*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: yin
Sau khi kết quả kỳ thi tháng được công bố, Trần Quốc Minh rất hài lòng.
Tổng điểm của Lý Quỳ Nhất cao hơn người đứng thứ hai những hơn 20 điểm. Trong các khóa trước, điều này không phải là chưa từng xảy ra, thậm chí đôi khi người đứng nhất có thể bỏ xa người đứng thứ hai nhiều hơn nữa. Nhưng Trần Quốc Minh hài lòng vì thầy thấy rất rõ sự xuất sắc của Kỳ Ngọc, vì thế điểm số cao hơn 20 điểm mới trở nên đáng quý.
Kỳ Ngọc đã là sự tồn tại không có bất kỳ thiếu sót nào, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn có thể hơn cậu ta 10 điểm môn ngữ văn và hơn 2 tới 3 điểm ở các môn khác, trừ toán và lịch sử.
Điều này nói lên điều gì?
Điều này chứng minh rằng 100 nghìn tệ không hề lãng phí!
Những năm gần đây, tỷ lệ đậu Đại học loại 1 và đại học trọng điểm của trường Liễu Nguyên số 1 đang dần đuổi kịp với trường Thực Nghiệm, nhưng số lượng học sinh đỗ vào Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh và số lượng thủ khoa thành phố vẫn còn khoảng cách so với Thực Nghiệm. Điều này khiến trường Liễu Nguyên số 1 cực kỳ muốn “chọn người giỏi”, bởi vì điều này ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng và uy tín của trường trong mắt phụ huynh.
Vì thế, Trần Quốc Minh đã từng cố ý tìm đến Lưu Tâm Chiếu để nói chuyện, ý là muốn cô giáo luôn chú ý đến trạng thái của những học sinh xuất sắc trong lớp, xem họ có học tập chăm chỉ không. Và đặc biệt là chú ý nhiều đến Lý Quỳ Nhất, vì đứa trẻ này trông có vẻ khá nguy hiểm, cô dám xung đột với giáo viên, còn viết thư cho hiệu trưởng, những việc này dù có vô nghĩa thì chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học…
Lưu Tâm Chiếu nghe xong thì không khỏi nhớ đến bài nhật ký tuần sau khi Lý Quỳ Nhất xin lỗi giáo viên thể dục… Lý Quỳ Nhất nói suy nghĩ khiến con người đau khổ.
Lưu Tâm Chiếu cũng đã từng trải qua thời học sinh, cô biết đa sầu đa cảm là căn bệnh của tuổi này, nhưng “nỗi sầu” của tuổi này nhất định là “mượn sầu làm thơ” sao? Thật ra không nhất định như vậy, trẻ con cũng có cách nhìn thế giới độc đáo của riêng mình, cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ về mọi việc mọi vật, thậm chí suy nghĩ của chúng còn phong phú và thường xuyên hơn nhiều những người lớn bình thường.
Vì vậy, Lưu Tâm Chiếu trả lời: “Suy nghĩ khiến chúng ta đau khổ, khiến chúng ta đấu tranh, nhưng cũng là lý do quan trọng khiến chúng ta khác biệt với hàng triệu ‘người khác’, vì thế cô chưa bao giờ ngừng lại, và cô hy vọng em cũng đừng dừng lại.”
Câu nói này có lẽ đã khích lệ Lý Quỳ Nhất, lần sau khi thu lại nhật ký tuần trước, Lưu Tâm Chiếu phát hiện Lý Quỳ Nhất đã vẽ một mặt cười dưới lời nhận xét của mình. Sau đó Lý Quỳ Nhất bắt đầu viết những suy nghĩ kỳ lạ của bản thân vào nhật ký tuần, trong đó có một bài để lại ấn tượng sâu sắc cho Lưu Tâm Chiếu. Lý Quỳ Nhất nói khi làm bài thi lịch sử, có một câu hỏi đề cập đến “Hồ Thích và thuyết ‘bố mẹ không có ân huệ"”, quan điểm này khiến Lý Quỳ Nhất cảm thấy ngạc nhiên nên cô lập tức tìm tư liệu và viết một bài “Thảo luận về sự phát triển của thuyết ‘bố mẹ không có ân huệ”.
