Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 92



Sau khi Hao Thiên Khuyển chìm vào nước thì lập tức dậm chân nổi lên, sau khi cái đầu nhỏ chui ra khỏi mặt nước thì lộ ra biểu cảm dại cả ra, tựa hồ không nghĩ rõ lắm vì sao chính nó một Hao Thiên Khuyển anh minh thần võ lại sẽ phạm phải loại sai lầm cấp thấp này trước camera, quả thực không phù hợp cẩu thiết chính nó tạo ra á!

Khương Minh Vũ nhìn thấy biểu cảm ngốc manh* của Hao Thiên Khuyển, không nhịn được lại bắt đầu đi sờ đầu Hao Thiên Khuyển, lúc này vì Hao Thiên Khuyển đang ảo não vì vấn đề mình mắc sai lầm, nên không chú ý tới động tác của Khương Minh Vũ, vừa không lưu ý cái là bị vừa khéo bị sờ soạng.

*: vừa ngốc vừa dễ thương.

Lông của Hao Thiên Khuyển rất ngắn, lại vừa rớt vào trong chậu gỗ, nên Khương Minh Vũ vừa khéo sờ trúng cả tay là nước, có điều dù là thế, Khương Minh Vũ vẫn cứ lộ ra tươi cười thỏa mãn như cũ, sờ lần này thiệt rất không dễ dàng.

Thấy tay Khương Minh Vũ ướt chèm nhẹp, Lưu Hạo ở kế bên vừa ăn điểm têm vừa cười ha ha vô cùng vui vẻ. Hao Thiên Khuyển híp mắt nhìn Lưu Hạo Trạch, vừa nãy chính là cái tên ngốc này nói nó* giống chó ngốc mới làm hại nó rớt vào nước.

*: về cách gọi em chó này, mình rối rắm quá, thôi thì cứ gọi là ‘nó’ khi ẻm ở hình chó, nếu mà là người trong công ty xưng hô với ẻm thì điều chỉnh tùy người. Ví dụ như bà Tiểu Tiểu thì xưng ẻm là anh-tôi đi, vì bà này đang là phàm nhân, còn mấy người khác thì tùy nhé.

Hao Thiên Khuyển nhìn Lưu Hạo Trạch đang cười vui vẻ, đem cả người chìm vào trong nước, sau đó chân sau dậm ở trong nước một cái, chân trước thì nhảy, trực tiếp xông tới Lưu Hạo Trạch.

Lưu Hạo Trạch tốt xấu vẫn luôn lấy hình tượng con người rắn rỏi này đây mà xuất hiện dưới màn ảnh, cũng từng quay mấy bộ phim hành động, dù là thân thủ hay là phản ứng đều linh mẫn mười phần, vào lúc Hao Thiên Khuyển nhào tới liền theo bản năng mà trốn sang bên cạnh, thân thể cũng nháy mắt thấp đi 1 nửa.

Nhưng Hao Thiên Khuyển nhảy lên không trung y như mang theo radar vậy, cũng đồng thời quẹo một quẹo theo, vào lúc sắp đụng tới Lưu Hạo Trạch thì dùng sức giũ thân thể một phát, lắc hết nước trên người rớt xuống đầu cùng trên mặt Lưu Hạo Trạch, ngay cả cái miệng còn chưa kịp ngậm lại của Lưu Hạo Trạch cũng ném vào một chút.

Hao Thiên Khuyển nhẹ nhàng mà rơi xuống đất, ngay cả một mảnh góc áo của Lưu Hạo Trạch cũng chưa đụng tới, sải bước chân vô cùng nhàn nhã đi sang một bên, lắc lắc nước trên người rồi liền nhảy lên ghế dựa của mình, vẫn là tư thế ngồi như cũ, thân thể thon dài dựa vào trên lưng ghế, hai chân trước giao nhau ở trước ngực, nhàn nhã nhắm hai mắt lại phơi nắng.

