Lý Quỳ Nhất từng thảo luận với Phương Tri Hiểu về lý do tại sao Hạ Du Nguyên lại gọi cô là “dứa mặt xụ”.
“Từ ‘mặt xụ’ rất dễ hiểu, nó là một mô tả rất khách quan. Nhưng còn ‘dứa’ có nghĩa là gì?”
Lý Quỳ Nhất suy nghĩ kỹ một lát rồi nói: “Lần đầu tiên cậu ấy gặp mình, mình đang mặc chiếc áo không tay sọc vàng trắng, có lẽ nhìn giống như một quả dứa.”
Phương Tri Hiểu không đồng ý, nói sao có thể được, như thế bộc trực quá. Cô nàng suy nghĩ một lúc, sau đó chợt nhận ra: “Mình hiểu rồi! Cậu xem, quả dứa có đội vương miện, mặc áo giáp, thể hiện là nó rất mạnh mẽ; nhưng thịt quả bên trong lại giòn ngọt nhiều nước, thể hiện rằng trong lòng nó mềm mại và nhạy cảm. Đây là dùng vật để ám chỉ người, hình tượng của cậu trong lòng cậu ta giống như câu ‘trong tim có mãnh hổ, dịu dàng ngửi tường vi’.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cậu không được điểm tuyệt đối trong môn đọc hiểu đúng là rất đáng tiếc.
Con người Hạ Du Nguyên nhìn là biết đầu óc đơn giản, nghĩ ra được câu “trong tim có mãnh hổ, dịu dàng ngửi tường vi” mới là lạ đấy.
Nhưng Phương Tri Hiểu tin chắc rằng “dứa” là một đánh giá rất cao. Sau khi phân tích, cô nàng khoanh tay đưa ra kết luận cuối cùng: “Xem đấy, cậu ta thích cậu.”
Lý Quỳ Nhất không phản bác, nhưng âm thầm nghĩ, lần sau gặp chuyện thế này thì có lẽ không nên nói với Phương Tri Hiểu nữa. Khả năng tưởng tượng của cô nàng chỉ có thể nói là không thua kém gì Nữ Oa vá trời.
Chính vì Phương Tri Hiểu tin tưởng sự tồn tại của mối tình này hơn Lý Quỳ Nhất, nên khi thấy áo khoác đồng phục của Hạ Du Nguyên trên người Hạ Lạc Di, cô nàng không thể kìm được mà ghen tức thay bạn mình.
Khốn nạn! Bắt cá hai tay.
Hạ Lạc Di và Chu Phương Hoa đương nhiên không biết “dứa” mà Phương Tri Hiểu nói là gì, cộng thêm giọng điệu của cô nàng bình tĩnh, nên họ cũng không nghĩ nhiều. Thậm chí Hạ Lạc Di còn tò mò hỏi: “Dứa? Tại sao cậu lại nghĩ cậu ấy thích ăn dứa?”
Thật ra Phương Tri Hiểu không có địch ý với Hạ Lạc Di, mà ngược lại, cô nàng còn muốn nhắc nhở cô bạn rằng: Chị gái à, chị xinh đẹp thế này, muốn tìm bạn trai như thế nào mà chẳng được? Đừng để bị lừa chỉ bởi một chiếc áo khoác đồng phục của một tên khốn nào đó.”
“Lần trước trong tiết hóa học của lớp bọn mình, cậu ấy vẽ quả dứa trên bài kiểm tra, sau đó bị giáo viên hóa học bắt gặp. Vì thế mình mới nghĩ là cậu ấy thích dứa, không thì tại sao lại vẽ, đúng không?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Hạ Du Nguyên: “…”
Hạ Lạc Di hiểu ra, mỉm cười: “Vậy à.” Nói xong, cô nàng nhìn Hạ Du Nguyên: “Xem ra thói quen thích vẽ bậy trong lớp của cậu vẫn chưa bỏ nhỉ.”
Khoé miệng Hạ Du Nguyên co rút, trả lời đối phó: “Không bỏ được đâu.”
