Trong cuộc sống này, sao có thể không gặp phải những chuyện “kỳ lạ”.
Sau phút giây sửng sốt ngắn ngủi, Lý Quỳ Nhất nhìn chàng thiếu niên vô lại khờ khạo đắc ý trước mắt, đột nhiên cô hiểu ra chân lý này.
Nếu đã xác nhận rằng cậu là sự “kỳ lạ” mà cô nhất định sẽ gặp phải, vậy thì cô không cần phải lãng phí tế bào não để suy nghĩ về nguyên nhân và mục đích những hành động kỳ quặc này của cậu, cũng giống như người ta sẽ không chỉ vào một người bệnh tâm thần rồi hỏi: Tại sao anh ta lại phát điên?
Vì thế Lý Quỳ Nhất khoanh tay trước ngực, hờ hững nói: “Được, vậy cậu xin lỗi đi.”
Hạ Du Nguyên lập tức xụ mặt.
Cậu thực sự nghĩ anh đây đến để xin lỗi à? Anh đây tới là để thưởng thức biểu cảm chột dạ của cậu ấy, được chưa? Cho nên khuôn mặt cậu không chỉ không có chút xấu hổ nào mà còn có cả chút chờ mong là ý gì?
Hạ Du Nguyên khó chịu mím môi: “Vậy cũng nên là cậu xin lỗi mình trước chứ.”
“Mình xin lỗi cậu trước? Tại sao?” Lý Quỳ Nhất không hiểu.
Cậu tức giận liếc cô: “Cậu nói xem?”
Châu Sách đặt cằm lên vai Hạ Du Nguyên, ánh mắt di chuyển giữa hai người, trông vừa tò mò vừa hơi ngớ ngẩn. Cậu ta cảm thấy phán đoán của bản thân đã sai trầm trọng rồi, theo cách họ nói chuyện như này thì chắc chắn hai người đã quen biết từ lâu. Nghĩ kỹ hơn chút, thật ra khi gặp nhau lần trước, bầu không khí kỳ lạ của đôi bên đã lộ ra mồn một rồi.
Thằng chó này, sao mày lại ung dung thản nhiên dụ dỗ em gái kia thế hả, hơn nữa dã tâm còn rất lớn nữa chứ, vừa dụ dỗ cái là đã nhắm ngay thủ khoa toàn thành phố nhà người ta.
Lý Quỳ Nhất nhíu mày suy nghĩ, sau đó cô đột nhiên nhận ra có lẽ chuyện Hạ Du Nguyên đang nói là chuyện lon coca. Nhưng cô không hiểu lắm, tại sao cậu lại để ý tới chuyện này thế, vì cô không đưa coca cho người khác mà lại đưa cho anh em tốt của cậu sao?
Nhưng nếu Hạ Du Nguyên để ý, vậy cô sẽ đi xin lỗi vì dù sao đó cũng không phải là việc khó khăn gì.
“Mình xin lỗi.” Lý Quỳ Nhất nhanh chóng nói.
Hạ Du Nguyên: “…”
Cậu giận tới mức thái dương giật liên tục. Tại sao mọi thứ lại khác so với những gì cậu dự đoán? Cô vui thế sao? Cậu cho rằng cô sẽ bướng bỉnh, có sai thì cũng vẫn mạnh miệng nói bản thân không sai chứ!
Má nó, thế này thì thành cậu hẹp hòi rồi còn đâu!
Vậy… Lời xin lỗi này, cậu có nên nói hay không? Hạ Du Nguyên buồn bực trong lòng, cậu ước gì có thể đá cho chính mình một cái: đang êm đẹp, sao lại tới trêu cậu ấy làm gì chứ!
Hạ Du Nguyên giơ tay lên gãi tóc, khó chịu mà nhìn vào màn đêm yên tĩnh phía xa. Cậu tự xây dựng suy nghĩ trong đầu lúc lâu, song khi vừa quyết định chuẩn bị nói “Xin lỗi” thì cậu lại nghe thấy Lý Quỳ Nhất ở bên cạnh nhắc nhở: “Cậu đụng mình hai lần.”
“…”
Đồ dứa mặt xụ, cậu đừng có được voi đòi tiên!
Chẳng những lời xin lỗi nho nhỏ đó biến mất không thấy dấu vết, thậm chí Hạ Du Nguyên còn cảm thấy hơi khó tin: cậu ấy, dám nhắc lại chuyện cũ?