Lưu Hạo Trạch há to miệng đầy mặt mộng bức lau nước trên mặt, tựa hồ đều có chút chưa phản ứng lại cái gì đã xảy ra.

Trong viện nháy mắt vang lên tiếng cười vang, Khương Minh Vũ trực tiếp ngồi xổm trên đất, cười dùng nắm đấm vỗ đùi.

Lưu Hạo Trạch lau tóc rũ rũ quần áo, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, áo ẩm ướt một mảng to, quần cũng gặp nạn, quan trọng nhất là tạo hình vừa làm tốt buổi sáng tất cả đều bị hủy.

Quay đầu lại nhìn Hao Thiên Khuyển nhắm mắt lại nhàn nhã phơi nắng, Lưu Hạo Trạch dở khóc dở cười mà hỏi: “Tiểu tổ tông, tao đây là sao mà đắc tội mày vậy? Chơi cả người là nước cho tao! Nhìn mày lông không dài, nhưng mà lại giữ được thật nhiều nước, làm y như mưa to tầm tã vậy.”

Lý Tiểu Tiểu cười rớt nước mắt: “Anh còn hỏi sao mình lại đắc tội nó, có phải vừa nãy anh nói nó giống chó ngốc không?”

Lưu Hạo Trạch hồi tưởng một chút, hình như mình thật đúng là thuận miệng nói một câu, anh ấy quay đầu nhìn Hao Thiên Khuyển, không dám tin mà hỏi: “Không phải chứ, thế mà là vì câu kia?”

Hao Thiên Khuyển lười biếng nằm liệt trên ghế mở to mắt, mắt lé dòm ngó Lưu Hạo Trạch vài giây, lại nhắm mắt lại.

Lúc này Lưu Hạo Trạch mới xác nhận, con chó này thiệt là mang thù!

Hiện trường lại cười thành một mảnh, Trâu Tiêu Dược đeo kính râm gài trên cổ áo mình lên trên mặt Hao Thiên Khuyển, Hao Thiên Khuyển còn lấy chân trước điều chỉnh lại vị trí kính râm, thoạt nhìn mười phần huyễn khốc.

Lông Hao Thiên Khuyển ngắn, sưởi nắng một phen liền khô, mà thân quần áo này của Lưu Hạo Trạch muốn khô thì lại không quá dễ dàng, cần tìm chỗ thay một bộ quần áo. Khương Minh Vũ thuận miệng nói “Không được thì chúng ta dựng lều trại lên trước đi, cậu vào trong lều mà thay.”

Ông Thổ buồn bực hỏi: “Vì sao phải dựng lều?”

Khương Minh Vũ giải thích nói: “Show này của bọn cháu chủ yếu là ở trong nhà nghệ sĩ 2 ngày 1 đêm, có nghệ sĩ trong nhà không quá lớn, không tiện để dừng chân, cho nên bọn cháu đều tự mình mang lều để giải quyết vấn đề chỗ ở.”

“Chỗ bọn tôi đây không thiếu nhất chính là phòng!” Ông Thổ đứng lên vung tay lên: “Phòng cho khách đã chuẩn bị xong xuôi cho các cậu rồi, tôi dẫn các cậu đi qua!”

Lý Tiểu Tiểu cũng đứng lên, đánh tiếng với Hồ Linh Lung và Ngụy Giai Ý đến hỗ trợ: “Chúng ta dọn dẹp bàn một chút, chờ bọn họ về liền cùng nhau nấu cơm.”

Ông Thổ dẫn 4 người khách quý đi đến một tầng viện cuối cùng, trong viện có 5 gian nhà chính, mỗi bên có 2 gian nhà kề: “Viện này chính là chuẩn bị cho các cậu.”

“Chuẩn bị cho bọn cháu một cái… viện?” Trâu Tiêu Dược kích động đến phá âm, nói với camera: “Show này của chúng ta làm được tới quý thứ 2, vẫn là lần đầu tiên ở cái viện lớn như vầy.”