Hạ Du Nguyên có thể nghe ra trong lời nói của Phương Tri Hiểu có chút châm chọc, rõ ràng là nhằm vào cậu, và cậu cũng biết tại sao Phương Tri Hiểu lại nhằm vào mình.
Bất bình thay “cô chủ Dứa” à.
Lý Quỳ Nhất, lại ghen rồi hả?
Nhưng không hiểu sao, lần trước khi Lý Quỳ Nhất ghen vì cậu, cậu vui không chịu được, nếu có đuôi thì chắc đã vểnh lên đến trời rồi. Nhưng lần này, lòng cậu chỉ thấy bực bội, thậm chí còn hơi ấm ức.
Lý Quỳ Nhất, cậu có thể đừng ghen vớ vẩn thế không.
Cậu thấy Hạ Lạc Di lạnh nên mới cho cậu ấy mượn áo khoác đồng phục, đây chỉ là hành động giúp đỡ giữa các bạn học đơn thuần với nhau thôi. Cậu thề, cậu không hề có ý nghĩ mờ ám nào cả.
Cậu và Hạ Lạc Di quen nhau ba năm, là bạn cùng lớp và ngồi cạnh nhau bàn trên bàn dưới, nếu thật sự có ý gì thì đã ở bên nhau từ lâu rồi, chứ không phải đến hôm nay mới có những hành động lén lút thế này.
Trương Sấm cũng từng hỏi cậu, một cô gái xinh đẹp như vậy ở trước mặt, lại rõ ràng có cảm tình với cậu, tại sao không tiến tới?
Nói thật, Hạ Du Nguyên cũng không biết tại sao, cậu cũng thấy Hạ Lạc Di rất xinh, nhưng cậu lại không có hứng thú. Có thể là vì bản thân cậu không có nhiều hứng thú với chuyện yêu đương. Từ khi học Tiểu học thì cậu đã thấy Trương Sấm yêu đương, yêu đương chỉ là hai người cùng nhau làm bài tập, ăn cơm, xem phim, rồi khi xa nhau thì gọi điện thoại 3 – 4 tiếng liền, chán chết đi được.
Hơn nữa, bạn gái giận còn phải dỗ, cậu không biết dỗ người.
Vì vậy, cậu vẫn thích ở một mình hoặc ở cùng với các anh em hơn.
Hạ Du Nguyên bực bội nhìn sang Lý Quỳ Nhất, thấy cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cậu nhận ra cô đã âm thầm nắm chặt tay Phương Tri Hiểu, như đang cảnh cáo cô bạn đừng nói lung tung.
Cậu cúi đầu cười khẽ.
Mình đã biết từ lâu rồi, đồ dứa ngốc.
Cửa hàng McDonald’s không quá đông người. Khi xếp hàng gọi món, Hạ Du Nguyên đứng sau Lý Quỳ Nhất, cậu nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô một lúc rồi đưa tay nhẹ nhàng kéo đuôi tóc cô.
Lý Quỳ Nhất quay đầu lại.
Chàng trai không nói gì mà chỉ ngước cằm lên, miệng nở một nụ cười nhạt. Sau đó lại cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt vừa lười biếng vừa đắc ý.
Cái gì đây, làm trò à?
Ơ… Cậu không cho rằng là cô thích cậu đấy chứ?
Lý Quỳ Nhất bỗng dưng muốn bóp chết Phương Tri Hiểu. Tất cả đều tại cô nàng nói mấy lời tức giận chua ngoa đó, nếu gây ra hiểu lầm thì không tốt chút nào. Trên thực tế, cô chẳng quan tâm áo khoác đồng phục của Hạ Du Nguyên cho ai mặc, nếu có cho Trần Quốc Minh mặc thì cô cũng không có ý kiến.
Để thể hiện rằng mình không thích Hạ Du Nguyên, Lý Quỳ Nhất hung dữ trừng mắt nhìn cậu.
Thấy chưa, cô ấy vẫn đang ghen, Hạ Du Nguyên nghĩ.