Nếu đã lôi chuyện cũ ra, há chẳng phải là cô tội ác cùng cực à?
Vì thế cậu cũng tức giận khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Lý Quỳ Nhất rồi lạnh lùng nói: “Vậy thì không nói nữa.”
Lý Quỳ Nhất ngước mắt nhìn cậu chằm chằm ba giây, sau đó đột nhiên cười nhẹ. Khóe miệng cô hơi nhếch lên như thể khinh thường, gần như viết hẳn bốn chữ “Cậu không đủ tầm” ở trên mặt.
Đời này Hạ Du Nguyên chưa từng bị xúc phạm đến vậy!
Máu trong cơ thể cậu sục sôi xông thẳng lên đầu, đột nhiên mũi cậu nóng bừng như có chất lỏng trào ra. Hạ Du Nguyên đưa tay lên lau, hai ngón tay dính đầy máu.
Lý Quỳ Nhất chợt mở to mắt, hoảng hốt: “Cậu…”
Lời chưa kịp nói hết thì Lý Quỳ Nhất đã phản ứng trước, cô vội vã lấy giấy trong túi quần.
“Á!” Châu Sách cũng la lên một tiếng, sau đó lùi xa vai Hạ Du Nguyên ra, hoảng sợ không thôi: “Mày… Mày sao thế?”
Hạ Du Nguyên nhắm mắt lại, suy nghĩ muốn chết cũng xuất hiện luôn rồi.
Tại sao ông trời lại phạt cậu chảy máu mũi trước mặt con gái chứ! Hơn nữa cô gái này còn là dứa mặt xụ! Sau này cậu làm sao mà dám ngẩng đầu trước cô đây!
Lý Quỳ Nhất sẽ chế giễu cậu suốt đời, nhất định là vậy.
Hiện tại cậu mong sao trái đất có thể nổ tung luôn, thật đấy.
Nhưng không may, khi Hạ Du Nguyên mở mắt lần nữa, trước mắt cậu là tờ giấy do dứa mặt xụ đưa tới. Vốn dĩ trong mắt cô không có cảm xúc, nhưng lúc này, trong đôi mắt ấy lại có chút lo lắng và quan tâm: “Cậu ổn chứ…”
Ai cần cái quan tâm đó vào lúc này!
Hạ Du Nguyên giật mạnh tờ giấy lau trên tay cô rồi che mũi đang chảy máu, sau đó quay đầu thẳng thừng chạy đi.
“Này này này… Tao tao tao…” Châu Sách bỗng dưng mất điểm dựa, một chân chống lên mặt đất lảo đảo nhảy lò cò hai cái. May mà Lý Quỳ Nhất nhanh tay nhanh mắt đỡ được cậu ta.
Sau khi đứng vững, Châu Sách trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hình bóng chạy trối chết kia: “Cậu ta, cậu ta, cậu ta,… Bỏ rơi mình rồi!”
Lý Quỳ Nhất vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần sau tất cả những gì vừa xảy ra, cô nghĩ lại mà sợ.
Tại sao Hạ Du Nguyên lại đột nhiên chảy máu mũi như thế, có phải… Bị cô chọc giận không?
Vậy liệu cô có cần… Chịu trách nhiệm không?
Phương Tri Hiểu dắt xe điện từ nhà để xe ra thì thấy hai người đứng ngơ ngác và bóng dáng một người bỏ chạy. Cô nàng đấm ngực dậm chân, bực mình nói: “Có phải mình lại bỏ lỡ màn kịch hay gì đó không!”
Lý Quỳ Nhất ngơ ngác gật đầu: “Cực kỳ thú vị.”
“Aaa, đừng dụ nữa, nhanh nói ra đi.” Phương Tri Hiểu thúc giục.
Châu Sách nhìn thấy xe điện thì trước mắt bừng sáng, cậu ta lập tức chạy đến gần Phương Tri Hiểu cầu ông xin bà: “Nữ hiệp, xin nữ hiệp thương tình đưa mình về nhá. Nữ hiệp nhìn chân của mình này, nếu không có sự giúp đỡ của nữ hiệp, có lẽ đêm nay mình khỏi cần nghĩ đến việc về nhà luôn. Hơn nữa nhà mình cũng gần lắm, ngay đối diện trường…”
“Đối diện trường?” Phương Tri Hiểu hoài nghi đánh giá Châu Sách, cuối cùng mới nhận ra cậu ta là người bị trật chân lúc chơi bóng rổ, hơn nữa còn từng bị cô nàng mắng xa xả một trận: “Phủ Trạng Nguyên hả?”
