Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 33: “Mình đứng về phía cậu mà.”



Edit: yin

Khi hai người rời khỏi văn phòng của thầy Trần Quốc Minh thì mặt trời đã lặn xuống khỏi đường chân trời, ánh hoàng hôn màu đỏ son rực rỡ vẫn còn sót lại đằng xa xa, phía dưới như một chiếc túi của yêu tinh từ từ thu lại ánh chiều tà.

Lý Quỳ Nhất đi trước, hai người băng qua hành lang dài của tòa nhà giảng dạy. Các lớp học bên cạnh trống rỗng, hoặc có một hai người mệt mỏi gục xuống bàn chợp mắt. Giờ này, chắc mọi người đã đi ăn tối hết rồi.

Trên trời, những chú chim vỗ cánh phành phạch bay qua, Lý Quỳ Nhất bất chợt ngẩn ngơ, bắt đầu lo lắng không đâu: Đã giữa tháng 10 rồi, tại sao thời gian sinh hoạt của trường vẫn chưa chuyển sang giờ mùa Đông nhỉ?

Hạ Du Nguyên đi phía sau cô, không nhanh không chậm, cậu chăm chú nhìn vào bóng lưng lạnh lùng thẳng tắp phía trước.

Đến chỗ cầu thang, cả hai vẫn im lặng, dường như Lý Quỳ Nhất không có ý định chào tạm biệt cậu, cô thẳng bước quẹo về hướng lớp 10A1, chuẩn bị xuống lầu.

Hạ Du Nguyên dừng lại, lười biếng tựa vào tường bên cạnh cầu thang, gọi cô: “Này…”

“Cậu giận à?”

Bước chân Lý Quỳ Nhất khựng lại, hơi dừng một chút, giọng điệu vẫn bình thản: “Không.”

Cậu khẽ cười “xí” một tiếng: “Không?” Rồi thở dài bất lực: “Mặt cậu dài sắp bằng đoạn đường từ vườn Bách Thảo đến phòng sách Tam Vị rồi.”

Lý Quỳ Nhất quay lại, im lặng trừng mắt nhìn cậu.

Bên môi nam sinh trước mặt như hơi cười, cậu đứng đó vươn hai tay ra đo đầu cô từ trên xuống dưới, rồi chắc chắn nói: “Thật đấy, dài như vậy luôn.”

Lý Quỳ Nhất lập tức giận như con cá nóc.

Cô muốn mở miệng mắng cậu vài câu, nhưng lại nghĩ người này không phải là người biết nghe lời, nếu không thì tại sao khi cô nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần đừng tự chứng minh, cậu vẫn cứ bỏ ngoài tai, trực tiếp “bán đứng” cô trước mặt thầy Trần Quốc Minh?

Lý Quỳ Nhất lạnh lùng rít ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Đồ phản bội.” Nói xong, cô quay người định rời đi.

“Cậu nói lý chút được không? Nếu không có mình, giờ cậu vẫn còn đang đôi co với thầy Trần Quốc Minh trong văn phòng đó.”

“Mình thích!” Giọng cô khô khan, không ngoái đầu lại.

Sao lại bướng bỉnh thế nhỉ?

Hạ Du Nguyên hơi nhếch khóe miệng, bước hai bước đuổi kịp Lý Quỳ Nhất, cậu nắm lấy tay cô, giả vờ kéo cô về hướng văn phòng thầy Trần Quốc Minh: “Cậu thích đúng không? Đi đi đi, cậu cứ tiếp tục cãi với thầy ấy. Cậu cứ bảo chứng cứ mình vừa tìm ra đều vô giá trị, cậu nhất định muốn thầy ấy đưa ra chứng cứ chứng minh chúng ta yêu nhau. Nếu thầy ấy không có, cậu cứ lăn ra đất mà ăn vạ, nói không có chứng cứ thì cậu cứ ở lì văn phòng thầy không chịu đi. Lần này mình tuyệt đối không can ngăn, mình chỉ đứng bên cạnh xem thôi, xem giữa hai người tính khí ương ngạnh là cô chủ Lý Quỳ Nhất đây và thầy chủ nhiệm khối thì ai khó lay chuyển hơn ai.”