Ông Thổ đẩy cửa nhà chính ra, mấy người khách quý đi vào theo nhìn 1 cái, bên trong chẳng những được dọn dẹp sạch sẽ, mà bài trí trong phòng cũng mười phần lịch sự tao nhã.

“Hai gian nhà kề bên này đều bố trí thành phòng ngủ, đều có tủ quần áo với phòng vệ sinh, chỉ là cần dùng chung 1 phòng khách.” Ông Thổ tùy tay điều chỉnh lại vị trí của bình hoa trên bàn, nhẹ nhàng mà sờ soạng đóa hoa kiều diễm hai cái.

Chúng khách quý tò mò mà tiến vào dạo qua một vòng, chỉ thấy trong phòng ngủ bày một cái giường khung, màn che tinh xảo treo ở hai bên sườn của giường. MC Tiết Bảo Ninh đi tới sờ sờ cái trụ của giường khung của cái, vừa cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên đó, quay đầu hỏi ông Thổ: “Bác ơi, nếu mà cháu không nhìn lộn mà nói, thì cái giường này là gỗ sưa đi.”

“Đúng vậy!” Ông Thổ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Gia cụ của cái viện này đều là gỗ sưa.”

Lưu Hạo Trạch vừa mới chuẩn bị ngồi lên sập, mông còn chưa ngồi vững đâu, vừa nghe là gỗ sưa thì lập tức lại đứng lên, quay đầu lại nhìn cái sập tinh mỹ kia: “Gia cụ gỗ sưa rất đắt nhỉ.”

“Gỗ sưa rất đắt, nhưng bộ gia cụ này không chỉ đơn giản là gỗ sưa.” Tiết Bảo Ninh vuốt hình điêu khắc tranh sơn thủy hoa và chim trên khung giường nói: “Theo bề ngoài của cái giường này, nhìn nhìn lại độ co rút của thớ gỗ này, còn có điêu khắc tinh tế này nữa, hẳn là đồ cổ đời Minh đi.”

“Rất có nhãn lực nha!” Ông Thổ khen ngợi liếc nhìn Tiết Bảo Ninh một cái: “Cái giường này đúng thật là triều Minh, tối nay cậu liền ngủ trên cái giường khung triều Minh này mà cảm thụ thần vận lịch sử cho tốt đi.”

“Thật để bọn cháu ngủ cái giường gỗ sưa đời Minh này à?” Tiết Bảo Ninh quay đầu lại nói với mấy vị khách quý khác: “Năm trước hội đấu giá ở Hồng Kông có bán ra một cái giường khung tứ trụ Vạn Lịch, so sánh với cái giường khung tứ trụ trước mắt tôi đây đơn giản rất nhiều, nhưng bởi vì kiểu dáng hi hữu nên vẫn cứ bán ra được với giá cao hơn 50 triệu như cũ.”

Ông Thổ vui tươi hớn hở nói: “Đắt nữa cũng là gia cụ, là để cho người dùng, các cậu yên tâm ở là được.”

Trâu Tiêu Dược rối rắm đến mặt đều nhíu lại: “Sẽ không phải là cố ý lấy gia cụ sang quý như vậy đi chiêu đãi bọn cháu đi? Thật ra không cần thế, bọn cháu ngủ giường bình thường là được. Các bác ngủ giường thế nào vậy ạ?”

“Đều không khác mấy a, trên cơ bản đều là gia cụ Minh Thanh, có cái khắc hoa, có cái được khảm đá quý, nếu các cậu không thích thì tôi cũng có đồ Đường, Tống, chỉ là tôi cảm thấy không có đẹp bằng cái này.” Làm chủ nhà, ông Thổ đặc biệt nhiệt tình chu đáo: “Hoặc là các cậu thích gia cụ của triều đại nào đó? Tôi đổi cho các cậu!”

“Không… không cần đổi… cái này đã đặc biệt tốt lắm rồi…” Trâu Tiêu Dược nuốt nước miếng, rối rắm nhìn ba vị khách quý khác: “Vậy tối nay chúng ta liền ngủ một giấc trên cái giường giá trị mấy chục triệu này?”