Vì vậy, khi lấy đồ ăn, cậu tiện tay lấy luôn ly Coca lớn trong khay của Lý Quỳ Nhất rồi nghiêng đầu nói một câu: “Cậu nợ mình.”
Người này đúng là thù rất dai, Lý Quỳ Nhất nghĩ. Cô nhớ lần trước mình đưa Coca của cậu cho Châu Sách, nhưng sau đó cô đã xin lỗi cậu rồi mà.
Thôi kệ, lấy thì lấy đi. Lý Quỳ Nhất bỗng nhớ ra mình đã nói với Chu Phương Hoa và Hạ Lạc Di rằng bản thân không thích uống Coca, nếu cô cầm Coca trở về thì chẳng khác nào là tự vả cả.
Nhưng ai ngờ, Hạ Du Nguyên lại quay đầu lại, đặt ly McFlurry của mình vào khay của cô.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Có ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì không!
Một Hạ Du Nguyên đã khiến Lý Quỳ Nhất mệt mỏi cả tâm trí lẫn thể xác, giờ lại thêm cả Phương Tri Hiểu nhai bánh gà McDonald’s rồi bắt đầu vô tình cố ý oán giận, nói gì mà tối lại phải quay về trường để học tiết tự học, quá biến thái, cô nàng nhớ những ngày tháng vui vẻ hồi cấp hai quá.
Chu Phương Hoa tiện miệng hỏi: “Hồi cấp hai cậu học trường nào?”
Bàn tay đang chấm khoai tây chiên của Lý Quỳ Nhất run rẩy, còn Phương Tri Hiểu liếc nhìn Hạ Du Nguyên rồi nói: “Trường 158.”
Quả nhiên, động tác uống Coca của Hạ Du Nguyên khựng lại, cậu ngẩng đầu lên: “Các cậu học ở trường 158 à?”
“Đúng rồi, sao thế?” Phương Tri Hiểu chớp chớp mắt, biết rõ còn hỏi.
“Không có gì.” Hạ Du Nguyên nói.
Cậu chỉ ở trường 158 chưa đến một ngày nên không có ấn tượng gì nhiều về nơi đó. Kỷ niệm duy nhất là có một tên tóc vàng quấy rối một nữ sinh và cậu đã giúp nữ sinh đó một tay. Cô gái đó rất dũng cảm, sau khi buộc lại dây áo trong, cô cầm sách đập thẳng vào đầu tên tóc vàng, một tiếng “bốp” vang lên, lấn át mọi tiếng ồn trong lớp học.
Cậu cũng bị giật mình.
Khi phản ứng lại, cậu chỉ nhếch miệng: “Hay lắm!”
Sau đó cậu quyết định, nếu tên tóc vàng dám đánh trả, cậu sẽ giúp nữ sinh đó đánh nhau.
Nhưng có vẻ tên tóc vàng thấy mất mặt, hắn chửi bới một trận rồi đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn Hạ Du Nguyên có vẻ không nhớ ra gì, Phương Tri Hiểu lại cố ý vô tình nhắc đến: “Haizz, dù trường cấp hai của bọn mình khá tự do, nhưng chất lượng học sinh thật sự rất chênh lệch, nhiều đứa phá phách lắm. Mình nhớ ngày đầu tiên Lý Quỳ Nhất nhập học, đã gặp phải một tên tóc vàng…”
“…”
Lý Quỳ Nhất suýt bị nghẹn khoai tây chiên.
Hạ Du Nguyên suýt bị sặc Coca.
Cả hai người đều ho dữ dội.
Phương Tri Hiểu chỉ dừng lại ở đó, không nói tiếp, cô nàng nhanh chóng rút vài tờ khăn giấy đưa cho Lý Quỳ Nhất, sau đó vỗ lưng giúp cô dễ thở, cuối cùng còn ngây thơ hỏi: “Sao thế? Sao thế?”
Hạ Du Nguyên bị sặc đến mức khóe mắt ướt nước, nhưng cậu không thể không nhìn chằm chằm vào Lý Quỳ Nhất: Không thể nào? Cô gái dũng cảm đó chính là dứa mặt xụ sao?
