũ gật gật đầu: “Quả thật rất hiếm thấy, dù sao nhiều người như vậy mà ở cùng nhau thì khó tránh khỏi tính cách nè, với bản tính có chút bất đồng, cũng không biết liệu có ma sát gì hay không, chúng ta đi công ty giải trí Tiên Phàm xem xem bọn họ sinh hoạt thế nào.”

Giới thiệu tình huống show lần này xong, Khương Minh Vũ quay đầu hỏi Lưu Hạo Trạch: “Cậu không phải khách quý thường trú của tổ chương trình “Gặp gỡ bất ngờ trên xe lửa” sao? Chạy đến chương trình bọn tôi làm gì?”

“Cậu cũng xem chương trình của bọn tôi rồi à!” Lưu Hạo Trạch cười ha ha ôm cánh tay Khương Minh Vũ: “Có phải rất hay hay không!”

“Còn được đi.” Khương Minh Vũ cố mà làm, nói: “Mỗi lần thấy cậu đói đến bẹp bụng còn không tìm thấy bữa ăn thì tôi liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ.”

Trâu Tiêu Dược vừa nghe liền cười: “Cho nên vẫn là chương trình bọn tôi hay nha, trước hết đánh tiếng xong, bảo đảm sẽ không bị sập cửa vào mặt.”

Lưu Hạo Trạch lập tức nói: “Mỗi bên đều có ưu điểm, Gặp gỡ bất ngờ trên xe lửa rất có ý tứ, có thể làm quen được những người khác nhau, hiểu biết được cuộc sống của các ngành nghề bất đồng, cái này đối với diễn viên chúng ta mà nói là một chuyện rất có ý nghĩa. Hơn nữa lần này tôi tới tham gia kỳ “Tôi đến nhà nghệ sĩ” này cũng là có chút liên quan đến “Gặp gỡ bất ngờ trên xe lửa” của bọn tôi.”

MC Tiết Bảo Ninh lập tức nói: “Tôi biết rồi, tôi nhớ được là các cậu có bất ngờ gặp được thầy Trần Đại Hà ở chương trình Gặp gỡ bất ngờ trên xe lửa, lúc đó bồi bên người thầy Trần Đại Hà chính là cô chủ Lý Tiểu Tiểu của công ty giải trí Tiên Phàm, với nghệ sĩ Bạch Thụy Trạch của công ty bọn họ.”

“Tôi biết Bạch Thụy Trạch, cái vị tham gia siêu cấp trí tuệ kia.” Khương Minh Vũ lộ ra biểu tình kính nể: “Cậu ấy thật là quá thông minh, nhất là tập phá án kia, tôi nhìn mà nghẹn họng nhìn trân trối, còn có thử thách rubic cũng thật thần kỳ, dưới tình huống tua chậm 20 lần cũng chỉ là nhìn thấy ngón tay cậu ấy giật giật, rốt cuộc là làm sao mà để rubic trở lại như cũ vẫn không thể nhìn ra được như cũ, tôi thật là rất bội phục cậu ấy.”

Tiết Bảo Ninh cười hỏi: “Vậy Bạch Thụy Trạch là thần tượng của cậu sao?”

“Chắc chắn vậy!” Khương Minh Vũ lập tức gật đầu thừa nhận: “Tôi cảm thấy dù cho có cho một bộ óc nữa, tôi cũng không đạt được chỉ số thông minh của Bạch Thụy Trạch.”

****

Các khách quý lái ô tô nhà tài trợ cung cấp đi tới ngoài cửa nhà cổ của công ty giải trí Tiên Phàm ở ngoài thành phố điện ảnh liền dừng lại, lấy hành lý của mình sau cốp và cũng cõng lều trại lên, tránh cho tối đến không có chỗ qua đêm.

Nhìn cổng lớn thành phố điện ảnh quen thuộc cách đó không xa, lại quay đầu nhìn nhìn cổng lớn cổ hương cổ sắc, mấy khách quý đều không kìm lòng được mà cười: “Công ty giải trí Tiên Phàm cũng quá biết tìm chỗ, thế mà lại ở đây, đến thành phố điện ảnh đóng phim cũng quá tiện lợi.”