Tiết Bảo Ninh gật gật đầu: “Vậy chúng ta cũng hưởng thụ một phen, chỉ là tôi sợ tối đến kích động sẽ ngủ không yên.”

Khương Minh Vũ duỗi tay sờ sờ màn che tinh xảo, còn thả một bên xuống để tổ chương trình quay chụp: “Có phải đặc biệt hoa lệ hay không? Vừa thả xuống cái có phải đặc biệt giống khuê phòng của tiểu thư cổ đại không.”

“Có mấy phần ý tứ kia.” Lưu Hạo Trạch duỗi tay giơ cái bình hoa trên bàn lên cho Khương Minh Vũ xem: “Cậu xem công ty Tiên Phàm còn cắm hoa tươi trong bình hoa, đủ cẩn thận.”

Tiết Bảo Ninh quay đầu nhìn nhìn bình hoa trong tay Lưu Hạo Trạch, hít một hơi khí lạnh thật sâu, dùng ngữ khí vô cùng dịu nhẹ mà dặn dò nói: “Trạch Nhi à, cậu chậm rãi nhẹ nhàng mà thả cái bình hoa kia lại trên bàn, chú ý đừng có đánh ngã.”

Lưu Hạo Trạch không rõ chân tướng mà liếc nhìn Tiết Bảo Ninh một cái, có điều vẫn là thật nghe lời này thả bình hoa về lại chỗ cũ. Lúc này Tiết Bảo Ninh mới nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi trên trán sắp sửa quỳ xuống với ông Thổ: “Cháu nói bác à, gia cụ triều Minh cho bọn cháu ngủ cái là được rồi, cái nguyên Thanh Hoa này ta cũng đừng thật đi cắm hoa, lỡ mà nửa đêm đi vệ sinh đụng trúng cái bàn này làm rớt cái bình hoa đó thì làm sao đây?”

“Sứ Thanh Hoa?” Lưu Hạo Trạch bị dọa đến xém chút bổ nhào: “Cái thứ đồ chơi này nếu bị cháu làm bể, cháu đóng phim một năm cũng không biết có đủ để trả nợ không đó.”

“Không cần trả!” Ông Thổ nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: “Bình hoa này là giả!”

“Giả?” Lưu Hạo Trạch đưa tay muốn đi lấy bình sứ thanh Hoa lại đây để nghiên cứu một cái, Tiết Bảo Ninh tay lanh mắt lẹ đè anh ấy lại, dở khóc dở cười mà hỏi: “Trạch Nhi à cậu nghĩ sao vậy? Giường khung mấy chục triệu cũng tùy để cậu ngủ, cậu cảm thấy món đồ sứ Thanh Hoa này có thể là giả sao?”

Vẻ mặt Lưu Hạo Trạch vô tội: “Bác nói.”

“Bác đó là an ủi cậu.” Tiết Bảo Ninh bất đắc dĩ mà nhắc nhở nói: “Cậu đã quên tôi từng dẫn chương trình « Thăm bảo » à, da lông thì vẫn là biết một chút.”

Mấy người họ lập tức cách cái bàn này xa 2m, may mà phòng này đủ lớn, không thì phải dán lên tường mất.

“Các cậu cứ đem mấy thứ đó thành đồ giả là được, không cần băn khoăn quá nhiều. Mặt khác cái giường gỗ sưa này ngủ cũng rất thoải mái, hơn nữa tính tư mật lại mạnh, sẽ làm cho giấc ngủ tốt hơn. ” Ông Thổ nhìn nhìn valy mà mấy người họ mang đến, nói: “Tổng cộng chỉ có 3 cái phòng này, các cậu xem thế nào rồi chia một chút, tuy là nhà chính với nhà kề, nhưng mà đồ đạc bên trong đều giống nhau, vào ở không có khác biệt quá lớn.”

Nếu đã là chủ nhà chuẩn bị tốt, các khách quý liền không khách khí, mấy người họ thương lượng một phen, Trâu Tiêu Dược với Khuong Minh Vũ cùng ở nhà chính, Lưu Hạo Trạch với Tiết Bảo Ninh ở sương phòng nhà kề.