Cô viết khá thận trọng, như một nhà nghiên cứu non nớt mới ra đời. Cô cẩn thận viết về bối cảnh và quá trình phát triển của một quan điểm, một trào lưu tư tưởng ở các giai đoạn lịch sử khác nhau từ góc độ khách quan. Nhưng Lưu Tâm Chiếu vẫn nhạy bén nhận ra một chút sắc bén và cảm xúc vô tình bộc lộ trong quá trình viết của Lý Quỳ Nhất… Có lẽ Lý Quỳ Nhất đã chấp nhận quan điểm “bố mẹ không có ân huệ"” này, thậm chí còn hơi cực đoan.
Lưu Tâm Chiếu không tỏ vẻ gì mà chỉ nhiệt tình khen ngợi Lý Quỳ Nhất, nói rằng bài tiểu luận của Lý Quỳ Nhất khá tốt, cứ cố gắng thật tốt để sau này dấn thân vào giới học thuật.
Về vấn đề của bố mẹ Lý Quỳ Nhất, hiện tại kết luận gì đưa ra cũng là quá sớm. Lưu Tâm Chiếu quyết định quan sát thêm một thời gian, đợi sau kỳ thi giữa kỳ, cô sẽ nhân dịp họp phụ huynh để nói chuyện trực tiếp với bố mẹ Lý Quỳ Nhất.
Lý Quỳ Nhất cũng không hề hay biết về sự bộc lộ của mình, cô chỉ cảm thấy Lưu Tâm Chiếu thực sự là một giáo viên ngữ văn rất tốt, cô giáo không chỉ giảng bài hay mà còn rất hiểu cô, hơn nữa cô giáo còn biết cách khen ngợi. Đúng là làm thỏa mãn tất cả niềm tự hào nhỏ bé trong lòng cô.
Gần đây Trần Quốc Minh cũng đối xử rất tốt với Lý Quỳ Nhất, mỗi lần cô chào thầy, nếp nhăn ở đuôi mắt thầy đều như nở hoa, miệng không ngừng dặn dò: “Đừng kiêu ngạo, cố gắng hơn nữa, ba năm còn dài lắm.”
Lý Quỳ Nhất luôn cực kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu, nói: “Em sẽ tiếp tục cố gắng ạ.”
Nhìn xem, đứa trẻ này ngoan biết bao, Trần Quốc Minh càng thêm hài lòng.
Cho đến vài ngày sau, thầy đến sân thể dục kiểm tra tình hình chạy bộ của các lớp. Kết quả vừa chạy xong, Lý Quỳ Nhất đã dựa vào thùng rác, nôn “ọe” một tiếng trước mặt thầy.
Trần Quốc Minh hoảng hốt, vội vàng quan tâm tiến lên.
Cô bé nôn trông cực kỳ tội nghiệp, khóe mắt ngấn lệ, thở còn không ra hơi. Sau khi uống nước súc miệng, Lý Quỳ Nhất lại kiên cường nói: “Thầy ơi, em không sao ạ, đây là bệnh cũ rồi, mỗi lần chạy xong đều muốn nôn. Thật ra không sao đâu ạ.”
Không sao là thế nào!
Trần Quốc Minh giận dữ: “Cơ thể là vốn quý của cách mạng, chạy bộ là để các em rèn luyện sức khỏe. Nếu làm cơ thể kiệt quệ, chẳng phải đi ngược với mục đích ban đầu sao!”
Thầy nhớ lại ngày thứ hai sau khi bắt đầu chạy bộ, Lý Quỳ Nhất đã viết thư cho hiệu trưởng; thầy lại nhớ đến kết quả thi vào cấp ba của Lý Quỳ Nhất, mục bị trừ điểm nhiều nhất thật sự là thể dục… Thì ra là vậy! Ôi, hiểu lầm một đứa trẻ tốt rồi, người ta không phải là người ngỗ nghịch không muốn chạy, mà là hoàn toàn không thể chạy.
