Giọng điệu người kia mỉa mai: “Sao, đằng sau hai người là chỗ quảng cáo, phải để trống ra để cho thuê à?”
Kỳ Ngọc: “…”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Hạ Du Nguyên thật sự có bệnh, không đùa đâu.
Mặc kệ Hạ Du Nguyên, Kỳ Ngọc quay sang nói chuyện với Lý Quỳ Nhất, giọng nói rất ấm áp: “À… Thật ra cậu không cần chuẩn bị quà sinh nhật cho mình đâu. Mình mời mọi người là để cùng ăn uống vui chơi, tổ chức sinh nhật không phải mục đích chính. Hai ngày này cậu cứ thi thật tốt, đừng phí công suy nghĩ về quà cáp nữa.”
Lý Quỳ Nhất mở miệng, vừa định nói gì đó thì cô lại nghe thấy Hạ Du Nguyên lười nhác tiếp lời: “Thế còn tao? Tao cũng không cần chuẩn bị quà cho mày à? Hay chỉ có mình cậu ấy mới được ưu đãi như vậy?”
Bên môi Kỳ Ngọc nở nụ cười gượng gạo: “Tất nhiên là mọi người đều không cần.”
Thật vô lý, đến dự sinh nhật người ta, ăn của người ta, chơi của người ta, còn không muốn chuẩn bị quà. Lý Quỳ Nhất cảm giác như Hạ Du Nguyên cố tình muốn kiếm chuyện, cô quay sang nói với Kỳ Ngọc: “Không được, cậu mời bọn mình ăn uống chơi bời, đã khiến bọn mình ngại lắm rồi, nếu còn không nhận quà thì bọn mình sẽ càng ngại hơn, bọn mình không thể mặt dày như vậy.”
Vừa dứt lời, Lý Quỳ Nhất cảm thấy đuôi tóc buộc sau đầu bị ai đó nhẹ nhàng kéo một cái, khiến đầu cô hơi ngửa ra sau.
Không mạnh, cũng không đau.
Nhưng thật sự rất tức giận!
Lý Quỳ Nhất có đủ lý do để tin rằng, chính là cái tay đang đặt trên vai Kỳ Ngọc của Hạ Du Nguyên làm!
Rõ ràng đang lén lút làm chuyện xấu, vậy mà cậu vẫn tỏ ra như không có việc gì, vẫn vô tội nói với Kỳ Ngọc: “Đúng vậy, bọn này không thể mặt dày như vậy.”
Kỳ Ngọc không biết mấy trò sau lưng của Hạ Du Nguyên, cậu ta suy ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy được, nhưng đừng tốn kém quá, các cậu tặng gì cũng làm mình vui rồi.”
Lý Quỳ Nhất không còn tâm trí để nghĩ về chuyện quà cáp gì kia nữa, khi đến một ngã rẽ, cô đột nhiên dừng lại rồi nói: “Các cậu về trước đi, mình cần đến cửa hàng tạp hóa một chuyến.”
Nói xong, cô bước tới trước mặt Hạ Du Nguyên, sau đó ngước đầu nhìn thẳng vào cậu: “Sau khi tan học chờ mình ở cổng trường một lát được không? Mình có thứ muốn nhờ cậu mang cho Phương Tri Hiểu, cảm ơn cậu.”
Đối mặt với lời “hẹn gặp” bất thình lình này, Hạ Du Nguyên hơi sững sờ, trong đầu nhanh chóng vụt qua một trăm hai mươi khả năng. Cậu nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen láy trong trẻo, tựa như mặt nước tĩnh lặng, kéo cậu chìm vào từng chút một… Cậu mấp máy môi, chưa kịp hiểu rõ tại sao cô lại hẹn cậu thì đã vội vàng gật đầu đồng ý.
Kỳ Ngọc ở bên cạnh quay mặt đi chỗ khác.
Trước giờ tự học buổi tối, Lý Quỳ Nhất từ cửa hàng tạp hóa trở về. Tay cô cầm một túi ni-lông to, bên trong đầy ắp căng phồng. Từ góc của một túi lộ ra thì có thể thấy bên trong chứa đầy đồ ăn vặt.
Chu Phương Hoa nhìn cô đặt túi ni-lông dưới bàn, hơi tò mò: “Sao cậu lại mua nhiều đồ ăn vặt thế?”