Tiết Bảo Ninh ngẩng đầu nhìn cổng lớn cổ kính, trừ bỏ vòng gõ cửa đồng thau ra, không phát hiện chuông cửa đâu. Anh có chút không hiểu mà hỏi: “Từ bên ngoài mà xem thì viện này rất sâu, chúng ta ở đây gõ cửa thì bên trong có thể nghe thấy sao?”

Mấy khách quý khách liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không quá xác định mà nói: “Gõ gõ thử xem đi.”

Nhấc vòng đập cửa đồng thau lên mà nhẹ nhàng gõ hai cái, cổng lớn đóng chặt kẽo kẹt một tiếng mở ra, một con chó màu trắng bò khỏi khe cửa ra ngoài liếc mắt đánh giá 4 người một cái, sau đó dùng móng vuốt vịn một cái, mở cửa ra.

“Không nghĩ tới thế mà là chó mở cửa cho chúng ta!” Sau khi cẩn thận đánh giá Hao Thiên Khuyển một phen, Tiết Bảo Ninh có chút ngoài ý muốn nói: “Đây thế mà là một con tế khuyển Hoa quốc, giờ ít người nuôi loại chó này lắm. Biết Hao Thiên Khuyển trong truyền thuyết không, còn có truyền thuyết thiên cẩu ăn ánh trăng, đều là loại tế khuyển này.”

“Nhìn liền mang một cỗ sức thông minh.” Khương Minh Vũ nói xong thì đưa tay muốn đi sờ đầu con chó này, ai biết được nó mười phần linh mẫn nghiêng đầu tránh được tay Khương Minh Vũ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong viện, như là đang dẫn đường cho bọn họ.

Khương Minh Vũ tán thưởng gật gật đầu: “Chó này còn rất có cá tính.”

Bốn người kéo valy cõng lều trại đi theo sau Hao Thiên Khuyển vào một chỗ sân viện, chỉ thấy trong sân có một gốc cổ thụ to lớn, dưới tàng cây bày sáu bảy cái bàn vuông, trên từng cái bàn đều bày mấy loại điểm tâm một ấm trà, ba bốn người vây quanh một cái bàn mà ngồi, xem ra đang uống trà ăn điểm tâm.

“Cái này cũng quá thích ý đi!” Tiết Bảo Ninh lấy lều trại trên lưng xuống quăng trên đất, trên mặt lộ ra thần sắc hâm mộ: “Tôi đã rất lâu không có ngồi xuống uống trà thanh thản như vậy rồi.”

Lý Tiểu Tiểu thả cái tách trong tay xuống, cười đứng dậy nghênh đón nói: “Các anh tới rồi.”

Lưu Hạo Trạch vẫy vẫy tay với Lý Tiểu Tiểu, lại chào hỏi một tiếng với Bạch Thụy Trạch, cười nói: “Lâu rồi không gặp, từ sau lần gặp được trên xe lửa trước đó đều vẫn luôn muốn đến công ty các cậu ngồi chút, hôm nay rốt cuộc tìm được cơ hội. Đúng rồi, tôi giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là cô chủ nhỏ Lý Tiểu Tiểu của công ty giải trí Tiên Phàm.”

“Chào mọi người, tôi là Lý Tiểu Tiểu, hoan nghênh mọi người đến công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi làm khách.” Lý Tiểu Tiểu cười tủm tỉm nói: “Tôi giới thiệu nghệ sĩ với nhân viên công ty bọn tôi một chút nhé.”

Lý Tiểu Tiểu ấn theo thứ tự giới thiệu nói: “Vị này là nghệ sĩ Huyền Phinh của công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi, điện ảnh “Cuộc chiến thượng cổ” của chị ấy sẽ chiếu vào 11 tháng 11, hy vọng mọi người có thể đi rạp chiếu phim ủng hộ một chút.”