Khu bất động sản đối diện trường Liễu Nguyên số 1 được gọi là “Phủ Trạng Nguyên “, cái tên mang ý nghĩa may mắn và hợp thời. Giá trị bất động sản chỗ này đã tăng vọt song hành với tỷ lệ nhập học ở trường Liễu Nguyên số 1. Những năm gần đây, nó đã trở thành một trong những khu bất động sản đắt giá nhất Thành phố Liễu Nguyên.
“Đúng thế. Hạ Du Nguyên cũng sống ở đó, nhưng thằng vô lương tâm đó đã bỏ mình chạy đi rồi. Nếu cậu có thể đưa mình về nhà, mình sẽ kể chi tiết chuyện vừa xảy ra cho cậu nghe, chắc chắn không bỏ sót một chi tiết nào!” Châu Sách giơ ba ngón tay lên thề.
Phương Tri Hiểu suy nghĩ kỹ một lát, cô nàng cảm thấy đây là một đề nghị không tồi, mà đúng là nếu để cậu ta một mình ở đây cũng tội nghiệp, vì thế gật đầu: “Được.”
Lý Quỳ Nhất lập tức nói: “Vậy bọn mình cùng đưa cậu ấy về nhé.”
Cô không yên tâm để Phương Tri Hiểu đi một mình đưa con trai về. Dù cho con trai có là bạn cùng lớp của cô, dù cho chân của người đó thật sự bị thương thì Lý Quỳ Nhất vẫn lo.
Phương Tri Hiểu vỗ vào chỗ ngồi sau xe: “Nhưng xe mình chỉ chở được một người thôi.”
“Đúng vậy.” Châu Sách tiếp lời: “Trời cũng muộn rồi, lớp phó nên về sớm thôi, đừng theo bọn mình chạy lung tung nữa, con gái mà, không an toàn đâu.”
Bọn mình.
Lý Quỳ Nhất oán thầm: Ai là “bọn mình” với cậu chứ, Phương Tri Hiểu và cậu không phải là bạn.
Nhưng chẳng còn cách nào khác.
“Được rồi, khi về nhà cậu nhớ gửi tin nhắn cho mình đấy.” Cô nhắc Phương Tri Hiểu.
“Yên tâm đi!” Phương Tri Hiểu nháy mắt về phía cô: “Cậu về đến nhà cũng nói với mình một tiếng nha.”
Sau khi Lý Quỳ Nhất về nhà, việc đầu tiên cô làm là mở ngăn kéo lấy điện thoại gửi tin cho Phương Tri Hiểu báo an toàn: “Mình đã về nhà rồi!”
Sau một lúc, Phương Tri Hiểu mới trả lời: “Okie.” Rồi gửi cho cô một bức ảnh đồ nướng.
Lý Quỳ Nhất:?
Phương Tri Hiểu: Hihi, trên đường thấy quán nướng chưa đóng cửa, cậu ta đã mời mình.
Lý Quỳ Nhất: …
Lý Quỳ Nhất: Muộn thế này mà cậu còn chưa về, bố mẹ cậu không gọi điện cho cậu à?
Phương Tri Hiểu: Đã gọi điện cho mình rồi, mình nói mình đang đi ăn nướng với cậu, cậu đừng lỡ miệng để lộ nha.
Lý Quỳ Nhất: Hừ, lại mượn danh mình.
Lý Quỳ Nhất: Cậu nhớ chú ý an toàn đấy! Đừng chỉ biết ăn thôi!
Phương Tri Hiểu cầm một xâu khoai tây chiên rồi liếc nhìn tin nhắn đang hiện lên trên điện thoại, cô nàng lấy ngón tay út nhấn vào nút ghi âm: “Biết rồi biết rồi, cậu dông dài quá.”
Sau đó quay đầu lại với Châu Sách: “Tiếp tục đi.”
“Vừa nói đến đâu nhỉ?” Châu Sách ngẫm nghĩ: “Ồ đúng, nói về việc Lý Quỳ Nhất đã xin lỗi Hạ Du Nguyên, nhưng rõ ràng cái tên chó Hạ Du Nguyên không muốn xin lỗi Lý Quỳ Nhất, nó chỉ ấp úng…”
Phương Tri Hiểu ngắt lời cậu ta: “Tại sao Lý Quỳ Nhất lại chịu xin lỗi Hạ Du Nguyên nhỉ? Cậu ấy là người ưa nhẹ không ưa nặng mà.”