Cậu không nhớ rõ khuôn mặt cô gái đó vì lúc đầu cô ấy luôn cúi đầu, sau đó khi cô ấy đứng dậy phản kháng thì cậu chỉ nhìn thấy một bên mặt bị tóc che khuất.
Nhưng dáng vẻ mạnh mẽ của cô ấy lại hơi giống với dứa mặt xụ.
Hạ Du Nguyên đột nhiên cảm thấy khó tin.
Thì ra cậu và cô, từ khi còn chưa quen biết thì đã hoàn thành việc gặp gỡ, sau đó giao nhau và tương phùng dưới sự dẫn dắt của số phận.
Điều này kỳ diệu biết bao.
Sở dĩ lúc đầu Hạ Du Nguyên xuất hiện ở trường 158 vào ngày khai giảng là vì cậu biết nếu cậu vào học ở trường Liễu Nguyên số 1 thì chắc chắn sẽ bị dì nhỏ Hạ Thu Minh quản lý nghiêm ngặt suốt ba năm. Vì thế, cậu lén lút thay đổi nguyện vọng của mình trong kỳ tuyển sinh vào cấp hai. Tất nhiên, chỉ trong nửa ngày, cậu đã bị dì nhỏ bắt về lại trường Liễu Nguyên số 1 và bị buộc phải chuyển trường.
Nếu không có chút tính nghịch ngợm đó, cậu sẽ không gặp cô.
Giống như ngày trước khi nhập học cấp 3, nếu không phải cậu tuỳ ý bước vào một cửa hàng kính mắt thì cậu cũng sẽ không gặp lại cô.
Ồ không, vẫn sẽ gặp. Dù không gặp ở cửa hàng kính mắt, cậu và cô vẫn sẽ gặp nhau trong nhà ăn vì Chu Phương Hoa, sẽ gặp nhau ở ngoài cửa sổ lớp 10A12 nhờ Phương Tri Hiểu, sẽ gặp nhau trên xe buýt số 6 nhờ Kỳ Ngọc…
Nhìn đi, Lý Quỳ Nhất, cậu nhất định sẽ gặp lại mình.
Nhưng, cậu có nhận ra mình không?
Sau khi cả hai dần bình tĩnh lại, Chu Phương Hoa lo lắng nhíu mày hỏi: “Hả? Không sao chứ?”
“Yên tâm đi, tất nhiên không sao, Lý Quỳ Nhất của chúng ta đâu phải người dễ bị bắt nạt?” Phương Tri Hiểu cố ý bỏ qua đoạn “anh hùng cứu mỹ nhân”, hơi đắc ý nói.
“Vậy thì tốt.” Hạ Lạc Di nói: “Nhưng thời cấp hai thực sự là một thời kỳ hỗn loạn, tâm trí chưa trưởng thành lại rất dễ phản nghịch, hơn nữa vì có giáo dục bắt buộc 9 năm nên cũng không thể lọc bớt những kẻ tồi tệ.”
“Thực tế là trình độ học vấn không thể lọc bớt những kẻ tồi tệ…” Phương Tri Hiểu tiếp lời, bắt đầu nói tràng giang đại hải.
Chỉ có Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên im lặng, mỗi người đều có tâm sự riêng, người nào người nấy cắn từng miếng từng miếng hamburger. Hamburger đã vô vị rồi, nhưng hai trái tim hoạt động quá mức lại cần những động tác máy móc để xoa dịu sự lo lắng mơ hồ.
Ăn xong bữa trưa ở McDonald’s, mọi người cùng chào tạm biệt nhau. Vì dậy sớm nên giờ Phương Tri Hiểu ngáp liên tục, nói phải về nhà ngủ bù; Hạ Lạc Di cũng về thay đồ; Chu Phương Hoa chuẩn bị về trường viết nhật ký tuần. Chỉ có Lý Quỳ Nhất không định về nhà, cô định đến thư viện thành phố đọc sách cả buổi chiều.