“Để tặng bạn mình.” Lý Quỳ Nhất nói.
“Phương Tri Hiểu à?” Chu Phương Hoa hỏi.
Hàng mi Lý Quỳ Nhất khẽ chớp, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Kỳ Ngọc ngồi ở hàng sau hai nữ sinh, cậu nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện. Thật sự là có đồ muốn tặng bạn à, cậu ta nghĩ, cậu ta còn tưởng Lý Quỳ Nhất tìm cớ để hẹn Hạ Du Nguyên chứ.
Dù sao thì khuôn mặt người bạn này của cậu ta, mặt mũi cũng rất được các nữ sinh yêu thích.
Nữ sinh xinh đẹp như Hạ Lạc Di mà cũng thích đấy.
Sau khi chuông vào lớp reo lên, cả lớp nhanh chóng yên tĩnh, mọi người đều tập trung ôn tập cho các môn thi sắp tới, có người làm bài, có người yên lặng học thuộc. Lý Quỳ Nhất lấy một tờ giấy ghi chú, viết lên đó: “Mình đã hỏi Kỳ Ngọc rồi, cậu ấy nói cậu ấy không có sở thích đặc biệt nào, sở thích duy nhất là làm bài tập. Vì vậy mình liệt kê đơn giản một vài món quà chúng ta có thể tặng, cậu chọn hai món trong đây, xác nhận xong mình sẽ đi mua.
“① Sách văn học; ② Bình giữ nhiệt; ③ Găng tay len; ④ Tuyển tập đề thi Olympic Toán học “Hướng tới IMO”; ⑤ Bút máy.
“Nếu có bổ sung, viết vào phía sau.”
Viết xong, Lý Quỳ Nhất đẩy tờ giấy ghi chú đến trước mặt Chu Phương Hoa.
Chu Phương Hoa đọc xong thì không khỏi mỉm cười, cô nàng cảm thấy Lý Quỳ Nhất sao lại thú vị đến vậy.
Dường như Lý Quỳ Nhất rất thích giải quyết vấn đề. Không biết tặng quà gì, cô liền trực tiếp hỏi người nhận thích gì. Giống như lần trước không có xẻng để đào đất vậy, Lý Quỳ Nhất đã đi mượn Hạ Du Nguyên. Dù không mượn được nhưng ngày hôm sau Lý Quỳ Nhất vẫn tìm đủ cách mang cho cô một chiếc xẻng nhỏ.
Thật sự rất có cảm giác an toàn.
Chu Phương Hoa cầm bút, gạch chọn “bình giữ nhiệt” và “găng tay len” vì mùa đông sắp đến rồi mà.
Sau khi Lý Quỳ Nhất thấy thì làm dấu “OK”, thu lại tờ ghi chú rồi vùi đầu học. Cô vào trạng thái học tập rất nhanh, có thể một giây trước còn nói cười, ngay giây sau đã có thể giải ngay một bài toán.
Nhưng có người đã không thể học nổi.
Trên bàn của Hạ Du Nguyên mở cuốn sách Chính trị bắt buộc, trông như cậu đang rất nhập tâm, nhưng những chữ trên đó đã biến thành một đống hỗn độn mosaic từ lâu.
Cậu nghĩ, vì sao Lý Quỳ Nhất lại hẹn cậu?
Chắc chắn không phải vì nhờ mang đồ cho Phương Tri Hiểu. Sau khi về lớp, cậu đã quan sát kỹ trạng thái của Phương Tri Hiểu, cô nàng vẫn cười nói vui vẻ, không hề có dấu hiệu cãi nhau với bạn thân. Vì hai người không cãi nhau nên không cần qua tay cậu để mang đồ.
Vậy nghĩa là Lý Quỳ Nhất nhắm vào cậu.
Hay là, muốn tỏ tình với cậu?
Hạ Du Nguyên thở gấp.
Chắc chắn là vậy. Nếu không cậu không nghĩ ra lý do nào khác khiến cô hẹn cậu cả.
Trời ơi, cô muốn tỏ tình với cậu nhanh thế á? Thời gian hai người quen nhau hình như cũng không lâu lắm mà. Ồ không đúng, cô đã biết cậu từ lâu, đã thầm yêu cậu ba năm rồi, thời gian đó đủ dài rồi…
Vậy cậu phải làm sao đây?