“Làm sao mình biết, hay là trước đây họ có mâu thuẫn gì chăng.”
Phương Tri Hiểu đập que tre vừa ăn xong lên bàn, bực tức lau miệng: “Được ghê! Cậu ấy có chuyện giấu mình!”
“Đấy là điều chắc chắn rồi!” Châu Sách không chê chuyện to mà đổ thêm dầu vào lửa: “Cậu nhất định phải hỏi rõ cậu ấy, hỏi được rồi thì đừng quên nói cho mình biết, không thì mình cũng tò mò chết mất.”
“Được, thế thì cậu đảm nhận hỏi Hạ Du Nguyên, hỏi xem cậu ta có ý gì với Lý Quỳ Nhất nhà bọn mình không, không thì cậu ta năm lần bảy lượt làm trêu cậu ấy làm gì!”
“Thành giao!” Châu Sách thuận tiện lấy điện thoại ra rồi cười tủm tỉm: “Thế thì ta add wechat đi, tiện cho việc trao đổi thông tin.”
Tiết truy bài sáng hôm sau, Lý Quỳ Nhất đi theo Lưu Tâm Chiếu vào văn phòng của Trần Quốc Minh.
Hoàng Hành cũng có mặt ở đó.
Trần Quốc Minh ngồi trên ghế, cầm cốc giữ nhiệt thổi bọt trà rồi uống một ngụm, sau đó chép miệng hắng giọng: “Tôi đã nắm rõ chân tướng chuyện này. Trước hết, với tư cách là một người học sinh, có mâu thuẫn với giáo viên thì chắc chắn là sai.”
Ông nhìn về phía Lý Quỳ Nhất, nhún vai: “Hơn nữa thầy Hoàng nói không có lý sao? Lớp 10A1 các em là một tập thể, và là tập thể xuất sắc nhất của khối 10, vì thế nên càng phải làm gương cho các lớp khác, để họ thấy thế nào là một tập thể xuất sắc, đoàn kết và có sự gắn kết. Nếu như, thầy nói nếu ai đó trong lớp các em có thể chủ động đứng lên và chịu trách nhiệm khi lớp trưởng thể dục bị thương…”
Lý Quỳ Nhất ngơ ngác nghe.
Lưu Tâm Chiếu đứng bên cạnh cũng bình tĩnh lắng nghe.
“Em là một cô bé tốt, thầy biết điều này. Em có suy nghĩ, có quan điểm.” Cuối cùng, Trần Quốc Minh đứng dậy đi đến trước mặt Lý Quỳ Nhất: “Thầy cũng đã đọc lá thư em viết cho Hiệu trưởng Vương, người trẻ tuổi nghĩ dám làm, điều này rất tốt. Nhưng những ý tưởng và cách làm của chúng ta không nên lệch khỏi phương hướng quỹ đạo, nó phải dẫn dắt chúng ta trở nên tốt hơn, chứ không phải khiến cho bản thân chúng ta hỗn láo, mặc cho bản thân lạc lối, em thấy có đúng hay không?”
Lý Quỳ Nhất biết nơi này không có chỗ nào để biện bạch. Hơn nữa, vì nể tình thành tích học tập của cô tốt nên Trần Quốc Minh nói chuyện với cô như thế đã là rất khách khí rồi.
“Em biết rồi.” Cô quay sang Hoàng Hành rồi cúi đầu: “Em xin lỗi thầy Hoàng.”
Sau khi rời khỏi, ngoài văn phòng giáo viên, Lưu Tâm Chiếu lại vỗ nhẹ vào đầu Lý Quỳ Nhất, nhẹ nhàng hỏi: “Không vui à?”
Lý Quỳ Nhất nhìn Lưu Tâm Chiếu, cô mỉm cười rồi lắc đầu: “Không ạ, em đã đoán được những điều này từ lâu rồi, và em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để xin lỗi. Điều duy nhất làm em không ngờ đến là…”
Cô dừng lại, đôi mắt lấp lánh: “Cô.”
“Hả?” Lưu Tâm Chiếu nhướng mày: “Nhưng em cũng khiến cô rất ngạc nhiên. Em nói thật đi, rốt cuộc là em đã cổ vũ mọi người ký vào lá thư gửi lên hiệu trưởng ngay trước mắt cô từ khi nào thế?”