Lý Quỳ Nhất, Hạ Du Nguyên và Chu Phương Hoa cùng đi một hướng.
Khi đến cổng trường, Chu Phương Hoa cũng tạm biệt với họ, nói buổi tối gặp lại. Lý Quỳ Nhất nhìn theo bóng lưng Chu Phương Hoa biến mất sau cánh cổng lớn của trường, sau đó cô nhẹ nhàng thở dài rồi nhanh chóng nói với Hạ Du Nguyên: “Cảm ơn cậu vì hôm nay đã mời, mình đi thư viện đây, tạm biệt.”
Cô không chờ Hạ Du Nguyên đáp lại, nói xong là định đi.
“Chờ chút…” Hạ Du Nguyên gọi cô.
Lý Quỳ Nhất quay đầu, nắm tay, bình tĩnh nhìn cậu: “Còn việc gì không?”
Hạ Du Nguyên bước tới trước mặt cô, thân hình cao lớn đột nhiên mang đến cảm giác áp đảo. Cậu cụp mắt nhìn vào ánh mắt cô, như cười như không: “Không có chuyện gì cả, mình chỉ muốn biết, chẳng phải cô chủ Lý Quỳ Nhất là người không để ai bắt nạt sao, vậy cậu làm sao giải quyết cái tóc vàng kia?”
Lý Quỳ Nhất nuốt nước bọt, ánh mắt hơi tránh né: “Có một nam sinh giúp mình.”
“Ai?” Ánh mắt cậu sáng rực, như muốn ép buộc.
“Cậu hỏi những điều này làm gì? Cậu không biết cậu ấy.”
Hạ Du Nguyên không hề nhượng bộ, dù giọng cậu lười biếng nhưng lại rất sắc bén: “Làm sao cậu biết mình không biết chứ, nhỡ đâu mình biết cậu ta.”
Đồng tử Lý Quỳ Nhất hơi dao động, cô suy nghĩ một lúc, sau đó từ từ nói: “Cậu ta không đẹp trai lắm.”
Hạ Du Nguyên “…”
Không thể, từ nhỏ đến lớn cậu đều rất đẹp trai.
“Da cậu ta hơi đen.”
Hạ Du Nguyên “…”
Đó là vì nghỉ Hè cậu bị dì nhỏ Hạ Thu Minh ném vào trại hè quân sự nên mới bị phơi nắng thành thế, được chưa!
“Tóc cậu ta cắt rất ngắn.”
Hạ Du Nguyên “…”
Đó là vì cậu đánh cược với Trương Sấm bị thua nên thua mới đi cắt tóc đầu đinh!
“Cậu ta cũng không cao lắm.”
Hạ Du Nguyên “…”
Đó là vì lúc đó cậu chưa bắt đầu cao, nhưng cũng không thấp đâu, được chưa!
Cuối cùng Lý Quỳ Nhất mỉm cười nhẹ: “Dù sao so với cậu thì cậu ta cũng vẫn kém xa.”
Hạ Du Nguyên hung hăng chửi thầm trong lòng, cậu nên vui hay nên buồn đây?
“Vậy cậu biết tên cậu ta là gì không?” Cậu nghiến răng hỏi.
“Không biết.” Lý Quỳ Nhất lắc đầu: “Cậu biết không?”
Hạ Du Nguyên liếc cô một cái: “Mình cũng không biết!”
“Ồ.”
Lý Quỳ Nhất không thể thừa nhận rằng cô đã nhận ra cậu từ lâu, vì lời của Phương Tri Hiểu mà cậu đã bắt đầu nghi ngờ cô thích cậu. Nếu cô thừa nhận thì dựa theo mức độ tự luyến của Hạ Du Nguyên, cậu sẽ nghi ngờ cô thầm mến cậu ba năm rồi.
Hạ Du Nguyên cứ nổi giận đùng đùng như vậy mà nhìn cô cứng đầu cứng cổ không chịu nói.
Đồ hèn nhát, thầm mến cậu ba năm mà cũng không dám thừa nhận!