Phòng ở tuy cổ kính, gia cụ cũng là đồ cổ, nhưng nhà vệ sinh quả thật là có ba phần riêng biệt kèm theo bồn tắm lớn. Lập tức liền tới giờ cơm trưa, Lưu Hạo Trạch không kịp tắm bồn, liền vô cùng đơn giản mà xối một trận nước lạnh rồi thay một bộ quần áo liền trở lại đằng trước tiếp tục ghi hình show.

Nấu cơm là sân nhà của ông Táo, lúc Lưu Hạo Trạch đến đằng trước thì ông Táo đã vào phòng bếp, ba người khách quý khác cũng đi vào theo xem có chỗ nào có thể giúp đỡ hay không.

Trên giá bày rau dưa tươi mới vừa hái, trên thớt cũng có gà vịt thịt cá với hải sản vừa mới xử lý sạch sẽ xong, thoạt nhìn đều mười phần tươi mới.

Tiết Bảo Ninh tích cực chủ động cầm lấy chậu rửa rau: “Bác Táo, cháu giúp bác rửa rau nhé.”

“Rửa rau không gấp, các cậu gọi món trước đi đã.” Ông Táo nhìn 4 người trước mắt, hỏi: “Các cậu có đồ ăn gì không thích ăn, món đặc biệt muốn ăn, hoặc là món ăn nào từng ăn mà vẫn luôn nhớ mãi không quên không?”

Lưu Hạo Trạch yếu ớt giơ tay lên: “Cháu có!”

Mọi người đồng loạt mà nhìn về phía anh ấy, Lưu Hạo Trạch cười hề hề: “Lần trước ở trên xe lửa cọ được 1 một ly rượu thầy Trần mang về, nghe nói là bác Táo tự mình ủ, thật sự là uống quá ngon, cháu vẫn luôn nhớ mãi không quên.”

Ông Táo cười ha hả: “Cái này dễ, chốc nữa là có thể uống một bữa, chờ lúc các cậu đi tôi tặng các cậu mỗi người một vò.”

Lưu Hạo Trạch nghe thế thì vui vẻ ra mặt, nói: “Vậy thì thật sự quá tốt, trước đó cháu có đề cập qua rượu này với ông cụ nhà cháu, ông cụ cứ khăng khăng không tin là uống ngon cỡ nào, lúc này mang về xem ông ấy có tâm phục khẩu phục không.”

Ông Táo cười ha ha: “Không sao, uống hết rồi lại nói với tôi, tôi cho cậu nữa.”

Lưu Hạo Trạch liên thanh nói cảm ơn, ân cần hỏi: “Bác xem cháu rửa cái gì được?”

“Không sao cả, muốn ăn gì liền rửa cái đó, tôi đều có thể làm.” Ông Táo nói xong thì hỏi ba vị khác: “Các cậu có thứ gì đặc biệt muốn ăn không? Dù là khó hay là đơn giản đều có thể làm, dù cho muốn ăn Phật nhảy tường cần hầm 48 tiếng bác cũng có thể biến ra cho các cậu. Các cậu đừng có khách khí với bác, khách đến công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi đều có đãi ngộ này.”

Khương Minh Vũ nghĩ nghĩ rồi nói: “Cháu đặc biệt thích ăn thịt kho tàu, trước kia thời trẻ chỉ có cơm thôi cháu có thể ăn cả chậu thịt kho tàu. Mà lúc này cũng không biết là kén ăn hay là ăn không vô mấy thứ dầu mỡ hay sao, ăn được 2 miếng liền thấy ngấy, nhưng lại thấy không đã ghiền, cháu muốn thống thống khoái khoái ăn một chén thịt kho tàu phối với cơm, cái loại sẽ không ngấy kia.”