Lý Quỳ Nhất bị Hạ Du Nguyên kéo đi vài bước, cô giãy giụa hai lần nhưng không thoát ra được, vừa tức vừa bực, mặt đỏ bừng: “Cậu định cung cấp chứng cứ chúng ta yêu nhau cho thầy ấy đấy à?!”

Hạ Du Nguyên đột ngột buông lỏng tay.

Tay cậu như không biết đặt đâu, giơ lên gãi mũi, rồi lại thả xuống giấu ra sau lưng xoay một vòng, cuối cùng đút vào túi quần, ngón tay nắm chặt.

Ánh mắt cậu cũng lơ đãng nhìn xung quanh, nhưng ánh nhìn lén lút lại không kiêng dè lướt qua, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái trước mặt.

Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, nhưng ánh đèn lại khiến tòa nhà giảng dạy sáng như ban ngày. Lý Quỳ Nhất vẫn đứng thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền thả bên hông, bờ vai hơi ro rúm lại, trong mắt ánh lên những tia sáng vỡ vụn, vừa ấm ức vừa cứng đầu.

Vẫn như trước, song lại khác xưa.

“Mình xin lỗi.” Hạ Du Nguyên cụp mắt nhìn cô, giọng nói rất thấp rất nhẹ.

Lý Quỳ Nhất cho rằng cậu xin lỗi vì đã kéo cô, nhưng cô lại nghe cậu nói tiếp: “Vừa rồi mình không cùng cậu thống nhất chiến lược, đó là lỗi của mình… Thực ra mình muốn nói rằng, mình đứng về phía cậu.”

Nghe vậy thì Lý Quỳ Nhất sững sờ rồi từ từ ngước mắt lên.

Mình đứng về phía cậu…

Lý Quỳ Nhất vô cùng khao khát nghe được câu nói đó. Nhiều lúc, cô biết rõ hành vi suy nghĩ quá mức đi vào bế tắc của mình, nhưng cô vẫn suy nghĩ như vậy, vì ngõ cụt bé xíu đó vừa chật chội vừa vững chắc, khiến cô cảm thấy an toàn khi trốn nơi ấy.

Lúc này Lý Quỳ Nhất cần có ai đó kéo ra. Giống như lần trước khi cô tranh cãi với giáo viên thể dục, nếu không có câu nói “Cô cũng nghĩ em không sai” của Lưu Tâm Chiếu thì có lẽ cô đã tranh cãi kịch liệt không nhượng bộ, sống chết với thầy Trần Quốc Minh trong văn phòng.

Cô hy vọng được ủng hộ, hy vọng được công nhận. Dù cho không có những điều này, cô vẫn sẽ kiên định không chùn bước mà đi theo con đường của mình, nhưng nếu có sự ủng hộ và công nhận đó, con đường kia dường như sẽ bớt gian nan hơn.

Lý Quỳ NHất nhìn Hạ Du Nguyên ba giây rồi đột nhiên rời tầm mắt như không có chuyện gì, hít mũi, bĩu môi nói: “Ai cần chứ.”

Hạ Du Nguyên cũng ngớ người ra, một lát sau, môi mỏng của cậu mới khẽ nhếch lên, cậu nghĩ thầm: Nếu không biết cậu ấy cứng miệng, chắc mình đã tin rồi.

“Được rồi được rồi, cô cả không cần thì không cần, là mình tự đa tình, được chưa?” Giọng cậu mạnh mẽ pha theo chút tiếng cười như đang dỗ dành.

Lý Quỳ Nhất lại nhíu mày: “Cậu có thể chú ý lời nói của mình không?” Nếu bị thầy Trần Quốc Minh nghe thấy, chắc chắn lại nghi ngờ lung tung.