Chắc chắn phải từ chối Lý Quỳ Nhất rồi, dù sao cậu cũng không thích cô. Bị người mình thích suốt ba năm từ chối chắc chắn rất đau lòng nhỉ? Cô có khóc không? Nếu khóc cậu có cần an ủi không? Haizz, người đó rất khó an ủi mà…
Vậy phải làm sao đây? Cậu không thể đồng ý với cô được. Yêu đương với Lý Quỳ Nhất là chuyện quá kỳ lạ, ngày nào cô cũng bày ra bộ mặt xụ đó, cậu chịu sao nổi? Hơn nữa, yêu đương là phải nắm tay, ôm nhau, hôn nhau nữa…
Hạ Du Nguyên vội ngắt dòng suy nghĩ trong đầu, kéo tay áo đồng phục lên tới khuỷu tay, vỗ vỗ vào cánh tay đã nổi da gà.
Suy nghĩ lung tung suốt cả tiết tự học, khi chuông tan học bỗng reo vang, Hạ Du Nguyên giật mình, vội vàng nhìn xuống sách… Chế độ phân phối của nước ta là lấy phân phối theo lao động làm chủ thể, đồng thời tồn tại nhiều hình thức phân phối khác… Được rồi, tối nay cũng xem như đã học rồi.
Cậu cố tình chậm rãi thu dọn đồ đạc, không tự nhiên mà nhìn quanh. Hạ Du Nguyên có cảm giác chột dạ như kẻ trộm, cảm giác ấy hệt như tất cả mọi người đều biết tối nay cậu sẽ được tỏ tình vậy.
Đi trên đường mà như đi đến pháp trường.
Hạ Du Nguyên ra muộn, khi đến cổng trường thì người đã không còn nhiều. Liếc mắt một cái là cậu thấy ngay Lý Quỳ Nhất đang đứng bên đường chờ mình, cô còn ôm một túi lớn trong lòng, đại khái cậu cũng có thể đoán được bên trong là gì.
Dứa mặt xụ, cậu ngốc quá đi. Ai lại tỏ tình mà ôm theo đồ ăn vặt, người ta thường chuẩn bị hoa và socola chứ.
Lúc này, Lý Quỳ Nhất cũng thấy cậu.
Khoảnh khắc ánh mắt cô dừng lại trên người mình, Hạ Du Nguyên cảm thấy như có một viên đạn xuyên qua ấn đường.
Yết hầu Hạ Du Nguyên lăn lăn, cậu thầm rủa một tiếng trong lòng.
Sao lại vô dụng thế này? Dù sao cậu cũng được tỏ tình từ bé cho tới tận khi lớn mà, kiểu simp chúa nào mà chưa gặp, cũng coi như lão làng rồi, vậy sao giờ lại còn căng thẳng?
Hạ Du Nguyên bình tĩnh lại, hai tay đút vào túi, bày ra vẻ lười biếng rồi bước tới chỗ Lý Quỳ Nhất.
Lý Quỳ Nhất thấy cậu tới thì ôm túi đồ ăn vặt đi xa một chút, cô không thể nói chuyện với cậu ở cổng trường.
Cô đi phía trước, cậu theo sau, khoảng cách giữa hai người chừng năm mét. Hai người đi qua từng ngọn đèn đường, từng bóng cây, thỉnh thoảng có xe vút qua làm mơ hồ âm thanh bên tai. Cậu nhìn cái gáy tròn trịa của cô di chuyển nhẹ, trong lòng như thuỷ triều lên xuống.
Cuối cùng, đến một quảng trường nhỏ vắng vẻ, cô dừng lại.
Ban ngày chỗ này chắc rất nhộn nhịp, trên đất có vài đầu thuốc lá, còn có những bức vẽ nguệch ngoạc kỳ lạ bằng phấn của bọn trẻ con trên gạch đá. Nhưng lúc này, nơi đây lại yên tĩnh lạ thường, Hạ Du Nguyên nghe rõ cả tiếng thở.
Không biết là tiếng thở của ai.
Lý Quỳ Nhất quay người lại.
Cô nhìn cậu rồi hít một hơi sâu, như lấy hết can đảm, sau đó mở miệng: “Mình không biết cậu đang làm gì.”
Vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng nhàn nhạt, khiến Hạ Du Nguyên hơi lo lắng, vì cậu chưa từng thấy một lời tỏ tình nào không cảm xúc như vậy.
“Nhưng mình rất không thích cậu lấy cách này…” Lý Quỳ Nhất ngập ngừng, như đang tìm từ phù hợp: “Làm phiền mình.”
Làm phiền cô?
Trong lòng Hạ Du Nguyên hơi chấn động, bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.
Lý Quỳ Nhất nhìn biểu cảm của cậu, giải thích: “Chính là những chuyện như cậu kéo tóc mình, cướp đồng xu của mình, búng đầu mình”.
“Mình biết, trong mắt cậu những việc này chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, cậu có thể nghĩ rằng cậu đang đùa giỡn với mình, nhưng mình thấy rất ghét, rất phiền. Nếu mình không nói ra kịp thời, cậu có lẽ sẽ không bao giờ nhận ra. Mình nghĩ mình có quyền từ chối bất kỳ sự đụng chạm nào khiến mình cảm thấy không thoải mái từ người khác. Vì vậy hôm nay mình hẹn cậu đến đây, là hy vọng cậu sẽ không làm những điều như thế nữa.”
Ngón tay trong túi của Hạ Du Nguyên dần siết chặt lại, cậu bất lực mấp máy môi nhưng lại không thốt nên lời.
Còn cô thì vẫn tiếp tục nói: “Hôm đó, cậu hỏi mình có biết ai đã giúp mình ba năm trước không. Xin lỗi, mình đã nói dối cậu. Mình biết đó là cậu, và đã biết từ lâu rồi. Sở dĩ mình không thừa nhận là vì mình sợ cậu sẽ hiểu lầm điều gì đó, chẳng hạn như…” Cô mím môi: “Hiểu lầm rằng mình thích cậu.”
Một tiếng nổ vang lên, như thể trong lòng Hạ Du Nguyên có gì đó sụp đổ.
Cô nói, cô không thích cậu.
Câu hỏi mà cậu đã suy đoán nhiều lần, sau đó lại rất chắc chắn, giờ đây cô đã tự mình cho cậu câu trả lời.
“Nhưng mình nghĩ việc giấu giếm không công bằng với cậu, nên mình chọn nói với cậu hôm nay.” Cô đưa túi đồ ăn vặt to đến trước mặt cậu: “Đây là một chút tấm lòng của mình để bày tỏ lòng biết ơn với cậu.”
Hạ Du Nguyên không nhận.
Việc cô có thừa nhận người đã giúp cô năm đó là cậu hay không, thì giờ đây đối với cậu đã không còn quan trọng nữa.
Lý Quỳ Nhất nhét túi đồ ăn vặt vào lồng ngực Hạ Du Nguyên, lấy tay cậu ra khỏi túi, rồi bắt vòng lên ôm lấy túi đồ ăn để đảm bảo nó không rơi xuống. Sau đó, cô ngước lên nhìn cậu, nói: “Hôm nay mình nói những điều này không phải để trách móc cậu gì cả. Thật ra trong lòng mình, cậu luôn là một người rất tốt, đó là ấn tượng cậu đã để lại cho mình từ ba năm trước. Cũng vì vậy mà mình không muốn ấn tượng này bị phá vỡ. Hạ Du Nguyên, cậu nên là một người tốt.”
Nói xong, Lý Quỳ Nhất quay lưng bước đi, chú nhện nhỏ treo trên chiếc ba lô đeo sau lưng vẫn đang chớp đôi mắt to tròn dễ thương, đong đưa qua lại.
Nhìn bóng dáng cô khuất dần ở cuối con đường, Hạ Du Nguyên bỗng quay đầu nhìn vào một góc của tòa nhà. Cậu cố gắng mở to mắt, đầu lưỡi xoay trong miệng. Cuối cùng, Hạ Du Nguyên cảm thấy má mình nóng lên, cậu dùng mu bàn tay lau loạn xạ, ướt đẫm.
*******
Lời của tác giả:
Đừng nghĩ lời của bé mèo quá đáng nhé. Thử nghĩ xem, nếu là một chàng trai xấu xí, thỉnh thoảng kéo tóc bạn hoặc búng đầu bạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Cùng một hành động, không thể vì là trai đẹp mà tha thứ cho cậu ta! (Vẻ mặt đầy chính nghĩa)