Lưu Hạo Trạch với Trâu Tiêu Dược nghe xong thì đồng loạt nuốt nước miếng, Khương Minh Vũ quay đầu hỏi bọn họ: “Các cậu cũng muốn ăn?”

“Cái này không phải vô nghĩa sao? Tên đàn ông nào không muốn ăn thịt!” Lưu Hạo Trạch nói xong thì nhìn thoáng qua Trâu Tiêu Dược 1 cái, lộ ra biểu cảm buồn cười: “Tôi nói Dược ca này, tuy anh là một diễn viên hài, nhưng có thể cũng chú ý quản lý thân thể không, tôi thấy anh so ra còn béo hơn 1 vòng so với năm trước nha!”

“Cậu không hiểu, sau khi có vợ con rồi liền dễ béo, bởi vì cậu ăn cơm cùng đồ ăn thừa của bọn họ.” Trâu Tiêu Dược thở dài vỗ vỗ bả vai Lưu Hạo Trạch: “Chờ cậu kết hôn rồi biết.”

“Thịt kho tàu ngon mà không ngán!” Ông Táo gật gật đầu, lại hỏi Trâu Tiêu Dược với Tiết Bảo Ninh: “Các cậu muốn gọi món gì.”

Tiết Bảo Ninh dẫn đầu nói: “Cháu chỉ muốn cơm chiên trứng mà bà ngoại cháu làm cho cháu hồi nhỏ, trong đó chỉ vô cùng đơn giản là có trứng gà với đậu hũ, nhưng chiên lên đặc biệt ngon. Về sau cháu trưởng thành tự mình biết nấu ăn rồi, nhưng làm cơm chiên vô số lần, cứ không chiên ra được hương vị của bà ngoại.”

Ông Táo gật gật đầu: “Cơm chiên trứng hiệu bà ngoại, cái này dễ.”

Hiện tại chỉ còn lại có Trâu Tiêu Dược chưa gọi món, anh cũng không có gì đặc biệt hoài niệm, nghĩ nửa ngày rồi gãi gãi đầu: “Thật ra có một món ăn cháu khá tò mò, chính là nước sôi cải trắng trong truyền thuyết. Trên mạng đều nói vô cùng kỳ diệu, cháu đã lấy canh gà nấu thử ở nhà, toàn bộ chỉ là một món cải trắng hầm canh gà, nhưng kém rất xa với ảnh chụp trên mạng. Không biết bác Táo có thể làm món này hay không, cháu rất muốn nếm thử nước sôi cải trắng chân chính là hương vị như nào.”

Ông Táo ra 1 dấu tay “OK”: “Nhất định sẽ không để cậu thất vọng.”

Bình thường lúc ông Táo nấu cơm đều là một mình ở phòng bếp, chẳng biết có cần dùng tiên pháp không, dù sao thì 20 phút là có thể thu phục một bàn đồ ăn lớn. Mà lúc này trong bếp lắp tới mấy cái camera, ngay cả trước đài bếp đều lắp camera, quả thực là quay chụp 365 độ không góc chết. Có thể quay mỗi người rành mạch rõ ràng.

Lưu Hạo Trạch rửa cải trắng xong rồi, đi tới trước bàn thờ Táo Quân trong phòng bếp, dò dò nhìn một phen, có chút tò mò hỏi ông Táo: “Bác, nhiều năm như vậy bác vẫn luôn cúng Táo Quân sao?”

“Đúng vậy.” Ông Táo vui tươi hớn hở nói: “Đối với đầu bếp thế hệ trước bọn bác mà nói, Táo Quân chính là trụ cột tinh thần, có Táo Quân ở, gia đình liền bình an, trong lòng liền kiên định.”