“Lời nói của mình làm sao?” Hạ Du Nguyên tự tin hỏi lại, hỏi xong rồi thì suy nghĩ mới xoay vòng vòng, cuối cùng cậu cũng cảm thấy có gì đó không ổn: Hình như… Hình như hơi mờ ám thật.

Dứa mặt xụ không bị mình trêu đấy chứ.

Hạ Du Nguyên, đừng phát tán sức hút khắp nơi nữa, dù là vô ý nhưng đã chọc ghẹo em gái nhà người ta mà lại không chịu trách nhiệm, thì chẳng phải là kẻ tồi à?

Haiz, đẹp trai thế này, lại còn chu đáo, giỏi trêu ghẹo. Hết cách, đúng là dễ làm người khác thích.

Hạ Du Nguyên tự mình suy nghĩ lung tung, tai lặng lẽ đỏ lên, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng khó phát hiện: “Cậu đừng nghĩ nhiều, mình… Mình trong sạch mà.”

Thật là trong sạch.

Lý Quỳ Nhất thấy người này đúng là kẻ tồi. Nhìn xem, mặt mày điển trai nhưng lại đi nói mấy lời mập mờ với con gái, đến cuối thì giả vờ vô tội nói mình trong sạch.

Không chừng lần trước cậu bị hiểu lầm yêu sớm chính là tự cậu gây ra.

Thế là cô khẽ cười nhạo, nói: “Lần trước cậu bị phê bình toàn trường vì yêu sớm, cũng là trong sạch à?”

“Tất nhiên, đó đều là hiểu lầm thôi!” Hạ Du Nguyên vội vàng thanh minh: “Mình luôn biết thân biết phận, đó hoàn toàn là tai họa từ trên trời rơi xuống…” Nói đến đây, cậu đột nhiên dừng lại, trong đầu lóe lên một tia sáng.

Dứa mặt xụ… Không phải đang ghen chứ?

Chắc chắn rồi, nếu không tại sao lại chủ động nhắc đến chuyện này? Chẳng phải muốn cậu giải thích sao?

Hạ Du Nguyên lập tức vui sướng, khóe mắt đuôi mày đầy đắc ý, đôi đồng tử đen láy sáng lấp lánh: “Cậu muốn nghe mình giải thích à?”

Cầu xin mình đi, chỉ cần cậu cầu xin, mình sẽ nói cho cậu nghe.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì chính Hạ Du Nguyên cũng tự thấy hoảng sợ. Không đúng, cậu không thể không có nguyên tắc như vậy. Chuyện này cậu còn chưa kể với Trương Sấm, Kỳ Ngọc và Châu Sách, sao có thể dễ dàng nói cho dứa mặt xụ biết được?

Vậy, nếu như, cậu chỉ nói là nếu như cô cầu xin cậu thì cậu có nên nói hay không?

Cậu đã sớm sa vào tình huống rối rắm chưa xảy ra mà hoàn toàn quên mất rằng Lý Quỳ Nhất là người rất cứng rắn. Thật ra, Lý Quỳ Nhất cũng hơi tò mò, nhưng sự tò mò bé nhỏ đó chưa đủ để khiến cô chủ động tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện này, nhất là khi nam chính lại là Hạ Du Nguyên, cô sẽ không bao giờ cúi đầu trước cậu. Lý Quỳ Nhất hừ lạnh một tiếng: “Hoàn toàn không hứng thú.”

Nói xong, cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi “huỵch huỵch huỵch” bước xuống cầu thang. Còn một ít thời gian nữa trước khi bắt đầu giờ tự học tối, cô định đến tiệm tạp hóa mua một cái bánh mì để ăn tạm, tránh lúc đang tự học lại đói.