Lúc này, Chu Phương Hoa đang đỡ Lý Quỳ Nhất sợ sệt bổ sung một câu: “Mỗi lần cậu ấy chạy xong đều phải nghỉ rất lâu mới hồi phục ạ, có lúc còn ảnh hưởng đến việc học nữa…”
Ảnh hưởng đến việc học, chuyện này không thể bỏ qua được!
Trần Quốc Minh nhíu mày, vung tay mạnh mẽ: “Từ ngày mai, em không cần xuống chạy bộ nữa!”
Lý Quỳ Nhất ngẩn người: “Dạ?”
“Cứ quyết định thế trước đã, còn sau này sắp xếp thế nào thì nhà trường sẽ quyết định sau!”
Lý Quỳ Nhất nhìn bóng lưng của Trần Quốc Minh rời đi, khuôn mặt vẫn ngơ ngác nhưng trong lòng đã vui như mở hội. Có câu nói, bần cùng thì thì giữ mình trong sạch, giàu sang thì cứu giúp khắp thiên hạ; lúc đầu cô cũng muốn “cứu giúp thiên hạ” lắm, nhưng “cách mạng” không thành công, nên cô chỉ có thể…
Lý Quỳ Nhất vỗ vai Chu Phương Hoa, nhẹ giọng nói: “Trưa nay mình mời cậu ăn cơm.”
“Hả? Tại sao?” Chu Phương Hoa thắc mắc.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô cứ tưởng là Chu Phương Hoa đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của mình nên mới nói câu đó trước mặt Trần Quốc Minh để giúp cô chứ!
Hóa ra lời của cô nàng là thật lòng.
So sánh thế này, cô lại chợt thấy mình thật gian ác.
Nhưng không có cách nào khác, cô thực sự không thể chịu nổi việc phải chạy 5 vòng mỗi ngày, lại còn phải chạy suốt ba năm, thà giết cô đi cho rồi. Lý Quỳ Nhất đã lên kế hoạch sẽ làm việc này sau kỳ thi tháng, hơn nữa nhất định phải làm khi Trần Quốc Minh yêu quý cô nhất.
Dù sao đây cũng không phải việc hại người mà lại có lợi cho mình, nên Lý Quỳ Nhất không thấy cắn rứt lương tâm.
Sau giờ học, Lý Quỳ Nhất kể lại chuyện này cho Phương Tri Hiểu nghe.
Phương Tri Hiểu nói: “Hừ, mình đã nghe nói rồi, mà mình cũng đoán ra được từ lâu, hồi cấp hai cậu cũng làm thế còn gì?”
Lý Quỳ Nhất thốt lên đầy khoa trương: “Oà, không hổ danh cậu tên là ‘Phương Tri Hiểu’ a!”
Phương Tri Hiểu đắc ý “hừ” một tiếng: “Chẳng lẽ mình còn không hiểu cậu sao?” Đột nhiên cô nàng nhớ ra điều gì đó, lại nghiêm túc nói: “Tối nay mình qua nhà cậu ngủ nhé, có việc rất quan trọng muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì thế?” Lý Quỳ Nhất nhìn cô nàng như vậy cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
“Về nhà rồi nói.”
Về đến nhà, sau khi vào căn phòng nhỏ của Lý Quỳ Nhất, Phương Tri Hiểu nhỏ giọng phân phó: “Đi lấy kéo nhà cậu ra đây.”
Kéo?
“Cậu định làm gì?”
“Chậc, chẳng lẽ còn có thể giết cậu sao?”
Lý Quỳ Nhất ngoan ngoãn đi tìm kéo rồi đưa cho Phương Tri Hiểu. Phương Tri Hiểu đẩy cô ngồi xuống ghế, cười gian: “Hì hì, làm lại nghề cũ hồi cấp hai, giờ hãy gọi mình là Tony Phương.”
Hồi cấp hai ở nội trú, tóc mái của hai người thường dài rất nhanh. Đôi khi lười ra tiệm cắt tóc ngoài trường, hai người lại tự giúp nhau cắt sơ qua vài nhát, dĩ nhiên, kết quả đôi khi không được như ý.