Tiết Bảo Ninh nói: “Cháu nhớ hồi nhỏ nhà bà ngoại cháu chính là cúng Táo Quân, chỉ là không làm cẩn thận bằng bác Táo, bà ấy là thỉnh một bức hình tượng thần Táo Quân dán trước bệ bếp. Hun khói lửa cả một năm, chờ lúc hết năm cũ thì cúng kẹo mạch nha viên, trái cây cúng linh tinh rồi cúi đầu bái, sau đó tiễn bước Táo Quân……”

Nói tới đây, Tiết Bảo Ninh không nhịn được mà cười: “Hồi nhỏ cháu đặc biệt ngóng trông hết năm cũ, bởi vì tiễn Táo Quân xong thì mấy kẹo mạch nha viên kia đều là của cháu, có thể vớt được một đống kẹo mà ăn, đây xem là chuyện vui vẻ nhất hồi nhỏ của cháu.”

“Hồi nhỏ ăn Tết nhiều vị của Tết hơn.” Khương Minh Vũ cảm thán nói: “Hiện tại rất nhiều tập tục giờ đều bị nhạt đi, ăn Tết cũng không có vị của Tết, giờ ngẫu nhiên ăn Tết là thật náo nhiệt.”

Lưu Hạo Trạch vừa rửa rau vừa hỏi ông Táo: “Công ty các bác ăn Tết cũng là cùng nhau sao? Hay là nghỉ rồi đều tự về nhà?”

“Bọn tôi đều không có người nhà, đối với bọn tôi mà nói thì công ty giải trí Tiên Phàm chính là nhà của bọn tôi, mỗi người bọn tôi đều là người nhà của nhau, cho nên dù là thường ngày hay là ăn Tết bọn tôi đều ở cùng nhau.” Ông Táo vui tươi hơn hớn mà hỏi Lưu Hạo Trạch: “Công ty như bọn tôi có phải rất hiếm thấy không?”

Lưu Hạo Trạch gật gật đầu: “Không phải rất hiếm thấy, mà là trước nay chưa từng thấy, nói thật cháu đặc biệt hâm mộ bầu không khí của công ty các bác, không có lục đục với nhau, không có ngươi lừa ta gạt, cũng không có phân chia nghề nghiệp cao thấp quý tiện, mỗi người đều có thể chung sống hòa bình. Trước kia bởi vì do thầy, nên bọn cháu thường xuyên xem video phát sóng trực tiếp của các bác, lần này đến đây thì cảm xúc càng sâu, dù là bác Táo nấu cơm, bác Thổ trồng hoa, Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng làm bảo vệ, Hao Thiên Khuyển muốn thành tinh hay là Huyền Phinh, Ngụy Giai Ý, Phạm Vô Cữu đang đỏ, mọi người đều ngồi chung trên một cái bàn ăn cơm tán gẫu, hơn nữa, vào lúc bác Thổ giới thiệu tòa nhà này cho cháu vừa nãy ấy, bố trí phòng của mỗi người đều là xêm xêm, cũng không có gì khác, cháu cảm thấy cái này rất khó.”

Ông Táo vui vẻ hơn hớn nói: “Thật ra cũng không gì khó, chỉ cần công ty từ cô chủ đến nghệ sĩ đều không để bụng tiền, vậy là có thể hài hòa được như bọn tôi vậy, tự nhiên cũng không có gì mà tranh phiên vị, nhất ca rồi nhất tỷ.”

Lưu Hạo Trạch ôm kín trái tim nhỏ của mình: “Lời này của bác có chút đâm tim a! Bọn cháu thì thật muốn không để bụng tiền, cơ mà phải có mới được á!”

Khương Minh Vũ thuận miệng hỏi: “Muỗng luôn có lúc đụng phải mép nồi, không có khả năng một chút mâu thuẫn cũng không có đi? Nếu giữa người với người có không thoải mái với mâu thuẫn, bình thường sẽ giải quyết thế nào đây?”

“Vậy thì đánh một trận.” Ông Táo mở nắp nhìn nhìn canh gà mà sáng sớm đã hầm, thuận miệng nói: “Thực lực ai mạnh liền nghe người đó.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài ồn ào một trận, Trâu Tiêu Dược đi ra ngoài nhìn thoáng qua, vội vội vàng vàng chạy trở về: “Hỏng rồi, Tôn Thắng với Ngưu Hồng Hải đánh lên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.