Dứa mặt xụ, lần này cậu lỗ to rồi. Hạ Du Nguyên nhìn cô đi xa, giận dữ nghĩ: Vì cái tính cứng đầu của cậu, cậu lại bỏ lỡ một cơ hội để hiểu mình thêm đấy.

Những cơ hội như vậy không nhiều đâu!

Thật ra chuyện yêu sớm đó nói ra cũng đơn giản thôi. Nữ sinh tên Trương Nguyệt là bạn lớp bên cạnh với Hạ Du Nguyên từ thời cấp hai, từ khi đó, cậu ta đã thích cậu rồi. Trương Nguyệt thường mang bữa sáng cho Hạ Du Nguyên, bỏ quà và thư tình vào ngăn bàn của cậu; khi cậu bị cảm, cậu ta còn mang thuốc đến. Nói chung, việc Trương Nguyệt theo đuổi Hạ Du Nguyên thì trong đám học sinh ai ai cũng biết.

Nhưng Hạ Du Nguyên lại là người dù trông có vẻ không tim không phổi, nhưng thực chất lại sắt đá. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Trương Nguyệt tỏ tình với cậu một lần nữa, nhưng cậu vẫn chẳng lưu tình mà từ chối.

Lên cấp ba, không biết là may mắn hay không mà Trương Nguyệt lại được phân vào lớp bên cạnh của cậu. Hôm đó sau giờ tự học tối, cậu ta chặn cậu lại, nói có chuyện muốn nói. Ban đầu Hạ Du Nguyên không muốn đi, nhưng nữ sinh lại nói đây là lần cuối cùng cậu ta tìm cậu, cậu ta muốn kết thúc mọi chuyện tình cảm trong quá khứ.

Nghe vậy, Hạ Du Nguyên liền vui vẻ đi theo, kết thúc thì tốt, kết thúc là giải thoát cho mọi người.

Nữ sinh dẫn cậu đến tòa nhà thực nghiệm cũ. Tòa nhà này đã bị bỏ hoang hơn một năm, tối đen, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ tòa nhà giảng dạy bên cạnh rọi tới. Cầu thang từ tầng một lên tầng hai cũng bị khóa chặt bởi cánh cửa sắt ở giữa, bình thường không có ai đến đây.

Hai người đứng trên mấy bậc thang còn lại trong hành lang, nữ sinh bắt đầu kể về quá trình mình thích cậu, nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi càng ngày càng lún sâu, nói đến mức ngồi bệt xuống bậc thang, đầu gục vào đầu gối khóc nức nở. Hạ Du Nguyên lúng túng không biết làm gì, gãi đầu gãi tai, sau đó nghe cũng cảm động, muốn nói: Cậu rất tốt, là lỗi của mình, mình quá khó theo đuổi.

Khóc một hồi, nữ sinh dần bình tĩnh lại. Hạ Du Nguyên định lấy hai tờ giấy lau cho cậu ta, nhưng lại thấy không hợp: Có phải thân mật quá không? Cậu ấy liệu có thích cậu hơn không?

Khi đang do dự, cô gái trước mặt bỗng đứng dậy rồi tiến một bước lên, sau đó kiễng chân, đưa tay ôm lấy cổ Hạ Du Nguyên, định vươn tới hôn.

Hạ Du Nguyên kinh hoàng như nữ chính trong phim thần tượng, cậu trợn to mắt, tay nắm chặt giấy rồi lùi lại hai bước, suýt nữa thì ngã nhào xuống bậc thang.

Trương Nguyệt không hôn được.

Nữ sinh dựa vào vai cậu, nấc lên từng hồi rồi lại bắt đầu khóc. 

Cánh tay của Hạ Du Nguyên vẫn cứng đờ dừng giữa không trung, mãi cậu mới hoàn hồn lại. Hạ Du Nguyên hít một hơi lạnh, nghĩ thầm mình vừa bị con gái cưỡng hôn sao? 

À không, là cưỡng hôn không thành.

Cậu… Cậu… Cậu ta sao có thể giở trò với một chàng trai tốt như cậu chứ!