“Nếu cậu cắt hỏng tóc mình thì sao? Ngày mai mình biết gặp các bạn học ở trường thế nào đây? Với lại, tóc mái mình đâu có dài đâu!”
“Cậu để kiểu tóc này lâu rồi đúng không? Mình nhìn phát chán rồi, thay đổi chút có sao đâu?” Phương Tri Hiểu bày ra biểu cảm ghét bỏ, sau đó vừa lay động bằng tình cảm, vừa thuyết phục bằng lý lẽ: “Hơn nữa mình nói cậu nghe này, mình đọc trên Tieba trường, các chị khóa trên nói, sau kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 10, những bạn lên bảng danh dự khi chụp ảnh nhất định phải chỉnh trang bản thân thật đẹp, vì bức ảnh đó sẽ dùng trong suốt ba năm cấp ba! Với thành tích của cậu, lên bảng danh dự ba năm liền là chắc rồi mà? Không phải nhất định phải để lại một bức ảnh đẹp sao?”
Lý Quỳ Nhất vẫn còn giữ thái độ hoài nghi: “Cậu chắc cậu có thể cắt đẹp không?”
“Tất nhiên, mình nghiên cứu kỹ rồi.” Phương Tri Hiểu đặt kéo xuống, mở cặp lấy điện thoại ra tìm vài bức ảnh: “Nhìn này, mái trên lông mày, đẹp không? Mình nói cậu nghe, nó chắc chắn.hợp với cậu, cậu có khuôn mặt giống y hệt cô gái trong ảnh, mà mái trên lông mày không kén khí chất, dễ thương thì cắt càng dễ thương, cậu cắt thì ngầu chết mất.”
“Ừ, thực ra mình không nghi ngờ kiểu tóc này, mình nghi ngờ kỹ thuật của cậu…”
Phương Tri Hiểu: “…”
“Mình thề được không, tuyệt đối không cắt hỏng cho cậu!”
“Vậy thế này, nếu cậu cắt hỏng cho mình thì cậu cũng phải cắt y hệt thế, mất mặt thì cả hai cùng mất mặt.” Lý Quỳ Nhất thêm điều kiện.
“Được, cắt hỏng thì ngày mai ra tiệm sửa lại cũng được mà.” Phương Tri Hiểu vui vẻ đồng ý.
Cô nàng tìm thấy hướng dẫn trên điện thoại, vươn tay cẩn thận kẹp tóc mái của Lý Quỳ Nhất rồi lại gần. Chiếc kéo nhẹ nhàng mở và đóng vào, “cạch cạch”, những sợi tóc nhỏ rơi lả tả.
Tóc vụn rơi lên mặt hơi ngứa, Lý Quỳ Nhất nhăn mặt lại. Phương Tri Hểu thấy vậy thì đưa tay phủi giúp Lý Quỳ Nhất, khi chạm vào làn da hơi lạnh của cô, cô nàng không nhịn được mà véo một cái, trêu chọc: “Này em gái, cười lên cho chị nào.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
“Mình muốn khiếu nại, Tony Phương quấy rối khách hàng.”
“Nếu cậu dám khiếu nại, mình sẽ cắt hỏng tóc cậu đấy!”
Nói đùa là vậy, nhưng Phương Tri hiểu cắt rất cẩn thận, cô nàng tự nhận rằng hồi thi vào cấp ba cô nàng cũng không nghiêm túc đến thế. Tiếng kéo “cạch cạch” vang lên, gần nửa tiếng sau, Phương Tri Hiểu mới dừng lại rồi tự mình ngắm nghía một lúc: “Ôi, đẹp đấy chứ, có nét rồi.”
Lý Quỳ Nhất từ từ mở mắt, hồi hộp lấy một chiếc gương nhỏ từ trong ngăn kéo ra.
Ơn trời, vẫn có thể ra ngoài gặp người.