Lý Tiểu Tiểu nhân cơ hội quảng cáo một cái chiếm được ánh mắt ngợi khen củ người đại diện Tiến Bảo, Lý Tiểu Tiểu cười một chút rồi tiếp tục giới thiệu: “Vị này là Bạch Thụy Trạch, cậu bé này tên Hồng Hài Nhi, bên kia là Hồ Linh Lung, Ngụy Giai Ý, Thân Văn Duệ, Phạm Vô Cữu, hai vị này là ông Táo với ông Thổ của công ty bọn tôi, còn có bảo vệ Tôn Thắng, Dương Thanh Nguyên của công ty bọn tôi nữa. Bọn tôi còn có một nghệ sĩ là Khổng Minh Tuyên, tham gia “Nhóm nhạc nam mạnh nhất” không về được.”

Khương Minh Vũ lập tức nói: “Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng, tôi biết các cậu, anh hùng cứu người!”

Tôn Thắng xua xua tay, không thèm quan tâm nói: “Việc rất nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Ông Táo cũng ở một bên chào hỏi: “Mau thả đồ ngồi xuống, ăn chút trà bánh nếm thử trà bọn tôi tự mình sao.”

Bốn khách quý đến chỗ vòi nước ở một bên rửa tay rồi ngồi xuống trên một cái bàn trống cạnh đó, ông Táo bưng điểm tâm mới mẻ lên, ông Thổ đưa một ấm trà ngon vừa mới pha tới.

Lưu Hạo Trạch ngửi hương trà thanh nhã rồi nâng tách trà lên muốn phẩm một ngụm, liền thấy con chó trắng dẫn đường vừa nãy kia nhảy lên ghế dựa cạnh Dương Thanh Nguyên, chỉ thấy hai cái chân sau nó ngồi trên ghế dựa, hai cái chân trước vịn lên trên bàn, vẫn một bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực cao ngạo như cũ.

Lưu Hạo Trạch thấy thế thì không nhịn được quay đầu hỏi: “Con chó này thật thông minh, còn có thể mở cửa, nó tên gì thế!”

Dương Thanh Nguyên quay đầu liếc mắt nhìn tế khuyển của mình một cái, khóe miệng thêm vài phần thần sắc kiêu ngạo: “Nó là Hao Thiên Khuyển.”

“Hao Thiên Khuyển à!” Lưu Hạo Trạch không nhịn được mà chậc chậc tán thán một tiếng: “Nhưng thật lại rất có uy phong của Hao Thiên Khuyển.”

Hao Thiên Khuyển quay đầu nhìn anh ta một cái, dùng hai cái chân trước bày thẳng vị trí đĩa của mình, quay đầu “Gâu” về phía ông Táo ngồi cùng bàn một tiếng.

“Muốn ăn điểm tâm à?” Ông Táo cầm đũa gắp một phần hạch đào lạc*, một miếng tơ vàng cuốn cùng hai cái tôm hùm cuốn đặt trên đĩa của Hao Thiên Khuyển. Chó khác ăn đồ ăn đều là đặt miệng vào trong đĩa cắn lung tung một hồi, mà Hao Thiên Khuyển đây ngồi sống lưng thẳng tắp, tao nhã mà dùng hai cái chân trước ôm lấy hạch đào lạc đưa đến bên miệng cắn một miếng, sau đó còn gật gật đầu về phía ông Táo, qua nét mặt của nó có thể nhìn ra nó mười phần vừa lòng với hương vị.

*: lạc ở đây là vừa chỉ một món ăn là sữa cô đặc với một dạng món ăn được nấu cô đặc lại, ví dụ hạnh lạc = mứt hạnh (nguồn từ thivien.net), trong trường hợp này thì chắc đây là mứt hạch đào vì ông Táo có thể gắp bằng đũa, nhưng khi mình đi tra thử nó lại ra cả đống hình các món lỏng như chè hạch đào được nấu với sữa, nên mình cũng chẳng biết nên gọi nó là mứt hạch đào hay là sữa nấu đông hạch đào nữa. Vậy nên hình đưa mọi người hình của món như chè hạch đào nhá? Còn chữ thì mình để chữ lạc luôn nhé, vì nếu nói là mứt hạch đào thì còn chưa chắc lắm.

Bốn khách quý ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, con chó này muốn thành tinh nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.