Hạ Du Nguyên hoảng hốt, không còn để ý gì đến việc có phải là quý ông hay không mà đẩy nữ sinh ra, cứ thế bỏ chạy, giữa đường còn bị tự vấp vào chân mình suýt ngã.

Sau đó, trong đoạn video giám sát hiện lên cảnh: Trong hành lang tối đen, hai người mặt mũi không rõ ràng đứng nói chuyện rất lâu, cô gái ôm đầu gối, hình như là khóc. Sau đó cô gái đứng dậy rồi hôn chàng trai, cuối cùng cả hai cùng rời khỏi khung hình.

Lúc Hạ Du Nguyên xem đoạn video đó, cậu cảm thấy đúng là ông trời muốn diệt mình, khi cậu đẩy nữ sinh ra thì lại đứng ở góc khuất camera, không quay được gì cả.

Khi bị thầy Trần Quốc Minh tra hỏi, cậu chỉ phủ nhận mình đang yêu đương chứ không kể lại toàn bộ sự việc, bởi vì nữ sinh bên cạnh đã căng thẳng đến mức run rẩy. Nếu trước mặt thầy cô và phụ huynh mà cậu nói ra sự thật thì cậu không biết họ sẽ nhìn nữ sinh đó như thế nào. Lúc ấy nếu nữ sinh bị phê bình thì thật sự không thể ở lại trường được nữa.

Vì vậy, sau đó cậu dứt khoát thừa nhận. Bị phê bình thì bị phê bình đi, lấy lý do yêu sớm còn hơn những lý do lằng nhằng khác. Huống hồ đây cũng không phải lần đầu cậu bị phê bình toàn trường, trước lạ sau quen, cậu không bận tâm.

Nhưng trong bản thông báo phê bình nhà trường dán lên, có mấy chữ “có hành động không đứng đắn trong hành lang” chẳng rõ ràng, ít nhiều gì thì nó vẫn làm Hạ Du Nguyên tổn thương. Thời gian đó, luôn có người cười nhạo hỏi cậu, tối đó rốt cuộc cậu đã làm gì.

Một cười hỏi thì xử lý một người, cậu cười đùa chửi lại chẳng chừa ai cả. Nhưng cậu biết, mình như vậy thì Trương Nguyệt còn khó khăn hơn nhiều.

Đó là lần đầu tiên Hạ Du Nguyên chủ động tìm cậu ta, cậu giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Đừng bận tâm, mấy người đó đều rảnh rỗi hết mà, chuyện này sẽ qua nhanh thôi. Và… Mình tha thứ cho cậu rồi.”

Nói xong cậu liền rời đi, nữ sinh ở phía sau suy sụp khóc, khóc nức nở đến mức gần như không thở nổi nhưng vẫn khó khăn nói vài tiếng “cảm ơn”. Giọng nói vỡ vụn trong gió, cậu không nghe thấy.

Các anh em của cậu tất nhiên cũng đến quan tâm… Và tất nhiên là mang theo cả mười hai phần hứng thú và tò mò. Nhưng Hạ Du Nguyên kín miệng như bưng, không để lộ một manh mối nào. Cậu hiểu quá rõ mấy người anh em của mình, Trương Sấm và Châu Sách thì cực kỳ nhiều chuyện, chỉ có Kỳ Ngọc là đỡ hơn chút. Nếu cậu kể cho họ, không khéo một ngày nào đó cả thế giới đều biết chuyện này.

Cậu không tin nổi mấy cái miệng của đám anh em.

Nhưng rồi cậu lại phá lệ nghĩ xa hơn chút… Nếu mai sau bạn gái cậu truy hỏi về chuyện này, cậu có nên nói không?

**********

Lời của tác giả:

Anh em: Mày đúng là thanh cao, mày giỏi lắm, mày không tin anh em mười mấy năm mà lại tin một cô gái mới quen hai tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.