Phương Tri Hiểu càng nhìn càng hài lòng, cô nàng ôm đầu Lý Quỳ Nhất quay qua quay lại, kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, thật sự là mình cắt đấy à, đẹp quá! Lý Quỳ, kiểu tóc này trông cậu ngầu chết đi được, tóc mái và đôi mắt của cậu thật là sự kết hợp hoàn hảo!”
Lý Quỳ Nhất nhanh chóng làm động tác “suỵt” trước miệng, cô chỉ vào sát vách, ra hiệu mọi người đã ngủ rồi.
Phương Tri Hiểu lập tức bịt miệng, nhưng vẫn không kìm được sự phấn khích, cô nàng dặn dò: “Khi chụp ảnh trên bảng danh dự, nhất định không được buộc tóc lên, cứ để như bây giờ, biết chưa?”
Lý Quỳ Nhất gật đầu rồi lại cầm gương nhỏ lên ngắm nghía.
Thật sự không tệ, chỉ là không biết ở trường có quá nổi bật không, cô không muốn sau khi được miễn chạy thể dục lại bị Trần Quốc Minh chú ý.
Rửa mặt xong, Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu nằm chung một giường.
Phương Tri Hiểu vẫn còn thưởng thức “tác phẩm” của mình, cô nàng liên tục lấy ngón tay nghịch tóc mái của Lý Quỳ Nhất. Nhưng nào ngờ, khi nằm thì tóc mái lại bị đẩy ngược ra sau, Phương Tri Hiểu cười run người: “Cậu biết không, bây giờ trông cậu giống như pokémon Dừa trong Pokémon ấy…”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Có một lọn tóc mái không biết có phải do ngủ bị đè xuống hay không, mà sáng hôm sau lại dựng đứng lên.
Phương Tri Hiểu lại cười không ngớt.
Lý Quỳ Nhất lấy lược ướt nước rồi dùng sức ép mạnh mới miễn cưỡng ép xuống được.
Hai người cùng đi mua bánh trứng và sữa đậu nành ở quầy hàng trước cổng trường làm bữa sáng.
Bánh trứng của Lý Quỳ Nhất làm xong trước, cô nhận lấy rồi cắn một miếng, ừm, cực kỳ mềm xốp. Lý Quỳ Nhất tới trên lề đường thấp bên cạnh đứng, vừa ăn vừa chờ Phương Tri Hiểu.
Đột nhiên Lý Quỳ Nhất thấy hai người Hạ Du Nguyên và Châu Sách đang vai kề vai đi về phía này.
Miếng bánh trứng trong miệng cô bỗng bị nghẹn lại.
Cô muốn chuyển tầm mắt làm như không thấy họ, nhưng không kịp nữa, Hạ Du Nguyên đã nhẹ nhàng liếc nhìn cô.
Rõ ràng cậu sững sờ, sau đó khóe miệng không nhịn được mà cong lên cười.
Nụ cười này chắc chắn không có ý tốt!
Hạ Du Nguyên lười biếng đi tới, cậu ngước cằm, vẻ mặt bất cần thẳng thắn: “Ăn thì ăn, sao trên đầu lại dựng ăng-ten làm gì?”
Nói xong thì cậu mới nhận ra, cảm giác lạ lẫm nhỏ bé hôm nay cô mang lại không phải từ lọn tóc dựng lên kia, mà là tóc mái ngắn hơi kỳ lạ trên lông mày kia, nó khiến khuôn mặt sắc sảo và đôi mắt thanh tú của cô hiện lên rõ ràng. Phần mái hơi cong cong, mép dưới tóc không phải đừng thẳng chỉnh tề cứng ngắc, mà nó khắc hoạ vẻ non nớt và cứng cỏi của thiếu nữ ngây ngô.
Lúc này, Châu Sách bỗng chen vào bên cạnh cậu ấy, thấy Lý Quỳ Nhất, cậu ta mở to mắt rồi chớp chớp, sau đó không nhịn được cười lớn: “Cậu giống như… Cậu bé dưa hấu ấy!”
*********
Chú thích:
Pokémon Dừa
Cậu bé dưa hấu